Định Mệnh Em Phải Yêu Anh

Chương 14: Chương 14




_Kết thúc 1 bản nhạc, kết thúc 1 câu chuyện đều phải là hạnh phúc sao, cái kết cục đau khổ sao ko phải là kết thúc những thứ hão huyền đó

Nguyệt im lặng nhìn nó, Nguyệt bik nó đang chán chường và dù có dùng cách ji` cũng ko thể kéo nó lên từ cái hố sâu tuyệt vọng đó ngoài Phong nhưng Nguyệt cũng như nó đều có linh cảm ko lành

HÔM SAU:

_Ngày anh chờ đến rồi, anh ko nghĩ em sẽ thắng

Đức lên tiếng zới cái giọng đắc thắng đó là lẽ đương nhiên, đồng hồ bây giờ là 2h chiều mà

Phong thì ko thấy từ sáng đến giờ, Nguyệt bắt đầu lo sợ, còn Minh thì liên tục gọi điện cho

Phong nhưng đt thoại của anh lại khóa, có để bao nhiu lời nhắn cũng ko thấy hồi âm. Bộ mặt nó vẫn bất cần như zậy, NÓ ĐÃ CHẤP NHẬN ĐỂ SỐ PHẬN SẮP ĐẶT

_Làm sao đây?

_Anh sẽ đi tìm Phong xem tên Đức đó có giở trò ji` ko, em ở lại nha

_Bằng mọi giá phải tìm đc đó, nếu ko...........................

Nguyệt nhìn nó ái ngại, Minh chạy ra khỏi trường, tất cả đều đang đặt dấu chấm hỏi, rốt cuộc Phong đang ở đâu

Phong đang ở đâu????????????????????????

Ở nhà Jane, cô gái này đã bik chuyện cá cược và dĩ nhiên quyết tâm phá cho bằng đc

_Sao em nói mẹ em đang bệnh nặng ở nhà?

_.......................

_Anh chạy từ sáng giờ chỉ vì em nói ba em mún ăn món Trung Quốc

_........................

_Và kết cuộc, ba mẹ em vẫn đang khỏe và đang làm việc chung với cha anh tại công ty

_........................

_Rốt cuộc em mún làm ji`?

_........................

_Em ko nói thì anh đi đây, anh trễ tiết buổi sáng rồi

_.............Anh lo sợ cô gái kia thoát khỏi tầm với của mình sao

Jane nói trong nước mắt, Phong vẫn bước đi. Dường như đã quá sức chịu đựng, Jane ôm lấy Phong từ đằng sau. Bước chân của anh đã dừng lại, anh nói:

_Buông anh ra đi Jane

_KO, EM KO BUÔNG, EM CÓ JI` THUA CÔ ẤY CHỨ? TẠI SAO NGƯỜI ANH CHỌN KO LÀ EM?

_Bởi vì............anh.............

_EM KO MÚN NGHE

Jane buông tay ra rồi gục mặt xuống khóc, Phong ngồi xuống an ủi cô

Cùng lúc đó, nó và Nguyệt đang có cuộc tranh cãi hơi bị gay gắt:

_Bộ mày mún làm vợ chưa cưới của Đức sao?

_Ko

Nó trả lời 1 cách dứt khoát, điều đó đã làm Nguyệt tức điên lên

_Zậy sao mày ko đi tìm Phong?

_Ko thix

Giọng nói ko hề do dự

_Rốt cuộc mày đang nghĩ ji` trong đầu?

_Nghĩ ji` hả? - nó ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt - Tao cũng chả bik, chỉ bik rằng tao đang mún buông xuôi tất cả

Đến lúc này là pó tay

_Mày có yêu Phong ko? - Nguyệt hỏi nó với giọng nghiêm túc

_................................

Nó thở dài khi nghe câu hỏi đó rồi quay qua nhìn Đức đang bị đám con gái bu quanh mà nói

_Có

_Zậy mày còn ở đây làm ji`?

_......................................

Nguyệt ngỡ ngàng khi thấy nước mắt nó rơi xuống

_Nếu tao ko ở đây thì ở đâu, rõ ràng là tao ko xứng zới anh ấy

Nước mắt nó rơi ra ngày càng nhìu

_Yến, nghe tao nói nè, ngẩng mặt lên

Nó ngẩng mặt lên, trước mặt Nguyệt, nước mắt nó vẫn rơi nhưng khuôn mặt trở nên vô cảm, cứ như..........1 con búp bê vậy, Nguyệt nói

_Vấn đề ko phải là xứng hay ko, mày yêu Phong, Phong cũng yêu mày, tại sao 2 tụi bây cứ vì những chuyện này mà làm cản trở chứ

_..........Tao ko thể mà............

