Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên

Chương 5: Chương 5: Hồi 1: Hoa rơi vô tình phi thiếu niên (1)




Editor: Thiên Dương Blog & MC

Chương 1:

“Quận Vương Mãn Châu Chính Bạch Kì hàm Đa La Triết Mẫn Bối Lặc, Ngạch Nhĩ Cát. Sùng Lợi Minh, nhận mật chiếu của Long Dụ Thái Hậu “phàm là kẻ hiềm nghi là người của cách mạng đảng, đều có quyền tiên trảm hậu tấu.” Ngạch Nhĩ Cát Sùng Lợi Minh quỳ gối trên bậc đá trước cung Thọ Khang của Tử Cấm Thành, dưới chân một mảnh lạnh buốt thấu triệt nội tâm, loại cảm giác lạnh buốt này truyền thẳng đến trái tim của hắn. Ngày hôm nay, trời vừa lúc hạ một trận mưa xuân, xuân hàn đầu tiễu, nhiệt độ chợt giảm xuống, vài tên hoàng môn dùng một tấm ván gỗ nâng một nữ thi mới chết cả người sưng tấy, sắc mặt phát xanh đi qua bên cạnh hắn, từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi thối gay mũi, không cần phải nói hắn cũng biết đây xác định là cung nữ trong hậu cung kia chọc Thái hậu Diệp Hách Na Lạp nổi giận. Cũng chỉ có nữ nhân Tĩnh Phân này mới có thể ra tay như thế này, nữ nhân này vẫn luôn chèn ép tiền triều và hậu cung, hơi chút không như ý là sẽ lấy tính mạng của người khác. Mấy thi thể kia được hoàng môn chậm rãi nâng ra ngoài bằng cửa bên Hoàng Cung.

Mưa, rơi xuống tí tách, thanh khiết như những hạt ngọc lưu ly trong suốt kết trên mặt đất thành một tầng hơi nước mỏng manh. Bầu trời u ám, áp lực như khiến người ta cơ hồ muốn hít thở không thông, trên tay hoàng môn truyền chỉ đang cầm một tấm tơ lụa màu vàng, đi đến trước mặt Sùng Lợi Minh nhẹ giọng kêu:

“Bối lặc gia, thỉnh tiếp ý chỉ.”

Ánh mắt Sùng Lợi Minh vẫn nhìn chăm chú vào nữ nhân được khiêng ra kia, hoàng môn gọi thêm một lần nữa: “Sùng Bối Lặc Gia, thỉnh tiếp ý chỉ.”

Một lúc lâu sau, Sùng Lợi Minh mới hồi phục lại tinh thần, đôi mắt thâm thúy màu rám nắng xuyên thấu qua đôi mắt kính nhìm chằm chằm vị thái giám kia. Tên hoàng môn bị Sùng Lợi Minh nhìn chằm chằm cả người, sợ hãi cầm thánh chỉ trong tay đưa đến trên tay của hắn nói:

“Sùng Bối Lặc, đây chính là vinh sủng tốt nhất, ngài trăm nghìn lần đừng cô phụ một phen tâm tư của Thái Hậu nương nương.”

“Khang công công,“ Sùng Lợi Minh tiếp nhận cuốn thánh chỉ rồi đứng lên, gió lạnh thổi ti bào màu đen của hắn phồng lên, hắn liếc mắt lạnh như băng nhìn thái giám: “Ta biết ông là tâm phúc trước mặt Thái hậu, nhưng Thái Hậu còn chưa giao cho người quyền giáo huấn ta đi?”

Tên hoàng môn nghe xong lời này, phốc một tiếng quỳ xuống đất chắp tay run rẩy nói:

“Bối Lặc Gia tha mạng cho nô tài, nô tài chẳng qua chỉ là một con chó trước mặt Thái Hậu, nào dám giáo huấn ngài.”

Sùng Lợi Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người bước xuống bậc đá trước cung Thọ Khang, bước đi không thèm quay đầu lại, tiêu sái bước ra khỏi Tử Cấm Thành.

Cách mạng đảng? Tiên trảm hậu tấu?

