Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 89: Chương 89




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Sơn trại nằm trên sườn núi trong rừng rậm, nếu không phải được mấy người Cao Lương dẫn đường thì đoán chừng người bình thường như Thủy Ngân không có cách nào tìm được chỗ này trong một thời gian ngắn.

Tuy gọi là sơn trại thổ phỉ, nhưng theo Thủy Ngân thấy cuộc sống nơi đây trông giống một ngôi làng hơn. Già trẻ gái trai đều có, ngoại trừ nhà cửa, còn có chỗ để trồng trọt, ven đường trước cửa đều có đất trồng rau. Phụ nữ với khuôn mặt thô ráp, đàn ông đi chân trần khiêng cuốc, trẻ con gầy gò mặc áo ngắn cởi truồng. Ai nấy đều có biểu lộ vừa quen thuộc vừa có chút hiếu kỳ đánh giá mấy gương mặt lạ được Đại đương gia dẫn vào.

“Trước kia mọi người đều sống ở các thôn gần đây, về sau đám quân xâm lược kia đánh tới, giết chết không ít người, đốt cháy nhà cửa, cướp đoạt lương thực. Bọn họ không có nơi tá túc, lại không dám tiếp tục sống ở dưới chân núi, cho nên chuyển hết lên trên này. Ẩn nấp ở đây mà sống còn tốt hơn so với dưới kia nhiều.”

Nghe Cao Lương giải thích, Thủy Ngân nhớ tới lúc nhóm người chạy nạn đi qua các vùng gần đây, nhìn thấy những ngôi nhà rách nát bị bỏ hoang, bây giờ mới hiểu ra. Quả thực, chiến tranh bùng nổ, người trong thành thì chạy ra ngoài, còn người ở ngoài thôn lại chạy lên núi.

Cao Lương giới thiệu được một lúc rồi mới quay sang hỏi Thủy Ngân: “Nhìn cậu có lẽ là người đọc sách, nhà cậu ở đâu, trước kia làm cái gì? Hiện tại chúng ta đã ngồi chung trên một con thuyền, dù sao cũng nên hiểu rõ tình hình của hai bên một chút mới phải.”

“Đương nhiên rồi.” Thủy Ngân nói: “Tôi tên là Lý Ngân, lúc trước sống ở Mai thị, làm chưởng quầy kiêm kế toán cho cửa hàng bạc. Biết chữ, am hiểu tính toán sổ sách.”

Bên cạnh có vài thiếu niên trẻ tuổi lắng tai nghe, nghe đến đó đều đồng loạt phát ra mấy câu tán thưởng. Trong suy nghĩ của bọn họ, có thể làm chưởng quầy tức là rất giỏi giang. Trước kia trong thôn mà có người vào thành làm một nhân viên quèn thôi cũng khiến cho người khác ghen tị rồi, chứ nói gì đến chưởng quầy.

Mấy cô nương trẻ tuổi cũng không ngừng đưa mắt liếc trộm qua bên này, ngại ngùng kề tai nói nhỏ với bạn bên cạnh, khúc khích cười đùa. Thỉnh thoảng truyền đến mấy câu bàn luận như “Dáng dấp tuấn tú”, “Không biết bao nhiêu tuổi rồi“.

Đại Đương Gia mừng rỡ ra mặt, đến vết sẹo bên khoé mắt cũng không thấy hung hãn nữa, tỏ vẻ thân thiết ôm lấy vai Thủy Ngân, “Vậy cậu là nhân tài nhỉ? Trong trại của chúng tôi đều là nông dân không biết chữ nghĩa gì, đếm số cũng không xong. Hiện tại cậu đến đây thì tốt quá rồi, có thể giúp chúng tôi xử lý sổ sách. Nếu có thể giúp đỡ bồi dưỡng, dạy dỗ ra vài người thì càng tốt hơn!”

Sau đó Thuỷ Ngân được Đại đương gia nhiệt tình dẫn đến nơi ở của chính mình. Đó cũng không phải là chỗ để kết nghĩa huynh đệ thường xuyên xuất hiện trên phim truyền hình gì. Hất cái tấm da hổ ngoài cổng tiến vào, chỉ thấy một ngôi nhà làm từ cọc gỗ trát bùn bình thường.

