Đồ Chơi Của Quỷ Dữ

Chương 11: Chương 11




- Hi vọng…chết đi!Muno xoay người lại đặt một quả cầu đen ngòm trên đầu Tuấn, bị một nhân loại yếu đuối vòng ra sau lưng là một điều sỉ nhục với hắn, hắn muốn tự tay đập nát đầu cậu ra cho hả cơn tức.

- Dừng tay!Nhưng không phải chỉ có mình hắn ở đây, Ace phát hiện ra động tác của hắn liền tăng sức ép của mình lên, buộc hắn phải quay lại đối kháng với trường lực ngày càng mạnh lên của cô.

- Ngươi cố kéo dài tính mạng của tên nhóc này ư? Không có tác dụng gì đâu, đã trúng phải ‘tuyệt vọng tử vong’ của ta thì không ai có thể thoát ra được cả, sớm muộn gì nó cũng chết thôi.Tên Muno bực bội bỏ dở việc giết Tuấn để quay sang đỡ sóng ánh sáng từ Ace, nhưng hắn không có lo lắng quá nhiều, ở trong trường lực cướp đoạt hi vọng của hắn thì địch thủ sẽ hoàn toàn không có nổi một tia ý niệm phản kháng và nhanh chóng chết mòn vì thiếu sinh lực.

Đừng nghĩ sinh lực chỉ là sức sống của cơ bắp, tim, … có một loại sinh lực đặc biệt là khát vọng sống, tất cả mọi sinh vật chỉ có thể tồn tại nếu vẫn còn hi vọng sống, thiếu đi hi vọng sống sẽ dẫn đến cái chết. Ace cũng biết điều đó nên khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng, cô ta rất xem trọng khả năng đột nhiên biến ra đằng sau Muno của cậu nên cố hết sức muốn cứu. Cô cắn môi cho chảy máu rồi, vào những quả cầu rực sáng của mình khiến nó phông lên lấp lóe màu tím.

- Điên rồi! Cô muốn dùng chiêu đó sao?Tên Muno giật mình kinh ngạc khi Ace làm như vậy, chiêu này tuy có thể làm hắn tổn thương nặng nhưng cũng gây tác dụng phụ rất ghê gớm lên chính bản thân Ace, hắn nhớ rằng đây chỉ là lần thứ hai cô sử dụng đòn này.

Ace không dư hơi sức mà trả lời Muno, cô đẩy hai tay lên quả cầu ném mạnh xuống:- Until! The shinning moon.

Quả cầu sáng lấp lánh kia rời khỏi tay của Ace thì tham lam hút hết tất cả ánh sáng có thể, giúp nó dần to ra và khiến bầu trời tối sầm lại như ngày tận thế, bay trên đường hùng vĩ như một đòn đánh quyết định cuối cùng. Tên Muno không còn nghĩ được gì nhiều nữa, đôi mắt hắn nhìn chăm chăm vào quả cầu không lồ gây biến sắc cả thiên địa đang bay tới chỗ mình.

Hai cái mặt người ở hai vai nổ tung, tạo ra hai u hồn lơ lửng trên không xoắn lại thành một thanh đao, tên Muno đã hoàn tất chuẩn bị khởi động chiêu thức mạnh nhất của mình để đón đỡ cái mặt trăng ánh sáng hắn đặt thanh đao u linh lên ngang mắt, dồn hết tinh lực lại chém một kiếm mạnh nhất hướng về quả cầu đã to như một mặt trăng di động trước mặt.

- Quỷ hồn diệt thần trảm! Trảm!

Nếu lúc nãy là thiên địa biến sắc thì lúc này đây giống như là cả vũ trụ đang bị phá vỡ, những vết nứt không gian loang lổ khắp nơi do hàng vạn u hồn xoay quanh một đường đao hư ảo thì nhau đụng độ vào mặt trăng ánh sáng kia. Lưỡi đao hư ảo tỏa ra mùi máu tanh ghê rợn đối lập với ánh sáng thuần khiết tỏa ra từ quả cầu mặt trăng trông giống như giữa ác quỷ và thiên thần vậy. Nhiệt độ trung tâm của vụ đụng độ lên tới hàng tỉ độ, thiêu đốt rực cháy cả những lỗ hổng không gian kia, tạo ra thêm càng nhiều các vết đứt gãy đen ngòm mà bất cứ ai cũng phải sợ hãi, kinh hoàng khi nhìn thấy.

