Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 10: Chương 10: Ra là anh trai em còn dâm đãng hơn anh nhiều!




- Này, con heo đực lười nhác, giờ này còn chưa chịu dậy sao?

Sở Sở đạp cửa phòng tên lưu manh, đi đến bên giường giật tung chăn đắp lên.

- A...!

Sở Sở ngạc nhiên kêu lên khi phát hiện trên giường chỉ thấy có hai cái gối đầu.

- Kêu ma gọi quỷ cái gì, mới sáng sớm đã phá hư mộng đẹp của người ta!

Sau lưng nàng nhất thời truyền đến một giọng ngái ngủ.

- Anh, anh ra ngoài lúc nào?

Sở Sở giật mình nhìn hắn.

- Hỏi nhiều vậy làm gì! Này, cô bé, anh giờ rất hoài nghi em đang có ý đồ với anh đó, ban ngày ban mặt xông vào phòng của anh, không nói không rằng tung chăn màn lên, bây giờ còn nhìn anh chằm chằm một cách dâm đãng, vậy là đủ chứng cớ kết luận...Em muốn cưỡng gian anh!

Hướng Nhật kêu toáng lên.

- Đi chết đi, ai mà thèm để ý tới anh chứ!

Sở Sở đẩy tên lưu manh đang đứng chặn ở giữa cửa kia, hầm hầm chạy vào nhà bếp.

- Có lầm không đây, cưỡng gian người ta mà còn chối đây đẩy là sao?

Hướng Nhật đuổi theo tới bếp, ngửi thấy mùi thơm bốc lên, nhất thời nước miếng chảy xuống ròng ròng, Vừa nãy vận động nhiều quá giờ phải ăn để bồi dưỡng lại, muốn làm gì thì phải có sức trước.

- Được ăn chưa vậy? Thơm quá!

Hướng Nhật bước sát đến bên Sở Sở, thấy nàng đang chiên trứng.

- Không có phần đâu, muốn ăn thì lăn vào bếp.

Sở Sở không để ý đến hắn, tay tiếp tục làm. Chỉ sau chốc lát, mùi trứng chín quyện với gia vị bốc lên thơm ngào ngạt.

- Sở Sở, không ngờ em chẳng những xinh đẹp, còn có thể nấu ăn nha. Ông bà ta có câu: "Ra biết đường, vào giỏi bếp". Em đúng là vợ hiền đảm đang nha, ai lấy em thực là tu bẩy kiếp mới được đó!

Hướng Nhật lấy lòng.

- Miệng lưỡi ngọt xớt, trét mật lên môi rồi à? Hứ, tôi không mắc lừa đâu!

Sở Sở xúc trứng chiên đổ lên đĩa.

- Để anh giúp em cầm!

Hướng Nhật nhiệt tình nhận lấy đĩa.

- Cảnh cáo anh không được ăn vụng đó, nếu không thì tôi cho biết tay!

Sở Sở đem đĩa trên tay đưa cho hắn, tay kia lại đập nhẹ một quả trứng khác, bỏ vào trong chảo.

- Sao lại có thể chứ? Em xem anh giống loại người đó lắm sao?

Hướng Nhật vừa nói vừa lấy tay bốc một chút bỏ vào miệng nhai.

- Đáng ghét! Còn dám nói là không ăn vụng, đây là hành vi gì chứ?

Sở Sở hận không thể cầm cái muỗng nấu ăn đập bể đầu hắn

- Anh phải thanh minh một cái nha, anh không ăn vụng, đây là ăn công khai.

Hướng Nhật ăn một nhát hết đồ ăn trên đĩa lại nhìn tiếp vào trong chảo.

- Làm gì! Hứ, lần này tuyệt không có phần cho anh đâu, đừng có mơ!

Sở Sở đề phòng nhìn hắn.

- Em à, chúng ta thương lượng ha?

Hướng Nhật uốn ba tấc lưỡi.

- Không thương lượng!

Sở Sở khẳng định nói.

- Tuyệt tình quá đi!!! Chừa cho người ta một đường sống đi! Chuyện này đối với em có lợi lắm mà, biết đâu chừng còn giữ mãi thanh xuân đó.

Hướng Nhật chưa từ bỏ ý định.

- Cút ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, hứ!

Sở Sở đã nếm thủ đoạn lưu manh của hắn, nên quyết không nhân nhượng.

- Được rồi! Xem như em lợi hại!

Hướng Nhật trước khi đi liếc liếc bờ mông tròn lẳn của nàng ẩn hiện dưới váy ngắn mặc trong nhà, tay phải khẽ vuốt qua một cái rồi vội chạy ra ngoài.

- A........!

Sở Sở hét to.

- Tôi muốn chặt tay anh!

Hướng Nhật vội chuồn về phòng, đóng chặt cửa lại, áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. "Không có gì?", Cô nàng này sao còn không đuổi theo? Đợi một lúc nữa cũng vậy.

