Đích Nữ Vô Song

Chương 303: Chương 303: Vũ Hoàng Diệp bị phạt




Tuy rằng bị Vũ Hoàng Hãn điểm danh bác bỏ, nhưng Ôn các lão không tức giận, ngược lại như có chút đăm chiêu nhìn hắn.

“Đại Hạ lập quốc, xem trọng ân uy, nhưng cho dù là ân hay là uy đều không có công đạo hay có lệ như vừa nói, nay cử tử quỳ gối ngoài cửa Tây Hoa, bọn họ phẫn nộ là vì khoa cử bị gian lận, bọn họ cần là sự thật, cùng với một lần nữa khoa cử công bằng, làm cho tài hoa và khát vọng của bọn họ có thể thực hiện! Sáu gã quan chủ khảo và Vạn Quan Hiểu liên lụy vào án khoa cử làm rối kỉ cương, đây là sự thật, mặc dù đã chết, theo luật nên xử trí như thế nào thì bây giờ vẫn xử trí như thế; tuy rằng Thất hoàng đệ bị hiềm nghi rất lớn là thủ phạm làm rối kỉ cương khoa cử, nhưng chứng cớ cũng không đầy đủ, bởi vậy không nên lập tức tiến hành xử trí.”

Giọng nói Vũ Hoàng Hãn bình tĩnh, nói năng có khí phách.

Ý của hắn rất rõ ràng, Vũ Hoàng Diệp lưng đeo hiềm nghi, nhưng nếu không có chứng cớ vô cùng xác thực, cho dù như thế nào cũng không nguyện giết oan, tấm lòng nhân ái lập tức giành được rất nhiều quan viên tán thưởng và vài phần kính trọng. Tuy rằng nhân ái nhưng không yếu đuối, không bởi vì học sinh quần chúng phẫn nộ mà lui bước, đây là giữ vững nguyên tắc, làm người ta chấn động nhưng không phản cảm.

Trong lúc nhất thời, mọi người trên triều đình rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào Lục điện hạ xưa nay không có tiếng tăm gì.

Mà giống như đám người Ôn Các lão quan viên trung lập lại cảm thấy vui sướng. Những năm gần đây, cho dù là Ngũ điện hạ Vũ Hoàng Triết lúc chưa bị xử trí, hay là nay thanh thế chính thịnh kinh thành song kiệt Thất điện hạ và Cửu điện hạ, cũng không là người được chọn có khả năng trong cảm nhận của bọn họ, Thất điện hạ quá mức tự phụ kiêu căng, Cửu điện hạ quá mức phóng túng khó lường, nhưng thật ra Lục điện hạ nói lời này làm cho người ta trước mắt sáng ngời.

Tình hình hiện nay, nếu Thất điện hạ rớt đài, tình cảnh của Lục điện hạ có lẽ có thể tốt hơn rất nhiều.

Có thể chống đỡ dụ hoặc bậc này, có ánh mắt nhìn rõ đại cục, nhân ái nhưng không yếu đuối, trước mắt thoạt nhìn Lục điện hạ thật ra rất tốt!

Ôn Các lão là người thứ nhất đứng ra, nói: “Hoàng thượng, Lục điện hạ nói có lý, thần tán thành!”

“Thần cũng tán thành!”

...

Vũ Hoàng Diệp ngẩng đầu, lạnh như băng đề phòng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Hãn.

Tuy rằng Vũ Hoàng Hãn đang cầu tình cho hắn, nhưng luôn miệng nhận định hắn là thủ phạm hiềm nghi làm rối kỉ cương khoa cử, chỉ là vì chứng cớ không đủ nên mới cầu tình vì hắn, cũng làm cho hiềm nghi của hắn lại tăng thêm một tầng. Vốn chuyện xe ngựa bị bắt cóc, Vũ Hoàng Diệp đã nhận thấy được Vũ Hoàng Hãn không bình thường như vẻ bề ngoài, nhưng hôm nay trên triều đình nói những lời này cũng là đạp hắn leo lên trên, thắng được các triều thần tán thành và ủng hộ.

Trước mắt các triều thần từng bước từng bước tán thành, đó là chứng cứ rõ ràng!

