Diệt Thiên Truyền Thuyết

Chương 3: Chương 3: Diệp Tuyết bắt gặp




Thần Tiểu Văn ngươi ngồi kế hắn ta vỗ nhẹ đầu một cái vì cái tên đẹp trai lại vô duyên này, không hiểu làm sao hắn ta lại đi làm trai bao được, thường thì người trong ngành phải biết ăn nói mới giữ được khách chứ.

Trong lớp học thì chỉ có Thần Tiểu Văn thông cảm cho Diệt Thiên vì trước kia gia đình hắn cũng đã từng trải qua thời gian như thế, Diệt Thiên chi tiêu rất chắt chiu đôi khi buổi sáng còn nghe được tiếng bụng kêu do đói.

Nếu hắn ta làm việc đó vì tiền thì tiền đi đâu, Thần Tiểu Văn qua một thời gian quan sát thì mới biết đến Diệt Thiên có em gái là Diệt Thanh Vân. Ngoài Minh Hà lão sư hắn coi như bạn duy nhất của của Diệt Thiên trong cái lớp này.

Diệt Thiên lên bảng cũng chỉ mất một phút để xử lý xong bài tập xong thản nhiên quay về chỗ của mình, Thần Tiểu Văn nhỏ giọng khẽ nói:

“Huynh đệ ngươi làm việc thì cũng đừng quá sức như thế, biết khi nãy ngươi lẩm nhẩm một mình ta sợ đến mức nào không?”

Nghe thấy thế Diệt Thiên cười khổ nói:

“Bỏ qua chuyện này đi chuyện hôm trước ta nhờ ngươi thế nào rồi?”

Thần Tiểu Văn đưa tay mở ra quang não rồi nói:

“Ta đã tổng hợp chi tiết rồi ngươi xem xong rồi trả lại cho ta.”

Quang não cực kỳ đắt đỏ thế nên có thể giao quang não của mình cho người khác thì không cần nói cũng biết Thần Tiểu Văn tin tưởng Diệt Thiên như thế nào.

Một lúc sau Diệt Thiên cởi quang não khỏi tay mình rồi nhỏ giọng nói với Thần Tiểu Văn:

“Yêu cầu về tu vi khó hơn ta nghĩ rất nhiều.”

Thần Tiểu Văn thấy Diệt Thiên vẻ mặt lo lắng thì khẽ giọng nói:

“Cái đó còn chưa phải vấn đề kinh khủng nhất đâu, nói cho ngươi biết Lam Thiên Tinh muốn nhập tịch vào không có dễ như di chuyển trong Thiên Vương Tinh đâu. Chuyện này dù cho có rất nhiều tiền cũng cần phải có thời gian để làm cho xong.”

Diệt Thiên vỗ đùi khẽ nói nói:

“Chả sao mấy người khác cứ đua nhau gia nhập mấy cái gia tộc hay tập đoàn hóa ra để kiếm ngươi chống lưng.”

Thần Tiểu Văn vỗ nhẹ vai của Diệt Thiên rồi nói:

“Cái này thì ngươi không cần phải lo, ta nói thế để cho ngươi biết chỉ cần ngươi giúp ta thì sẽ có cách để ngươi nhập tịch Lam Thiên Tinh.”

Diệt Thiên ánh mắt hơi nghi ngờ nhưng Thần Tiểu Văn chỉ biết cười trừ rồi nói:

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết nhưng ta mà không qua được tốt nghiệp thì thôi.”

Bỗng Diệt Thiên cười một cái rồi nói:

“Trong lớp học này ta chỉ có một người bạn duy nhất là ngươi không làm được việc kia ta vẫn giúp ngươi.”

Không hiểu sao bỗng nhiên Thần Tiểu Văn cảm thấy Diệt Thiên thật đáng thương, đáng thương hơn chính hắn nữa.

Trưa về Diệt Thiên liền tranh thủ đi làm thẻ căn cước ngay vì nó có thể khiến hắn ta thuận tiện hơn trong mọi việc, nếu sớm có thể căn cước thì hắn đã không đi làm trai bao rồi.

Luật pháp đối với các thế lực tranh đấu chết người không quản hết được thế nên họ nhắm tới những cái dễ hơn như mấy kẻ thuê lao động chưa đủ tuổi chẳng hạn. Tiền phạt quá lớn thế nên chưa được mười năm tuổi Diệt Thiên mới phải đi con đường này.