Thật không biết lão thái bà Diệp Hách Na Lạp Tĩnh Phân kia cả ngày trong đầu toàn nghĩ cái gì, thật giống người cô không ai bì nổi của bà ta! Cách mạng đảng nếu thật sự có thể loại trừ như vậy thì thiên hạ này thật đúng là không yêu ổn, mấy tên bảo thủ cố chấp đều là bao cỏ!

Đời Thanh, Tuyên Thống năm ba...

Ngút ngàn Kim Lăng lộ, mây khói Kinh Hoa nhai.

(Kim Lăng là Nam Kinh ngày xưa, vì chuyện chôn vàng phá núi của Tần Thủy Hoàng mà nơi đây có cái tên như vậy

Kinh Hoa là Bắc Kinh ngày nay)

Từ khi Chu Nguyên Chương thành lập triều nhà Minh đặt đô tại Bắc Kinh đến nay, nơi này vẫn được hoàng gia xem là thánh địa. Sự phồn hoa của nơi đây tất nhiên nơi khác không thể so sánh, mà sự phồn hoa cũng là một thế hệ so với một thế hệ lại ngày càng tăng lên. Thiên Tử dưới chân, ai dám làm càn? Mà ngay cả tiểu quán tiểu thương cũng bệ vệ hơn một bậc so với nơi khác.

Nếu như nói Kim Lăng nép bên bờ sông Tần Hoài tựa nữ tử nhà bên dịu dàng như nước, thì kinh đô dưới chân Thiên Tử kia là tiểu thư trong thế gia vọng tộc. Có điều nơi đây phong vân rung chuyển, hoàng thất Mãn Thanh, chính phủ Nam Kinh và quân phiệt Bắc Dương hình thành thế cục “Tam gia đỉnh cục“. Ngay lúc đó Long Dụ Thái Hậu hạ mật chiếu muốn tiêu diệt phản quân kích động dân tâm – cách mạng đảng. Kinh đô vốn không thái bình nay cũng lung lay sắp đổ. Thiên hạ các châu, các phủ ít nhiều cũng kéo bè kết đảng. Triều đình nhiều lần hạ lệnh chèn ép nhưng hiệu quả thu được cũng cực kỳ nhỏ bé, vì thế kinh đô càng thêm ngư long hỗn tạp.

Quân phiệt bên trong kinh đô, Thanh Bang, du côn lưu manh và thổ phỉ nhiều vô kể, có chuyện hay không có chuyện cũng tới làm loạn, đánh cướp, vân vân. Quan viên không áp được liền muốn thỉnh ý chỉ của hoàng đế. Nhưng tiếc rằng tiểu hoàng đế nhỏ tuổi vẫn còn là tiểu hài tử chưa dứt sữa, toàn bộ quyền lực đều rơi vào trong tay Long Dụ Thái Hậu. Những lời này không truyền tới lỗ tai của hoàng đế lại bị Thái Hậu nghe thấy. Thái Hậu nương nương cũng là một kẻ cực kỳ rảnh rỗi, không mặn không nhạt nói với quan viên bên dưới một câu:

“Có thể áp thì áp, nếu không áp được thì từ bỏ.”

Lời này vừa truyền ra, thiên hạ ồ lên kinh ngạc, trong chốc lát kinh đô càng thêm rung chuyển, thế lực khắp nơi đều rục rịch, chẳng qua cao hứng nhất chắc là người của cách mạng đảng.

“Đã lâu rồi ta chưa tịch mịch đến thê thảm như vậy, mang theo một tên nam nhân đi “dạo ngõ nhỏ“.”

“Ta còn thảm hơn chứ? Tiểu Bối Lặc, ta là người bị nam nhân mang đi dạo ngõ nhỏ.”

“Nữ nhân như quần áo, mặc trên người cũng không khác gì nhau, có cái gì đáng giá để người nhớ thương như thế? Nghe nói Tế Lan cô nương thời gian này ngừng tiếp khách, tám phần là có người chuộc thân cho nàng rồi.”

“Ta đương nhiên “nhớ thương” nàng, những đồ vật xinh đẹp không thuộc về ta, ta đều khó tránh khỏi “nhớ thương” một chút!”