Nếu tùy ý Vũ Hoàng Hãn phát triển an toàn, tương lai chỉ sợ cũng là kẻ địch mạnh.

Nhưng mà nay bản thân hắn còn khó bảo toàn, cũng không thể làm gì Vũ Hoàng Hãn...

“Phụ hoàng, tuy rằng chứng cớ Thất hoàng đệ làm rối kỉ cương khoa cử không đủ, nhưng Tần Lộc thật sự từng đến Thị Vệ Sở, có các thị vệ làm chứng, sau đó lại vô duyên vô cớ chết ở Đức Chiêu cung, cho dù là vu oan hãm hại hay Tần Lộc xác thực liên lụy đến vụ án, phát sinh chuyện như vậy cộng thêm đủ chuyện khác trước đó... Thất hoàng đệ trị cung không nghiêm, quản lý kẻ dưới không thỏa đáng chứng cớ vô cùng xác thực, hẳn nên xử trí để tránh sau này xảy ra chuyện lớn hơn nữa.” Vũ Hoàng Hãn chuyển đề tài, lại nhắm đầu mâu ngay Vũ Hoàng Diệp.

Lời này gợi lên lúc trước Vũ Hoàng Diệp sủng thiếp diệt thê, thê thiếp tranh chấp đủ loại lời đồn, có chứng cứ lý luận một đường, có vẻ hợp tình hợp lý, tất cả mọi người đều gật đầu, ngay cả đám người Liễu Cẩn Nhất cũng không có biện pháp bác bỏ.

“Hoàng Hãn nói không sai!” Hoàng đế nhìn Vũ Hoàng Hãn thật sâu, quay qua nói với Vũ Hoàng Diệp: “Tuy rằng chứng cớ không đủ, nhưng lần này Vũ Hoàng Diệp ngươi khó thoát khỏi hiềm nghi, còn nữa, Đức Chiêu cung của ngươi cũng quá rối loạn, trước tiên giao đãi công vụ bên kinh thành quân cho người khác, trước khi chỉnh đốn thật tốt Đức Chiêu cung, ngươi không cần trở ra! ‘Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ’, mấy thứ này ngươi đều phải học lại đi thôi!”

Chỉ là nhẹ nhàng mấy câu, cũng là tuyên bố xử trí Vũ Hoàng Diệp.

Đoạt chức, cấm túc, hơn nữa cũng không có kỳ hạn. Nói cách khác, khi nào Vũ Hoàng Diệp có thể ra Đức Chiêu cung, một lần nữa xuất hiện trên triều đường phụ thuộc vào tâm tình Hoàng đế, trong lịch sử vương triều Đại Hạ cũng không ít hoàng tử cứ như vậy bị cấm túc đến chết ... Tình thế triều đình thay đổi trong nháy mắt, cách chức một tháng cũng có khả năng xuất hiện vô số thay đổi, huống chi là không hạn định kỳ hạn?

Hiển nhiên, chuyện lần này ngay cả Hoàng đế cũng vô cùng bất mãn Thất điện hạ.

Vũ Hoàng Diệp trước mắt biến đen, sau khi biết Vạn Quan Hiểu bị giết, hắn đã dự cảm được chuyện lần này sẽ không dễ dàng chấm dứt; trách cứ, phạt bổng, tước chức, thậm chí trách phạt hắn đều có đoán, lại không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy... Vốn hắn và Vũ Hoàng Mặc xem như chạy song song, nay Vũ Hoàng Mặc tiếp tục phong cảnh vô hạn, hắn lại bị đoạt chức, cấm túc trong Đức Chiêu cung, cộng thêm một Vũ Hoàng Hãn hôm nay náo động lớn... Ai biết đến khi hắn xuất hiện trở lại, triều đình đã biến thành tình hình gì?

Mà án khoa cử làm rối kỉ cương, tám chín phần mười là Vũ Hoàng Mặc hãm hại hắn.