Cả bầu trời như rung chuyển xung quanh hai thân ảnh đang thở dốc từng hồi mệt nhọc, ánh sáng nhanh chóng hoàn toàn bị biến mất, tất cả những âm thanh và sự rung động ồn ào bừa bãi cũng bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi trong chốc lát. Thời gian như đã ngừng lại…

- Ầm… rầm rầm…Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, kéo theo sau đó là hàng mét đất sâu bị lột lên từng lớp như bóc nhãn bút bi trải dài đến tận khi thấy không rõ. Bụi mù cuốn mù mịt nhanh chóng tản đi, để lộ ra một hố sâu cả ngàn mét hình lòng chảo, trông khá giống là do nhét cả kho thuốc súng của Mĩ xuống lòng đất rồi cho nổ tung lên.

Một bóng người nhỏ bé vươn dậy đầu tiên, trên người vẫn không ngừng nhỏ máu tưới đẫm từng mảng đất khô cằn, không phải Ace mới tung chiêu The Shinning Moon thì còn ai nữa. Nhưng không lâu sau thì Muno tả tơi giáp trụ, thảm hại vô cùng đẩy tung lớp đá đè trên người lên cũng xuất hiện trên mặt đất .Hai người nhìn nhau, thở hổn hển, bất động. Không phải họ bỗng thương cảm những gi mà mình phá hoại hay bỗng dưng muốn bắt tay với nhau mà là họ không còn sức để đánh nhau nữa, hai đòn cực mạnh kia đã rút hết năng lượng của họ.

- Ngươi có cố gắng thế nào thì tên nhóc kia vẫn chết thôi, giờ còn là chết mất xác nữa cơ.Tên Muno nhận định chắc rằng Tuấn đã chết sau khi chứng kiến khung cảnh điêu tàn thế này, hắn biết Ace muốn cứu cậu ấy nên dùng điều đó chọc tức cô.

- Vậy sao?Thế nhưng Ace chỉ mỉm cười thần bí, đôi mắt lộ rõ vẻ trào phúng nhìn về phía sau tên Muno.

- Giá… trị… của sinh mạng là gì?Một tiếng nói vô cảm từ phía sau Muno vang lên, tiếng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai của ai lại như cầm dao đâm xuyên qua trái tim người đó. Chủ nhân của tiếng nói dần dần bước ra, để lộ một Tuấn với đôi mắt vô hồn lẩm bẩm luyên thuyên.

Cậu đã được Ace lén bảo vệ nên không chết trong đòn phong bạo vừa rồi, nhưng chấn động quá mạnh cộng thêm bị đè ép hi vọng qua lâu khiến cậu rơi vào trạng thái ‘mất hồn’ đặc biệt.

- Chỉ là một kẻ bị mất hồn thôi, có gì đáng nói chứ!Muno cố gắng phản bác để trấn tĩnh mình lại nhưng đôi chân run rẩy đã bán đứng hắn. Hắn đã nhìn không ra lúc này Tuấn có còn là con người hay không, từng hơi thở của cậu mang theo một sức mạnh hủy diệt kinh khủng đến mức làm trái tim hắn run rẩy.

- Sinh mạng… là cái gì?Tuấn lại gần Muno, đôi mắt vẫn cứ vô hồn như vậy.

- Thằng điên này! Ta giết ngươi.

Tuấn càng đến gần, Muno càng thấy sợ hãi. Những cơn co giật tim và cảm giác chết chóc tra tấn hắn từng hồi khiến hắn không chịu nỗi, vỗ bàn tay có lực cả ngàn cân của mình xuống cậu… thế nhưng khác với lí lẽ thường tình, bàn tay của tướng lĩnh ma quỷ, hô mưa gọi gió kia không thể chạm nổi vào người của Tuấn, nó run rẩy bị một lực vô hình nào đó chắn lại.

- Hỏi… không nói. Chết!

Tuấn chỉ mở miệng nói một vài lời ngắn ngủn, không ra đầu đuôi, nhưng Muno lại cảm nhận rõ bóng dáng của cái chết đang kéo đến trên đầu mình, hắn hốt hoảng cầu xin- Dừng! Dừng lai! Cái gì ta cũng có thể cho ngài, đừng! Á…á…á

Thế nhưng Tuấn hiện tại đã ‘vô hồn’, làm gì để ý được điều đó, từ trong con ngươi toát lên một màu tím nhạt quỷ dị biến Muno thành bùn nhão tan chảy ra.

