Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 30: Chương 30




Edit: tiểu an nhi

Cắm hoa bách hợp vào trong một chiếc bình cổ dài, đặt trên bệ cửa sổ. Những chiếc lá xanh, những nụ hoa trắng, tất cả đều toát ra không khí mùa hè nồng đậm.

Bão Ảnh từ bên ngoài bước vào, lau mồ hôi trên trán, thấy Tam thiếu phu nhân ngồi tựa trên ghế xích đu đưa mắt ngắm hoa bách hợp đặt trên bệ cửa sổ, không khỏi vừa cười vừa nói: “Tam thiếu phu nhân rất thích hoa bách hợp sao? Ở quê em trước kia có một đoạn đường đi trên núi, hai bên đường mọc đầy hoa bách hợp dại, một khi nở là nở liền vài chục bông.”

Thủy Ngân không nói gì, ngồi tựa trên ghế xích đu khẽ đung đưa.

Ở đây vốn không có chiếc ghế này, nhưng khoảng thời gian ở nhà họ Lâm, Thủy Ngân thấy ngồi trên chiếc ghế đó rất thoải mái, vì vậy kêu người đi mua một chiếc giống như thế về đây. Trong phòng không có chỗ để, Thủy Ngân trực tiếp hạ lệnh thu lại cái kính thiên văn chiếm nhiều diện tích của Cao Gia Lương nhét vào trong kho.

“Tam thiếu gia về nhà không thấy nó mà tức giận thì làm sao bây giờ?” Lúc Bão Ảnh thu dọn không tránh khỏi có chút do dự.

Thủy Ngân: “Cứ chờ cậu ta về nhà rồi tính.”

Cao Gia Lương hoàn toàn chưa có ý định trở về. Cao lão gia đã nói mấy lần là nhất định trong thời gian ngắn sẽ bắt anh ta trở lại, nhưng tìm mãi mà không thấy bóng dáng đâu. Đại thiếu phu nhân hay lắm chuyện ba hoa, còn cả Nhị thiếu phu nhân trầm mặc ít nói, không thích để ý đến người khác cũng đều nói với Thuỷ Ngân mấy câu khách sáo nể mặt. Đại khái bảo là một ngày nào đó Cao Gia Lương sẽ trở lại, khuyên cô cứ kiên nhẫn một chút. Trước mặt là thế, còn sau lưng bọn họ có cười trên nỗi đau của người khác hay không thì Thủy Ngân cũng chẳng buồn nghĩ.

Còn Ngũ tiểu thư vẫn giống y như trước không hợp với cô, chỉ cần bắt được cơ hội là nhất định phải đâm chọc cô vài câu. Tiếc là đâm chọc lúc được lúc không, đã thế còn bị cô phản đòn, tức đến giơ chân.

Đại phu nhân thì có ý kiến với cô càng lúc càng lớn. Bà cảm thấy con trai mình không chịu về nhà là do lỗi của cô hết. Hiển nhiên đã quên mất việc lúc trước người ép buộc con trai mình cưới vợ là ai.

Đại phu nhân tổng cộng sinh ra ba người con trai. Đại thiếu gia, Tam thiếu gia và Tứ thiếu gia. Đại thiếu gia không ôm chí lớn, cũng không có mưu cầu phát triển, bà vốn chẳng trông cậy gì vào anh ta. Tứ thiếu gia đang đi du học, sống cùng với cậu nhỏ ở nước ngoài mấy năm chưa về. Cho nên bà chỉ có thể dồn hết tình yêu thương của một người mẹ vào Tam thiếu gia.

Ở trong nhà họ Cao, người trông ngóng Cao Gia Lương trở về nhất không phải là Thủy Ngân, mà là Đại phu nhân. Thủy Ngân thấy bà vì mong nhớ quá mức mà sắp sinh bệnh rồi.