Đã có thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ Vũ Hoàng Mặc sẽ chỉ vì hắn bị cấm túc mà dừng tay sao? Hoàng đế tuyên bố cấm túc, nhưng không tuyên bố kỳ hạn, đây là cơ hội tốt cỡ nào? Vũ Hoàng Mặc có thể từ giữa làm vô số tay chân, làm cho hắn bị cấm túc không kỳ hạn kéo dài mãi, đến khi đại cục đã định...

Nhưng mặc dù biết tinh tường, Vũ Hoàng Diệp cũng chỉ có thể tạ ơn: “Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển!”

“Hoàng Hãn ngươi đi giải tán các cử tử ngoài cửa Tây Hoa đi! Hôm nay đình nghị dừng ở đây, tan triều!” Hoàng đế thản nhiên nói, đứng dậy đỡ Trương Đức Hải rời đi, nháy mắt đi đến cửa, nhịn không được quay đầu nhìn Vũ Hoàng Mặc đứng bên trái, vừa vặn đón nhận ánh mắt hắn như có chút đăm chiêu, hai tầm mắt chạm nhau, trong đôi mắt Vũ Hoàng Mặc hiện lên hào quang, lập tức thay bằng cung kính, vuốt cằm cung đưa.

Không chỉ Vũ Hoàng Hãn mà quan viên có mặt đều rất rõ ràng dụng ý của Hoàng đế.

Hôm nay Lục điện hạ hiển lộ bản lĩnh, liền đạt được Hoàng thượng tán thành, lại được giao cho trọng trách thuyết phục các cử tử, chỉ sợ rất nhanh trên triều đình sẽ xuất hiện một vị tân quý. Một khi như vậy, không thừa dịp này chạy nhanh xu nịnh nịnh bợ, còn chờ đến khi nào? Bởi vậy có rất nhiều quan viên xúm lại muốn chắp nối, nhưng Vũ Hoàng Hãn đều lấy cớ có hoàng mệnh trong người từ chối, lập tức ra Kim Loan điện, đuổi theo bóng dáng yêu mỵ cao to phía trước. Đến chỗ yên lặng, Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên dừng chân, xoay người lại nhìn Vũ Hoàng Hãn: “Lục hoàng huynh.”

“Việc hôm nay đa tạ Cửu hoàng đệ!” Vũ Hoàng Hãn còn thật sự chắp tay lấy lễ, cám ơn hắn.

Lúc trước hắn chỉ vì Vũ Hoàng Diệp tao ương mà cảm thấy khoái ý, cũng là Vũ Hoàng Mặc nhắc nhở hắn, vụ án khoa cử làm rối kỉ cương lần này là cơ hội tốt.

“Đệ chẳng qua chỉ đề điểm Lục hoàng huynh một câu, thật sự có thể thuyết phục phụ hoàng, làm cho mọi người kính trọng vẫn là bản lĩnh của Lục hoàng huynh.” Vũ Hoàng Mặc mỉm cười: “Cho dù bỏ lỡ lần này, với trí tuệ của Lục hoàng huynh, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội tốt bộc lộ tài năng, Lục hoàng huynh không cần khách sáo, việc này còn chưa kết thúc, các cử tử ngoài cửa Tây Hoa còn cần Lục hoàng huynh thuyết phục!”

“Kỳ thật, ta đuổi theo Cửu hoàng đệ, không chỉ là vì nói lời cảm tạ, mà còn muốn hỏi nghi vấn nho nhỏ trong lòng.” Vũ Hoàng Hãn nhìn dung nhan Vũ Hoàng Mặc yêu mỵ, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng nhạt: “Tuy rằng hiềm nghi đều chỉ hướng Thất hoàng đệ, nhưng mà, khoa cử làm rối kỉ cương là chuyện lớn, tuy Thất hoàng đệ tự phụ kiêu căng nhưng cũng sẽ không làm việc ngu xuẩn như vậy. Cho nên ta rất ngạc nhiên, không biết trong đó bao nhiêu cong cong quẹo quẹo, đến tột cùng xảy chuyện gì ra? Không biết Cửu hoàng đệ có thể giải thích nghi hoặc của ta không?”

Vũ Hoàng Diệp là người thông minh, tính kế hắn vốn cũng không dễ dàng, huống chi là trống rỗng vu oan?

