Định Mệnh Em Phải Yêu Anh

Chương 11: Chương 11




Mẹ nó la lên, rồi bà ấy nói trong nước mắt:

_Người này chết rồi thì ba con có vui lòng hay ko, phải bik tha thứ con ạ, đừng vì hắn là tên giết cha con mà con lại tàn nhẫn như vậy

Nó ko nói ji` nữa mà chạy lên sân thượng, Long hỏi Phong:

_Ko chạy theo àh?

_Chắc chắn mày có ji` để nói với Yến nên mới hỏi tao như vậy

_Đúng, đem thằng đó lên công an đi

Rồi Long cũng chạy lên theo, Thu hỏi:

_Em ko lo àh?

_Lo ji` ạ?

_Long và nó [Toàn tiếp lời]

_Phải để viên ngọc tìm đúng chỗ của mình chứ ạ, nếu đó là Long thì sao

Tất cả đều im lặng khi nghe Phong nói vậy

TRÊN SÂN THƯỢNG:

_Cám ơn anh

_Về việc anh đã bắt tên đó àh

_Sao cũng đc

Sao 1 hồi im lặng, Long nói:

_Em đi Pháp với anh ko?

_Anh nói vậy là sao?

_Cha anh vừa thông báo sáng nay, ông bảo là việc hợp tác với mẹ em đã xong, gia đình anh sẽ wa Pháp để cha anh típ tục sự nghiệp, Pháp là vương quốc thời trang mà cha anh kinh doanh về nó mà

_Vậy..........

_Đúng, đây sẽ là lần cuối anh gặp em, em đi cùng anh ko?

Nó lắc đầu, Long nói:

_Đã mất trí nhớ nhưng em vẫn còn luyến tiếc Phong àh

_Dù ko nhớ về anh ấy nhưng em vẫn thấy ở anh ấy có ji` đó rất thân wen, gần gũi, em xin lỗi anh

_Mới chuyển về trường em đc 1 ngày lại phải đi, chán wa\'

_Chừng nào anh đi

_...................Bây giờ

_Gấp vậy

_Cha anh đã sắp xếp tất cả chỉ để anh đến với Ngọc, vé máy bay ông cũng đã mua khá lâu, mua chung với gia đình Ngọc mà, ko đến với người mình yêu cũng đau thật, nhưng....... anh mong em hạnh phúc

_............Cám ơn anh

_Anh sẽ thử yêu Ngọc xem, trễ rồi, anh phải đi đây

Nói rồi Long kéo nó vào lòng mình, hơi ngỡ ngàng nhưng Long nói:

_Cho anh 10 giây thôi

Nó lại típ tục khóc, Long bước đi và anh ko ngoáy đầu nhìn lại, xuống dưới thấy Phong đang đứng, xung quanh là mấy bà cô y tá bu đông nghẹt khiến Phong mún tắt thở, cũng may là mấy người đó hok thấy Long nếu hok thì......tội thiệt, Phong thấy Long xuống thì bước tới hỏi:

_Yến đâu mà mày xuống một mình vậy? Nhìn mặt mày khó hỉu quá

_Mày ko đâm tao ko đc àh

_Thói wen thôi

_Đây là lần đầu tiên tao nhường mày, vốn nghĩ nhất định tao sẽ ko nhường Yến cho mày nhưng..........ko hỉu sao, tao lại chạnh lòng trước những giọt nước mắt đó, nghe tao nói đây, mày ko mau nói hết với Yến, có ngày mày sẽ hối hận

_Hoá ra là cảm giác của tao đúng

_Cảm giác ji`?

_Có ngày mày sẽ cướp đi thứ mà tao quý nhất, tao đã có linh càm như vậy nhưng cám ơn mày đã ko cướp đi

_Vì ko đc thôi, thôi, tao đi đây

_Đi đâu?

_Đi Pháp

Rồi Long chạy đi, đây là lần đầu tiên anh chịu nhường Phong 1 thứ ji` nhưng bik sao đc, số trời định sẵn là nó sẽ ko thuộc về mình thì có cố gắng mấy cũng vậy thôi

TẠI NHÀ PHONG:

_A lô, mày hả, có tin ji` chưa?

_Dạ, có rồi

_Nói

_Em đã tra hỏi mấy đứa trong trường rồi, có đứa nói lúc 4h, Nhi đi ra khỏi lớp mà hok có sự cho phép của bà cô

_Có vậy thôi sao?

_Còn............

_Còn ji`?

