Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 18: Chương 18




Edit: tiểu an nhi

“Thừa Tổ, chúng ta thật sự có thể tìm được ba hả?” Hà Tiểu Liên đứng tại bến tàu Thượng Hải nhìn những khu nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, trong lòng thoáng sinh ra e sợ. Nơi này và địa phương nhỏ ở nông thôn kia khác nhau hoàn toàn, là một nơi phồn hoa mà cô nàng chưa từng thấy. Nhiều người như vậy, hai người thực sự có thể tìm được Hạ Đông Bằng sao?

“Đương nhiên là có thể, Hổ ca đã nói với tôi cha ở nhà máy rượu Tống thị, sống sung sướng tốt lành. Nhà máy rượu Tống thị có tiền như vậy còn sợ không tìm được nữa à? Chúng ta tùy tiện hỏi người khác mấy câu là biết ngay.” Hạ Thừa Tổ không quá kiên nhẫn phản ứng cô chị gái hờ này, giọng điệu không được tốt cho lắm.

Hạ Thừa Tổ mười bốn tuổi cao hơn nửa cái đầu so với Hà Tiểu Liên, mặc dù tướng mạo không tệ nhưng ánh mắt lại mang theo gian xảo. Quần áo cổ quái, giống như ra sức bắt chước cách ăn mặc thời thượng của thành phố, nhưng lại không biết cách phối hợp như thế nào. Hai cái vạt áo thì một cái trong quần, một cái thả ra, ra vẻ phóng khoáng, phối thêm dáng vẻ ất ơ lưu manh, nhìn qua không khác gì một thằng lưu manh lông bông.

Cậu ta là con ruột của Hạ Đông Bằng, đương nhiên là Hạ Đông Bằng không thể vứt bỏ cậu ta, nhưng mình lại không giống. Mình chỉ là con riêng của vợ thôi, ai biết hiện tại Hạ Đông Bằng giàu có rồi có chịu nuôi mình hay không. Hà Tiểu Liên nghĩ thầm trong bụng.

Nghe được giọng điệu không tốt của Hạ Thừa Tổ, Hà Tiểu Liên cũng không dám nhiều lời ở trước mặt cậu ta, sợ chọc cho cậu ta khó chịu sẽ vứt cô nàng ở lại.

Hà Tiểu Liên có thể tuỳ ý phát cáu với Mộc Hương, kêu gào khóc lóc om sòm, nhưng đối với Hạ Thừa Tổ, cô nàng tuyệt nhiên không dám làm như thế. Lúc trước Hạ Đông Bằng vẫn còn ở nhà, trước mặt ba dượng, Hà Tiểu Liên luôn là một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời khiến cho người khác yêu thích, đối với em trai con riêng của ba dượng cũng ra sức nịnh nọt lấy lòng.

Dường như trời sinh cô nàng đã biết phân chia ra “mạnh yếu”, đối diện với hai người đàn ông thì cẩn thận ân cần, đối diện với Mộc Hương và Hạ Tiểu Yến lại hoàn toàn ngược lại. Ghét bỏ xa lánh Hạ Tiểu Yến nhát gan, suốt ngày giận chó đánh mèo lên cô bé. Còn thường xuyên oán trách Mộc Hương, lấy chuyện cô “khắc người thân” ra treo ở bên miệng, khiến cho nội tâm Mộc Hương sinh ra áy náy sợ hãi, đảm bảo cho mẹ kế hết lòng hết dạ với mình.

Nào ngờ, những ngày tháng sống dễ chịu như cá gặp nước chưa được bao lâu, người phụ nữ vô dụng kia lại dám vứt bỏ bọn họ, ôm hết tiền trong nhà chạy mất.

Nghĩ đến đây Hà Tiểu Liên đã hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải bà già Mộc Hương kia vứt hai người mà chạy thì làm sao cô nàng phải chịu nhiều đắng cay gian khổ suốt một năm qua!

