Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 13: Chương 13: Xấu hổ




Sáng sớm hôm sau Diệp Tuyết cùng Diệt Thanh Vân gõ cửa sớm, Diệt Thiên cũng đã tỉnh dậy chuẩn bị đồ ăn từ trước chỉ đợi hai nàng đi qua. Ngồi trên bàn ăn hắn ta mới hơi hiếu kỳ nên mở miệng hỏi:

“Ngươi trước kia tại sao không tìm người hỗ trợ tập luyện?”

Diệp Tuyết mút xong sợi bún thản nhiên đáp:

“Trước kia ta chỉ luyện căn bản thôi thế nên chẳng mấy quan trọng, thế nhưng bây giờ đã đi vào giai đoạn khó khăn rồi nên cần phải có người giúp đỡ. Ngươi nghĩ xem đi thực chiến thì không có điều kiện, thám hiểm rừng rậm thì chỉ có yêu thú lại còn rất nguy hiểm.

Với lại giả dụ có dã ngoại thực chiến thực sự đi nữa thì nữ sinh như ta cũng cần có người trợ tập, khi đó trợ tập cùng ta tham gia tập luyện thì vừa hỗ trợ lại vẫn đảm bảo ta không phải quá dựa dẫm.”

Diệt Thiên hơi suy nghĩ rồi hỏi:

“Ngươi nghĩ sao về việc làm một thợ săn, tuy nguy hiểm nhưng chắc chắn sẽ cho chúng ta thêm rất nhiều kinh nghiệm.”

Diệp Tuyết lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý nghiêm giọng nói:

“Mục đích của ngươi là đi vào Thiên Phong học viện thì đừng làm thợ săn bởi nơi đó trước tiên đào tạo ngươi đối phó với con người trước khi giúp ngươi chiến đấu với quái thú.Nếu ngươi chăm chú làm thợ săn thì chắc chắn sẽ rất khó qua ải bởi nó không đơn giản như thế đâu.”

Diệt Thiên nghe thôi cũng đủ hiểu nàng ta biết cái gì đó về Thiên Long học viện thế nên khẽ giọng hỏi:

“Ngươi biết gì về việc khảo hạch hay sao?”

Diệp Tuyết nhỏ giọng nói:

“Ngươi chắc cũng phải biết chuyện trước thì hơn, những người phụ trách khảo hạch ở Thiên Phong rất ghét chuyện thanh niên trẻ tuổi đi làm thợ săn. Dù cho thành tích khảo hạch ngươi có tốt đi nữa họ cũng sẽ không nhận ngươi.

Thậm chí nghe đồn Thiên Phong học viện cựu học viên thâm nhập thợ săn hiệp hội nhằm mục đích nắm quyền khống chế. Khi đó thì chúng ta sẽ có thể tham gia những thử thách dã ngoại được.”

Diệt Thiên cảm giác khó hiểu nói:

“Phải có lý do gì chứ?”

Diệp Tuyết nhỏ giọng nói:

“Thực ra thợ săn chỉ là những người có tu vi thấp kém đi vào rừng chiến đấu với yêu thú cấp thấp trong đó, bọn họ sẽ được tiền từ việc bán những thứ đồ đó cho những người giàu có. Những ngươi đi vào rừng để săn yêu thú khi còn thiếu kinh nghiệm bị cho là liều lĩnh thiếu suy nghĩ.

Học viện đào tạo ra một người không dễ nếu họ chết nhảm nhí thì tài nguyên đó đổ sống đổ bể, cái Thiên Phong cần đó là sự tỉnh táo nghĩ trước khi làm chứ không phải đặt mình vào trong nguy hiểm rồi mới nghĩ cách giải quyết.

Một nơi đào tạo ra rất nhiều tướng quân hay những người giữ chức cao trong quân đội, an nguy của mình còn đặt cược thì sao có thể dẫn dẵt người khác. Còn chuyện tích lũy kinh nghiệm thì khi ngươi được học viện đào tạo xong phần kiến thức thì dù không muốn họ cũng mang ngươi vào nơi nguy hiểm để lịch luyện.”

Diệt Thiên nghe xong thì không khỏi cảm thấy may mắn vì ít ra lòng tốt của Diệp Tuyết lại phát huy trọn vẹn tác dụng như thế. Lý do của Thiên Phong học viện nghe có vẻ vô lý nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác lại rất hợp lý.

Trước khi muốn làm anh hùng đi tiêu diệt quái thú thì phải sống sót trước đã, huống chi hình như muốn hoàn thành mục đích trả thù cùng giải cứu cha mẹ thì đối thủ của hoàn toàn là con người.