Không nhịn được nữa hắn mở cửa ngó ra ngoài, phòng khách cũng không có gì khác thường, chỉ có trong bếp mới có một vài âm thanh rất nhỏ. Hướng Nhật lén lút đến gần thì nghe được hình như là có tiếng khóc thút thít. Không thể nào? Cô nàng này sao tự nhiên thành yếu đuối như vậy chứ, mới sờ cái đã khóc?

- Hu hu, đồ lưu manh xấu xa đáng chết, đại biến thái...... đau chết ta mà, hu hu!

Sở Sở vừa chửi vừa khóc.

Hướng Nhật vội chạy vào bếp, thấy cô nàng đang ngồi bệt trên đất bưng một cánh tay, hắn kinh hãi hỏi:

- Sao vậy, sao vậy? Lỡ chặt vào tay hay gãy xương?

- Lưu manh xấu xí, tránh ra coi! Không cần ngươi quan tâm, hu hu!

Sở Sở vẫn bưng cánh tay khóc thút thít.

- Để anh xem một chút!

Hướng Nhật nắm tay nàng ta kéo ra, nhìn thấy tay bị nổi lên mấy chấm đỏ, hình như bị bỏng nên mới như vậy. Ngó quanh một vòng, hắn liền minh bạch, hoá ra là cô ả đuổi theo mình, quên mất mình đang cầm muỗng đảo trứng trong chảo, thành ra vung tay lên thì hất dầu sôi bắn tóe vào tay. May mà chỉ có phỏng một vài chỗ, chứ không thật tai hại.

- Dù da có mịn màng đến mấy thì cũng không nên lấy dầu sôi bôi lên thử chứ, ngược đãi bản thân à?

Hướng Nhật đùa vui.

- Anh...!

Sở Sở nắm lấy tạp dề kế bên vụt vào lưng hắn.

- Được rồi!

Hướng Nhật nhẹ nhàng nắm tay nàng, vất cái tạp dề kia sang một bên, ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng nói:

- Nơi này đầy khói và mỡ bẩn, để anh đưa em ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi.

- Anh buông ra, tôi bị thương ở tay chứ không phải ở chân, tự đi được!

Sở Sở mặt đỏ bừng phản kháng.

- Hiếm khi nào anh mới có thiện tâm như vậy, em không cảm kích sao chứ? Cho dù có không cảm kích thì cũng đừng bám chặt tay của anh như thế chứ ?

Hướng Nhật mồm thì nói, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy eo của Sở Sở.

- Đều tại anh cả, nếu không phải anh thì người ta sao bị vậy chứ? Đồ xấu xa, lưu manh!

Sở Sở hờn giận.

- Em à, không nên ghen ghét so đo đến thế chứ. Nếu muốn, em cứ sờ mó anh thoải mái đi, vậy là công bằng rồi chứ ?

- Chết đi! Ai muốn sờ anh chứ... được rồi, tôi có thể tự ngồi, còn không buông tay ra!

Sở Sở giãy dụa đẩy hắn ra, buông mình ngồi lên ghế sa lông.

- Ai da, lưng eo thật nhỏ nhắn. Em à, trông em bề ngoài béo tốt, mà eo lại giữ được chuẩn như vậy, thực là không dễ dàng a.

Hướng Nhật giả bộ than vãn, rồi rút tay về.

- Anh mới béo phì! Người ta 100 kg còn chưa tới, anh chắc hai trăm cân là ít!

Sở Sở phản kích.

- Cái gì! Em ngay cả cân nặng cụ thể của anh cũng biết ư? Nói mau, có phải tối qua em chui vào trong chăn rồi len lén dùng cơ thể của mình ước lượng thể trọng của anh phải không?

Hướng Nhật mặt đầy vẻ hoài nghi nhìn nàng.

- Bật TV giùm tôi!

Sở Sở không để ý tới những lời điêu ngoa của hắn, rống lớn.

- Thái độ gì vậy? Nói với người giúp mình vậy sao? Thông thường người ta kiêu ngạo như vậy khi gọi người khác lên giường thôi. Xem ra đây là em ám chỉ anh tối nay có thể cùng em ngủ trên một giường phải không?

Mặc dù bất mãn cách nói của nàng nhưng Hướng Nhật cũng bật TV lên.

- Tôi đói, anh ra ngoài mua bữa sáng giùm tôi đi!

Sở Sở được voi đòi tiên nói.

- Ây, em không nên quá đáng vậy chứ?

Hướng Nhật nhắc nhở nàng.

- Anh mua hay không?

Sở Sở cắn môi, đăm đăm nhìn hắn, hốc mắt rưng rưng.

- Được rồi, anh đầu hàng! Mặc dù tính khí em nóng nảy bất thường, cũng không xinh đẹp gì lắm, vóc người thì như hổ báo, vậy mà không chịu ngủ cùng anh...

- Đi nhanh!

Sở Sở ném cái gối ôm qua.