Từ nhỏ Hà Tiểu Liên đã chẳng phải động tay động chân vào việc gì, cơm cũng không biết nấu, suýt chút nữa đã bị chết đói. Trong nhà lại không có ai trông coi, những tên lưu manh đầu đường xó chợ kia thường xuyên chạy tới gây rối. Cô nàng ngày ngày lo lắng đề phòng, đã thế còn suýt chút nữa bị ép gả cho tên lưu manh già bị bệnh chốc đầu. Nếu không phải cô nàng thông minh đi theo Hạ Thừa Tổ, thì cuộc sống sau này không biết phải xoay sở thế nào.

Hai người đi theo dòng người tiến về phía trước, trên đường đi Hạ Thừa Tổ hỏi người ta địa chỉ nhà máy rượu Tống thị.

“ Nhà máy rượu Tống thị à? Không biết đâu.”

Hỏi liên tiếp mấy người đều nhận được câu trả lời như thế, Hạ Thừa Tổ tức tối mắng chửi một tiếng. Cậu ta cứ nghĩ đến đây rồi tùy tiện hỏi một chút là có thể tìm được người, ai biết chỗ này và địa phương nhỏ cậu ta sống kia không giống nhau, cả một thành phố lớn như vậy, đông người như thế, cho dù nhà máy rượu Tống thị cũng có chút danh tiếng thì không thể có chuyện ai ai cũng biết.

“Thừa Tổ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hà Tiểu Liên sợ hãi hỏi. Cô nàng cứ nghĩ chỉ cần đến được đây là sẽ nhanh chóng tìm được Hạ Đông Bằng, sau đó chí ít sẽ có một nơi ở, có gì đó để ăn.

“Chị hỏi tôi, tôi biết hỏi ai!” Hạ Thừa Tổ quát lớn. Tin tức cha cậu ta hiện tại đang sống sung sướng ở nhà máy rượu Tống thị là do Hổ ca nói cho cậu ta biết. Một năm trước, Hạ Thừa Tổ gia nhập vào một bang phái bản địa, chuẩn bị đi theo mấy đại ca bàn chuyện làm ăn lớn, đến nhà cũng không thèm về.

Nhưng sống trong bang phái không có tốt đẹp như cậu ta tưởng, người thì nhiều, một tên nhóc mười bốn tuổi như cậu ta, trong tay lại không có tiền, ai cũng thấy chướng mắt. Cho nên cậu ta quay về để đòi tiền mẹ kế, mặc dù cha đã chết rồi, nhưng trong nhà vẫn nhập hàng khẳng định còn có tiền. Ngờ đâu về đến nơi mới phát hiện ra bà mẹ kế chết tiệt kia đã chạy mất, tiền trong nhà cũng chẳng thấy đâu.

Không tìm được tiền, Hạ Thừa Tổ ở trong bang phái mãi cũng không giành được sự trọng dụng. Mà mấy đại ca kia đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn chẳng đến lượt cậu ta đi theo, chỉ có thể lông bông kiếm chác ở gần xung quanh, nhặt nhạnh được mấy đồng.

Cách đây ít lâu, Hổ ca ở trong bang nói cho cậu ta biết một tin, rằng lúc đi theo đại ca cấp trên đến Thượng Hải thì gặp được một người trông giống hệt cha cậu ta. Không những thế người kia ở nhà máy rượu Tống thị rất ra dáng, còn có phái đoàn đi theo sau. Cụ thể như thế nào, Hổ ca cũng không rõ lắm, anh ta nói mình còn chưa đủ tư cách để nói chuyện làm ăn với mấy người của nhà máy rượu Tống thị.

Hạ Thừa Tổ nghe xong lòng dạ lập tức bay lên mây, ngay cả Hổ ca còn không đủ tư cách, thì nếu người đó thực sự là cha cậu ta, chẳng phải cậu ta sẽ giàu to rồi sao? Bởi vì chuyện này mà Hạ Thừa Tổ kích động đến nỗi mất ngủ mấy ngày, trực tiếp nói với Hổ ca rằng muốn tới Thượng để tìm cha. Hổ ca cũng rất nghĩa khí, cho cậu ta một bộ quần áo của người thành phố, còn trả lại một ít tiền để làm lộ phí trên đường đi tìm người thân.

Trước khi rời khỏi bang phái, Hạ Thừa Tổ vỗ ngực cam đoan đợi đến khi tìm được cha, cậu ta có tiền, nhất định sẽ quay trở về báo đáp các huynh đệ.