“Phải phải phải, ngài đi qua vạn khóm hoa, có thể ngắt tám ngàn đóa! Sùng Bối Lặc mỹ danh phong lưu vang xa vạn dặm.”

“Lắm miệng.”

Bát Phụ.

Bên trong Bát Đại Hồ Đồng toàn là ngư long hỗn tạp, hạng người gì cũng có, nhưng so với Tử Cấm Thành vừa tráng lệ lại khí lạnh âm u kia thì Sùng Lợi Minh càng yêu thích ngõ nhỏ đã tràn ngập hơi thửa khói lửa này hơn.

Bát Đại Hồ Đồng chính là tên mà những văn nhân thi sĩ đặt cho, nói trắng ra thì đây là một con phố bán hoa, bên trong có không ít câu lan*, mà nữ tử bên trong những câu lan này không tính là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là mỹ nhân khiến người ta táng gia bại sản.

[câu lan: nơi hát và diễn kịch]

Sùng Lợi Minh dừng xe trước một câu lan có tên là “Cẩm Xuân Viên”, kết cấu ba lầu, trên lầu hai mấy nữ tử trẻ tuổi trắng nõn, quần áo hở hang, lộ nửa vai, tay cầm quạt tròn, mỉm cười duyên dáng.

Đi sau Sùng Lợi Minh có không ít người, đầu lĩnh là một nam tử quần áo sạch sẽ, gọn gàng, quân trang xám đen, tóc đen như mực dài ngang thắt lưng, trên khuôn mặt văn tĩnh hiện ra loại hơi thở trầm nhừ nước chỉ người đọc sách có. Nam tử đi đến bên cạnh Sùng Lợi Minh cất giọng nói:

“Đằng sau có mấy tên hoàng môn theo dõi, người ra vào những chỗ này cẩn thận một chút.”

“Ba.”

Sùng Lợi Minh lấy một cái bật lửa màu cà phê từ trong túi áo ra, châm một điếu thuốc đang ngậm trên miệng, hút một hơi sau đó phun ra vài vòng khói xinh đẹp rồi nói với Khả Nhan Tân:

“Mấy tên hoạn cẩu kia chỉ biết cả ngày tranh công trước mặt Thái Hậu, giống đại hoạn cẩu bên cạnh lão phật gia năm đó, đều là cá mè một lứa.”

Bên trong Sùng Lợi Minh mặc một bộ trường y màu đen, có mười hai khuy áo, mỗi chiếc khuy áo đều là một viên hông bảo thạch* lớn bằng ngón cái, cổ áo thêu hoa văn hình khổng tước, bên ngoài khoác một kiện trường bào màu đen, vạt áo thêu họa mây trôi bằng tơ vàng, tay áo thêu hoa văn Ngự Tứ Bàn Long, trên vai may mười hai dải kim ti khảm hồng bảo rũ xuống, đi một đôi trường ngoa cao quá gối, thêu phượng hoàng, mũi giày may ba tầng lông chim kền kền, toàn thân đều là quý khí lộng lẫy bức người.

[Hồng bảo thạch: đá rubi]

Mái tóc ngắn màu vàng gọn gàng, sau đầu khó khăn lắm mới lưu lại được một bím tóc ngắn, cũng màu vàng, đây là a ma và ngạch nương hắn yêu cầu, nói nhất định phải lưu lại gì đó của lão tổ tông. Nếu không có lời cấm này hắn nhất định sẽ một hơi cắt đi. Trên chiếc mũi cao thẳng là chiếc kính râm viền bạc, phượng mâu thâm thúy xuyên thấu qua mắt kính cẩn thận đánh giá Khả Nhan Tân:

“Tân à, người đi theo ta cũng không phải ngày một ngày hai còn không hiểu ta sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự hi vọng ta biến thành cái bộ dáng giống Dung Ca kia?”

Khả Nhan Tân là đồng nghiệp của Ngạch Nhĩ Cát Sùng Lợi Minh, thường xuyên đi bên cạnh Sùng Lợi Minh, trấn an hắn, là một người làm việc đáng tin cậy.