Hắn mơ hồ có thể đoán được một chút, nhưng chỉ với mơ mơ hồ hồ một chút này đã làm cho hắn vô cùng khiếp sợ tâm tư thủ đoạn của Vũ Hoàng Mặc. Thiết kế hoàn mỹ như thế, rõ ràng là Vũ Hoàng Mặc một tay khống chế, nhưng nửa điểm đều không liên lụy trong đó, giống như không chút nào tương quan từ đầu tới cuối. Khó trách mấy năm nay, Vũ Hoàng Mặc có thể quật khởi giữa kẽ hở Hoàng hậu và Liễu quý phi, Diệp thị cùng Liễu thị; sau khi quyết liệt với Liễu quý phi có thể sừng sững không ngã, quả nhiên kinh thải tuyệt diễm (tài năng siêu việt)!

Từ đó xem ra, rất nhiều chuyện Vũ Hoàng Mặc rõ ràng có thể làm được rất tốt, làm được càng ẩn nấp, làm được càng hoàn mỹ, làm cho thanh thế chính mình nâng cao một bước, nhưng mà, Vũ Hoàng Mặc vẫn phóng túng chính mình thanh danh hỗn độn... Vũ Hoàng Mặc rõ ràng có thể cạnh tranh thái tử vị, rõ ràng có thể đảm nhiệm đế vương, nhưng lại không chút nào động tâm, lần nữa chắp tay nhường cơ hội cho hắn. Có đôi khi, Vũ Hoàng Hãn thật sự tràn ngập tò mò với người đệ đệ này.

Vũ Hoàng Mặc lại chỉ mỉm cười: “Lục hoàng huynh, trong hoàng cung này, lòng hiếu kỳ quá lớn không có chỗ tốt gì.”

Nhưng không phủ nhận phán đoán của Vũ Hoàng Hãn, mà là cam chịu việc hắn vu oan Vũ Hoàng Diệp.

Vũ Hoàng Mặc cũng không muốn Vũ Hoàng Hãn cảm thấy mình yếu đuối có thể bắt nạt, nhiều một phần kiêng kỵ đối với mình và Nguyên Ca đều là chuyện tốt, nếu Vũ Hoàng Hãn biết tâm tư thủ đoạn của mình lợi hại, như vậy ngày sau muốn đối phó mình sẽ cân nhắc nặng nhẹ nhiều hơn. Một mặt yếu thế cũng không có lợi, ngược lại kiêng kỵ thích hợp là biện pháp tốt nhất bảo toàn đạo quân thần.

“Bởi vì là Cửu hoàng đệ cho nên ta mới dám tò mò.” Vũ Hoàng Hãn giật mình, lập tức mỉm cười: “Ta có thể cảm giác được, Cửu hoàng đệ thiệt tình muốn đỡ ta, cho nên đệ vĩnh viễn chỉ cho ta cơ hội, tùy ý chính ta đi tranh thủ, một lần lại một lần chậm rãi tôi luyện trưởng thành... Bởi vì có thể cảm giác được đệ dụng tâm, cảm giác được thiện ý của đệ, cho nên ta mới dám ở trước mặt đệ tò mò như vậy.”

Nhìn đôi mắt hắn mang theo thiện ý và chân thành, Vũ Hoàng Mặc chỉ mỉm cười, cũng không nói tiếp.

Hắn xem qua rất nhiều ánh mắt chân thành như vậy, nhưng phía sau chân thành là dối trá giả dối ngoan độc, hắn nhìn xem càng nhiều... Trưởng thành trong hoàng thất lục đục với nhau, hắn đã sớm học không cần dễ dàng tin tưởng người khác, mà mẫu thân chết lại là bài học máu chảy đầm đìa. Hôm nay, người duy nhất hắn tin tưởng chỉ có Nguyên Ca, có lẽ giờ phút này Vũ Hoàng Hãn là thật tâm, nhưng vậy thì sao chứ? Thiệt tình cũng sẽ biến, hơn nữa ở hoàng cung, đến lúc nào đó một chút ấm áp sẽ hóa thành băng lạnh, làm cho người ta thống khổ, còn không bằng ngay từ đầu liền bảo trì khoảng cách.