Thế rồi sao? Bây giờ ngay đến người cũng không thấy bóng dáng.

Hai người không có cách nào đành phải tìm một chỗ tạm thời ở lại. Do mang theo có chút ít tiền, cho nên chỉ có thể tìm được loại quán trọ rách nát, hạng người gì cũng có. Hà Tiểu Liên ở bên trong phòng tắm quán trọ gặp phải người đàn ông say rượu sờ mông cô nàng, bị dọa cho sợ phát khiếp, từ đó cứ ở im trong phòng không dám đi ra ngoài.

Hạ Tiểu Liên đâu ngờ đi đến chỗ này hoá ra còn nguy hiểm hơn nhiều so với địa phương nhỏ nơi mình sinh sống. Cô nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi, lúc nào cũng có cảm giác bất an. Hạ Thừa Tổ lại không để ý tới cô nàng, thậm chí Hà Tiểu Liên còn bắt đầu cảm thấy hối hận. Biết thế lúc trước đã gả cho tên Triệu Nguyên luôn theo đuổi mình rồi. Nếu có một người đàn ông che chở bao bọc, cô nàng cũng không phải trải qua những ngày lo lắng hãi hùng như thế này.

Hạ Thừa Tổ suốt nửa tháng trời đều tìm không thấy người cần tìm. Cậu ta đoán nhà máy rượu Tống thị nằm ở trên đường Nam Viên, cho nên ngày nào cũng lượn qua lượn lại nhưng không thấy. Tiền mang theo không nhiều, dùng hết rất nhanh. Quay về lại thấy cô chị gái hờ vô dụng Hà Tiểu Liên, cậu ta cũng bắt đầu cảm thấy hối hận.

Sớm biết thế này đã chả dẫn cái của nợ kia đi theo. Sở dĩ cậu ta đưa cô chị gái hờ này đi cùng; thứ nhất là bởi dáng dấp cô nàng cũng không tệ, vừa khóc vừa quỳ cầu xin, nói gần nói xa nịnh nọt hết lời, một người đàn ông như cậu ta cũng không thể để bản thân bị mất thể diện. Thứ hai là bởi hai người bọn họ có chung một mối thù, đều bị bà mẹ kế kia đối xử không ra gì. Đợi đến khi cậu ta tìm được cha ruột, cả hai người cùng tố cáo với cha, ông sẽ tin tưởng sự thật rằng mẹ kế ôm tiền chạy mất rồi.

“Thừa Tổ, hay là chị đi tìm cùng với cậu nhé.” Hà Tiểu Liên phát hiện ánh mắt của Hạ Thừa Tổ nhìn mình có chút không ổn, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Hừ, sáng mai chị cùng tôi đi tìm. Đừng có mà lười biếng.”

“Chị chắc chắn sẽ không lười biếng mà!”

Hà Tiểu Liên là người cẩn thận, đầu óc cũng tương đối thông minh. Cô nàng đi khắp nơi hỏi đường, phát hiện ở Thượng Hải còn có đường Nam Nguyên nằm ở khu khác, có không ít nhà máy rượu mở ở đó.

Hai người lại chạy qua bên đó tìm, lần này, rốt cục bọn họ cũng tìm được đúng chỗ.

“Cha! Cha thật sự không có chết!”

Hạ Đông Bằng giống như thường ngày ra khỏi nhà máy chuẩn bị đi về, bên cạnh bỗng dưng lao ra một người làm anh ta giật nảy mình. Anh ta lui lại một bước, tập trung nhìn thì thấy một người thanh niên ăn mặc lôi thôi, dáng vẻ lưu manh. Nhưng mà người này vừa gọi anh ta là cha sao? Anh ta nào có đứa con trai lớn như vậy chứ.

“Cậu nhận lầm người rồi.” Hạ Đông Bằng không mấy vui vẻ nói, giơ tay ngăn cản động tác với lên của người thanh niên kia.

Khuôn mặt vui mừng khôn xiết của Hạ Thừa Tổ lập tức cứng lại, không dám tin nhìn anh ta chằm chằm: “Sao cha có thể không nhận con? Con là con trai ruột của cha, là người kế thừa hương hoả cho cha cơ mà. Cho dù hiện giờ cha đã trèo lên sống tốt lành rồi thì cũng không nên vứt bỏ đứa con ruột này chứ?”