Y là tiểu quý tộc từng đi du học nước ngoài, tốt nghiệp đại học chế tạo vũ khí chuyên nghiệp của nước Đức, tình tình tốt, nhân duyên cũng không tệ. Sùng Lợi Minh lớn lên với hắn từ nhỏ, đối với Sùng Lợi Minh mà nói, Khả Nhan Tân, không chỉ là một phụ tá đắc lực mà là còn là huynh đệ vào sinh ra tử của hắn.

Dung Ca trong miệng Sùng Lợi Minh chính là Tương Lam Kì Cố Sơn Bối Tử, năm đó cùng hắn bị đưa ra nước ngoài học tập ABC sáu bảy năm, liền biến thành một thằng giặc tây giả dối không hơn không kém.

Hắn ta là một bác sĩ thú y chuyên nghiệp có tiếng trong nước, cho rằng động vật và con người ngang hàng, người có quyền chữa bệnh thì động vật tự nhiên cũng có, hơn nữa cũng cảm thấy hứng thú đối với nghề nha sĩ, đang thi hành nhiệm vụ tại Thần Cơ Doanh, làm ngự tiền thị vệ. Hắn ta và a ma quan hệ rất tệ, đã công bố đoạn tuyệt quan hệ, ghét nhất bị người khác gọi mình bằng danh Kỳ tộc “Dung Ca”, vừa nghe gọi liền nổi trận lôi đình.

Có điều hắn ta và Sùng Lợi Minh chơi thân với nhau từ nhỏ, gọi Dung Ca Dung Ca đã thành quen, Ngõa Cánh Nạp nghe

vào lỗ tai bên này, ra lỗ tai bên kia.

“Dung Bối Tử đó là một Liễu Hạ Huệ, ngài là một công tử quần là áo lượt, không thể so sánh.”

“Hắn? Liễu Hạ Huệ? So sánh này của ngươi hình như thật dọa người.”

Khả Nhan Tân cười ha ha nói:

“Tuy rằng Liễu Hạ Huệ ngồi trước ngực mà tâm không loạn, nhưng chưa hẳn mỗi người đều như vậy.”

Sùng Lợi Minh ngồi một bên ôm bốn cái chân màu trắng tuyết của con sư miêu* đen, mắt miêu xanh thẳm mười phần ngạo khí giống như chủ nhân của nó.

[Sư miêu: là một loài mèo lông rậm, đuôi lớn, thường gọi là sử tử miêu, nguồn gốc tại Lâm Thanh – Sơn Đông, là giống mèo lai giống giữa mèo Ba Tư và mèo Lucy li miêu Trung Quốc)

Con sư miêu bốn chân màu trắng này là sủng vật của Cẩn Quý Phi trong cung, Sủng Lợi Minh nhìn thấy tiểu sư miêu này yêu thích không thôi, liền đòi từ tay Cẩn quý phi.

Hắn dùng bàn tay đeo găng tay da màu đen sờ sờ cằm sư miêu nói:

“Ai, ngươi nói xem Tế Lan có thích con sư miêu này hay không?”

Khả Nhan Tân cười nói:

“Nàng nhất định thích, con sư miêu này vừa ngoan ngoãn lại dễ thương, có lẽ nha đầu kia cũng thích.”

Bất kể là ai, chỉ cần nghe ngóng một chút trong Bát Đại hồ đồng thì biết thanh danh người đứng đầu bảng nghệ kĩ – Tế Lan. Tế Lan là người ngoài Bát Phụ, khi mới gặp nàng đã sớm là người đứng đầu bảng Thanh ngâm tiểu ban, nữ tử dịu dàng như nước, không màng danh lợi, một tay tỳ bà hiềm có, được Sùng Lợi Minh yêu thích vô cùng. Nhưng khiến người ta tiếc hận là nữ tử này bị câm, vĩnh viễn không thể mở miệng ra nói chuyện.

Một bước tiền vào cửa lớn Cẩm Xuân Viên, Sùng Lợi Minh đã bị một đám nử tử trẻ tuổi đủ mọi màu sắc vây quanh. Tú bà vừa nhìn thấy Sùng Lợi Minh đến đây thì khuôn mặt trét đầy phấn mỉm cười đến sáng lạn, lập tức cao hứng, vội vàng chỉnh lại quần áo, nghiêm mặt vẫy khăn khuôn mặt tươi cười chạy đến nghênh đón: “Ôi chao, đây không phải là Sùng Bối lặc gia sao? Ngài đã lâu rồi không có tới chỗ chúng ta.”