Trên đời này có thể có bao nhiêu người như Nguyên Ca vậy, kiên định, chấp nhất, sẽ không thay đổi?

Đương nhiên hiểu được Vũ Hoàng Mặc mỉm cười hàm ý, nhưng Vũ Hoàng Hãn không nổi giận, chậm rãi nói: “Kỳ thật ta thực hâm mộ đệ!”

Vũ Hoàng Mặc có chút nhíu mày, ánh mắt mang nghi vấn.

“Ta thực hâm mộ tình cảm Cửu hoàng đệ dành cho Vương mỹ nhân, cũng thực hâm mộ đệ và...” Nhìn con ngươi Vũ Hoàng Mặc có chút lạnh lẽo, Vũ Hoàng Hãn thức thời nuốt xuống ba chữ “Liễu quý phi”: “Chính là hiện tại, ta cũng hâm mộ tình cảm giữa đệ và Cửu đệ muội. Người trong hoàng cung đều cô độc tịch mịch, nhưng mặc dù lại cô độc tịch mịch, cũng không dám tùy tùy tiện tiện tìm một người phó thác thiệt tình, nếu không ngay cả chết như thế nào cũng không biết... Nhìn Cửu hoàng đệ đối nhân xử thế, có đôi khi ta nghĩ, nếu chúng ta có thể làm chân chính huynh đệ thì tốt biết bao nhiêu? Có thể thổ lộ tình cảm, có việc đều có thể nói hết cho nhau, lúc tức giận hay không hợp nhau có thể ầm ĩ một trận, qua đi vẫn là huynh đệ...”

“Trong hoàng cung không có chân chính huynh đệ!” Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói.

Vũ Hoàng Hãn có chút cười: “Vốn ta cũng nghĩ như vậy, giống như ta cho rằng hoàng cung không có chân chính vợ chồng, mãi đến khi nhìn thấy Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội, mới biết mọi chuyện không có tuyệt đối. Kỳ thật, Cửu hoàng đệ nhìn như lạnh lùng phóng túng, tính tình khó lường, rất khó thân cận, nhưng nếu có thể làm cho Cửu hoàng đệ tán thành, chỉ cần đối phương không thay đổi, đệ cũng sẽ không thay đổi... Bởi vì cảm thấy Cửu hoàng đệ là người như vậy, cho nên ta muốn thử xem.”

Lời này đã có chút quá!

Vũ Hoàng Mặc khẽ nhíu mày: “Lục hoàng huynh muốn chơi trò cảm tình sao? Chẳng lẽ không sợ đệ bán đứng huynh sao?”

“Bán đứng ta đối với đệ có chỗ tốt gì?” Vũ Hoàng Hãn nhướng mày cười, trong đôi mắt có một chút giảo hoạt: “Huống chi, trước mắt Cửu hoàng đệ không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, muốn đỡ ta thượng vị, như vậy, nếu ta có ấn tượng không tốt với đệ, tương lai đệ cũng không có lợi có phải không? Vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn, hại người lại chẳng lợi mình, Cửu hoàng đệ hẳn sẽ không làm chuyện không sáng suốt như vậy chứ?”

“... Lục hoàng huynh thật thông minh, thực am hiểu xem xét thời thế!” Vũ Hoàng Mặc khẽ mỉm cười, có chút cắn răng.

Cũng rất biết cách được nước lấn tới!

Vũ Hoàng Hãn nhịn không được cười nói: “Cửu hoàng đệ hình như có chút giận, sao vậy, bị ta nói trúng?”

“Đệ muốn nói, thay vì Lục hoàng huynh dùng thông minh tài trí để nghiền ngẫm tâm tư đệ, không bằng cẩn thận suy nghĩ như thế nào thuyết phục các cử tử ngoài cửa Tây Hoa, như thế nào ứng đối Vũ Hoàng Diệp và Liễu quý phi kế tiếp tính kế. Lục hoàng huynh sẽ không cho rằng, Vũ Hoàng Diệp và Liễu quý phi sẽ dễ dàng chấp nhận như vậy?” Vũ Hoàng Mặc lạnh lùng nói, sắc mặt có chút âm trầm.

