Đích Trưởng Nữ

Chương 260: Chương 260: Thiếu






Chuyện hình như phát triển rất thuận lợi, tối thiểu đối với hoàng hậu mà nói, chính là như vậy. Lúc lâm triều, đã có người tố Tư Đồ Hàn có liên quan đến chuyện Thái tử gặp tập kích. Hoàng thượng tức giận, Tư Đồ Hàn kêu oan. Chỉ là, cho dù là như vậy, hoàng thượng vẫn ra lệnh nhân vật quan trọng thừa dịp truy xét xuống.

Triệu Khả Nhiên nghe Tư Đồ Húc thuật lại chuyện đã xảy ra ở trong triều đình sáng sớm hôm nay, không nhịn được phát ra một tiếng cảm thán, “Nếu hoàng thượng đã hạ lệnh truy xét, xem ra Tư Đồ Hàn thật sự phải xong rồi.”

“Đây không phải là chuyện như dự liệu sao?” Tư Đồ Húc mở miệng cười nói, “Hiện tại cho dù chuyện này có phải là hắn làm hay không, đến cuối cùng cũng sẽ rơi vào trên người hắn.”

“Húc, rốt cuộc phụ hoàng có biết chuyện này là người nào chỉ điểm không?” Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi, “Nếu hắn biết tất cả đều là hoàng hậu xúi giục, vậy số mạng của Tư Đồ Hàn sẽ thay đổi ra sao?”

“Không biết.” Tư Đồ Húc lắc đầu một cái, “Nhưng, chuyện này ta cũng không có nói cho hắn biết. Hiện tại nếu Tư Đồ Thiên vật ngã Tư Đồ Hàn, đối với chúng ta mà nói là trăm lợi không hại, ta không thể nào bỏ qua cơ hội này.”

Tư Đồ Húc nói xong, mặc kệ là Tư Đồ Thiên cũng tốt, Tư Đồ Hàn cũng được! Hắn đối với bọn cũng không có bất kỳ một tia tình huynh đệ, cho nên hắn sẽ không ra tay. Nhất là bây giờ hắn còn muốn lên vị trí cao nhất đó, lại nói, bây giờ hắn và bọn họ đang đối nghịch với nhau, hắn càng không ra tay.

“Tiếp đó cũng chỉ còn lại Tư Đồ Thiên.” Trong mắt Triệu Khả Nhiên lóe lên một tia sáng, “Đợi đến khi Tư Đồ Hàn thua, vậy cũng chỉ còn lại Tư Đồ Thiên còn có sức cạnh tranh, hai người Tư Đồ Dật và Tư Đồ Vân cũng không có năng lực tranh vị trí đó.”

“Tư Đồ Thiên chưa đủ đáng sợ, chủ yếu là thế lực sau lưng hắn là hoàng hậu.” Trong mắt Tư Đồ Húc tràn đầy cẩn thận, “Tư Đồ Thiên này, cho dù không bị nàng gây phiền toán cho hắn, hắn cũng sẽ tự tìm đường chết. Hành động nhỏ bây giờ không phải chính là như vậy sao? Nhưng mà, phiền toái là hoàng hậu. Mặc dù nếu chuyện Tư Đồ Thiên làm bị phụ hoàng biết, vậy thì nhất định không dễ dàng bỏ qua như vậy. Chỉ là, phụ hoàng cũng không thể giết hắn, nhiều nhất là cấm hắn nổi dậy mà thôi. Nhưng chỉ cần một ngày có hoàng hậu, vậy hắn vẫn có thể bắt đầu lại.”

“Xem ra người khó đối phó nhất chính là hoàng hậu.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Chỉ là, cũng nhìn ra được, nếu không như thế, cũng không có cách nào sinh tồn trong hậu cung, hơn nữa còn ổn tọa trên ghế hoàng hậu nhiều năm như vậy.”

“Cho nên đối với việc đối phó hoàng hậu, chúng ta vẫn cần tính toán lại.” Tư Đồ Húc cau mày mở miệng nói, “Tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, đến lúc đó thua thiệt chính là chúng ta.”

“Húc, chuyện của hoàng hậu, chỉ sợ cũng không khó giải quyết.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười tự tin, “Chàng cứ giao chuyện này cho ta đi! Ta bảo đảm nhất định có thể để cho nàng rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.”

“Nàng có biện pháp?” Tư Đồ Húc nhíu mày, “Nàng đó, vẫn nên an tâm dưỡng thai đi! Chuyện khác cũng không cần lo lắng, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, chẳng lẽ nàng còn lo lắng ta sẽ không giải quyết được sao?”

“Húc, chàng sai rồi.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Có lúc, tranh quyền đoạt vị của nam nhân và đấu tranh của nữ nhân chúng ta không giống nhau. Cho nên, chàng sẽ không hiểu rõ chiến trường nữ nhân rốt cuộc là dạng gì. Nói thật, đối với hoàng hậu, chàng chưa chắc rõ ràng hơn ta!”