“Chỗ này của tôi khá lớn, dù sao cũng chỉ ở một mình. Phòng bên cạnh kia phân cho cậu. Tuy rằng giường nằm, đồ đạc trong nhà có hơi đơn sơ, nhưng tất cả đều là đồ mới. Chờ một lúc nữa tôi bảo người mang đệm giường đến cho. Cậu cứ yên tâm ở lại đây, có thiếu cái gì cứ nói với tôi.”

Tuy nói nghe có vẻ thân mật dễ tính nhưng tuyệt không có chỗ cho sự từ chối, Thủy Ngân hiểu rõ hắn ta quyết định cho cô ở ngay bên cạnh, cũng chẳng phải là vì nhiệt tình gì, nguyên nhân lớn nhất là không tin tưởng người vừa mới tới là cô. Ở ngay sát vách tiện cho việc giám sát hành động, đề phòng cô làm ra chuyện gì đó nguy hại cho sơn trại từ bên trong.

Nếu mà sự cảnh giác đó của vị huynh đệ thổ phỉ này cũng được áp dụng với Lý Lam Chi thì hắn ta đã chả đến mức bị người đâm chết.

Đại đương gia đã sắp xếp, Thủy Ngân không có dị nghị gì. Nếu thực sự có chuyện cô không muốn làm thì tất nhiên sẽ có cách để người ta thay đổi quyết định.

Sơn trại trên Ma sơn cũng không quá mức nghèo đói như Thuỷ Ngân tưởng, ngày nào cũng có thể được ăn no. Tay nghề nấu nướng của bác gái phụ trách thực không tệ, phụ nữ thì chăm lo cho nhà cửa và con cái, chăm sóc vườn rau, nuôi gà vịt, nuôi heo trâu, còn nuôi mấy con dê.

Đàn ông thì ngoại trừ làm việc trên đồng ruộng mỗi ngày, còn cầm theo vũ khí tự chế vào rừng kiếm chút thịt mang về. Thằng nhóc lúc trước ở lại cùng Thủy Ngân kia tên là Chu Nhị Mộc. Cậu ta đi theo những thanh niên trẻ tuổi lăn lộn trong rừng một thời gian đã nhanh chóng hoà nhập với cuộc sống nơi đây. Ngày ngày đi theo một đám người chạy lên chạy xuống, thỉnh thoảng có thể thấy được nụ cười nở trên môi.

Thủy Ngân lại càng được chào đón hơn một chút. Cô dạy những thiếu niên trẻ tuổi và bọn nhỏ trong trại biết số và những chữ đơn giản, còn có thể tán gẫu với mấy vị đương gia về thời cuộc hiện tại ở bên ngoài. Thậm chí những chuyện thường ngày khiến cho người trong trại đau đầu nhức óc, cô cũng có vài biện pháp xử lý.

Nhìn cái cách cô đi trong trại, có bao nhiêu người lên tiếng chào hỏi; lúc ăn cơm bác gái đặc biệt thả thêm nhiều dầu là có thể biết, nhân duyên của cô tốt đến thế nào.

Đại đương gia và mấy vị đương gia khác dẫn Thuỷ Ngân đi xem qua nhà kho của sơn trại. Nơi đó dùng để đặt những thứ mà bọn họ cướp được, rối loạn lung tung chất thành một đống.

“Những thứ của người giàu này chúng tôi không hiểu, không thể ăn cũng không thể dùng, vứt bừa ở đây chẳng ai quản. Lý tiên sinh, cậu nhìn xem rồi sắp xếp một chút là được.” Khi Đại đương gia Cao Lương nói những lời này, Thủy Ngân hiểu rõ rốt cuộc hắn ta cũng hoàn toàn yên tâm về mình.

Dù sao Cao Lương cũng đi theo cô học chữ được gần hai tháng, cũng theo những đứa bé kia gọi cô là tiên sinh. Sự tin tưởng ban đầu coi như đã được gây dựng.