Sùng Lợi Minh tháo kính râm đeo trên mũi xuống, nhướng đôi mắt hồ ly cười tủm tỉm nhìn tú bà nói:

“Tế Lan có ở đây không?”

“Có có có.”

Tú bà vội vàng kêu vài tên quy nô* đến phân phó:

[quy nô: là nam tử đảm nhiệm chức tạp vụ ở kỹ viện]

“Các ngươi mang Bối lặc gia lên, hầu hạ cẩn thận cho ta.”

Quy nô đồng thanh đáp, sau đó cúi đầu khom lưng dẫn Sùng Lwoij Minh đi lên lầu ba nhã các. Trước Thu Thủy các, tiếng tì bà vang vọng, quy nô gõ cửa nói:

“Tế Lan cô nương, Sùng Bối lặc gia đến.”

Nói xong đẩy cửa ra mời Sùng Lợi Minh vào.

Trong phòng bố trí tao nhã, nữ tử mặc một thân màu xanh nhạt, trên thêu một đôi chim nhạn bằng tơ tằm, vừa hợp thời, lại ngay ngắn, kiểu dáng và màu sắc bình thường, cũng không quá nổi bật.

Trên đầu cài một đoá hoa phù dung trắng mới hái, còn cài thêm một chiếc trâm bạch ngọc, điểm bằng chuỗi bạc tinh tế rũ xuống, thoáng như muốn khoe khoang thân phận, mội đôi phượng nhãn hơi hơi nhếch lên, mày tựa núi xa, môi đỏ thắm, trong ngực ôm một cây đàn tỳ bà gỗ, mười ngón lướt trên dây đàn, tấu nên một khúc “Hoa hảo nguyệt viên“.

“Bất hạ tuyết phi lâu thượng yến

Ca yết sanh hoàng thanh vận chiến

Tôn tiền hữu các hảo nhân nhân

Thập nhị lan kiền đồng ỷ biến

Liêm trọng bất tri kim ốc văn

Tín mã quy lai tràng dục đoạn

Đa tình vô nại khổ tương tư

Túy nhân khai thì do tự kiến

Nhân ý cộng liên hoa nguyệt mãn

Hoa hảo nguyệt viên nhân hựu tán

Hoan tình khứ trục viễn vân không

Vãng sự quá như u mộng đoạn

Thảo thụ tranh xuân hồng ảnh loạn

Nhất xướng kê thanh thiên vạn oán.”

“Ba ba ba“.

Mặc dù Sùng Lợi Minh đến trễ, không xem được bao lâu nhưng hắn vẫn đứng ở cửa vỗ tay tán thưởng mấy cái sau đó đi vào trong phòng, đến bên cạnh Tế Lan cười nói:

“Hay, đàn hay, Tế Lan, cầm kĩ của ngươi lại tiến bộ.”

Tế Lan đứng dậy cúi người hành lễ với Sùng Lợi Minh. Sùng Lợi Minh tùy ý tìm một cái ghế dự trong phòng ngồi xuống nói:

“Nghe Khả Nhan Tân nói người một thời gian không tiếp khách, là vì có người chuộc thân sao?”

Tế Lan gật gật đầu, nàng đưa tay lấy bút ra viết xuống mặt giấy mấy chữ sau đó đưa cho Sùng Lợi Minh, trên mặt lộ ý cười thỏa mãn. Sùng Lợi Minh thấy nàng cao hứng, kết quả chưa vội xem nội dung bên trong đã ôm sư miêu bên chân đến trong lòng Tế Lan như là hiến vật quý.

Tế Lan cúi đầu nhìn sư miêu mềm mềm, nho nhỏ, đáng yêu trong lòng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.

Sùng Lợi Minh nói:

“Đây là thuận tay lấy từ Cẩn quý phi tới, con mèo lớn của nàng sinh một ổ mèo con, ta đưa con đẹp nhất đến tặng cho người, thế nào, có thích hay không?”

