Diệu Cốt Sinh Hương

Chương 46: Chương 46: Chương 45




Tô Mạch biết là dọc bờ sông có rất nhiều tửu lâu, Tuý Hương lâu tửu lâu đệ nhất kinh thành cũng ở nơi này. Cuối cùng

Triệu Nghị cũng không đi Túy Hương lâu, mà là đi đến cửa hiệu lâu đời từ quan gia thanh lâu đến nguyệt lâu, Tô Mạch có thể lý giải vì ở chùa miếu gặp gỡ hai cái người nước khác cùng tiến vào cho nên bất đắc dĩ phải trốn đi một vài chỗ.

Lại nói sau đó, Cầm Hương và Vũ Nguyệt- hai vị hoa khôi nương tử đều đến tiếp rượu, và còn biểu diễn trước mặt nàng một khúc chinh chiến, yêu cầu phải múa bằng mũi chân, có lẽ là do nàng uống nhiều hai ly, tự nhận thấy điệu múa kia nhiều chỗ không được như mong muốn, cho nên tự thân ra trận chỉ giáo một vài điểm, đang vào lúc hưng trí thì đột nhiên cái gáy tê rần liền bất tỉnh nhân sự.

Lý do bị đánh đến ngất xỉu nhất định là nàng đã gây ra chuyện gì đó làm bạo quân không thuận mắt. Trừ hắn ra thì còn ai làm ra chuyện này được nữa.

Nhưng mà vì sao lúc này nàng không nằm ở thanh lâu, cũng không nằm ở viện tiến tấu Tương Nam, mà nàng lại nằm ở trong hoàng cung, điều này khiến nàng không sao hiểu nổi.

Tô Mạch xoa gáy, lặng lẽ từ trên giường bò dậy kiểm tra lại quần áo, thấy tất cả đều hoàn hảo không có tổn hao gì. Sau đó lại lặng lẽ đi ra ngoài, ngẩng đầu lẳng lặng mà ngước lên nhìn chằm chằm bảng hiệu trên đại môn.

Ngoài cửa, đôi mắt của nội thị nhanh như chớp mà bò trên người nàng. Tô Mạch có chút khiếp sợ, ho khan một tiếng, sau đó tự đáy lòng mà đưa ra giọng điệu tán thưởng: “Điện Sương Hoa, chữ viết thật đẹp!“. Mẹ đó, ai đó nói cho nàng biết làm thế nào mà nàng lại mò đến tẩm cung của bạo quân.

Cách đó không xa, Cảnh Đế đang cùng với thị vệ tập thể dục buổi sáng, mà An Vương thì ngồi ở hành lang tay vẫn phe phẩy quạt phong lưu phóng khoáng mà chiêu đào hoa.

Tô Mạch đi qua đó, tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn lên thấy trời râm mát, không nhịn được nói: “Hôm nay thời tiết có hơi lạnh“.

An Vương tay vẫn phe phẩy quạt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng sau đó tiếp tục phe phẩy, chậm rãi nói :“ Tối qua đại công tử nhảy khúc kiếm vũ rất khá“. Tô Mạch nghĩ nghĩ, đại khái là nàng có chỉ điểm Vũ Nguyệt nhảy mấy kiểu kiễng gót chân, “Tối qua An Vương điện hạ cũng đến nguyệt lâu?”

“Đi ngang qua mà thôi. Chỉ vừa nhìn một đoạn ngắn, đại công tử đã say đến ngã liêu xiêu“. Đảo mắt một cái, vị hoàng huynh kia của hắn đã đem Tô Mạch đỡ vào phòng, sau đó còn rất có hứng thú cùng hắn tham khảo ngày hội trung thu nên ở trong phủ làm bạn với giai nhân hay là đến nơi này nguyệt lâu, nơi phù hợp với thân phận hoàng thất của bọn họ mà hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt. Truyện trò hăng say đến mức Tô Mạch say lảo đảo tự ngã, hay là bị người có tâm bắn hạt đậu sau gáy đến ngã xỉu đều không nằm trong đề tài của hai huynh đệ họ.

Triệu Nghị chỉ hướng bên này khẽ liếc mắt, một chân liền đem Triệu Tiểu Bắc đá bay, sau đó Lưu Đại Thanh cũng xông lên, cũng không lưu tình chút nào, một quyền cọ qua mặt anh chàng, rồi lại một quyền khác trúng ngay bụng. Tiếp đến, Triệu Nghị đem anh chàng tội nghiệp kia quăng xa mấy trượng, lúc này mới vỗ vỗ tay, hướng tới bên kia đi đến.