Bởi vì đứa con trai mình yêu thương mãi không chịu về nhà mà Đại phu nhân tiều tuỵ đi không ít. Tới một ngày, không hiểu sao khuôn mặt ủ dột của Đại phu nhân hồng hào rạng rỡ hẳn lên, ngay cả lúc nhìn thấy Thuỷ Ngân cũng không thấy cau có nữa.

“Là Tứ thiếu gia gửi thư về, bảo rằng cậu ấy sắp về nhà rồi. Nói không chừng còn đúng dịp Trung thu, vậy nên Đại phu nhân mới vui như thế đấy.” Bão Ảnh kể cho cô nghe một chút về vị thiếu gia nhỏ tuổi nhất nhà này.

“Tứ thiếu gia năm nay hình như là mười chín tuổi. Ba năm trước cậu ấy đi theo em trai ruột của Đại phu nhân ra nước ngoài học tập. Nghe nói là đi Anh quốc, Mỹ quốc gì đó. Em cũng không rõ lắm.” Bão Ảnh một bên dùng chổi lông gà phủi bụi, một bên nhớ lại: “Em làm việc ở nhà họ Cao đã được mấy năm, lúc trước từng gặp qua Tứ thiếu gia. Cậu ấy cực kỳ thích những đồ vật mới lạ, à đúng rồi, bộ kính viễn vọng của Tam thiếu gia là của Tứ thiếu gia cho đấy.”

Thủy Ngân không có hứng thú lắm, ừ một tiếng xem như đáp lời.

Mùa hè ở Bình Thành thật sự là quá nóng. Nhà họ Cao lại không có nhiều cây cối như nhà họ Lâm. Trong sân viện của nhà họ Cao đều lát gạch đá xanh, mặt trời chiếu xuống là nóng hầm hập. Trước cửa phòng Cao Gia Lương có hai cái cây thì mái hiên cao quá, chẳng thấy có chút râm mát nào. Ngày nào Thủy Ngân cũng giữ khư khư cái quạt không rời tay, hầu hết thời gian đều giữ im lặng.

Hàng ngày vào lúc xế chiều, ngoài cổng có người kéo xe bán băng lạnh đi ngang qua. Bão Ảnh chạy ra mua cho cô một bát băng bào rưới kẹo đường, cô mới có thể vừa bưng bát băng trên tay, vừa chậm rãi dạo bước trong sân, rèn luyện cho chân một chút.

Phía sau khu phòng ở của Cao Gia Lương có một sân viện nhỏ, vẫn luôn bị khóa kín. Gần đây thấy cửa được mở ra, có mấy người hầu ở bên trong bận rộn hết khuân đồ lại quét dọn.

Thủy Ngân đoán có lẽ đây là nơi ở của vị thiếu gia sắp về nhà kia. Khu nhà nhỏ đó so với chỗ ở của Cao Gia Lương càng phù hợp với sở thích của cô hơn. Bởi vì trong viện có một giàn nho xanh um tươi tốt, những dây lá nho như thác nước rủ xuống, có vài chùm quả xanh, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mát mẻ rồi.

“Mấy quả nho kia không ăn được đâu, đến chín cũng không được, chua buốt cả răng luôn ấy.” Bão Ảnh thì thầm nói với cô.

Đâu phải Thủy Ngân muốn ăn nho, chỉ là cô thích cả một khoảng cây cối xanh tươi kia thôi. Nhân lúc vị tiểu thiếu gia kia còn chưa về đến nhà, nơi đó lại gần đây, cho nên mỗi lần luyện đi vào lúc xế chiều, cô liền chuyển địa điểm qua đấy. Đi đi lại lại dưới giàn nho mười mấy vòng.

Việc này truyền đến tai Đại phu nhân, bà đặc biệt kêu Thủy Ngân tới bảo, “Cô không có chuyện gì sao cứ đi tới đi lui trong viện của Gia Nhạc thế? Vừa mới quét tước sạch sẽ, sắp xếp đồ đạc gọn gàng xong, cô đừng chạy tới đó làm bẩn làm loạn các thứ nữa.”