Ace đứng ở từ xa nhìn đối thủ truyền kiếp của mình chết một cách dễ dàng như vậy, trong lòng nổi lên cơn sợ hãi. Kẻ vô hồn không có suy nghĩ, cô không chắc mình có thoát khỏi việc chết dưới tay Tuấn trước khi cậu tỉnh lại hay không? Đôi mắt cô cẩn thận nhìn thật kỹ vào chàng trai trông có vẻ bình thường kia xem cậu ta có động tĩnh gì lạ không còn chuồn cho lẹ.

Tuấn dùng chân quệt qua lớp bùn nhão dưới đất, ngó nghiêng qua lại, không có vẻ gì đặc biệt sau khi tự tay giết chết một tên tướng lĩnh ác ma cả. Cậu lơ đãng quay sang nhìn thấy Ace, dừng lại nhìn một lúc rồi xoay người rời đi giúp Ace thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn kĩ bóng lưng Tuấn rời đi rồi, Ace mới cân thận đứng lên, băng bó sơ cho vết thương của mình. Cô nghĩ tới cảnh tên Muno chỉ bị trừng mắt một cái mà đã tan chảy ra thành bùn nhão, trong lòng nổi lên sự thương cảm

- Sống chết chẳng lẽ chỉ đơn giản vậy sao?

Những tưởng không gian sẽ vẫn yên tĩnh, không một cơn gió nào trả lời câu tự hỏi ấy nhưng bỗng Tuấn đột ngột từ đâu xuất hiện, hỏi ngược lại Ace khiến cả không khí cũng nhiễm phải hơi lạnh.- Sống chết …đơn giản?

Ace đông cứng cả người lại, tim đập thình thịch từng hồi, khuôn mặt tái lại không còn chút nào mang dáng dấp của thủ lĩnh phe yêu tinh. - Cậu… Cậu trở lại lúc nào?

- Đơn giản… thế nào?

Tuấn vẫn cứ vô hồn hỏi như một cái máy, không chút nào để ý đến cô bé đang lùi dần từng bước về sau. Mãi không nghe thấy Ace trả lời, Tuấn lại nói câu nói đáng sợ quen thuộc- Không trả lời. Chết!

Nhìn sâu vào trong đôi mắt tà dị chớp đỏ lên trong mắt Tuấn, Ace tuyệt vọng hét lên:- Chết thì chết, chết có khi còn vui hơn.

Thực ra cô đã không còn quan tâm sống chết từ lâu rồi, chỉ là vì gánh nặng trên vai của người thủ lĩnh bắt buộc cô phải giữ mạng sống. Nay Muno đã chết, liên minh ma quỷ mất đi người dẫn đầu thì có chết cô cũng được yên lòng, nghĩ như thế, cô nhắm mắt lại, buông xuôi tất cả. Tâm trí cô chìm vào lúc mới sinh ra, có cha, có mẹ, có một cuộc sống yên bình trong túp lều nhỏ…

Nhưng những suy nghĩ cuối cùng đó nhanh chóng biến mất khi từng lời nói của Tuấn tiếp tục lọt vào tai khiến cô nghi hoặc sao mình vẫn chưa chết. Mở to đôi mắt của mình, cô bắt gặp khuôn mặt của Tuấn đang biến đổi liên tục như có sự tranh chấp nội tâm nào đó, miệng luôn mồm lẩm nhẩm:- Chết… hạnh phúc… sao lại chết… hạnh phúc là gì?

Đôi mắt của cậu biến đổi liên tục, từ đau thương, tức giận, buồn khổ rồi lại hạnh phúc, mãn nguyện, sung sướng…vv. Cùng với đó là sự rung lắc toàn thân theo cách không rõ ràng như một bệnh nhân thần kinh lên cơn vậy.

Ace đứng trơ ra ở đó mà không dám làm gì, cô biết Tuấn đang trong giai đoạn hồi phục tinh thần, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của chính bản than cậu chứ không thể có tác động từ bên ngoài.

Thời gian càng dài, hành động của Tuấn càng trở nên hỗn loạn, làn da của cậu đỏ rực lên như lửa. Đột nhiên, giống như bị người khác lấy đá đập vào đầu, cậu gục xuống đất, vừa lăn lộn khắp nơi, vừa giữ chặt lấy đầu la hét:- Á! Đau quá! Ai cứu ta! Á á á á a a a …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.