Đầu óc của Cao Lương coi như vẫn đủ dùng, mặc dù mới đầu không quá tình nguyện học mấy thứ phức tạp kia, nhưng Thủy Ngân lấy lý do rằng “Làm Đại đương gia mà không biết chữ thì bị người ta lừa cũng không biết” để dụ hắn ta đi học. Sau khi lên lớp, tiến độ học tập của Cao Lương có thể nói là xếp số một. Mấy huynh đệ khác bị hắn kéo đến bắt cùng nhau chịu khổ, không có người nào học chữ nhanh như hắn.

Chỉ có điều là viết chữ hơi xấu, Thủy Ngân nhìn mãi mới ra. Cái này cũng không có gì, dù sao việc viết chữ cần phải luyện tập quanh năm suốt tháng, mà giấy bút có trong sơn trại tạm thời chỉ đủ cho một mình Thuỷ Ngân dùng. Những người khác chỉ có thể lấy tạm một cành cây viết trên mặt đất để luyện chữ.

Làm tiên sinh hai tháng trong sơn trại của thổ phỉ, thỉnh thoảng Thủy Ngân sẽ nghĩ, liệu có phải trong kiếp trước nào đó mình là giáo viên hay không. Nếu không thì vì cớ gì cô không sao thoát nổi vận mệnh phải dạy bảo người khác?

Một đám người ăn cơm tối xong từ sớm, tụ tập ở trước cửa phòng của Đại đương gia nói chuyện trên trời dưới biển. Nhị đương gia kéo đề tài nói đến Thuỷ Ngân, giọng nói sang sảng to đến mức ông cụ tai điếc đứng hóng gió cách đó ba mươi mét cũng có thể nghe thấy, “Lý tiên sinh dạy học thật tốt, nếu là trước kia nhất định có thể thi đến tú tài. Cũng trách thời cuộc hiện giờ không ra sao, rối tung lộn xộn, Hoàng đế cũng mất, thiệt thòi cho Lý tiên sinh.”

Tam đương gia cầm cái quạt hương bồ đuổi muỗi, cũng nói: “Với điều kiện của Lý tiên sinh sao lại không tìm một cô vợ nhỉ? Sẽ không phải là quá kén chọn đi. Tôi nói chứ, đã đến lúc này, còn quan tâm có đẹp hay không làm gì. Có thể lấy được một cô vợ về nhà làm ấm chăn cũng không tệ rồi.” Tuổi tác của Tam đương gia khá lớn, trong nhà có con gái đang thủ tiết và cháu gái chưa lập gia đình, vừa lòng Lý Ngân tiên sinh nên mới nói bóng nói gió thăm dò tình hình.

Chuyện mọi người thích hóng hớt nhất chính là việc kết hôn sinh con. Lúc trước còn chưa quen thuộc nên không tiện hỏi; bây giờ đã quen nhau rồi, lời gì cũng có thể nói ra được, chẳng kiêng kị gì.

Thủy Ngân cười cười, bưng cốc trà mới pha lên uống một ngụm trà lạnh rồi mới nói: “Trước kia cũng đã có.”

Cô dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Trước kia còn có một . . . cô con gái, nhưng về sau con gái chết, Mai thị bên đó lại xảy ra biến cố lớn, tôi mới chạy nạn đến bên này.”

Đám người nghe xong, tự động bổ sung đầy đủ câu chuyện cho cô. Vợ con của Lý tiên sinh đều chết hết cả rồi sao? Thế là ai nấy đều cảm thấy thổn thức. Nhưng tình cảnh như vậy ở trong thời loạn này cũng rất bình thường, mọi người đều đã quen. Vẫn có người đánh bạo nói đùa thăm dò: “Vậy hiện tại Lý tiên sinh còn muốn cưới vợ nữa hay không? Trong sơn trại của chúng tôi cũng có vài cô gái tốt đấy!”

Mọi người đồng loạt cười vang. Chờ bọn họ cười được tương đối rồi, Thủy Ngân mới nói: “Tôi không nghĩ đến, cũng sắp bốn mươi tuổi, đảo mắt đã già rồi.”

