Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 19: Chương 19: Liều




Lông mày của nàng khẽ siết lại bởi vết thương bắt đầu đau nhức kịch liệt, Diệt Thiên khẽ giọng nói:

“Hít thở thật sâu cố gắng cầm cự, ta đoán lúc này bọn họ đã bắt đầu quay lại truy tìm chúng ta, ngươi nép vào trong góc còn ta đi ra phục kích hi vọng có thể tiêu diệt càng nhiều càng tốt.”

Diệp Tuyết dùng tay không bị trúng đạn níu áo hắn ta lại rồi nói:

“Không cần thiết bởi từ võ quán tới đây cũng không quá xa thế nên Thái Vũ thúc thúc sẽ không mất quá nhiều thời gian để tới đâu ngươi không cần liều làm gì.”

Đúng lúc này Diệt Thiên thấy được một chấm đỏ trên áo của Diệp Tuyết, hắn vội vàng ngã người xuống ôm chầm lấy nàng.

“Phụt”

Tay của Diệt Thiên đã bị một viên đạn xuyên qua, nhìn về phía ngọn tháp mãi đằng xa tọa hạ phía Nam của hồ khiến hắn ta nhíu mày. Chừng này đau đớn không xá gì nhưng hắn thật sự cảm thấy bế tắc trong lúc này, thấy máu rơi tí tách vào mặt mình Diệp Tuyết nức nở:

“Ngươi chạy đi Diệt Thiên xin ngươi đấy.”

Diệt Thiên vẫn không quan tâm rồi âm thanh từ phía bên hông vang lên:

“Bọn họ kia rồi.”

Một đám người bước ra trên tay súng ngay lập tức nhắm thẳng hai người, Diệp Thiên không chút do dự ôm nàng nhảy xuống dưới.

“Phụt... phụt.... phụt”

Tiếng súng giảm thanh vang lên liên tục rơi vào nơi cách đó hai giây hắn cùng Diệp Tuyết vẫn còn tọa hạ.

“Ầm....ầm...ầm”

Đường ống dẫn khí ga bị đạn xuyên thủng bắt lửa liền nổ, đám người kia ý thức được thì đã quá muộn, cả một bên cầu đổ sập xuống.

“Rầm”

Hai người rơi xuống nước nhưng Diệt Thiên không vội vàng ngoi lên mà càng lặn sâu hơn, chỉ vài giây sau thì những tảng bê tông khổng lồ cùng mảnh vỡ của đường ống rơi xuống liên tục.

Nhanh chóng phán đoán Diệt Thiên bắt đầu ôm cô nàng bơi lách qua những khôi bê tông đến chân cầu rồi mới ngoi lên. Nơi đây đã khuất tầm của xạ thủ thế nên không cần lo lắng nữa.

Hắn khẽ giọng hỏi:

“Bây giờ có thể liên lạc với cứu viện không?”

Diệp Tuyết gật đầu bất chấp mệt mỏi do mất máu mở lên quang não liên hệ với Thái Vũ, từ đằng xa Thái Vũ cũng đã thấy chiếc cầu sụp đổ. Tốc độ phi hành càng lúc càng nhanh hơn, thấy Diệp Tuyết liên lạc hắn ta liên mở ra rồi hỏi:

“Ngươi không sao chứ?”

Diệp Tuyết yếu ớt nói:

“Ta cùng Diệt Thiên đều bị thương, tháp quan sát phía Nam có một bắn tỉa còn trên đầu chúng ta thì không rõ có bao nhiêu người. Cả hai chúng tạm thời đã an toàn dưới chân cầu ngài mau tới đi chứ vết thương của Diệt Thiên rất nặng.”

Diệt Thiên thì bắt đầu thấy hơi choáng váng bởi đã bị thương còn hoạt động mạnh khiến cho máu càng chảy mạnh. Nghe thấy cứu viện sắp tới thì nhỏ giọng nói:

“Ngươi hướng dẫn cứu viện tới còn ta nghỉ một lát.”

Nói xong hắn ta nhắm mắt lại mất đi tri giác còn thân thể trở nên lạnh như băng nhưng chính vì thế Diệp Tuyết mới cảm thấy yên tâm. Nàng đã từng thấy hắn ta đi vào trạng thái hồi phục thế nên không nghị hắn ta có mệnh hệ gì.

Thái Vũ mất vài phút để giải quyết tính hình sau đó xuống chân cầu tìm kiếm, nhìn Diệt Thiên hai mắt nhắm nghiền hắn ta lo lắng hỏi:

“Tiểu từ này làm sao thế?”