_Một đứa khác đã tận mắt nhìn thấy Nhi đẩy Yến xuống cầu thang, tuy chỉ có 7 bậc thôi nhưng nghe cái đứa đó nói Yến chảy máu nhìu ở đầu rồi ngất đi, Nhi đã cấm đứa đó khai ra mình, hình như đứa đó còn thấy đôi mắt của Yến lúc đó ko nhắm mà mở hé nhìn vào Nhi, nhìn thoáng wa cứ ngỡ là đã ngất

"Đó là lý do mà Yến sợ Nhi"

_A lô, anh còn đó hok vậy, anh Phong?

_Àh còn, cám ơn em nha

_Dạ, đâu có ji`, còn ji` nữa hok anh?

_Hok, đc rồi

Nói rồi Phong cúp máy rồi thay đồ lên trường, trước là để xem Nhi trả lời ra sao còn nữa là đã nghỉ tiết buổi sáng rồi, ko đi tiết chiều thì cha HT lại nói nữa, mệt. Vừa đến trường đã bị

Minh kêu ca vì cái tội đổ hết công việc lên đầu, xong, Minh hỏi:

_Sao rồi?

_Sao ji`?

_Yến lúc nãy thay đổi 360 độ làm tao chả hỉu ji` cả

_Mất trí nhớ

_Vậy sao, bik thủ phạm chưa?

_Rồi, là Nhi, bik cô ta ở đâu ko?

_Kia kìa

Minh nói rồi chỉ tay xuống tầng 1, Nhi, Linh, Nguyệt có vẻ đang cãi nhau còn nó chỉ lẳng lặng đứng nhìn, thấy vậy Phong nói:

_Giấy đình chỉ học? Mày có 1 tờ ở đó ko?

_Có, nè

_Đi

Cùng lúc đó, Nhi và Linh đang cãi với Nguyệt, cuộc cãi vã lên đến hồi cao điểm, Nhi nói:

_Tụi bây nghĩ có anh Phong và anh Minh bao che thì đc sao?

_Rồi sao? Mày mún ji`? Nói đại ra đi, úp mở quài, ganh tị hả? Tao hỉu mà

_Mày............

_Mày nín, ở đây chưa có lượt mày lên tiếng [Nguyệt nói với Linh]

_GIỜ TỤI BÂY IM KO, TAO MỆT WA\'

Nó hét lên, Nguyệt đã dừng lại nhưng Nhi còn típ tục nói:

_Hứ, mày nghĩ có anh Phong rồi thì nói j`i tụi tao nghe đó chắc, mơ đi, anh Phong chỉ thương hại mày thôi

"Chát", nó tát Nhi 1 cái rồi nói:

_Mày ko nói thì ko ai nói mày câm đâu

Sẵn có cái ghế ông thầy bảo nó đem lên phòng thiết bị, Nhi lấy hết sức đập vào đầu nó, nó ko đỡ đc vì lúc té cầu thang, cánh tay nó đã bị bong gân, cái ghế sắt đã làm đầu nó chảy máu típ tục, đúng lúc đó, Phong và Minh chạy đến, thấy sự việc như vậy, Phong ko khỏi tức giận mà vừa xem vết thương trên đầu nó vừa nói:

_Nhi, anh cho em 2 lựa chọn, 1 là chấp nhận bị đình chỉ, 2 là tự động rút khỏi trường -

Phong bế nó lên tay - nhưng anh khuyên em nên chọn lựa chọn 2 vì nếu chọn cái 1, anh ko nghĩ em sẽ sống dễ dàng trong trường một khi anh còn ở đây

Nhi tái mặt, nó hỉu mình đã phạm 1 sai lầm lớn, nó vừa cúi mặt xuống khóc vừa nói:

_Em hỉu rồi, có lẽ đã đến lúc em phải chấp nhận sự thật là anh ko hề yêu em

Nói rồi nó bỏ đi còn Phong thì bảo Minh nhanh gọi đt đưa Yến đến BV

TẠI BV:

_Cứ típ tục như vầy thì ảnh hưởng đến não mất thôi, cố gắng tránh những va chạm nha

Vị bác sĩ nói xong rồi bước đi, nó vẫn còn ngất đi, Phong, Minh và Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi nó ko sao, đt của Phong reo lên, anh phải ra ngoài nghe vì sợ ảnh hưởng đến nó đang ngon giấc. Nhưng ko may là cú đt đó là số phận trêu ngươi 2 đứa "mặt trong như đã, mặt ngoài còn e" này. Đó là cuộc đt của cha Phong, khi nghe nó xong, khuôn mặt Phong như ko còn sức lực, chỉ có thể nghĩ đc 1 điều duy nhất:"Hoá ra đây là nước cờ cuối cùng của mày hả Long"

Phong bước vào phòng bệnh mà trong lòng nặng trĩu tâm sự, thấy vậy, Minh kéo Phong ra ngoài, Nguyệt ko đi ra mà ở lại chăm sóc nó. Ra ngoài, Minh hỏi:

_Có chuyện ji` vậy?

