Đích Nữ Vương Phi

Chương 2: Chương 2: Ra oai phủ đầu




Trông thấy Tiết Phỉ si mê nhìn mình chằm chằm, trong con ngươi bình thản của Tư Nam Tuyệt chợt lóe lên sự chán ghét, nhưng rất nhanh đã thu lại.

"Vương phi cảm thấy sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm và sắc bén khiến người ta không thể bỏ qua. Tiết Phỉ thu hồi ánh mắt tán thưởng, bình tĩnh quan sát kĩ vị nam tử có thể đứng ngang hàng với Hạ Hầu Huyền trong truyền thuyết này. Không thể phủ nhận, hắn thật sự rất đẹp, vẻ đẹp làm cho người ta say mê không dám khinh nhờn, thế nhưng hiện tại sự lạnh lẽo trên người hắn đã làm mất đi sự hài hòa vốn có của nó!

Nếu không phải có nhiều người ở đây, Tiết Phỉ chắc chắn sẽ tặc lưỡi cảm thán hai tiếng ‘chậc chậc’.

"Vương phi hết thảy đều mạnh khỏe!" Tố Hoài Cầm đỏ mặt đi chậm rãi lên phía trước, cúi người hành lễ: "Hoài Cầm thay mặt vương phi tạ ơn vương gia đã quan tâm, vương gia cát tường!"

"Ừ, ngươi cũng ở đây à?"

"Nô tì nghe nói vương phi bị bệnh, liền lặp tức đến thăm, cũng may vương phi không sao, nô tì cũng an lòng ~" Đôi mắt sáng của Tố Hoài Cầm đảo nhẹ, môi son hơi hé mở, giống như một vị thê thiếp tốt biết suy nghĩ mọi thứ cho vương phi.

"Ngươi không phải là bổn vương phi, sao ngươi biết hết thảy của bổn vương phi đều khỏe mạnh?" Tiết Phỉ lạnh giọng cắt đứt lời Tố Hoài Cầm, nàng đã sớm không ưa dáng vẻ của ả tiểu thiếp này, đoán chừng nguyên chủ (chủ cũ của cơ thể Tiết Phỉ nhập hồn) bị hại chết cũng là do ả ta thiết kế, bây giờ lại giả bộ vô tội giả bộ hiền lành như thế.

Tống Thơ Tinh sửng sốt, sao hôm nay vị vương phi này khác quá vậy, không giống như trước đây luôn nhát gan sợ phiền phức. Hiện tại khí thế bức người như thế, chẳng lẽ do nước vào não nên đã biến thành thông minh?

Tố Hoài Cầm cũng bị tiếng nói nghiêm khắc ấy làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng nhìn Vân Tuyết Phi bằng ánh mắt chẳng thể tin nổi, tuyệt đối không ngờ tới hôm nay Vân Tuyết Phi lại chống đối nàng ở khắp nơi. Hơn nữa có chỗ nào là nhu nhược nhát gan như trước đây, nếu không nàng cũng sẽ không nghe nói nàng ta tỉnh lại, lập tức hẹn Tống Thơ Linh đến xem kịch vui. Nàng biết giờ phút này mình phải cẩn thận, nếu không sẽ bị tiểu tiện nhân này đánh bại ở đây, hai vai nàng run lẩy bẩy, mắt đỏ bừng khóc thút thít, uất ức nhìn Tư Nam Tuyệt: "Là tiện thiếp vượt qua khuôn phép rồi, tiện thiếp chẳng qua thấy vương phi không sao nên quá mức vui mừng."

Lời này nói ra thực sự rất hợp lý, đầu tiên thừa nhận mình vượt qua khuôn phép, sau đó không dấu vết bôi nhọ nàng, nói nàng không biết ý tốt xấu ức hiếp nàng ta!

Mỹ nhân rưng rưng tố cáo, nếu Tiết Phỉ là nam nhân nhất định sẽ lập tức ôm mỹ nhân an ủi một phen, không may nàng là nữ nhân. Hơn nữa còn là một nữ nhân thống hận tiểu tam, vả lại tiểu tam này là loại cực phẩm người khiến người ta chán ghét.

Tiết Phỉ nhịn xuống kích động muốn đánh người, chau mày dịu dàng an ủi: "Muội muội đừng lo lắng như mất vàng mất ngọc nữa, để những người không biết chuyện còn tưởng rằng tỷ tỷ bắt nạt ngươi? Tỷ tỷ không mắng cũng chẳng đánh ngươi, chẳng qua nhắc nhở muội muội nên chú ý tới tôn ti một chút. Trước khi chủ tử chưa lên tiếng, thiếp thất không thể thay thế chủ tử trả lời. Cũng may bây giờ ở trước mặt người trong nhà, tỷ tỷ có thể không ngại, nhưng nếu có sự xuất hiện của người ngoài, chẳng phải người ta sẽ nói vương phủ chúng ta không có gia giáo, đến lúc đó làm mất mặt vương gia rồi."

Tiết Phỉ cố ý kéo dài hai chữ vương gia, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe lên sự khó chịu.

Tố Hoài Cầm chẳng qua muốn giả bộ đáng thương tranh thủ sự đồng tình của vương gia tới đả kích Vân Tuyết Phi, nào ngờ bị Vân Tuyết Phi chụp vào một cái mũ lớn như thế. Nàng quả thật chỉ là một thị thiếp, thiếp không thể thay thế chủ tử nói chuyện, nàng vẫn cho rằng Vân Tuyết Phi là một chủ tử cho dù nuốt phải thiệt thòi cũng không dám nói, nên nàng mới lộ liễu chẳng kiêng nể như thế, nàng quên mất Vân Tuyết Phi hôm nay đã không còn giống như trước kia, mới để cho tiểu tiện nhân này chiếm thế thượng phong, bản thân bị khoát lên mình tội danh xem nhẹ tôn ti, coi rẻ vương gia.