Vũ Hoàng Hãn gật gật đầu, nói: “Xem ra quả nhiên ta nói làm cho Cửu hoàng đệ xúc động, cho nên mới thân thiết dặn dò vi huynh như thế. Vi huynh ở đây đa tạ ý tốt của Cửu hoàng đệ. Bánh ít đi, bánh quy lại, Cửu hoàng đệ quả nhiên là người trọng tình! Vậy, Cửu hoàng đệ, vụ án khoa cử làm rối kỉ cương, ta thật sự rất ngạc nhiên, đệ có thể nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Đệ thiết kế Vũ Hoàng Diệp bằng cách nào?”

Bánh ít đi, bánh quy lại cái đầu ngươi!

Vũ Hoàng Mặc khẽ nhíu mày, nhưng thật ra lần đầu tiên hắn phát hiện, da mặt Vũ Hoàng Hãn dày như vậy!

“Lục hoàng huynh hiếu kỳ như vậy sao?” Vũ Hoàng Mặc nhíu mày hỏi.

Vũ Hoàng Hãn gật đầu.

“Vậy… Lục hoàng huynh tiếp tục tò mò đi thôi!” Vũ Hoàng Mặc cong môi cười, nhìn hắn một cái xem thường, xoay người rời đi.

Rốt cuộc là như thế nào thiết kế Vũ Hoàng Diệp? Trên đường về, nghĩ đến Vũ Hoàng Hãn nghi vấn, vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc có chút đông lạnh nhưng không trách hắn tò mò, bởi vì tuy Vũ Hoàng Diệp kiêu căng tự phụ, nhưng không dễ dàng bị thiết kế, hơn nữa, lần này là vu oan chuyện hắn hoàn toàn không hề làm, càng thêm khó khăn gấp trăm lần, nếu không phải ngày Nguyên Ca lại mặt gặp được Vạn Quan Hiểu, cũng không nhất định có cơ hội xuống tay.

Đêm đó, toàn thân quần áo đen đi gặp Vạn Quan Hiểu, đương nhiên là ám vệ của hắn Hàn Băng.

Vạn Quan Hiểu làm người như thế, nếu không có chuyện cho hắn làm, nói không chừng sẽ tiếp tục quấy rầy Bùi phủ và Nguyên Ca, tuy rằng không sợ hắn, nhưng ruồi bọ không cắn người, nghe tiếng vo ve cũng phiền lòng. Bởi vậy, hắn mới có thể lệnh cho Hàn Băng đi tìm Vạn Quan Hiểu, vì hắn mưu chức tam đẳng thị vệ, tạm thời dời lực chú ý của hắn. Có chức tam đẳng thị vệ, tâm tư Vạn Quan Hiểu tự nhiên sẽ tập trung vào chuyện leo lên trên, không có bao nhiêu tâm tư lại quấy rầy Bùi phủ. Mà sở dĩ không cho Hàn Băng bại lộ thân phận chỉ là cố làm ra vẻ cao siêu, làm cho Vạn Quan Hiểu trong lòng có chỗ dựa, đồng thời cũng tránh cho Vạn Quan Hiểu nhận ra hắn duy hộ Nguyên Ca, mượn chuyện này leo lên hắn.

Về phần Vạn Quan Hiểu sẽ thăng chức ở Thị Vệ Sở? Loại khả năng này, Vũ Hoàng Mặc cũng không lo lắng.

Bởi vì thị vệ Chu Tiền Học là người của hắn.

Có Chu Tiền Học ở Thị Vệ Sở nhìn chằm chằm Vạn Quan Hiểu, Vạn Quan Hiểu không có cơ hội gì, ngược lại, Chu Tiền Học có thể khuyến khích người trong Thị Vệ Sở chỉnh Vạn Quan Hiểu, như vậy vừa có thể làm cho Bùi phủ và Nguyên Ca an ổn, vừa có thể đánh Vạn Quan Hiểu mấy trận, Vũ Hoàng Mặc cớ sao mà không làm?