Hai huynh đệ quỳ rạp trên mặt đất nhìn nhau: Hôm nay, Hoàng Thượng lại bị làm sao vậy? Ra tay cũng thật tàn nhẫn đi!

Triệu Nghị một thân sát khí chưa tan, khí thế rất khiến người ta sợ hãi, bởi vì vừa mới vận động qua, gương mặt hồng nhuận, áo trắng thấm đẫm mồ hôi dán chặt vào cơ thể phác họa lên hình dáng tinh mĩ với những đường cong khoẻ mạnh của cơ bắp.

Tô Mạch chột dạ đứng dậy hành lễ, Triệu Nghị liếc xéo nàng một cái, sau đó tầm mắt rơi xuống trên người An Vương, “Có việc gì mà tiến cung sớm như vậy?”

“Thần đệ chỉ là tới nhắc nhở hoàng huynh, hôm nay mẫu hậu mở tiệc ở điện Chương Khánh, hoàng huynh trăm công ngàn việc, nhưng đừng quên đấy.”

Triệu Nghị gật đầu, Triệu Tùy hơi hơi khom người hành lễ, tiêu sái rời đi.

Tầm mắt Triệu Nghị một lần nữa trở lại trên người Tô Mạch, đến gần vài bước, nhìn vào gáy nàng, quả nhiên còn chút tím.

Một viên đậu tằm đương nhiên không tạo thành hiệu quả như vậy, cũng là bởi vì viên đậu kia mang uy lực quá là mạnh mẽ đập cho tên hỗn đản nào đó nửa đường bò dậy phát điên phải nằm bẹp. Chàng tất nhiên thuận tay bắn luôn một đường đao đẹp như vậy. Do đó, Tô Mạch cực kì quang vinh mà “ngủ” từ chạng vạng hôm qua cho đến tận bây giờ, nhưng mà nàng ngủ cũng vô cùng ngoan ngoãn, cùng tử thi giống nhau, nằm yên cũng chưa từng nhúc nhích một chút.

Tô Mạch thật cẩn thận mà đánh giá Triệu Nghị, hồi tưởng lại xem tối hôm qua có phải mình say rượu sau đó thất nghi hay không. Suy nghĩ một lúc lâu, mình hôn mê như vậy, chắc hẳn cũng không gây ra chuyện gì thất nghi đâu. Cho nên khi nàng thấy trên mặt Triệu Nghị có một vết cào còn khá mới, liền lấy thân phận thần tử, rất là trung thành mà quan tâm cẩn thận.

Khoé miệng Triệu Nghị muốn co rút, sờ sờ vết thương ở xương gò má, giọng nói lạnh buốt mà tuôn ra: “Bị một con mèo hoang cào mà thôi, lần sau nếu mà trẫm gặp được nó nhất định sẽ đem bộ móng vuốt của nó chém bỏ!“. Khi Triệu Nghị nói lời nói này, đôi mắt của chàng chăm chú mà nhìn bộ móng vuốt của Tô Mạch, nghe thấy vậy Tô Mạch càng thêm chột dạ, nàng vội vàng thu hồi tay co quắp trong áo.

“Trong thời gian tới, nữ tử có độ tuổi phù hợp sẽ lên kinh thành tuyển tú. Chuyện Trẫm tuyển phi giao cho ngươi trông nom.”

Tô Mạch ngơ ngác, “Hoàng Thượng, chuyện quan trọng như vậy……”

Không đợi nàng nói xong, Triệu Nghị ghét bỏ mà nhìn thẳng vào nàng, “Tốt xấu gì ngươi cũng là mệnh quan triều đình do trẫm thân phong, tất nhiên cũng phải bàn bạc chính sự“.

Tô Mạch nào dám phản bác, chỉ phải lĩnh mệnh.

“Còn có,” Triệu Nghị khẽ ngừng, Tô Mạch ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi: còn có cái gì?