Lúc này mọi người nhanh già hơn, năm mươi tuổi cũng đã được coi là ông lão bà lão. Thân thể của Thuỷ Ngân hiện tại tầm khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi.

Có vài cô gái ở gần đó không nhịn được líu ríu: “Trông Lý tiên sinh nào có giống như người hơn ba mươi tuổi đâu. Nói là hai mươi tuổi cũng có người tin đấy!”

Đại đương gia ngồi xổm ở trên đống củi ngậm nhánh cỏ xem mọi người nói chuyện, nghe vậy cũng hùa theo chế nhạo vị “thầy giáo” trông hết sức trẻ tuổi này, “Đúng thế, hai chúng ta đứng chung một chỗ, có ai không nói tôi lớn hơn cậu hẳn một giáp đâu. Nếu tôi có em gái thì nhất định sẽ gả nó cho cậu.”

“Ha ha, mấy cô gái với quả phụ ở trong sơn trại của chúng ta, có ai cam tâm tình nguyện thì nắm chặt cơ hội bày tỏ với Lý tiên sinh đi. Bằng không thì làm sao người ta biết được chứ. Mấy người đọc sách da mặt mỏng lắm, khó mà nói được.”

Những lời này là hướng về những người hóng mát phía sau mà nói. Vừa dứt lời đã làm nổi lên một loạt tiếng xì xào ngượng ngùng bàn tán. Bỗng có một bác gái lớn tuổi hô to: “Còn chưa nhắc đến Đại đương gia đâu, làm sao cậu cũng chưa đi tìm vợ thế. Thôi đừng thúc giục người khác nữa, chẳng bằng hôm nay cậu cũng tính đến chuyện chung thân đại sự đi!”

Bác gái ở cái tuổi này có sức chiến đấu kinh người, cho dù là Đại đương gia cũng không dám hướng thẳng vào mũi nhọn, liên tục khoát tay giả vờ ngây ngốc gạt cái đề tài đó đi.

Thủy Ngân đã đi tới mấy thế giới, đây là lần đầu tiên cô được trải qua loại sinh hoạt tập thể dân dã này. Mọi người ngồi xúm lại buôn chuyện với nhau, uống ngụm trà lạnh nghe đám người tán gẫu mấy chuyện tào lao. Thỉnh thoảng còn cảm nhận được mùi vị của sự thanh nhàn thoáng chốc trong một góc của thời thế loạn lạc này.

Đang nói chuyện ồn ã ngất trời thì bỗng Sấu Hầu và Hổ Tử gác đêm dưới chân núi chạy tới, vẻ mặt hưng phấn nói: “Đại đương gia, chúng tôi ở dưới chân núi nhìn thấy một nhóm người muốn nhân lúc trời tối đi xuyên qua Ma sơn. Có cần xuống xem tình hình một chút hay không?”

Bọn họ có một ít đồng ruộng ở trong làng dưới chân núi, thỉnh thoảng vào ban đêm sẽ chạy xuống chăm sóc một tí, thuận tiện canh gác con đường. Dù gì cũng có tiếng là thổ phỉ, sao có thể không cướp bóc được.

Đại đương gia Cao Lương lập tức phấn chấn tinh thần, phun cọng cỏ ngậm trong miệng ra, hét lên: “Được lắm, mấy ngày nay chúng ta không được động chân động tay gì rồi. Đi, đi xem một chút!”

Vài người lập tức hưởng ứng, đứng dậy đi theo. Thủy Ngân nghĩ nghĩ, đặt cốc trà xuống, vỗ vỗ vạt áo cũng theo sau bọn họ.

Đám phụ nữ thấy vậy, vội vàng khuyên nhủ: “Lý tiên sinh, ngài là người đọc sách thì ở lại chỗ này chờ đi. Nhỡ chẳng may bọn họ đánh nhau, tay chân vụng về lại không cẩn thận làm ngài bị thương thì sao.”