Ăn xong bữa cơm đưa em gái đi học trở về nhà hắn ta mới đưa Diệp Tuyết đi đến Thiên Long võ quán, nàng hôm nay đến đó để chắc chắn rằng không ra vấn đề gì. Đã thế nàng còn muốn thử cảm giác ngồi xe máy chứ không chọn ngồi ô tô.

“Chút nữa ngươi phóng nhanh lên được không?”

Diệt Thiên vừa ngồi lên xe thì đã nghe nàng ta dặn dò, chuyện phóng nhanh hay chậm không ảnh hưởng thế nên hắn thản nhiên gật đầu đồng ý nhưng vẫn nhắc nhở nàng ta:

“Ngươi muốn ta chạy nhanh cũng được nhưng ngươi phải ôm cho chắc nếu không văng ra khỏi xe thì chẳng biết chuyện nguy hiểm gì sẽ xảy ra đâu.”

Nàng dơ ngón tay cái lên cười nói:

“Ngươi cứ yên tâm ta đã chuẩn bị sẵn rồi, nghe nói phóng thật nhanh trên xe mô tô sẽ có cảm giác rất thú vị, gió thổi qua kẽ tóc cực kỳ mát.”

Hắn nhìn cái nón bảo hiểm nàng đang đeo rồi nói:

“Ngươi chắc sẽ mát chứ?”

Diệp Tuyết biểu cảm thế nào hắn ta không biết được bởi lớp kính của cái nón đã che hết rồi, vài giây sau nàng cởi cái nón ra rồi nói:

“Thôi thì khỏi đội cũng được.”

Diệt Thiên lập tức cầm lấy cái nón bảo hiểm trùm vào đầu của nàng ta rời nói:

“Tu vi của chúng ta còn kém muốn đi nhanh thì cũng phải lo đến chuyện an toàn, ngươi lên xe nhanh đi chúng ta còn xuất phát nếu không sẽ trễ giờ mất.”

Diệp Tuyết không muốn nhưng vẫn leo lên xe, Diệt Thiên vừa nổ máy liên tăng tộc độ lên siêu nhanh đúng như nàng ta mong muốn. Thiên Phong võ quán tuy nổi tiếng nhưng nằm ngoài ngoại thành thế nên đường xá khá thông thoáng hắn ta mới đi được như thế.

Trên đường cũng đôi khi phải phanh lại vì gặp người, mỗi lần như thế thì hắn ta lại được một lần xung sướng khi cả thân thể nàng đặt lên lưng của hắn, phía trước của nàng rõ ràng là hàng chất lượng cao khi rất đàn hồi cảm nhận qua hai lớp áo vẫn thấy rất lớn.

Đường khá xa thế nên dù đi rất nhanh rồi nhưng tận một tiếng đồng hồ sau thì hai người mới đi tới nơi. Diệp Tuyết buông hắn ra vỗ nhẹ vai hắn rồi nói:

“Ngươi cứ đặt đại xe ở đâu cũng được sau đó đi cùng ta vào trong, ở đây không ai lấy xe của ngươi đâu, tất nhiên trừ khi bọn họ bị điên.”

Diệt Thiên cởi nón bảo hiểm của mình rồi cất nón của nàng vào trong cốp xe, mấy người đang đợi ở ngoài sân.Họ nhìn thấy Diệp Tuyết từ trên xe của Diệt Thiên đi xuống thì vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Học tại võ quán này thì bọn họ ai cũng yêu thích Diệp Tuyết vì nàng ta rất hòa đồng lại không tỏ ra cao ngạo hay khinh thường bọn họ dù thân phận nàng rất cao. Những công tử của các đại tập đoàn hay quan chức ai lại không mơ có được nàng.

Cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm của những người khác Diệt Thiên chỉ biết thở dài, tuy rằng chắc chắn sẽ khó khăn nhưng hắn không thể từ bỏ công việc tốt như thế được.

Hắn ghé đầu nói nhỏ:

“Trong đám người kia hình như ai cũng thích ngươi thì phải?”

Diệp Tuyết lắc đầu cười nói:

“Không phải đâu bọn họ thường thường gặp nữ sinh đều như thế ngươi không cần phải để ý làm gì?”

Hắn biết chắc chắn nàng không hiểu thế nên nói nhỏ:

“Họ rõ ràng không nhìn ngươi mà nhìn ta, đã thế còn không có chút thiện cảm nào. Ta có chút lo lắng cho tương lai của mình, thật sự không biết phải giải thích sao cho ngươi hiểu.