“Ngươi trở về tắm rửa đi.” Triệu Nghị vừa nhớ tới tối hôm qua muốn đem tên hỗn đản này ném trong nước rửa sạch sẽ, nhưng mà thằng nhóc này ở bên ngoài cùng chàng chạy loanh quanh một ngày, vậy mà mùi vị cơ thể không có điểm hôi hám. Chàng vừa duỗi tay túm lấy cổ áo của tên này, mà cái vật nhỏ đang ngủ say sưa tức thì tung ngay một bộ móng vuốt lên má chàng- đây là lần đầu tiên, có người có thể khiến chàng không phòng bị mà đáng lén thành công. Đây cũng là một sự sỉ nhục trong chuỗi ngày lịch sử bị hành thích không lần nào bị đánh lén của chàng sụp đổ.

Lúc ấy Triệu Nghị giận tím mặt, chàng muốn xách theo người đem nàng rung lắc cho đến tỉnh mới thôi. Nhưng cái tên hỗn đản này ôm đùi chàng thật chặt, một phen nước mắt nước mũi bắt đầu gào thét cầu xin, gào cho đến tận khi thị vệ bên ngoài cũng đang cào tường mà nghe trộm...

Triệu Nghị nhìn tên tiện nhân bị chàng sửa trị cái cổ có chút bầm cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng vào tẩm điện. Tô Mạch ngửi trong không khí vẫn còn lưu lại hơi tàn của sát khí, nàng giống như con thỏ nhỏ vừa mới thoát khỏi hang sói vội vội vàng vàng mà chạy trốn thật nhanh.

Triệu Nghị đi đến cửa tẩm điện, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, chuẩn bị phân phó Tô Mạch, vừa quay lại nhìn, đã không thấy bóng người đâu. Chàng khẽ vươn tay ở giữa không trung một lúc mà thẫn thờ không thấy thằng ranh kia để ra lệnh. Lưu Đức Nguyên rất là thức thời mà chạy nhanh tiến lên, “Hoàng Thượng có chuyện gì muốn phân phó?”

“Tề Ốc Cách A Nhược công chúa sẽ đến hòa thân.”

Lưu Đức Nguyên lập tức hiểu ý, liền chiêu tiểu thái giám đem tin tức này truyền cho Tô Mạch, lệnh nàng xuống tay chuẩn bị.

Tô Mạch vừa mới hốt hoảng ra cửa cung không lâu, đã bị người ngăn cản đường đi.

A Nhược vẫn như cũ nữ giả nam trang, bộ ngực đồ sộ kia giấu đầu lòi đuôi mà chắn trước mắt nàng. Bộ dáng uy phong lẫm lẫm, xem chừng nháy mắt là hạ gục tư thế của nam tử Trung Nguyên.

Tô Mạch nửa híp mắt nhìn nàng, chắp tay thi lễ, “Vị cô nương này có việc gì vậy?”

A Nhược cả kinh, “Ngươi, ngươi như thế nào……”

Tô Mạch nhanh mồm nói: “Cô nương quốc sắc thiên hương, bộ quần áo này sao có thể che dấu được hào quang của cô nương?”Bộ ngực đều căng thành như vậy, ai còn không biết nàng là nữ a? Nàng đúng là coi mọi người như vượn mắt đều mù à? Lời khen tặng ai chẳng thích nghe. A Nhược khẽ liếc nhìn chàng thiếu niên yếu đuối trước mắt, giương lên khí thế uy nghiêm của công chúa, cất cao giọng nói: “Hôm qua, vị tiểu huynh đệ này và vị công tử ở cùng tên họ là gì? Không biết vị công tử kia ở đâu?“.

Ngữ khí này cũng thật là thuần phát bưu hãn. Tô Mạch nhìn lướt qua người bên cạnh nàng, đó là một vị tráng sĩ vô cùng cường tráng, sau đó liền hỏi: “Cô nương đây là……”

Tráng sĩ kia liền thay thế A Nhược trả lời: “Muốn cưới A Nhược, bắt buộc phải qua được cửa ải của Hãn Tán ta!“.

Vừa nghe tên này, vẫn là nữ tử ngoại tộc, Tô Mạch một chút nhiệt huyết đều bị đả bại. Thuận đường đem A Nhược xem xét và đánh giá: Mỹ lệ, bưu hãn, anh dũng thiện chiến hay không khó mà nhìn ra được, nhưng nghe nói Tề Ốc Cách nữ nhân cũng không quá yếu đuối so với nam nhân.

Đôi mắt Tô Mạch lập tức loé lên tinh quang, đây chẳng đúng với sở thích của bạo quân hay sao. Từ Đan Hoa mà đứng ở trước mặt A Nhược, quả thực quá là yếu ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.