Hướng Nhật lắc đầu, bước ra khỏi cửa. Mua bữa sáng ư? Hắn thật không hiểu sao mình giờ đi mua bữa sáng cho người ta mà lòng lại vui vui, xem ra cuộc sống mới mẻ này cũng thú vị a.

oOo

Vội vã mua bữa sáng, Hướng nhật chạy vội về. Vừa vào cửa, thấy cảnh tượng trước mặt, mắt như muốn rách ra.

Lúc này Sở Sở đang ngồi ở sa lông bưng một cái đĩa không biết đang ăn gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào TV, trên bàn trà kế bên còn có mấy món ăn. Một thanh niên anh tuấn ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn nàng ăn.

Hướng Nhật tự dưng thấy buồn bực, đi tới hỏi:

- Sở Sở, tiểu tử này là ai thế?

- Ai cần anh quan tâm chứ?

Sở Sở đắc ý liếc hắn một cái, lại cúi xuống bắt đầu ăn tiếp.

- Ngươi là ai?

Hai nam nhân cơ hồ đồng thời mở miệng.

- Ngươi sao lại xuất hiện ở đây?

Thanh niên kia hỏi.

- Ngươi nói trước!

Hướng Nhật không thèm trả lời, móc cái bánh bao trong bọc thức ăn mua về ngoạm một miếng lớn.

- Tại sao ta phải nói trước, sao ngươi không nói trước đi...chờ chút, tối qua ngươi ở đây?

Thanh niên anh tuấn mày nhíu lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

- Hắc hắc, đâu chỉ tối qua, sau này ta đều ở đây mà thôi.

Hướng Nhật đầy khoái cảm trả thù, đáp lời.

- Sở Sở! Em thật quá đáng a! Chuyện này mà bị ba biết, em sẽ bị đẩy ra nước ngoài đó!

Thanh niên giận dữ hét.

- Không đâu, ba không dám đâu! Hắc hắc, em nắm được nhược điểm của ba rồi!

Sở Sở quay đầu lại nhoẻn miệng cười.

- Ngươi họ Sở?

Hướng Nhật dựa theo cách nói chuyện của hắn phán đoán tên này rất có thể là anh em gì đó với Sở Sở.

- Không sai, ta là Sở Từ! Sở Sở là em gái ta.

Thanh niên anh tuấn hãnh diện nói.

- A, hoá ra là đại ca!

Hướng Nhật nhất thời nhiệt tình đứng lên:

- Đại ca tới sớm như vậy, chắc là chưa ăn sáng? Vừa hay em mới đi ra ngoài mua về, hay là mình cùng ăn đi?

Nói xong cầm bọc thức ăn đặt lên bàn.

- Không cần đâu! Ta đã ăn rồi!

Sở Từ khoát tay cự tuyệt, nghiêm mặt hỏi:

- Giờ hỏi một chút?

- Dạ!

Hướng Nhật không suy nghĩ nói luôn.

- Ta hỏi ngươi và em gái ta ở chung bao lâu rồi ?

- Khoảng một năm rồi!

Hướng Nhật nhíu mày, bây giờ mới khai giảng năm thứ hai, vậy là đã học chung một năm rồi.

- A a....

Sở Sở thiên kiều bá mị lườm hắn một cái, ẩn ý trong mắt ai thấy cũng rõ ràng.

- Hai người ở chung, bình thường có dùng phương thức tránh thai không?

- Khục, khục, khục...

Hướng Nhật đang ăn bánh bao, nghe nói vậy suýt nữa phun ra.

- Hỏi thì trả lời đi, có hay là không?

Sở Từ nghiêm túc hỏi.

- Có, có, sao lại có thể không dùng chứ?

Mặc dù da mặt dày như bức tường, nhưng Hướng Nhật vẫn còn không đỡ được câu hỏi thẳng của anh vợ.

Mặt Sở Sở lại càng đỏ bừng tới mang tai, có khổ mà nói không được.

- Là Sở sở uống thuốc hay ngươi dùng mũ?

Sở Từ lại nã thêm một quả đạn cối.

- Cái này...

Hướng Nhật hoàn toàn không nói gì.

- Ta nhắc ngươi nhá, tốt nhất là mặc áo mưa, dùng nhiều thuốc đối với thân thể Sở Sở không hay đâu.

Sở Từ lạnh lùng nói.

- Em sẽ lưu ý!

Hướng Nhật vẻ mặt thành khẩn.

- Ừm, tốt lắm! Bất quá tụi bây cũng phải biết kiềm chế một chút, tuổi còn trẻ, đừng có lãng phí sức lực trên giường, rảnh rỗi phải học tập nhiều hơn! Được rồi, ta có việc đi trước đây, tụi bây lập tức thu xếp đi học đi! Coi chừng trễ đó!

Sở Từ nói xong lời này đứng dậy rời đi.

- Em à, anh vừa phát hiện một sự thật!

Hướng Nhật nhìn gương mặt vẫn còn đỏ bừng của Sở Sở nói.

- Cái gì?

- Ra là anh trai em còn dâm đãng hơn anh nhiều!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.