Nghĩ đến đây, lặp tức toàn thân nàng rét run, quỳ xuống trước mặt Vân Tuyết Phi, ra sức dập đầu: "Vương phi nói rất đúng, là tiện thiếp không đúng, tiện thiếp vượt qua khuôn phép rồi, xin vương phi thứ tội!" Hiện tại nàng không dám nói quá nhiều, nói nhiều sai nhiều. Hơn nữa hôm nay Vân Tuyết Phi quả thật rất khác lạ, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Về sau nhất định hoàn trả tiểu tiện nhân này gấp trăm ngàn lần.

Ngũ Trà thấy hôm nay chủ tử vô cùng lạ, không lý do, nàng cảm giác tiểu thư thay đổi, trở nên lợi hại hơn xưa. Vừa rồi trái tim luôn treo sự bất an nháy mắt đã đập bình thường lại. Nàng biết hôm nay chắc chắn tiểu thư sẽ không bị thua thiệt, nàng chỉ cần đứng ở chỗ này nhìn là được.

Xem nhẹ tôn ti? Coi rẻ vương gia? Tống Thơ Linh vốn đang ôm ấp tâm trạng xem kịch vui, không nghĩ tới vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, Tố Hoài Cầm bị chụp một cái mũ lớn như thế, nàng cũng không thoát được tội danh bởi đây là viện nàng quản lý. Tống Thơ Linh vội vàng đứng dậy hành lễ: "Tẩu tẩu bớt giận, Tố thị thiếp chỉ là nhất thời nhanh miệng, cũng không có ý khinh rẻ tẩu tẩu coi thường vương gia biểu ca. Bây giờ nàng ấy đã biết sai rồi, kính xin tẩu tẩu bỏ qua cho nàng ấy một lần."

Tiết Phỉ không ngờ mỹ nhân vẫn luôn đứng làm khán giả sẽ thay tiểu thiếp nói chuyện, biểu ca? Thì ra không phải là huynh muội ruột, à! Xem ra nàng ta mới là người che giấu thâm sâu nhất, có thể bình tĩnh diễn trò lâu như vậy, coi bộ cũng không phải là kiểu người đơn giản.

Tiết Phỉ xoa xoa ấn đường, nàng thực sự cảm thấy hơi mệt, vừa tỉnh dậy, không thể thích ứng kịp với thân thể này, nàng khoát tay áo ý bảo Ngũ Trà đỡ các nàng lên cười nói: "Hai muội muội nghiêm trọng quá rồi, lần sau chú ý là được!" Lười tranh cãi với bọn họ, hiện tại nàng chỉ muốn những người này đi nhanh lên, để nàng ngủ một giấc, tiêu hóa mọi chuyện ngày hôm nay. Huống chi vị vương gia này luôn đứng đây không nói lời nào, sao nàng dám tự ý quyết định xử phạt đám người họ. Nếu một khi không hài lòng, vương gia nổi giận, đến lúc đó người xui xẻo vẫn là nàng.

Vậy nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không cho rồi, Tống Thơ Linh cũng không tiện nói thêm, đây là kết quả tốt nhất, nàng còn lo lắng Vân Tuyết Phi kiên quyết truy cứu tới cùng, tới lúc đó xui xẻo vẫn là nàng và Tố Hoài Cầm.

Nàng nhẹ nhàng hành lễ, giữ nụ cười hoàn hảo trên mặt: "Tẩu tẩu vừa tỉnh, thân thể nhất định mệt mỏi, ta và Tố thị thiếp không quấy rầy nữa!" Nói xong đưa mắt nhìn về phía Tư Nam Tuyệt.

Tư Nam Tuyệt gật đầu, vẫn đứng ở đó không nhúc nhích quan sát Vân Tuyết Phi, hoàn toàn không có ý muốn cùng đi ra ngoài.

Tống Thơ Linh khẽ cắn môi, lúc mang theo Tố Hoài Cầm ra tới cửa, bước chân ngừng lại, quay đầu ai oán nhìn Tư Nam Tuyệt một cái, vậy mà Tư Nam Tuyệt giống như không phát hiện ra, lẳng lặng nhìn Vân Tuyết Phi.

Mặc dù nàng rất muốn dừng lại coi Tư Nam Tuyệt làm cái gì, nhưng hôm nay sự tình ầm ĩ đến tình trạng này, lưu lại cũng không chiếm được chỗ tốt, ngược lại sẽ làm cho chuyện càng thêm hỏng bét, nàng chỉ có thể không cam lòng mang theo Tố Hoài Cầm ra ngoài. Nhưng nghĩ đến Vân Tuyết Phi và Tư Nam Tuyệt một mình ở chung với nhau, rất bất an, loại cảm giác lo lắng này xuất hiện từ lúc Vân Tuyết Phi bắt đầu khác thường, nàng thật lo lắng. Tư Nam Tuyệt chắc chắn cũng sẽ phát hiện ra Vân Tuyết Phi đã thay đổi, cho nên lúc nãy mới có thể ung dung ở một bên quan sát, nàng ngược lại chẳng lo lắng Tư Nam Tuyệt sẽ yêu thương Vân tuyết Phi, nhưng nàng cũng không thích nam nhân mình yêu với sống chung một phòng với những nữ nhân khác.

Nghĩ đến đầu sỏ gây nên chuyện hôm nay, nếu không phải vì ngại mặt mũi, nàng rất muốn tiến lên cho thứ ngu xuẩn này hai bạt tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.