Nó nói trong nước mắt, những giọt nước trong veo như thủy tinh cứ lần lượt rơi xuống

_Mày có thể, Phong ko ngại mày, anh ấy chấp nhận mày, làm ơn đi Yến, đừng làm Phong đau khổ nữa, anh ấy yêu mày thật lòng đó, tại sao mày cứ để số phận sắp đặt cho mày

_....................................

Dù nói ji` đi nữa, khuôn mặt nó vẫn vô cảm như zậy, Nguyệt nói:

_Những ji` cần nói, tao đã nói hết rồi, làm ơn để trái tim mày lên tiếng đi

_................................Nó nhìn Đức rồi nhìn ra cửa

Có chuyện này chắc pà kon hok tin wa’ nhưng 1 số người từ khi sinh ra đến lúc học tiểu học, cụ thể là năm 6 tuổi, hoàn toàn ko nhớ ji` về người thân của mình, quá khứ của mình, có chăng cũng chỉ là mơ hồ, trong đó có Yến. Nó ko nhớ ji` về tuổi thơ của mình, đôi lúc nó hỏi:”Anh ấy là ai?” mặc dù đó là anh hai của nó đã sống zới nó từ hồi nhỏ.

Và…nó cũng ko nhớ cả chuyện nó đã từng gặp “người đó”

Năm nó 5 tuổi, trong 1 lần đi lạc mẹ, nó đã đến 1 nơi mà đối với nó là rất xa lạ. Đó là 1 khu phố yên tĩnh, nắng chiếu xuyên wa kẽ lá. Lúc đó, tâm hồn trong sáng của 1 đứa trẻ thơ đã buộc nó phải khóc. Đúng lúc đó, 1 người con trai với mái tóc màu nâu nhạt nhìn nó rồi bước đến gần xoa đầu nó và nói:

_Em sao thế? Sao lại khóc?

Đó là 1 người con trai có khuôn mặt rất đẹp, bất giác, nó ôm chầm lấy người đó và khóc òa lên, vừa khóc, vừa nói:

_Em…..em….bị…lạc……

Người con trai đó vỗ về nó và nói:

_Nhà em ở đâu, nhớ ko?

_Em tên ji`?

(Mới 5 tuổi mà bảo người ta nói tên, tên đó ko bik rằng đứng trước mình là kẻ có trí nhớ tồi nhất thế giới thì phải)

_Thôi, đến nhà anh đi, anh nhờ cha anh tìm cho

Trẻ thơ non nớt ko hỉu chuyện đã nghe theo và đi cùng tên con trai đó. Nhà của người đó là 1 ngôi nhà rất đẹp, cao, to và có 1 vườn hoa thơm ngát trước nhà. Nước mắt nó ko còn rơi nữa (dễ dụ ghê), 1 bông hoa đẹp đc ngắt ra và cài lên đầu nó. Nó nín khóc và nở 1 nụ cười còn tươi hơn nắng mặt trời (dù lúc đó phải nói sự thật phũ phàng là nó xấu còn hơn

Chung Vô Diệm)

_Ủa, sao con ở đây, còn cô bé này là ai?

_Cô bé này bị lạc cha àh, cha giúp con tìm mẹ hoặc cha của cô bé đi

_Nhỡ cô bé tự đông ra khỏi nhà thì bik đường nào mà kiếm

_Cô bé này chắc chỉ 5 tuổi với cái trí nhớ đến nỗi ko nhớ đc tên mình thì cha nghĩ cô bé tự xỏ đc đôi giày dây này sao, giày phức tạp thế này chỉ dùng ra ngoài thôi nên chắc chắn có người mang giày cho cô bé rồi dắt cô ra ngoài

_Chẳng ai nghĩ con là thằng bé 6 tuổi cả, bik rồi, để cha nhờ người tìm

_Cám ơn cha

Vừa quay lại, cậu bé “thần đồng” đã phải hét lên:

_Ê…Cái đó ăn ko đc

Nó đang “gặm” 1 cành hoa, cậu đến lấy bông hoa ra khỏi miệng và dắt nó vào nhà, đưa cho nó 1 bịch bánh và nói:

_Bộ em đói đến mức phải “gặm” hoa sao?

Nó ôm lấy cậu bé và……kiss vào môi cậu (rõ đáng thương, trẻ con bi giờ thật là…….) rồi nó nói:

_Zậy thì anh mới quay lại mà

Cậu bé cười, cha cậu bước vào, nói:

_Tìm thấy rồi

Một người đàn bà chừng 30 hay 33 tuổi ji` đó, chạy đến ôm lấy nó. Vừa cảm ơn cha của cậu bé xong, định dắt nó về thì….nó khóc òa lên, cậu bé kiss vào má của nó trước ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ nó và của cha cậu bé rồi cậu nói:

_Uhm…..xem như anh đáp lại cái hồi nãy, anh và em sẽ còn gặp lại nhau mà

_Thật ko?