Tế Lan mỉm cười gật đầu, bởi vì bị câm cho nên nói chuyện với Sùng Lợi Minh có chút khó khăn, cũng may nàng là một người giỏi viết chữ.

Sùng Lợi Minh cúi đầu xem tờ giấy nàng đưa tới. Trên tờ giấy trắng như tuyết, hiện lên những con chữ thật xinh đẹp: Đúng vậy. Lâm công tử chuộc thân cho thần thiếp.

“Lâm công tử? Lâm công tử nào?”

Tế Lan đang định chuẩn bị viết tiếp thì cửa phòng lập tức đã bị người đẩy ra, Sùng Lợi Minh quay đầu lại nhìn cư nhiên thấy thị nữ Thanh Chước không chút phép tắc của Tế Lan bước vào:

“Nô tỳ thỉnh an bối lặc gia, bối lặc gia cát tường.”

Thanh Chước mặc một thân sam y màu ngọc bích, sau khi hành lễ Sùng Lợi Minh, hoạt bát chạy đến bên người Tế Lan reo lên:

“Cô nương, nô tỳ đã đem đồ vật cho hắn, hắn nói hai, ba ngày sau sẽ đến đón người. Thật sự là quá tốt.”

Sùng Lợi Minh khinh thường:

“Thiết. xem ngươi cao hứng đến dạng nào kìa, ai không biết còn tưởng rằng ngươi bị phát điên rồi, muốn lão tử mời đại phu đến đây xem cho ngươi một chút không?”

Thanh Chước đứng sau lưng Tế Lan, hai tay chống nạnh, cực kỳ oai phong:

“Sùng bối lặc, một thời gian không nhìn thấy ngài, nghe thấy có người chuộc thân cho cô nương chúng ta, ngài đây là đang ghen sao? Sao mà nô tỳ nghe thấy mùi chua a?”

“Xú nha đầu không biết lớn nhỏ.”

“Hì hì, người chuộc thân cho cô nương nhà chúng ta là Lâm công tử của chiêm sự phủ, người ta còn là một đệ tử của Niệm Dương Thư, vì thế, sau này cô nương nhà chúng ta có chỗ dựa vào rồi. Sùng bối lặc, Lâm công tử kia đối xử rất tốt với cô nương nhà chúng ta, không thua kém gì ngài.”

Sùng Lợi Minh nghiêng ấm nước nóng rót ra một chén trà thiên cung, nhấp một ngụm nhỏ, rũ mắt xuống nói:

“Hóa ra là như vậy, vậy thì chúc mừng.”

Tế Lan đứng dậy chào, trên tờ giấy lại viết xuống mấy chữ: Cảm ơn bối lặc gia nâng đỡ, thiếp thân không thể trả hết.

“Đã theo ta còn khách khí làm gì?”

Sùng Lợi Minh đứng lên đẩy cửa ra, đứng trước cửa, bóng dáng vươn mình như ngọc, hắn khoát tay với Tế Lan:

“Tuy rằng biết rõ không có khả năng, chẳng qua ngày sau nếu ngươi có chỗ nào cần hỗ trợ cứ việc mở miệng nói. Còn có, nếu tiểu tử kia dám đối xử không tốt với ngươi, lão tử nhất định một súng bắn hắn.”

“Cảm ơn bối lặc gia.”

Thanh Chước phía sau lớn tiếng nói lời cảm tạ:

“Bối lặc gia đi thong thả.”

Từ chỗ Tế Lan đi ra, Sùng Lợi Minh có lo được lo mất, hắn đi qua hành lang gấp khúc lầu ba, hoa sen trong ao toàn bộ đã héo tàn, bên trong cái gì cũng không có.

Vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tế Lan chính là ở trong này, khi đó hồng liên nở rộ phủ kín hồ, Tế Lan xiêm y trắng tuyết ngồi trên lan kiền (lan can), đầu bối kiểu tóc Uy Đọa Kế đơn giản thanh nhã, tóc đen xõa ngang vai, trên đầu cài ngọc trâm, vòng ngọc quấn quanh cổ tay mảnh mai, hương mai quẩn quanh, nét mặt tựa trái đào lại giống như tuyết lành trời trong, mắt tựa minh châu lại giống như xuân thủy dập dờn, eo nhỏ thướt tha, gương mặt trang điểm đơn giản nhưng khuynh quốc khuynh thành, diện như mãn nguyệt, mục nhược thanh liên, tinh mâu hạo xỉ, hạnh kiểm oanh xá, song đồng tiễn thủy, vụ tấn phong hoàn, băng cơ ngọc cốt, hoa khai mị kiểm, dung mạo trổ mã tựa như tiên cảnh, khiến người nhìn tâm thần nhộn nhạo.

[Tác giả sử dụng một loạt thành ngữ nên sẽ để nguyên và giải thích bên dưới]

Lúc ấy Sùng Lợi Minh trợn tròn con mắt lên nhìn, từ nhỏ hắn đã gặp qua rất nhiều kiểu mỹ nhân nhưng không ai có thể so sánh với thiếu nữ đứng trước mắt này, mà ngay cả Wagner tâm luôn luôn phẳng lặng như nước cũng phải hết lời khen ngợi. Biết Tế Lan là đoạn thời gian khi hắn mới về nước, vậy mà chớp mắt đã ba, bốn năm trôi qua. Tế Lan cũng đã được người ta chuộc thân, thật sự là việc đời khó liệu.

“Tế Lan, ta giúp ngươi chuộc thân nhé.”

“Ta thật sự rất thích ngươi, không bằng ngươi liền đi theo ta đi, dù sao ta cũng không cần lão bà gọi là Thái Hậu ban hôn, ngươi chính là phúc tấn.”

“Cần phải suy nghĩ lâu như vậy sao? Không phải chuộc thân là có thể quay về quê nhà phương nam rồi sao.”

Vòng quanh hành lang gấp khúc, Sùng Lợi Minh đi vào gian Lan Đình các, nữ tử trong phòng một thân thúy yên sam lam sắc, thân váy dài nàu xanh hoa cỏ xếp thành tứng nếp, một thân yên sa mỏng lam nhạt, cơ thể nõn nà như u lan. Vòng eo nhỏ nhắn bước, trên đôi tay trắng nõn nâng một tấm lụa mỏng. Mắt trong tựa xuân thủy, bảy thước tóc đen búi phản oản kế, trên cài một cây kim trâm chạm rỗng màu xanh ngọc, ngọc tím đan xung quanh, vài sợi lưu tô rơi trên mái tóc đen mượt.

Hương kiều ngọc nộn*, lúm đồng tiền đẹp hơn cả hoa, ngón tay thon dài, làn môi đỏ thắm, mỗi một cái nhăn mày khiến người ta thần hồn điên đảo. Nàng đứng bên cửa sổ, chỉnh sửa những cành hoa hải đường bên trong bình lưu ly bạch ngọc, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu, thấy Sùng Lợi Minh liền cong khóe miệng lên, lộ ra một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Bối lặc gia cát tường.”

[Hương kiều ngọc nộn: miêu tả mỹ nữ da thịt mềm mại ôn hương]

Tịch Tiên Nhi nghiêng người trên nhuyễn tháp, nhẹ nhàng lay động quạt tròn, Sùng Lợi Minh nằm ngửa trên đầu ngối của nàng, câu được câu mất tán gẫu với nàng. Tịch Tiên Nhi nghe nói chuyện Tế Lan muốn chuộc thân nhân tiện nói:

“Chỉ là chuộc thân, lão ma ma thiếu chút nữa tức chết, lão đầu tử Kỳ vương gia kia mê Tế Lan đến choáng váng đầu óc, lại không có chính thất.” Nàng dừng một chút lại nói: “Nữ nhân giống như bọn ta không lo ăn lo mặc, tái giá với kẻ có tiền làm tiểu thiếp, chính thất phía trên không xảo quyệt đã là may mắn lắm rồi, làm sao còn có nhiều hy vọng xa vời.”