Thủy Ngân lười phải cùng bà lằng nhằng mấy chuyện nhỏ nhặt này, đổi sang chỗ khác luyện tập đi lại. Cô không đi trong sân viện nữa mà chuyển ra bên ngoài.

Gần nhà họ Cao có một con đường, hai bên đường trồng cây mộc cận và bằng lăng sẻ. Chạng vạng tối thường xuyên có người ngồi bán một số giống hoa khá mới lạ, như hoa huệ, ngọc trâm, bách hợp các loại. Có cả những chậu cây trồng sẵn hoa nhài hay chi tử. Thỉnh thoảng Thủy Ngân sẽ mua một ít hoa có hương thơm về cắm ở trong bình.

Lúc trước cô không có thói quen này, cái đó là do ảnh hưởng từ thế giới của Mộc Hương.

Thủy Ngân lên hẳn một kế hoạch để rèn luyện cho chân của mình, tiến hành dựa theo chất lượng, mỗi ngày sẽ đi nhiều hơn hôm trước một đoạn ngắn. Đến bây giờ, cô đi đường thấy chân vẫn đau, nhưng đã khá nhiều so với trước kia. Do các ngón chân đã bị biến dạng, lại phát triển không giống người bình thường cho nên giày cô xỏ nhỏ hơn những người khác hai cỡ.

Đi bộ được một đoạn, thấy chân đau quá, cô tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.Trên đường có bậc thang đá, Thủy Ngân ngồi nghỉ trên bậc thang dưới tán cây mộc cận. Cô đặt chậu hoa nhài vừa mua xuống, những bông hoa màu trắng nho nhỏ mới nở được vài bông, còn lại đều là những nụ hoa trắng hơi xanh cụm lại ở đầu cành, nhưng đã toả ra hương thơm rồi.

Thủy Ngân cúi đầu đùa nghịch mấy bông hoa kia, vẻ mặt thả lỏng tự nhiên, hoàn toàn không biết mình đã trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác.

Cao Gia Nhạc người đầy bụi bặm mệt mỏi, xách theo rương hành lý bước trên con đường này. Ngẩng đầu nhìn hàng cây mộc cận ven đường, không khỏi cảm thán mình rời nhà ba năm mà cảnh sắc xung quanh vẫn không thay đổi gì. Cậu vừa nhấc mắt đã bị hấp dẫn bởi một cô gái đang ngồi một mình trên bậc thang.

Không thể nghi ngờ cô gái đó thật đẹp. Cô mặc chiếc váy buộc đai có màu hồng khói, tóc đen túm lại sau lưng, một vài sợi tóc mảnh mai thả bên tai, khẽ cuốn lấy chiếc khuyên tai bằng bạc hình hoa nhỏ, góc mặt nghiêng tuyệt đẹp mông lung.

Có người đi ngang qua bất giác quay đầu lại nhìn, cô cũng chẳng để ý, chỉ mải dùng tay chơi đùa với chậu hoa nhài. Không hề ngượng ngùng câu nệ, cũng không sôi nổi nhiệt tình, mà có chút tự tại thanh thản.

Cô có một gương mặt dịu dàng đa tình, mày rõ môi hồng. Thần sắc lạnh nhạt, mí mắt rủ xuống không khỏi toát ra một chút uể oải, thật giống như... Thật giống như dù xung quanh người đến người đi thì thế giới này cũng chỉ còn lại một mình cô với sự cô đơn. Chính là cảm giác ấy, khiến cho cô tách biệt hẳn so với những người khác, tiến thẳng vào trong mắt Cao Gia Nhạc.

Cao Gia Nhạc ngẩn người trong chốc lát, ý thức được mình đang thất lễ, có chút ảo não gõ gõ tay vào trán.

Thấy cô gái kia dùng tay nắn bóp bắp chân, bộ dạng có vẻ đau đớn, Cao Gia Nhạc không một chút chần chừ, lập tức xách rương hành lý bước nhanh qua đó.