_Thật

Mẹ nó dẫn ra đến cửa, nó ngoáy đầu lại hét:

_Em nhớ rồi, em tên Yến, anh tên ji` zậy?

Giọng nói của cậu bé xa dần nhưng nó vẫn nghe rõ:

_Phong

Vấn đề là nó đã ko còn nhớ ji` cả nhưng Phong còn nhớ vì cô bé Chung Vô Diệm ngày nào là mối tình đầu của anh mà. Nó sẽ chọn lựa con đường nào?

_Đi đi Yến, đừng để con tim phải đau khổ vì quyết định hôm nay của mày, đừng để cái quyết định của mày làm đau khổ trái tim của cả 3 người

Tất nhiên nó hiểu 2 trong 3 trái tim đó là Phong và nó, nếu nó chọn Đức, nó sẽ rất đau vì ko đến đc zới người mình yêu, Phong cũng zậy, trái tim còn lại là Đức, ko người nào mún thấy cảnh người mình yêu phải khóc và anh cũng zậy. Ko còn chút nào do dự trong nó, nó chạy, chạy đi thật nhanh ra cửa trước ánh mắt của bik bao nhiu đứa. Nguyệt rất zui vì điều đó, cô lặng lẽ đến bên Đức mà nói:

_Ko tiếc sao?

_Hòn ngọc phải đc đặt đúng chỗ của nó thì mới sáng đc, có níu kéo cũng ko đc ji`, chi bằng cho tôi thấy nụ cười của cô ấy còn hay hơn

_Anh là 1 người con trai tốt và tôi nghĩ nó hiểu điều đó

_Cám ơn

Nói rồi, anh bỏ đi, hóa ra chính anh là người tạo điều kiện cho nó, zậy mà trong phút chốc, nó đã định buông xuôi tất cả

TẠI NHÀ JANE:

_Em đừng khóc nữa có đc ko?

_Chỉ cần anh ở bên em thôi, em chỉ cần điều đó thôi

Khẽ thở dài, Phong nói:

_Em ko cảm thấy đáng sợ khi ở cùng 1 người ko hề yêu em sao?

_Ko, chỉ cần người đó là anh thôi, em sẽ làm cho anh phải yêu em

_Xin lỗi, anh ko thể

Vừa bước ra cửa, Jane đã hét toáng lên:

_CÒN VẾT SẸO NÀY THÌ SAO?

_Anh sẽ chịu trách nhiệm nhưng ko phải theo kiểu ép buộc này

_Anh…..ác…..lắm…..-cô nói trong nước mắt

_Anh tin là em sẽ tìm đc người con trai khác và…..đó ko phải là anh

Phong bước đến, khẽ vuốt tóc Jane rồi kéo đầu cô vào lòng mình mặc cho những giọt nước mắt của cô đang tuôn rơi vì yêu anh

Cùng lúc đó, nó đang chạy, chạy mà ko bik điểm đến là ở đâu, ko có sự khởi đầu, ko có sự kết thúc, nó ko thể xác định đc điều ji`. Chỉ duy 1 điều nó bik, đó là nó yêu Phong và nó ko thể mất anh đc. Bỗng 1 giọng nói vừa lạ vừa wen hét lên:

_Yến, Yến làm ji` ở đây zậy?

Nó quay mặt lại và người đứng trước mặt nó là….Jack. Nó hỏi:

_Sao Jack lại ở đây zậy?

_Cô em sinh đôi của mình đột nhiên mất tích sau chuyến đi Las Vegas với cha mình.

Theo mình bik thì nó về VN với 1 thằng con trai, cha mình bảo mình phải tìm cho đc nó.

Mà sao Yến lại chạy nhanh zậy

Nó bật khóc rồi nói:

_Mình ko bik, mình…mình sắp mất người mình yêu rồi

_Là sao?

Nó kể lại mọi việc, kể cả người con gái tên Jane, Jack nghe xong thì vỗ trán rồi nói:

_Theo lời Yến kể thì đó là em gái mình đó

Đời lắm chuyện bất ngờ nhưng điều này thực sự làm nó sửng sốt và ko bik nói ji` cả, Jack nói típ:

_Dù ko cam tâm nhưng…….mình sẽ giúp Yến, lần trước nó có zề đây zới mẹ mình và mẹ mình có mua một căn nhà ở đây. Có lẽ nó đang ở đó, Yến lên xe đi, mình tới đó thử.