Diệp Tuyết khẽ giọng nói:

“Hắn ta đang đi vào trạng thái hồi phục ngài không cần phải lo, những kẻ kia ngài đã giải quyết hết chưa?”

Thái Vũ hai mắt nheo lại nói:

“Tổng cộng có tới tám kẻ bắn tỉa cùng năm mươi người, khi ta tới bọn chúng đã xuống ca nô muốn ra tìm các ngươi. Không biết ai dám làm ra động tĩnh lớn đến như thế này, chút nữa thông báo cho cha ngươi điều tra một chút.”

Mang cả Diệp Tuyết và Diệt Thiên về võ quán thì Diệp Long cũng nhận được tin, khí tức khủng bố bao trùm cả quân khu. Diệp Long ngừng lại cuộc họp đang dang dở phóng thẳng tới Thiên Phong võ quán.

Khi đi qua hiện trường hắn ta dừng lại quan sát sau đó ánh mắt không khỏi nhíu lại cơ mặt co giựt khủng khiếp giống như đã biết hung thủ là ai. Tay hắn ta khẽ phất đám xác chết lập tức hóa thành bụi phấn.

Liếc qua một phía sau đó hắn ta dùng tốc độ không thể tưởng lao về một tòa nhà trong trung tâm thành phố. Đứng trên nóc là một người trung niên ánh mắt híp lại mang theo chút lo lắng, tầm chục giây sau Diệp Long đã xuất hiện nắm chặt lấy cổ áo của hắn gằn giọng hỏi:

“Hàm Long đâu?”

Người trung niên cố trấn tĩnh lại nói:

“Ta là cận vệ hoàng gia ngươi nhanh buông tay ra.”

Diệt Thiên một quyền đấm người này cả phần thân từ cổ trở xuống đều biến thành bụi máu. Chiếc đầu vẫn khẽ liếc mắt xuống dưới vẻ mặt không tin tưởng rằng Diệp Long dám ra tay.

Khi tức tản ra sau đó Diệp Long tìm được thiếu niên kia ngươi đang được phục vụ bởi hai cô gái. Thấy Diệp Long xuất hiện thiếu niên kia giật mình vội đẩy hai cô gái ra to giọng nói:

“Diệp Long ngươi làm sao ngươi xuất hiện ở đây?”

Diệp Long gằn giọng hỏi:

“Hàm Long hoàng tử có thể cho ta biết lý do ngươi phái người ám sát con gái ta có được hay không?”

Hàm Long ngơ ngác nhưng vẫn thản nhiên nói:

“Ta không ra lệnh cho người của mình ám sát Diệp Tuyết.”

Diệp Long giọng nói càng trầm hơn:

“Chẳng lẽ hoàng gia vệ đội hành động không có chỉ thị.”

Hàm Long càng lúc càng không hiểu nghiêm giọng nói:

“Có chuyện gì ngươi lên đến lúc khác đừng làm phiền ta, còn con gái ngươi ta không biết gì cả.”

Diệp Long phóng tới nắm lấy cổ áo của Hàm Long tức giận nói:

“Hoàng gia chỉ là quá khứ, cha ngươi còn không dám nói chuyện như thế với ta ngươi thực sự muốn chết thế sao.”

Hàm Long tuy sợ hãi nhưng cao ngạo tận xương tủy khiến hắn ta chẳng nói ra được lời gì tốt đẹp:

“Tiện dân nếu không buông tay thì cả gia đình ngươi chết chắc.”

Diệp Long khuân mặt nổi nên gân xanh nắm chặt cổ của Hàm Long từ từ siết chặt, sự giãy giụa càng lúc càng yếu đến khi Hàm Long hoàng tử cuối cùng của Lam Ưng đế chế chết đi.

Đáng tiếc hơn nữa là hắn chết vì sự cao ngạo của bản thân, nếu hắn ta chịu hạ giọng giải thích thì một người đã cưu mang hắn sẽ không tự tay kết liễu hắn. Đợi hắn ta tới được Thiên Phong võ quán thì Diệp Tuyết cũng vừa trị thương xong.

Thấy cha của mình nàng như đứa trẻ lao tới ôm lấy hắn ta, lúc mới vào nhìn con gái nín nhịn thương tổn ngồi cạnh giường bệnh trông nom Diệt Thiên thì hắn không khỏi nhớ lại hình ảnh cách đây hơn ba ngươi năm.