_Thằng Long đã đánh nước cờ cuối rồi, cái thằng ko ăn đc thì đạp bỏ mà

_Là sao? Nó đã làm ji`?

_Nó wa nhà tao mà nói hươu nói vượn về việc mở khách sạn ở Las Vegas vì nó bik cha tao chẳng thể wa đó nên ông đã phó thác cho tao, ông đã mua vé và tao phải xuất phát ngay ngày mai, tức chết đc

_Ông bác sĩ nói ít nhất 2 ngày nữa Yến mới tỉnh lại, giờ sao?

_Tao còn nghĩ đc ji` vào lúc này nữa

Nhìn Phong đau khổ vì sắp phải xa người mình yêu mà chưa thể nói với người đó lời nào,Minh cảm thấy đau giùm bạn mình nhưng cũng đau cho mình vì Phong ra đi, chắc chắn có 1 người sẽ phải đau mà đó lại là người anh yêu và chờ đợi đã 1 năm rồi

_Coi bộ số phận ko cho tao có đc Yến rồi

_.............Chưa chắc, nếu Yến yêu mày, cô ấy sẽ chờ đc

_Yêu? Tao còn chưa nói ji` với Yến, hèn ji` lúc đó Long nói có ngày tao sẽ hối hận vì đã ko nói cho Yến bik, rõ ràng nó đã dự trù đc tình huống này

_Tính kĩ thiệt

Khuôn mặt Phong đăm chiêu thấy rõ nhưng lời ông Tâm đã nói, Phong phải nghe mà ko đc cãi thôi, khẽ thở dài, Phong bước đi

HÔM SAU:

_Anh nói ji`? [Nguyệt nói]

_Phong sắp phải đi Hoa Kỳ theo lệnh của cha nó

_Em linh cảm có bàn tay Long nhúng vào thì phải

_Uhm.......nó sẽ bay chuyến 3h chiều nay, anh sẽ ra tiễn nó, em có đi hok?

Nguyệt lắc đầu rồi nhìn vào Yến, Minh nói:

_Em ko hối hận sao?

_Về việc ji`?

_Thì.........Phong

_Ko

_2h rồi, anh phải wa nhà nó đây

Nguyệt mỉm cười nhìn Minh, nụ cười mãn nguyện pha chút ji` đó tinh nghịch, Minh chạy đi, cố giấu việc mình đang đỏ mặt với nụ cười chết người đó mà thầm nghĩ:"Giờ anh mới hỉu tại sao anh ko thể quên em đc"

TẠI SÂN BAY:

_Mày nhìn lên trển chi vậy, mún lên ở với bác Dương hả?

_Điên wa\' mày ơi, nhưng ko lẽ bác ấy ko thix tao yêu con gái bác sao kà

_.............Tiếc vì trước đó ko nói Yến nghe hả?

_Uhm............ko phải đơn thuần là ko nói mà là ko dám nói

_Sợ bị từ chối?

_Có lẽ..............

"CHUYẾN BAY ĐI.................."

_Thôi, tao đi đây

_Cần chuyển lời ji` hok?

_Mày là người hỉu tao nhất, tao bik tao ko cần chuyển, mày vẫn nói ngon ơ mà, đúng hok ,tao đi, bye

Nhìn Phong đi mà trong lòng Minh nặng trĩu tâm sự:"Tội nó ghê, phải xa người nóyêu.......ủa......khoan.........phải là tội cho mấy đứa con gái bên đó sắp bị thành đồ chơi của nó í chứ nhở, tội nghiệp mấy con cừu non bên ấy". Thấy thằng bạn khuất bóng rồi,

Minh mới lên xe đến BV

TẠI BV:

Vừa đến, thấy Nguyệt đang đứng nói chuyện với bác sĩ, Minh chạy vào, thấy Minh, Nguyệt nói:

_Ông ta bảo tình hình rất tốt, ko có ji` đáng lo cả, vài ngày nữa sẽ tỉnh

_Uhm........Phong đi rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.