Lúc họ nhìn ngươi thì ánh mắt lại khác hẳn, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được chút nào, hay ta tách ra một chút để họ liếc qua liếc lại ngươi dễ phân biệt, nếu đưa họ con dao có khi mỗi người sẽ đi tới đâm ta vài nhát mất.”

Diệp Tuyết nghe hắn nói thì có chút buồn cười không chút suy nghĩ nói:

“Thế trước kia ngươi nhìn ta có giống bọn họ không?”

Hai người đồng thời dừng chân, một người thì quá đỗi ngạc nhiên còn một người khác thì sực nhớ ra mình lỡ lời. Khoảng vài giây sau Diệp Tuyết cười trừ nói:

“Ngươi nhanh đi chiếm chỗ để được khảo hạch trước còn về sớm nữa.”

Diệt Thiên cũng cười cười rồi đi vào bên trong, rõ ràng hắn ta cũng đang bối rồi vô cùng, chuyện mình thích nàng bị nàng nói thẳng ra như thế thì nam nhân nào chẳng ngại, dù trải đời nhiều thế nào thì hắn vẫn chỉ hơn hai mươi.

Cả hai đều rất ngại ngùng vì Diệp Tuyết lỡ lời chính vì thế bọn họ không biết ngoài đám kia còn có hai người đang quan sát mình, một người trung niên nhân khẽ giọng nói:

“Tiểu tử này rốt cuộc là sao?”

Một người khác cười nói:

“Diệp Long tướng quân cũng để ý đến chuyện của tiểu Tuyết nữa sao?”

Diệp Long tức giận nói:

“Ta nói để cho nó tự quyết nhưng cũng phải có chừng mực, tiểu tử kia ta mới nghe thông báo về hắn ta cách đây không lâu. Con bé theo dõi sau đó chuyển nhà đến gần tiểu tử kia, tối hôm qua còn ăn tối bên nhà hắn, Thái Vũ ngươi sống hơn năm mươi năm đã thấy có nữ nhân nào như thế chưa?”

Thái Vũ nghe xong khá bất ngờ bởi Diệp Tuyết tuy nhiệt tình với người khác nhưng như thế thì hơi quá với lại mục đích cũng không rõ ràng nữa. Hắn cau mày rồi hỏi:

“Tiểu tử này thông tin ngươi đã nắm bắt hết chưa?”

Diệp Long khẽ lắc đầu than thở:

“Cách đây vài năm hắn mới tới hành tinh này và chỉ mang theo em gái rồi mưu sinh bằng đủ mọi cách. Thậm chí hiện tại hắn ta chính là vịt, tuy thế nhưng mọi thứ khác đều tốt, công việc kia cũng chỉ là bất đắc dĩ.”

Thái Vũ nghe xong thì mỉm cười nói:

“Ta thấy tiểu tử này cũng có vẻ tốt đấy chứ sai ngươi có vẻ không vui vậy, chẳng lẽ ngươi kỳ thị.....”

Diệp Long phất tay ngắt lời:

“Ta sao lại ấu trĩ như thế, chỉ có điều khoảng thời gian trước khi hắn ta tới đây thì chẳng có chút thông tin nào về xuất thân hay cha mẹ của hắn. Người giúp hắn ta tới được Thiên Vương tinh cũng đã chết trong một tại nạn xe cộ, điều kỳ lạ là trong hồ sơ lại ghi là không tìm thấy xác.”

Thái Vũ cũng cảm thấy không yên tâm khi nghe đến đây, hắn ta khẽ giọng nói:

“Chút nữa ta sắp xếp để hai người chúng ta trực tiếp khảo hạch tiểu tử này, dùng thủ đoạn của ta với người thì có thể moi ra không ít thông tin.”

Diệt Thiên thì cũng bắt đầu xếp hàng trong khi Diệp Tuyết đứng ngay gần bên quan sát, phải đến tận khi có người dẫn hắn đi thì nàng mới dừng lại. Hít thật sâu một hơi Diệt Thiên đi cùng người dẫn đường vào hành lang rộng lớn.

Rõ ràng đã không muốn nhớ lại tình cảm đơn phương trước kia dành cho nàng thế nên khi bị đụng tới thì hắn vẫn khó có thể bình tĩnh như hắn ta tưởng tượng.

Đi tới trước cửa của một căn phòng người dẫn đường mỉm cười nói:

“Ngươi đi vào đi, chúc ngươi may mắn.”

Chỉ hai giây sau thì người này dùng tốc độ siêu nhanh biến mất, Diệt Thiên không ngờ tới người dẫn đường thôi nhưng tu vi đã cao như thế. Đi đến trước cánh cửa thì nó tự mở ra, đi vào trong thì thấy có hai người trung niên đang ngồi chờ sẵn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.