Mãi đến khi Vạn Quan Hiểu gặp Viên Sơ Tụ ở Lâm Tuyền cung, hai người một đáp một xướng kéo gần quan hệ.

Lúc này Vũ Hoàng Mặc bắt đầu ý thức được, đó là một cơ hội rất tốt, nói không chừng có thể mượn Vạn Quan Hiểu tính kế Vũ Hoàng Diệp một phen. Vì thế, hắn bày mưu đặt kế Chu Tiền Học không dấu vết khiến mọi người trong Thị Vệ Sở cho rằng Vạn Quan Hiểu là người của Vũ Hoàng Diệp, đồng thời khuyến khích mọi người điều Vạn Quan Hiểu đến Kinh Triệu Phủ. Muốn dùng Vạn Quan Hiểu liên lụy Vũ Hoàng Diệp, còn có nơi nào tốt hơn Kinh Triệu Phủ, vừa dễ dàng đắc tội với người, khi gặp chuyện lại bị lôi ra đầu tiên?

Kế tiếp chính là dùng chuyện gì tính kế Vũ Hoàng Diệp, tính kế như thế nào?

Nếu đã muốn tính kế, tự nhiên muốn tìm chuyện lớn mới không uổng công Vũ Hoàng Mặc khổ tâm trù tính, vừa vặn kế tiếp đó là khoa cử. Vũ Hoàng Mặc biết rõ, hàng năm khoa cử đều sẽ có việc làm rối kỉ cương hoặc nhẹ hoặc nặng, bởi vậy phá lệ phái người chú ý, quả nhiên phát hiện hiện tượng làm rối kỉ cương khoa cử, hơn nữa lần này so với lúc trước càng nghiêm trọng hơn, rất thích hợp dùng để vu oan hãm hại Vũ Hoàng Diệp. Vì thế, phái người nhìn chằm chằm các cử tử biết trước đề thi, phát hiện bọn họ đều đi tìm An Thành Tuyển, sớm muộn gì cũng bị An Thành Tuyển nhận thấy dị thường, hắn chỉ cần chờ thời cơ thì tốt rồi.

Quả nhiên, An Thành Tuyển nhận thấy được dị thường, tự nhiên sẽ đi Kinh Triệu Phủ báo án.

Mà trong khoảng thời gian này, Vạn Quan Hiểu thường xuyên được phân công trực, đương nhiên không phải trùng hợp, mà là vì gia tăng khả năng hắn gặp được An Thành Tuyển. Sau đó lúc An Thành Tuyển báo án, Hàn Băng mặc quần áo đen vào Kinh Triệu Phủ, cùng Vạn Quan Hiểu vào nội thất, đưa ra lệnh bài Đức Chiêu cung, làm cho Vạn Quan Hiểu hiểu lầm là người của Vũ Hoàng Diệp, sau đó nói cho hắn, lần này khoa cử làm rối kỉ cương có liên quan với Vũ Hoàng Diệp, không thể tố giác. Vạn Quan Hiểu là người thấy lợi quên nghĩa, gặp được chuyện như vậy, đương nhiên sẽ đáp ứng, nịnh bợ leo lên Vũ Hoàng Diệp, vì thế kế tiếp Vạn Quan Hiểu hạ thuốc mê trong trà, khiến An Thành Tuyển hôn mê, lại ý đồ sát hại.

Đương nhiên, An Thành Tuyển tuyệt đối không thể chết được, bởi vì tương lai hắn là nhân chứng quan trọng tố giác Vũ Hoàng Diệp.

Bởi vậy, khi Vạn Quan Hiểu ra tay, Hàn Băng ở bên cạnh thoáng động tay chân, làm cho Vạn Quan Hiểu đâm đao trật một chút, lực đạo cũng hơi chút giảm bớt, không phải chính giữa ngực, để lại An Thành Tuyển một cái mạng. Ngay sau khi An Thành Tuyển bị ném tới bãi tha ma, cặp vợ chồng đi qua vừa vặn cứu hắn cũng không phải trùng hợp, vợ chồng kia vốn là Vũ Hoàng Mặc an bài. Nếu không, An Thành Tuyển bị thương nặng như vậy, làm sao có thể sống? Sau đó đôi vợ chồng này chiếu cố An Thành Tuyển, khống chế lượng thuốc, làm cho An Thành Tuyển vẫn trong trạng thái hôn mê, đợi cơ hội thỏa đáng mới làm cho hắn thức tỉnh.