Hạ Đông Bằng năm nay ba hai tuổi, đúng vào thời điểm thành thục hấp dẫn, cộng thêm chất lượng cuộc sống vô cùng tốt, dáng vẻ nhìn qua mới chỉ hai bảy, hai tám tuổi. Chính bản thân anh ta đã quên mất tuổi thật của mình là bao nhiêu, chỉ cảm thấy mình nhiều nhất là hai tám tuổi mà thôi. Nhìn lại thằng nhóc lưu manh trước mặt, ăn mặc thành thục, khí chất xã hội, ít ra cũng phải mười lăm, mười sáu tuổi. Anh ta sinh ra nó lúc nào, có khi nghe được chuyện của anh ta ở đâu đó rồi chạy đến đây lừa tiền không biết chừng.

Kỳ thật việc này không phải mới phát sinh lần đầu, Hạ Đông Bằng cũng có chút cảnh giác. Lúc này anh ta lại thấy một cô gái trẻ đứng bên cạnh đang đỏ mặt xấu hổ, tầm mười bảy mười tám tuổi, há miệng ra khóc sướt mướt gọi anh ta là cha. Hạ Đông Bằng lại càng không tin.

“Mấy mánh khoé lừa gạt này tôi thấy nhiều rồi, sẽ không tin tưởng mấy người đâu. Đi nhanh đi, nếu không tôi gọi công nhân trong nhà máy ra đuổi.” Hạ Đông Bằng lạnh mặt nói.

“Không được, cha phải nói rõ ràng việc này cho con!” Hạ Thừa Tổ nói một lời không hợp đã phát cáu, lập tức kêu gào.

Trùng hợp đúng lúc này Tống Đình và Tống Hưng Phú cùng nhau đi đến nhà máy rượu xem xét sản phẩm, thuận tiện đón Hạ Đông Bằng trở về, vừa hay nhìn thấy một màn này. Hai cha con liếc nhau một cái. Tống Hưng Phú không hỏi nhiều, trực tiếp kêu người ra đuổi Hạ Thừa Tổ và Hà Tiểu Liên đi.

“Về sau đừng để loại lưu manh đầu đường kia lượn lờ ở xung quanh nhà máy nữa.”

Trơ mắt nhìn chiếc xe chạy đi xa, sắc mặt Hạ Thừa Tổ dữ tợn, tức tối nhổ nước miếng xuống đất.

Người ta nói có mẹ kế thì cha ruột cũng sẽ thành cha dượng, Hạ Đông Bằng đến con ruột cũng không cần, chẳng phải là hạng người tốt lành gì!

Ngồi trên xe, Tống Đình trêu đùa hỏi Hạ Đông Bằng xem hai người kia là ai, Hạ Đông Bằng cũng buồn cười, lắc đầu: “Hai đứa chúng nó nói là con gái và con trai của anh. Anh có thể sinh được hai đứa con lớn như thế sao? Dạo này đúng là lừa bịp càng ngày càng nhiều.”

Tống Đình đoán được hai người kia hẳn là con trai, con gái riêng mà Mộc Hương nhắc tới. Không ngờ chúng nó có thể tìm được đến tận đây.

Cô qua nhà hàng Tây ăn cơm, thuận miệng kể chuyện này cho Thủy Ngân nghe. Hiện tại mối quan hệ giữa hai người có chút kỳ quái, nói quen cũng không hẳn là quen, nhưng Tống Đình thường xuyên tới đây dùng cơm, sẽ cùng Thuỷ Ngân nói chuyện vài câu.

Đối với gia đình kia, Thủy Ngân không có hứng thú, nghe xong rồi thì bỏ qua, không hơi đâu đi quản.

Cô như thường lệ mua hoa về nhà, thấy Hạ Tiểu Yến đang ngồi ngửa đầu, còn bà Dương thì dùng chiếc khăn ướt xoa trán cho cô bé.

“Tiểu Yến bị chảy máu mũi ạ?”