Diệp Long xoa đầu nàng khẽ giọng nói:

“Ta nghe số lượng người đuổi bắt lẫn mai phục rất đông, ngươi kể cha nghe tại sao hai người các ngươi thoát được.”

Diệp Tuyết bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình bị truy đuổi của hai người cũng như làm sao để Diệt Thiên có thể giúp cả hai sống sót. Nghe thôi Diệp Long cũng thót tim bởi nếu viên đạn đầu tiên không phải trúng tay mà là đầu thì nàng đã chết chắc rồi.

Sau khi nghe toàn bộ quá trình hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhìn Diệt Thiên bằng ánh mắt đầy vẻ tán dương. Diệp Tuyết nói chuyện với hắn xong thì lại cạnh giường tiếp tục trông nom Diệt Thiên.

Thái Vũ đi vào liền hỏi:

“Vừa nãy ngươi có nói với thúc tiểu tử này vừa có thể chất vừa có huyết mạch đặc biệt là chuyện như thế nào, chẳng lẽ hắn ta lại đi nói cho ngươi biết.”

Diệp Tuyết lắc đầu nói:

“Hắn ta có hai cái năng lực đặc biệt đó là đánh đàn cực hay thậm chí vượt trên cả hai người theo Cầm đạo có tu vi cao hơn. Cái thứ hai là khả năng hồi phục cực mạnh tu nhiên thân thể hắn ta trong quá trình đó sẽ lạnh như băng vậy.”

Thái Vũ đẩy tay áo của Diệt Thiên lên thì thấy vết thương đang lành với tốc độ đáng kinh ngạc, hơi suy nghĩ một chút hắn ta mới nói:

“Chuyện này nói sau còn bây giờ ta sẽ cho hắn ta uống thuốc để hồi phục nhanh hơn.”

Rót một lọ thuốc cho Diệt Thiên thì rất nhanh sau đó cánh tay của hắn đã bắt đầu cứ động tri giác dần trở về. Diệp Long lẫn Thái Vũ đều không khỏi bất ngờ, một thiếu niên nhìn có vẻ cực kỳ tầm thường nhưng lại ẩn chứa thiên phú mạnh như thế.

Diệt Thiên mở mắt ra ngơ ngác nhìn xung quanh đến khi thấy Diệp Tuyết thì hắn ta mới có chút yên tâm, nàng mỉm cười hỏi:

“Ngươi không sao chứ?”

Diệt Thiên lắc đầu nhìn hai người đàn ông nhưng chỉ biết mỗi Thái Vũ là quán chủ, không để hắn ta bối rồi lâu Diệp Tuyết liền giới thiệu:

“Người này là cha của ta tướng quân Diệp Long đang làm việc tại quân khu.”

Vẻ mặt ngạc nhiên của Diệt Thiên làm cho Diệp Long có chút ngài bởi lần trước có tâng bốc chính mình hơi nhiều. Diệt Thiên thì nhanh chóng nhận ra mình thất thố cũng hơi xấu hổ chào lại:

“Chào bá phụ, chào quán chủ.”

Diệp Long vẻ mặt hiền từ nói:

“Cám ơn ngươi lần này, nếu không có ngươi thì Diệp Tuyết nguy rồi, đám người kia thuộc một tổ chức lớn thế nên hành động rất chuyên nghiệp. Ngươi có muốn gì không ta sẽ giúp ngươi đạt được.”

Diệt Thiên muốn từ chối nhưng Diệp Long đã nói trước:

“Ta biết đến hoàn cảnh của hai anh em các ngươi thế nên vật chất ngươi có thể từ chối nhưng nếu gặp rắc rối về pháp lý thì ta giúp ngươi cũng không mất cái gì.”

Diệt Thiên vẫn lắc đầu nói:

“Nhờ Diệp Tuyết ta vừa có một công việc tốt và cả chỗ luyện tập tốt, tiền bạc thì ta cũng không thiếu. Trước giờ hai huynh muội sống khá khép kín nên cũng không gây ra vấn đề pháp lý, cảm ơn ý tốt của ngài.”

Diệp Long khá hài lòng cười nói:

“Ngươi có ý tự lập như thế rất tốt, nghe nói hợp đồng của ngươi với Tuyết nhi kéo dài hơn hai năm. Ta mong sau hai năm thì cả hai người các ngươi sẽ đều đủ khả năng thi vào trong Thiên Phong học viện, lúc đó ta đảm bảo cả hai một đường thông thoáng tới Lam Thiên tinh.”

Diệt Thiên nghe thế cũng có chút vui mừng coi như đỡ tốn rất nhiều thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.