“Đúng đó, đúng đó. Ngài làm sao mà biết đánh lộn được, đừng tham gia vào mấy hành động nguy hiểm làm gì. Mấy người Đại đương gia rất lợi hại, có thể xử lý rất tốt.”

Thủy Ngân lại khoát khoát tay, nhanh chóng đuổi theo đám người biến mất ở trong bụi cây.

Ở đây có rất nhiều người nhìn trong đêm không được tốt, nhưng Thủy Ngân khác với bọn họ. Cô có quy định thời gian ăn gan động vật và cá, khả năng nhìn trong bóng tối không tệ, lặng lẽ không phát ra tiếng động đi theo sau đám người Đại đương gia. Bọn họ đi đằng trước thoải mái nói chuyện phiếm, cũng không phát hiện ra có Thuỷ Ngân đi theo.

Đến dưới chân núi, mấy người tự động làm tắt đuốc, chờ một thanh niên trẻ tuổi tới tụ họp, dò hỏi tình huống rõ ràng.

Đại đương gia nhìn trong chốc lát, nhíu mày lại: “Đây không phải là phú hộ bình thường, trông giống người nhà của bên quân đội hơn.”

“Sao lại nói vậy?” Bên cạnh có người hỏi.

Đại đương gia chỉ chỉ trang phục của mấy người trong đội xe, “Nhìn kia kìa, giày mũ và cái túi đó là của quân đội, trước kia tôi đã từng trông thấy. Hình như năm ngoái cũng có một đội ngũ như thế này đi ngang qua đây, trí nhớ của tôi rất tốt, tôi nói cho cậu nghe . . . Ấy! Lý tiên sinh, làm sao cậu lại ở đây?”

Cao Lương nói nói, quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng giật mình phát hiện người ngồi xổm bên cạnh lên tiếng hỏi lại là Lý Ngân tiên sinh.

Lúc này Thủy Ngân không lên tiếng, cô cẩn thận nhìn một người trẻ tuổi đi bên trong đội ngũ kia.

Đó là Vương Thư Nghiệp thì phải, là thằng nhóc trước đó yêu đương với Lai Kim, dẫn con bé đi, sau đó lại coi con bé như món hàng tặng ra ngoài mỗi lúc gặp nguy hiểm. Thủy Ngân còn tưởng cậu ta đã bị quân xâm lược bắt làm tù binh hoặc là đã bị giết chết rồi, không ngờ hiện tại thằng nhóc đó vẫn còn sống tốt như vậy.

“Đại đương gia, mấy người có định ra tay với đám người này không?”

Ở trong bóng đêm, Đại đương gia không nhìn thấy rõ ánh mắt của Thuỷ Ngân, chỉ cảm thấy Lý tiên sinh văn văn nhược nhược ở bên cạnh khi nói những lời này, giọng điệu hết sức lạnh lùng.

Hắn ta chần chừ gãi gãi đầu, “Với thương nhân mua bán đàng hoàng, không ức hiếp dân chúng, chúng tôi hỏi rõ ràng tình hình xong sẽ không gây khó dễ. Nhưng đội ngũ có quân đội tham gia này không dễ gì động vào được, bọn họ đều mang theo đao súng. Chúng ta đấu không lại, cũng không rõ những thế lực trong nước ra sao để xử lý. Cho nên ngoại trừ quân xâm lược, anh em chúng tôi gặp một giết một ra, những cái khác không động đến được thì thôi.”

Tuy rằng số lượng người của nhóm đội ngũ trước mắt này không nhiều, nhìn qua cũng mang theo ít đồ, nhưng bình thường để đảm bảo an toàn, Cao Lương sẽ không ra tay. Chính là nhờ sự cẩn thận này, Cao Lương mới có thể dẫn dắt cả một nhóm “thổ phỉ” lớn bình an sinh sống đến bây giờ.

Thủy Ngân không nói thêm gì nữa, chỉ ừ một tiếng, “Nếu đã vậy thì sớm quay về trên núi nghỉ ngơi đi.”

Trước khi đi, cô lại nhìn Vương Thư Nghiệp bên trong đội ngũ thêm một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.