Đích Nữ Vương Phi

Chương 7: Chương 7: Vương gia cát tường!




Tống Thi Linh nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Vân Tuyết Phi mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt bên trong, bên ngoài khoác một tầng sa y màu trắng, tóc dài như mực tùy ý chải thành một búi tóc đơn giản, chậm rãi đón lấy ánh mặt trời mà đến, nhẹ nhàng xinh đẹp tuyệt trần, con ngươi quay vòng, mắt sáng lúng liếng, môi đỏ mọng khẽ cười yếu ớt.

Vân Tuyết Phi đi đến trước mặt Tư Nam Tuyệt, cúi người hành lễ: "Nô tỳnghe nói muội muội đã quấy rầy vương gia, đặc biệt tới để thỉnh tội!"

Hiện tại Vân Hân Nhan chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở trên người Vân Tuyết Phi, mặc dù trước kia nàng quả thật đối đãi với Vân Tuyết Phi không phải rất tốt, nhưng vừa rồi nàng nói quan hệ lợi hại với Vân Tuyết Phi, nàng ta hẳn sẽ không giúp người ngoài, khẳng định sẽ giúp nàng nói chuyện.

Nghĩ tới đây, Vân Hân Nhan uất ức kêu một tiếng: "Tỷ ~"

"Thế nào? Tẩu tẩu tới cầu tha tình cho thân muội?" Tống Thi Linh vốn định về sau tìm thời gian đối phó với Vân Tuyết Phi, báo thù ngày hôm qua, hiện tại có cơ hội, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Hai ngày nay muội muội xử lý chuyện trong phủ rất công bằng liêm chính, tẩu tẩu thấy được, tại sao có thể có ý kiến? Mặc dù muội muội nô tỳ vô ý, nhưng sai lầm chính là sai lầm, nên phạt!"

Đây là nàng (VTP) đang cố ý nhắc nhở nàng ta (TTL), ngày hôm qua không có làm việc công bằng liêm chính, cầu tình cho Tố Hoài Cầm. Tống Thi Linh nghe đến đó cũng không bình tĩnh, nàng dùng dư quang liếc qua Tư Nam Tuyệt bên này, muốn biết Tư Nam Tuyệt có thể nghe ra lời nói này có một tầng ý tứ khác hay không?

"Tẩu tẩu có ý kiến đối với việc xử phạt thì cứ nói ra đi, tuổi muội muội còn nhỏ, xử lí việc nhà khó tránh khỏi có chỗ không hợp lý, muội sẽ sửa đổi." Khiêm tốn lễ phép, nhu nhược yếu đuối, là mỹ nhân đáng để thương tiếc.

Vân Tuyết Phi từ chối cười nói: "Muội muội nghiêm trọng, trong phủ ai không biết muội muội là một nhân vật diện từ tâm thiện, cũng bởi vì có muội muội quản lí vương phủ, Tố thị thiếp và Liễu thị thiếp cùng với những thị thiếp khác trong phủ mới có thể chung sống hòa thuận như thế, vương phủ được muội muội xử lý trật tự như thế, đó là phúc của vương gia!"

Tư Nam Tuyệt cũng không bỏ qua thời điểm Vân Tuyết Phi nói đến hai từ hòa thuận và trật tự này, trong mắt chợt lóe lên giễu cợt. Có ý tứ, tựa như con tiểu hồ ly, hình như từ sau lần rơi xuống nước này, liền lộ ra móng vuốt rồi.

Tống Thi Linh nghe được Vân Tuyết Phi nhắc tới Tố Hoài Cầm và Liễu Oanh Ca, trên mặt khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, cũng biết lời nói này không phải lời hữu ích gì, ngầm châm chọc nàng trị gia không nghiêm.

Vân Hân Nhan nghe được Vân Tuyết Phi không những không cầu cạnh nói chuyện thay mình, còn nói xử phạt được, nhất thời như mèo xù lông: "Vân Tuyết Phi, kẻ tiện nhân này, ta biết ngay ngươi không có lòng tốt, ta không sai! Tại sao các người không để cho ta gặp vương gia?"

Nàng giận dữ rồi, tiểu tiện nhân Vân Tuyết Phi này lấy oán trả ơn, nàng ta cũng không suy nghĩ một chút, không có thân phận dòng chính nữ Vân Phủ, nàng có thể đến vương phủ sao? Nàng và mẫu thân đối với nàng ta tốt như vậy, nàng ta lại tính kế mình như vậy, càng nghĩ càng giận, trong mắt nàng nổi lên lửa giận nồng đậm, nhìn Vân Tuyết Phi mặc y phục xa xỉ đứng cách đó không xa, trong lòng càng thêm tức giận, tất cả đây vốn nên là của nàng!