“Ầy, cũng tại ta, chắc là do người nóng quá, lần sau không tiếc ít canh sâm hầm cách thuỷ con bé kia đưa đến nữa. Thân thể Tiểu Yến vốn đã yếu, uống một chút đã không chịu được, tự dưng lại bị chảy máu mũi.” Bà Dương xót ruột cằn nhằn.

Thủy Ngân bước qua nhận lấy khăn mặt, “Cũng có thể là do không khí khô hanh quá, con bé lại không thích uống nước.” Cô chỉnh lại đầu Hạ Tiểu Yến, không để cô bé ngửa đầu nữa, tiếp tục xoa xoa trán.

Lúc chảy máu mũi thật ra không nên ngửa đầu.

Bà Dương chống tay đứng dậy: “Để ta đi đun ít trà hoa cúc, về sau mỗi ngày cho con bé uống một chút. Đứa nhỏ này cũng gầy quá, nuôi mãi mà không thấy có tí thịt nào.”

Hạ Tiểu Yến xấu hổ, ánh mắt đáng thương nhìn mẹ.

Thủy Ngân: “Sau này mỗi ngày phải uống ít nhất ba cốc nước.”

Hạ Tiểu Yến nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”

. . .

Mấy ngày nay Hạ Đông Bằng cảm thấy phiền phức vô cùng. Chỉ cần anh ta đi đến nhà máy rượu là gặp được tên thanh niên dáng vẻ lưu manh kia. Ban đầu anh ta không thèm để ý, ai ngờ tên đó chạy thẳng đến nhà anh ta mà tìm, đúng là quá mức điên cuồng. Anh ta nghĩ cần thiết phải dạy cho tên lưu manh này một bài học.

“Cậu không sợ tôi gọi cảnh sát tới đây à? Đến lúc đó bị họ bắt nhốt vào nhà giam thì cậu biết tay.”

Hạ Thừa Tổ nghe xong thì tức giận đến toàn thân bốc lửa, nhưng vẫn nhịn xuống nghiến răng nói: “Con biết, cha bị mất trí nhớ không còn nhớ con là ai. Nhưng con thực sự là con của cha, chờ tới lúc cha nhớ lại nhất định sẽ hối hận!”

Hạ Đông Bằng vừa bực mình vừa buồn cười, “Tôi có thể sinh ra được đứa con trai lớn như cậu chắc? Cậu một mực nói mình là con trai của tôi, có chứng cớ gì không?”

Hạ Thừa Tổ: “Con chính là con của cha thì còn cần chứng cớ gì nữa. Cha cùng con về quê một chuyến hỏi xem, có ai là không biết chuyện này!”

Hạ Đông Bằng lười phải cùng Hạ Thừa Tổ nói qua nói lại, lắc đầu vượt qua cậu ta đi lên phía trước, thầm nghĩ vẫn là nên báo cảnh sát giải quyết.

Hạ Thừa Tổ nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Hạ Đông Bằng thì giận ngút trời, tiến lên muốn kéo anh ta lại. Trong lúc hai người giằng co, Hạ Đông Bằng không cẩn thận trượt chân ngã xuống cầu thang, máu chảy đầy đầu.

Nhìn anh ta nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền không nhúc nhích, Hạ Thừa Tổ trợn tròn mắt, phản ứng đầu tiên là muốn chạy. Nhưng nhìn thêm một cái lại nghĩ đây là cha ruột của mình, những ngày tháng tốt lành sau này còn phải dựa vào ông, cuối cùng vẫn bước xuống xem thử.

Lần ầm ĩ này thu hút sự chú ý của người từ nhà máy rượu đi ra, nhìn thấy tình hình lập tức quát to, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Hạ Đông Bằng được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Hạ Thừa Tổ thì bị cảnh sát bắt lại.

. . .

Hôm nay là ngày phải đến nhà hàng Tây chơi dương cầm, nhưng Thủy Ngân không đi. Hạ Tiểu Yến phát sốt từ tối hôm qua, nhiệt độ đến giờ vẫn không giảm, cô ở nhà chăm sóc đứa nhỏ này.

“Nếu buổi chiều còn không hạ sốt thì phải đưa con bé đến bệnh viện khám mới được.” Bà Dương ngồi ở bên giường, có chút lo âu sờ sờ trán của Hạ Tiểu Yến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.