“Xin chào, xin hỏi có phải cô cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không, có cần trợ giúp không?”

Thủy Ngân ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt, hay chính xác hơn mà nói là một thanh niên trẻ tuổi. Dáng người thẳng tắp, tinh thần phấn chấn, mặc một bộ âu phục có dây đeo chữ y, xách theo rương hành lý. Một đôi mắt sáng rực rỡ, toát ra khí chất sạch sẽ. Nhìn qua cũng biết là một thanh niên lễ phép, được dạy dỗ tốt.

Thuỷ Ngân lịch sự nhìn cậu mỉm cười rồi lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

Lúc cô cười lên, quả nhiên vô cùng điềm đạm hoà nhã. Đặc biệt là đôi mắt giống như một dòng nước chảy, nhưng không phải kiểu nước chảy nhẹ nhàng, mà là dòng nước mang theo giá lạnh. Bị cô ngước mắt nhìn thoáng qua một cái, Cao Gia Nhạc lập tức cảm thấy nắng nóng cùng tiếng ve đã trôi đi thật xa. Cậu không thể nói rõ được cảm giác này là thế nào, chỉ biết trong lòng đột nhiên giống như bị cái gì đó va chạm thật mạnh.

Trong lúc bối rối không biết phải tạm biệt người ta ra sao, lúc Cao Gia Nhạc lấy lại tinh thần người cũng đã đi đến đầu đường bên kia rồi.

Cao Gia Nhạc không nhịn được quay đầu nhìn một chút, nhưng không thấy người đó đâu nữa. Chỉ còn hương hoa nhài phảng phất quanh quẩn bên chóp mũi.

Lão bộc canh cổng của nhà họ Cao trông thấy Cao Gia Nhạc, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Sao Tứ thiếu gia lại về sớm như vậy?”

“Lão gia, phu nhân, Tứ thiếu gia đã về rồi!”Cao Gia Nhạc cười cười chào hỏi lão bộc, bước chân nhẹ nhàng tiến thẳng vào đại sảnh. Đại phu nhân nghe thấy tiếng gọi chạy ra nhìn thấy con trai, nước mắt lập tức trào ra. Đứa con trai út này mười sáu tuổi đã đi theo cậu nhỏ xuất ngoại, ba năm qua chỉ gửi về nhà mấy phong thư, bảo sao bà không lo lắng.

Lúc rời khỏi nhà vẫn còn là một thiếu niên dáng người gầy gò, bây giờ đã trở thành thanh niên cao lớn rồi, vóc dáng còn cao hơn cả cha nữa.

Cao lão gia cũng vô cùng xúc động, vỗ vai con trai, không ngừng nói tốt lắm, tốt lắm. Cao Gia Nhạc tươi cười rạng rỡ, lần lượt ôm chặt cha mẹ, “Con đã về rồi.”

“Mà sao lại về sớm như vậy, chẳng phải con bảo phải chờ qua thêm một thời gian ngắn nữa sao?”

“Việc ở bên Anh quốc được giải quyết sớm hơn một chút, cho nên con và cậu nhỏ quyết định về luôn. Sao ạ? Mọi người có ngạc nhiên hay không?”

“Được rồi, được rồi. Con đi đường vất vả, mau chóng đi tắm rửa, ăn uống rồi nghỉ ngơi sớm cho khoẻ.”

Thủy Ngân ôm chậu hoa nhài trở về nhà họ Cao, thấy từ trên xuống dưới ai nấy đều vui mừng hớn hở, nghe nói là Tứ thiếu gia đã về rồi, cô cũng không để ý lắm.

Tối nay Thuỷ Ngân không gặp được vị Tứ thiếu gia vừa mới đi du học về kia, thấy nói là đi một đường tàu xe mệt mỏi quá nên đã nghỉ ngơi sớm rồi.