Bik đâu…..nó đang cố gắng níu kéo người con trai……ko thuộc zề nó ở đó thì sao

Miệng thì nói zậy chứ thực sự Jack đang cố xem giữa lí trí và tình cảm bên nào thắng nhưng thực sự nhìn thấy nó khóc, anh cũng có chút mềm lòng và….anh sẽ giúp nó đây tập cuối đây các bạn ơi

Định mệnh sẽ sắp đặt mọi việc như thế nào?

Trên đường đến nhà của Jane, Jack đã hỏi nó rất nhìu, hỏi về mọi thứ, về Phong và cả về tình cảm của nó hiện giờ. Nghe xong, anh chỉ nói:

_Jack chỉ hy vọng Yến đc hạnh phúc và........-anh vừa xuống xe vừa nói-mong rằng ta vẫn còn là bạn

Một lần nữa, nó lại làm tổn thương thêm 1 trái tim của 1 tên con trai, nó nói:

_Mãi mãi là bạn, Yến rất cảm ơn về tất cả những ji` Jack đã làm cho Yến

Jack nhìn nó và nở 1 nụ cười, tuy buồn nhưng rất đẹp. Trước mặt nó bây giờ là 1 ngôi nhà sơn màu xanh lá cây, cái màu của hy vọng

_Mong rằng người Yến tìm sẽ ở trong ấy

Jack nói rồi bước đến bấm chuông nhưng ko thấy ai ra mở cửa. 1 lần, 2 lần.......Cuối cùng, anh mở cửa thẳng, cũng may là cửa ko khóa. 1 điều ko ai mong mún sẽ xảy ra, trong căn phòng đc sơn màu vàng, Phong vẫn còn đang ôm lấy Jane an ủi, cả anh và Jane đều ko để ý tiếng chuông cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến nó ko bình tĩnh đc, nó vụt chạy đi ko nói 1 lời. Tình cảm dành cho nó khiến Phong ko thể đứng yên đc nữa, anh chạy theo nó mà ko quên ngoáy đầu lại nhìn Jack. Còn Jack? Anh ko nói ji`, lúc vừa nhìn thấy Phong, anh có 1 cảm giác rằng nó sẽ hạnh phúc khi ở bên người con trai đó. Anh quay lại nhìn đứa em sinh đôi của mình, cô đang khóc, Jack bước lại bên Jane nói:

_Đừng tranh giành những thứ mà ngay từ đầu đã ko thuộc zề mình

_..................Nhưng.............

_Nếu anh giành đc thì đã giành rồi, nhưng cố mấy cũng ko đc

_..............................

_Ít ra em cũng ko thấy tội lỗi khi lừa anh chàng đó bằng vết sẹo giả này

_Hả......Sao......sao anh bik.....?

_Anh là anh em mà

_EM KO CAM TÂM

_..........Đành zậy thôi, thà em nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác còn hơn

nhìn thấy người mình yêu đau khổ, ủ rũ bên mình, đúng ko?

_..........Câu đó giống như anh đang tự nói zới mình wa\'

_Zậy sao?...........

Trong lúc đó, Phong zẫn miệt mài đuổi theo nó, anh kéo tay nó lại, những giọt nước mắt rơi ra từ khuôn mặt nó khiến anh dù ko làm ji` sai cũng có cảm giác tội lỗi. Nó giựt tay mình ra khỏi tay anh rồi gào trong nước mắt:

_Anh chạy theo em làm ji` chứ?

_Yến, nghe anh nói đi........

_Em ko nghe

Nó cố giật người mình ra khỏi Phong nhưng vô ích, rõ ràng anh mạnh hơn nó. Chuyện ji` đang xảy ra? Ko gian dường như đang im lặng. Vì sao? Phong đang kiss nó, đó là câu trả lời. Sau nụ hôn đó, nó im lặng ko nói ji` mà chỉ lẳng lặng lau nước mắt, những giọt nước mắt có thể làm bất cứ ai mềm lòng. Phong nói:

_Giờ thì làm ơn nghe anh giải thích đi

_..............

_Những ji` em vừa thấy ko phải như em nghĩ đâu, anh thề đó

_...Anh trả lời em đi: Anh có yêu em ko? Em cần bik câu trả lời ngay bây giờ

_Có

Câu trả lời ko chút do dự của Phong khiến nó bình tâm hơn nhưng nó vẫn hỏi:

_Tại sao?

_Yêu em cũng cần lý do sao?

_..........Anh chấp nhận yêu 1 đứa ngang tàng, hiếu thắng, trẻ con...v...v...và nhất là đã ko còn.........

Nói đến đây nó ko thể nói tiếp đc, Phong ôm nó vào lòng rồi nói:

_Anh chấp nhận tất cả, anh yêu em, những điều đó đâu thay đổi đc tình cảm của anh dành cho em

"Ấm áp quá, yêu một người là vầy sao, nếu zậy.......":

_Em Yêu Anh!

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.