Sùng Lợi Minh bị nàng nói đến á khẩu, không trả lời được. Từ khi hắn quen biết Tịch Tiên Nhi cho tới bây giờ, nàng luôn là một nữ tử có gan làm loạn, cá tính mạnh mẽ, ngôn từ lớn mật, còn chừa từng nghe miệng của nàng nói qua những lời như vậy.

Sùng Lợi Minh nuốt xuống miếng bưởi, cởi bao tay, dùng ngõn tay phác họa quanh cằm của Tịch Tiên Nhi, đùa giỡn nói:

“Sao lại cam chịu như vậy a, đây không giống Tịch Tiên Nhi ngươi, có phải muốn ta thay ngươi chuộc thân không?”

Tịch Tiên Nhi nghe vậy liền nở nụ cười ha ha, nàng cúi xuống nhìn Sùng Lợi Minh cười khẽ nói:

“Được. Hiện tại ta liền dám theo ngài vào Bối lặc phủ, ngài tin không?”

“Ta thân mật với nhiều người bên ngoài như vậy, không sợ gả được ba ngày ta liền ném ngươi ra sau đầu sao?”

“Vậy thì lão nương liền cuỗm hết đồ nữ trang của ngài, thông đồng với tiểu bạch kiểm chỗ ngài chạy trốn.”

“Ta đây vẫn nên cưới một cô gái nhà lành thì hơn.”

“Phi, lão nương đây chính là gái nhà lành hàng thật giá thật. Hơn nữa, đến lúc đó nếu thái hậu biết chuyện vậy thì vị trí bối lặc gia này của ngài khó mà giữ được a.”

Tịch Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mê ly:

“Mấy ngày nay không thấy Tế Lan tỷ, nàng đại môn không ra, nhị nmoon không bước, cũng không biết nàng ấy thế nào. Ai, có thể tìm một người phó thác cả đời, nghĩ một chút cũng thấy không tệ.”

Cũng không sai. Đúng vậy, thật sự không tệ.

Sùng Lợi Minh rời khỏi đùi nàng, đứng dậy, chóp mũi đối diện với chóp mũi của nàng, ánh mắt xinh đẹp chớp chớp:

“Tế Lan tìm được hạnh phúc của nàng là chuyện tốt, nhưng ta đã nghẹ ngươi rất lâu rồi, “hạnh phúc” của ta cũng cần Tiên Nhi phải bồi thường một chút.”

Nói xong liền đặt tay lên vạt áo của Tịch Tiên Nhi, nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra bờ vai trần trụi. Tịch Tiên Nhi thuận thế dựa vào trong ngực Sùng Lợi Minh vui đùa. Sùng Lợi Minh một tay ôm lấy vòng eo mềm mại, một tay kéo màn hoa thanh liên cạnh tháp xuống, ôm Tịch Tiên Nhi lăn một vòng bên trong giường, màn thêu hoa thanh liên vừa vặn che hết cảnh xuân bên trong. Ngoài phòng, ánh mặt trời chiếu sáng.

Chú thích thành ngữ:

Diện như mãn nguyệt: Khuôn mặt tròn đầy như trăng tròn

Mục nhược thanh liên: Mắt tựa thanh liên

Tinh mâu hạo xỉ: Mắt sáng như sao, hàm săng trắng sáng

Hạnh kiểm oanh xá: biểu cảm như chim oanh

Song đồng tiễn thủy: con ngươi trong veo như nước

Vụ tấn phong hoàn: Tóc mai tung bay trong gió

Băng cơ ngọc cốt: Thanh cao thoát tục

Hoa khai mị kiểm: khuôn mặt quyến rũ như hoa nở

-----------------------------------------------------------------------------

Về Long Dụ Thái Hậu, mọi người có thể tra wiki “Long Dụ Hoàng Thái Hậu” để hiểu rõ hơn, ở đây tác giả dùng Diệp Hách Na Lạp Tĩnh Phân là họ tên đầy đủ của bà, tuy nhiên họ gốc của bà là Tô Hoàn nhưng vì nhà ở Diệp Hách nên đời sau lấy thế cư Diệp Hách.

Bà là vị hoàng thái hậu cuối cùng, cũng là cháu gái của Từ Hi Thái Hậu, Từ Hi Thái Hậu là cô của bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.