Tống Thi Linh khẽ mỉm cười: "Nếu vương phi tẩu tẩu cũng cho rằng nên phạt, vậy Hồng Nguyệt xin mời Vân nhị tiểu thư đi ra ngoài đi!"

Vân Tuyết Phi hơi nhíu mày, rõ ràng là lời nói rất thân thiết, lại trực tiếp chỉ manh mối về phía mình, mặc dù mình chỉ tính kế thứ muội này, nhưng cảm giác bị người trả đũa rất không tốt.

Hiện tại trong đầu Vân Hân Nhan chỉ tràn ngập vương gia không gặp được, không làm được vương phi, tất cả đây đều do tiện nhân Vân Tuyết Phi này ban tặng! Khi một chút lý trí cuối cùng bị lửa giận thiêu đốt gần như không còn, nàng bất chấp tất cả vọt tới chỗ Vân Tuyết Phi: "Tiện nhân, ta đánh chết ngươi!"

Ngũ Trà thấy Vân Hân Nhan muốn vọt qua tới đánh tiểu thư nhà mình, vội vàng che chở Vân Tuyết Phi ở phía sau thân thể, giang hai cánh tay chắn trước mặt Vân Tuyết Phi.

Vân Tuyết Phi không ngờ Ngũ Trà hành động như thế, vừa rồi nàng chỉ muốn kích thích Vân Hân Nhan, từ trong trí nhớ lúc trước nàng biết Vân Hân Nhan là một nhân vật không có đại não, mặc dù nàng vốn không phải Vân Tuyết Phi, nhưng nàng chiếm thân thể của Vân Tuyết Phi, cộng thêm vừa rồi Vân Hân Nhan không muốn mặt mũi như thế, nàng nhìn không được liền muốn dạy dỗ nàng ta một chút, ngược lại thử ra chân tâm của nha đầu này, nói không cảm động là không thể nào.

Ngay khi còn cách Vân Tuyết Phi mấy bước, Vân Tuyết Phi kéo Ngũ Trà sang một bên, ‘ầm’ một tiếng, mặt Vân Hân Nhan úp xuống, bốn chân mở lớn đột nhiên ngã trên đất.

Vân Tuyết Phi giống như không có tỉnh lại từ trong sợ hãi, uất ức dùng khăn lau lau khóe mắt: "Muội muội ngươi hiểu lầm ta."

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt như vậy, nhưng Tư Nam Tuyệt vẫn thấy được một hòn đá nhỏ bắn ra từ trong tay Vân Tuyết Phi, hung hăng đánh trúng bắp chân Vân Hân Nhan.

Càng ngày càng có ý tứ rồi! Sao trước kia hắn không phát hiện người vương phi này của hắn không bình thường như thế, trong nháy mắt đó, trong con ngươi bình tĩnh liễm diễm phương hoa, mê hoặc người cỡ nào! Mọi người chỉ tập trung chú ý ở trên người Vân Hân Nhan, không ai chú ý tới một màn như thế.

Ở thời khắc Vân Hân Nhan xông tới, Tống Thi Linh hung hăng nắm chặt khăn trong tay, chỉ thiếu không hoan hô cố gắng lên, vui mừng chưa kéo dài, kết quả nhìn thấy Vân Hân Nhan giống như rùa đen nằm trên mặt đất, nhất thời mất mác, thầm mắng Vân Hân Nhan là phế vật, trước khi đánh người còn có thể ngã thành như vậy. Chỉ có điều trong lòng nàng ta cũng vui mừng, dù sao cũng có lợi với nàng ta, tạm thời không xử trí được Vân Tuyết Phi, cuộc sống về sau còn dài, nàng tự sẽ tính toán một phen. Ngược lại thứ xuất tiểu thư Vân phủ này, sợ rằng vĩnh viễn cũng không bò dậy nổi ở trước mặt vương gia. Đáng đời!

Vân Tuyết Phi, lần này bỏ qua ngươi trước, thuận tiện đưa cho ngươi một phần đại lễ!

Một bàn tay Tống Thi Linh ôm ngực, cái tay còn lại chỉ vào Vân Hân Nhan trên đất, tức giận quát lớn: "Từ xưa dòng chính thứ khác biệt, Vân nhị tiểu thư không trọng tôn ti như thế, dám công khai hành hung ở trước mặt vương gia, tẩu tẩu là chính phi của vương phủ, hành vi của ngươi như thế, rõ ràng cho thấy không để hộ quốc vương phủ, không để vương gia ở trong mắt, người đâu! Kéo vị nhị tiểu thư này ra ngoài đánh 20 đại bản, sau đó ném ra ngoài cho ta, về sau không cho phép tiến vào vương phủ!"