Rạng sáng ngày hôm sau, Cao Gia Nhạc còn chưa kịp ăn bữa sáng đã vội vàng chạy ra ngoài, “Con còn rất nhiều đồ đạc đang để ở chỗ cậu nhỏ, phải qua đó sắp xếp cho người ta chuyển về đã.”

Cậu mang về không ít thứ, tuy rằng những thứ đó vô dụng đối với rất nhiều người khác, nhưng chúng nó đều rất quan trọng đối với cậu. Muốn sắp xếp những đồ vật đó không phải là việc đơn giản, ít nhất cũng mất tới hai ngày.

Con trai út vừa về đã không ở nhà, Đại phu nhân nóng nảy kêu người đi gọi Cao Gia Nhạc về nhà ăn cơm, thuận tiện gặp mặt người thân trong gia đình.

Cao Gia Nhạc xắn tay áo đứng giữa đống đồ xếp ngổn ngang, nhìn cậu nhỏ Dương Thư Hoài lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, xem ra cháu không thể ở lại tiếp tục sắp xếp nữa, về nhà ăn một bữa cơm trước đã. Cậu nhỏ đừng động đến mấy thứ này của cháu nhé, chờ cháu đến dọn sau.”

“Đi đi, đi đi.” Dương Thư Hoài cười, khoát khoát tay: “Người trẻ tuổi đúng là lắm tinh lực. Buổi tối không ngủ, thu dọn lâu như thế rồi mà vẫn không thấy mệt.”

Cao Gia Nhạc vốc nước rửa mặt, lau tay sạch sẽ, phủi phủi một thân đầy bụi bặm rồi chạy về nhà. Vừa bước vào cửa đã bị Đại phu nhân kéo lại oán trách phàn nàn một trận, cậu cũng chẳng để bụng. Người thanh niên tràn đầy sức sống, giống như một mặt trời nhỏ, vui vẻ kể một vài câu chuyện lý thú xảy ra ở nước ngoài, chọc cho cha mẹ cười không ngừng.

Sau đó là vợ chồng Đại thiếu gia, vợ chồng Nhị thiếu gia cùng Ngũ tiểu thư cũng lần lượt ngồi vây quanh nghe Cao Gia Lương kể chuyện, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng hô kinh ngạc cùng tiếng cười vui sướng.

“À phải rồi, con nghe nói Tam ca đã kết hôn. Con còn chưa gặp được Tam tẩu đâu.” Cao Gia Nhạc chợt nhớ tới chuyện này.

Đại phu nhân nghe vậy lại thấy đau đầu, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngóm, “Đừng nhắc tới nữa.”

Cao Gia Nhạc ngạc nhiên: “Sao thế ạ?”

Đại phu nhân: “Tam ca của con không thích cô vợ này, giận dỗi bỏ nhà đi mấy tháng chưa về rồi.”

Cao Gia Vân tiến đến bên tai Cao Gia Nhạc nói: “Tứ ca, anh không biết đấy thôi. Lâm Cẩm Tú kia xấu xa cực kỳ, suốt ngày chỉ biết bắt nạt em. Chưa nói đến việc Tam ca không thích chị ta, em cũng chẳng thích chút nào!”

Trong lúc em gái ở bên tai líu ríu, đột nhiên Cao Gia Nhạc có một dự cảm, cậu nghiêng đầu, ánh mắt vượt qua tất cả mọi người nhìn về phía cổng.

Một bóng người với làn váy màu xanh nhạt thướt tha đang chậm rãi đi tới.

Là cô ấy! Là cô gái ngày đó cậu đã nhìn thấy!

“Cô ấy ... Cô ấy là?” Cao Gia Nhạc đưa mắt nhìn cổng, giọng nói có chút hoảng hốt.

Cao Gia Vân không nhìn ra sự khác thường của cậu, bĩu môi nói: “Chị ta chính là Lâm Cẩm Tú, là Tam tẩu của chúng ta đó, hừ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.