“Được rồi, được rồi! Ta không cãi với nàng.” Tư Đồ Húc mở miệng cười nói, “Nếu tiểu thê tử của ta có tự tin như vậy, ta không ủng hộ, không phải là không được sao? Vật nhỏ, nếu nàng muốn, vậy nàng cứ thoải mái ra tay! Ta sẽ không ngăn cản nàng, nhưng nàng phải đồng ý với ta, cho dù là chuyện gì, cũng tuyệt đối không quan trọng bằng thân thể của nàng. Ở trong lòng của ta không có gì quan trọng hơn nàng và hài tử.”

“Biết. Chàng cứ yên tâm.” Triệu Khả Nhiên cười duyên trả lời, “Ta sẽ lượng sức mà làm, bây giờ ở trong lòng của ta, không có gì quan trọng hơn hài tử.” Lddienlddanldleldquylddon

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tư Đồ Húc yên tâm không ít, chỉ là, ngay sau đó đáy lòng dâng lên một cỗ ghen tức, “Vật nhỏ, nàng nói như vậy là có ý gì! Trong lòng của nàng, không có gì quan trọng hơn hài tử sao. Vậy ta hỏi nàng, bây giờ ở trong lòng của nàng, rốt cuộc là ta quan trọng hơn, hay là hài tử quan trọng.”

“Húc…” Nghe Tư Đồ Húc nói như tranh thủ tình cảm, Triệu Khả Nhiên thật sự là dở khóc dở cười, “Chàng đang nói cái gì đó?”

“Vật nhỏ, nàng không cần nói sang chuyện khác.” Giọng nói Tư Đồ Húc đầy mùi chua, “Vật nhỏ, ở trong lòng của ta, người quan trọng nhất chính là nàng, cho dù là hài tử, ở trong lòng của ta, cũng tuyệt đối không quan trọng bằng nàng. Cho nên, trong lòng của nàng, người quan trọng nhất phải là ta, mà không phải là tiểu tử thúi trong bụng nàng.”

“Ha ha, Húc, chàng bao nhiêu tuổi rồi, lại ghen với hài tử còn chưa ra đời chứ.” Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Húc, chàng cũng biết. Ta yêu hài tử này, là bởi vì nó là kết tinh của chúng ta. Cho nên, chàng đó, không cần ăn những thứ dấm này. Ở trong lòng của ta, cả hai người đều là người quan trọng nhất của ta.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, mặc dù Tư Đồ Húc không hài lòng, nhưng cũng sẽ không dây dưa. Nhưng, giờ phút này trong lòng của hắn cũng đang nghĩ trong lòng, tương lai đứa bé ra đời, tuyệt đối phải tìm mấy bà vú, tuyệt đối không thể để hài từ độc chiếm vật nhỏ. Vật nhỏ là của mình, ngay cả hài tử, cũng không thể chiếm vị trí của mình ở trong lòng vật nhỏ.

Mặc dù Triệu Khả Nhiên không biết rốt cuộc trong lòng của Tư Đồ Húc đang suy nghĩ gì. Chỉ là, đối với lời Tư Đồ Húc mới vừa nói, nàng thật sự dở khóc dở cười.

Đang lúc hai phu thê vẫn còn nói chuyện, Cầm Hương đi vào, trên tay còn cầm một thiếp mời tinh sảo. Không chỉ có như thế, trên mặt của nàng còn mang theo một cảm xúc kỳ quái. Cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể làm cho nàng lộ ra vẻ mặt này.

“Sao vậy, Cầm Hương, đã xảy ra chuyện gì sao?” Tâm tình Triệu Khả Nhiên vẫn rất tốt, “Có phải có chuyện gì làm ngươi khó xử hay không? Sao ngươi lại có vẻ mặt này?”

“Vương phi, không phải nô tỳ.” Trên mặt Cầm Hương hết sức quái dị, nàng cầm thiếp mời trên tay đưa cho Triệu Khả Nhiên, “Dù sao ta cũng không biết nên nói như thế nào, vương phi, người nhìn tấm thiếp mời này trước đi!”

Triệu Khả Nhiên nhíu mày, nhận lấy thiếp mời, vừa nhìn, nàng đã biết tại sao Cầm Hương lại có vẻ mặt như vậy, bởi vì tấm thiệp mời này là từ Vân vương phủ đưa tới. Mà người phát thiệp mời chính là nữ chủ nhân Vân vương phủ, Lâm Tú Tú Vân vương phủ. Trên đó viết, muốn mời các phu nhân vương phi đến Vân vương phủ ngắm hoa. Kính mời đến tham gia.

“Khoảng thời gian này chuyện hơi nhiều, nếu không có tấm thiệp mời này, sợ rằng bổn vương phi đã muốn quên nàng!” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười lạnh, “Vốn dĩ trong khoảng thời gian này không có thời gian rảnh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.