Vân Tuyết Phi nghe thấy Tống Thi Linh nói chuyện vì mình như thế, dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng nàng ta suy nghĩ cho mình, quả nhiên là nhân vật hung ác! Rõ ràng đánh Vân Hân Nhan vì nàng, nhưng thật ra là gây mâu thuẫn cho nàng và Vân phủ, mặc dù nàng vốn muốn dạy dỗ Vân Hân Nhan một chút, nhưng cứ như vậy, sợ rằng Vân Hân Nhan thậm chí Vân phủ sẽ hận mình muốn chết! Cũng được, để cho ngươi hả hê đi, dù sao trước kia mình ở trong chỗ được gọi là nhà đó cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt!

Tống Thi Linh ra lệnh một tiếng, hai nha hoàn sau lưng lập tức tiến lên kéo Vân Hân Nhan từ trên mặt đất.

"Các ngươi dám! Ta là tiểu thư Vân phủ, các người dám đối với ta như thế, ta sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi! Vân Tuyết Phi, tiện nhân ngươi chờ coi, ngươi không chết tử tế được, ta sẽ không để cho sống dễ chịu!" Vân Hân Nhan giãy giụa giãy dụa, nàng là vô cùng hối hận lần này tới vương phủ một chuyến, Vân Tuyết Phi tiện nhân này thì ra trước kia nhát gan mềm yếu đều là giả bộ, hiện tại cánh tay cứng rắn, làm vương phi thì cho mình đẹp mắt, mình sớm nên nghĩ tới.

Nghe được ngôn ngữ dơ bẩn như thế, Tư Nam Tuyệt nhíu mày: "Bạch Phong!"

Rất nhanh một bóng dáng màu trắng xuất hiện ở trước mặt đám người Vân Tuyết Phi, ngay lúc mọi người còn chưa thấy rõ dung mạo, hắn đã rất nhanh nhấc Vân Hân Nhan lên rồi biến mất ở trước mắt.

Lúc này trong hoa viên rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, gió xuân phất qua, từng đợt mùi hoa xông vào mũi.

"Lục Hà, đưa Liễu thị thiếp về viện trông chừng đi!"

"Dạ!"

Nhìn thấy kết quả của Vân Hân Nhan, Liễu Oanh Ca biết giãy giụa nữa cũng chỉ là phí công, rốt cuộc chết tâm: "Tạ vương gia!"

Vân Tuyết Phi thấy mục đích của mình cũng đạt được rồi, lưu lại nữa cũng không có gì ý tứ, nàng cúi người hành lễ cáo lui: "Nô tỳ cũng không quấy rầy vương gia nữa, vương gia nghỉ ngơi thật tốt!"

Trở lại Lâm Phượng Viên, kích động quá mức nhất là nha đầu Ngũ Trà này rồi, dọc theo đường đi nàng liền kích động khác thường, đến viện còn không dừng lại được, chắp tay trước ngực, ánh mắt bốc sao sáng: "Tiểu thư ta thật sự quá sùng bái người! Trước kia nhị tiểu thư luôn ức hiếp chúng ta, bây giờ nhìn thấy bộ dáng đó của nhị tiểu thư, cuối cùng nô tỳ cũng phun ra toàn bộ đè nén chất chứa trong lòng lâu như vậy!"

Ha ha! Vân Tuyết Phi đưa ngón trỏ ra chọc chọc cái trán Ngũ Trà, buồn cười: "Nha đầu này, lòng dạ đen tối như vậy!"

Ngũ Trà phản bác, trong mắt tràn đầy hài lòng và kiêu ngạo: "Không có mà, tiểu thư mới đen tối! Chỉ đáng đời nhị tiểu thư, so với năm đó khi dễ chúng ta, hôm nay chúng ta vẫn tính là tốt." Tiểu thư thật sự thay đổi, phu nhân dưới suối vàng có biết nhất định rất vui vẻ, nghĩ đến về sau ở chung một chỗ cùng một tiểu thư như vậy, nhất thời cảm thấy an toàn tràn đầy toàn thân, thế giới này tốt đẹp như thế!

"Ừ, tốt thì tốt, nhưng tiểu thư nhà ngươi đã đói bụng, nhanh đi lấy chút đồ ăn gì tới cho ta!"

Nhìn tiểu nha đầu này vì mình như thế, Vân Tuyết Phi cảm thấy lần này trọng sinh ông trời đối đãi với nàng không tệ, vì mình vì nàng, nàng phải khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ .

"Được, tiểu thư chờ, nô tỳ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho người ngay bây giờ!"

Đợi khi Vân Tuyết Phi trà đủ cơm no ngã xuống giường chuẩn bị ngủ, ngoài cửa truyền đến một tiếng thỉnh an cung kính: "Vương gia cát tường!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.