Vỗ vỗ tấm thẻ hắn ta mỉm cười nói:

“Thế là có thể chuyển nghe chân chính rồi, cũng có thể bớt dựa vào Tuyết Tình tỷ, phải kiếm công việc nào hoành tráng một chút mới được, thế thì mới xứng với trí thông minh của ta.”

Cầm tấm thẻ căn cước trên tay tâm trạng của hắn ta trở nên tốt hẳn, nhìn đồng hồ thì cũng gần tới năm giờ thế nên hắn ta nhanh chóng đi về nhà để chuẩn bị.

Vừa vào trong nhà thì em gái của hắn ta Diệt Thanh Vân đã chạy ào ra ôm chầm lấy hắn vui vẻ réo rắt:

“Chúc huynh sinh nhật vui vẻ, tối nay chúng ta đi đâu chơi đại ca?”

Diệt Thiên xoa đầu nàng cười nói:

“Tạm thời thì Minh Hà lão sư có mời ta đi ăn để mừng ngài ấy được thực tập tại Thiên Phong học viện muội có muốn đi theo không?”

Diệt Thanh Vân nghe thế thì bĩu môi nói:

“Sáng nay lão sư đưa đồ ăn cho ta nhưng không mời ta chắc không muốn ta làm kỳ đà cản mũi.”

Diệt Thiên nghe thế cười phì nhéo nhẹ cái mũi của nàng:

“Ngươi nói như thế để lão sư nghe được thì chẳng khác gì bảo nàng có ý đồ với ta, đại ca ngươi không có giá như thế đâu.”

Diệt Thanh Vân ánh mắt lập lóe khẽ nói:

“Huynh có giá như thế hay không thì phải để lão sư tự đánh giá đúng không?”

Minh Hà đi ra từ phòng khách rồi nói:

“Ngươi nói lung tung cái gì thế, còn Diệt Thiên có cần sửa soạn hay đi luôn?”

Diệt Thiên nhìn vào hình bóng của mình trong cửa kính lắc đầu nói:

“Ta cảm thấy đi ăn một bữa thôi cần gì chưng diện chúng ta đi thôi, với lại đẹp trai như ta không lụa là vẫn đẹp trai, chúng ta đi thôi để xem ta có công lớn như thế thì ngài đãi ta cái gì.”

Minh Hà nhớ đến lúc nãy Diệt Thanh Vân nói mấy lời kia thì quay sang nói với nàng ta:

“Ngươi cũng đi chung với ta và hắn đi.”

Diệt Thanh Vân nghe Minh Hà rủ mình đi thì có vẻ hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó lắc đầu vẻ mặt lém lỉnh nói:

“Không được ta phải sang nhà Tuyết Tình tỷ để chuẩn bị rồi, hai người đi rồi nhớ về sớm sớm một chút nhé.”

Minh Hà bĩu môi nhéo mũi cô nàng rồi nói:

“Ta biết rồi đúng 9 giờ ta sẽ trả hắn lại cho các ngươi, bây giờ thì xuất phát thôi, đi sớm thì mới về sớm được chứ.”

Hai người đi ra xe xuất phát luôn, được một lúc thì Minh Hà phá vỡ bầu không khí im lặng:

“Ngươi tính cứ mãi như thế này hay sao?”

Diệt Thiên thản nhiên đáp:

“Ta thấy cũng bình thường, trước khi nghĩ đến cái gì đó cao xa thì ta phải nghĩ cho Thanh Vân cái đã muội ấy còn chưa đủ trưởng thành.”

Hắn thấy Minh Hà đi vào vấn đề nhạy cảm hơi sớm liền đánh lạc hướng:

“Hôm nay lão sư đãi thế ngài muốn dẫn ta đi những đâu đây?”

Minh Hà chỉ về phía trước rồi hơi xấu hổ nói:

“Lão sư dùng hết tích xúc của mình cũng chỉ ăn được ở chỗ đó thôi.”

Diệt Thiên thấy nàng ngại ngùng như thế thì cười nói:

“Nếu ta có đãi ngài thì cũng chỉ đến quán ven đường ngài dẫn ta đến nhà hàng sang trọng thì còn gì để chê nữa, với lại ăn ở đó có ảnh hưởng gì đến việc tiền bạc để ngài đi tới Lam Thiên Tinh hay không?”

Minh Hà thấy hắn ta lo lắng cho mình thì lắc đầu nói:

“Ngươi hơn hai mươi nhưng nói chuyện đã như ông cụ xuất ngày lo lắng đủ thứ, yên tâm đi Lam Thiên Tinh là quê hương của ta thế nên chẳng có chuyện gì đâu.”

Tới nơi hai người xuống xe bước vào nhà hàng, bàn ăn đã được đặt sẵn trong lúc chờ đồ ăn Diệt Thiên khẽ nói:

“Ta không nghĩ tới quê của ngài tài Lam Thiên Tinh đấy, nghe đồn tinh cầu đó giàu có người người đều sống rất phô trương chứ đâu có giản dị như ngài.”

Minh Hà thở dài khẽ nói:

“Thế ngươi nghĩ tại sao ta lại chọn tới nơi đây để làm việc, thật ra đi về Lam Thiên Tinh chưa chắc vui bằng sống ở đây, nói chung Lam Thiên Tinh cuộc sống hào nhoáng nhưng mặt tối cũng nhiều lắm.”

Hai người chuyển chủ đề bởi nói mấy cái chuyện này mất vui, Diệt Thiên bây giờ phải thật kỹ bởi nàng rất dễ liên tưởng đến mấy chuyện về Lam Thiên Tinh, trông nàng có vẻ không vui khi nhắc tới thế nên hắn chủ động tránh.

Ăn xong hai người tới phố đi bộ để đi dạo chung với nhau, lúc này Diệt Thiên đã không còn tránh né được chủ đề liên quan đến Lam Thiên Tinh.

Minh Hà hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Ngươi vẫn muốn tới Thiên Phong học viện học đấy chứ?”

Diệt Thiên không chút suy nghĩ hồi đáp:

“Thiên Phong học viện là nơi gần nhất để ta có thể khiến mình cường đại hơn thế nên dù thế nào ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đó.”

Minh Hà quan sát xung quanh sau đó kéo Diệt Thiên đi sâu vào trong khu rừng cạnh phố đi bộ, nhưng trùng hợp thay khoảng khắc này lại bị Diệp Tuyết đang đi mua sắm thấy được nên đi theo.

Kéo được Diệt Thiên vào bên trong một nơi cực kỳ kín đáo nàng kéo cổ áo của hắn ta xuống sát mặt mình rồi nhỏ giọng nói:

“Truyện ta sắp nói chính là cơ mật thế nên ngươi nhất định không được nói với ai đấy.”

Diệt Thiên nhỏ giọng nói:

“Ta biết rồi thế nhưng có nhất thiết phải làm như thế này không?”

Minh Hà lại quan sát xung quanh một lần nữa sau đó khẽ thì thầm nói:

“Thiên Phong học viện thành viên có rất nhiều thế nên nếu có người ngoài biết được bí mật của họ thì chẳng biết được đám người cổ lỗ sĩ đó sẽ làm gì ngươi nữa. Bây giờ có động tĩnh một cái thì chúng ta liền giả dạng làm tình nhân đang hôn nhau ngươi hiểu chưa.”

Nàng đã nói đến mức như thế thì Diệt Thiên biết chắc chuyện này không hề nhỏ một chút nào:

“ Ta hiểu rồi lão sư mau nói đi.”

Minh Hà dùng giọng nhỏ đến mức hai người sát như thế nhưng hắn ta vẫn nghe thấy khe khẽ thôi, nàng cẩn thận như vậy cũng đúng vì dù sao võ giả thời đại thế nên rất nhiều người thính giác cực kỳ siêu việt.

“Đầu tiên phải nói tới việc ngươi gia nhập Thiên Phong học viện phải chờ tới hai năm nữa mới là thời cơ tốt bởi hai năm nữa Thiên Phong sẽ tuyển lứa học sinh tham gia vạn tinh đại chiến. Bây giờ dù ngươi có khảo hạch thì cũng chẳng được ưu ái đâu.

Trong Thiên Phong cũng không hề yên ả thế nên ngươi nhất định phải nghe lão sư, tiếp theo các loại khảo hạch chắc chắn có tinh thần kiểm trắc. Thứ này đánh vào nơi yếu đuối nhất trong con người thế nên ngươi cần phải vượt qua những đau thương hay nỗi sợ trong quá khứ.”

Diệt Thiên nghe thế lại bất giác nhớ lại hình ảnh của ngày hôm đó, thở ra một hơi để bình tĩnh lại hắn nhỏ giọng hỏi:

“Còn chuyện gì ngài cứ nói hết cho ta đi.”

Minh Hà khẽ giọng nói:

“Còn có một nơi gọi là Hư Vô Chi Địa chỉ cần đột phá..... “

“Crăc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.