Mà Vạn Quan Hiểu phái sát thủ đuổi giết An Thành Uyên đã bị Vũ Hoàng Mặc an bài cản trở, nhiều lần không thể thực hiện được.

Kế tiếp, cũng chỉ chờ chuyện này bị tố giác.Mà ông trời lại một lần nữa giúp Vũ Hoàng Mặc, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, An Thành Uyên thế nhưng sẽ đụng vào hắn, muốn mượn hắn tố giác khoa cử làm rối kỉ cương, cứ như vậy, chuyện trở nên càng thêm đơn giản thuận lợi, hắn sai sử An Thành Uyên xé bảng vàng, tố giác việc làm rối kỉ cương khoa cử trước mặt các cử tử, náo động ầm ĩ, truyền ồn ào huyên náo.

Chuyện này nhất định phải ồn ào lớn, không thể im lặng cử báo, nếu không, chỉ cần Hoàng đế phái người lấy lời khai của sáu gã quan chủ khảo, bọn họ là chủ mưu, đương nhiên biết Vũ Hoàng Diệp không hề liên lụy vào khoa cử làm rối kỉ cương, cho bọn hắn mười lá gan, bọn họ cũng không dám loạn khai Vũ Hoàng Diệp.

Cho nên, phải làm càng ầm ĩ càng tốt, huyên mọi người đều biết, như vậy “người làm chủ phía sau màn” nghe tin, lập tức phái người ám sát sáu gã quan chủ khảo mới hợp lý. Sáu gã quan chủ khảo bị sát hại thực dễ dàng làm người ta liên tưởng đến giết người diệt khẩu, mọi người đương nhiên hoài nghi chuyện này có chủ mưu phía sau; mà sáu gã quan chủ khảo chết không đối chứng, tiêu điểm vụ án làm rối kỉ cương khoa cử mới có thể tập trung trên người Vạn Quan Hiểu, mượn việc An Thành Tuyển bị hại truy tra hung phạm phía sau màn, mới có thể từng bước dẫn hiềm nghi tới trên người Vũ Hoàng Diệp.

Bởi vì chỉ có Vạn Quan Hiểu, mới có thể liên lụy đến Vũ Hoàng Diệp.

Vạn Quan Hiểu là người giảo hoạt, đương nhiên sẽ không dễ dàng nhận tội, khai ra Vũ Hoàng Diệp, cho nên Vũ Hoàng Mặc mới an bài An Thành Tuyển 'vừa đúng lúc' tỉnh lại, nghe được bên ngoài la hét ầm ĩ, biết được đệ đệ tố giác khoa cử làm rối kỉ cương, tự nhiên nhanh chóng tới. Có mặt An Thành Tuyển, Vạn Quan Hiểu tuyệt đối không thể nói dối; lời Hàn Băng cố ý hướng dẫn Vạn Quan Hiểu nói trước khi An Thành Tuyển hôn mê, liền hợp tình hợp lý liên lụy tới Vũ Hoàng Diệp.

Kế tiếp, Vạn Quan Hiểu và Vũ Hoàng Diệp chó cắn chó, nhưng có người trong Thị Vệ Sở làm chứng, Vũ Hoàng Diệp hiềm nghi càng lúc càng lớn.

Về phần Tần Lộc chết, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng cũng có lợi với Vũ Hoàng Mặc. Nếu Tần Lộc còn sống, đương nhiên sẽ khai ra là Viên Sơ Tụ phái hắn đi xem Vạn Quan Hiểu, mà Viên Sơ Tụ là “ái thiếp” của Vũ Hoàng Diệp, Vũ Hoàng Diệp cũng khó thoát khỏi hiềm nghi; nhưng Tần Lộc chết rất tốt, bởi vì Vũ Hoàng Diệp phái người của mình đi đưa Tần Lộc đến, Tần Lộc vừa chết, người khác đương nhiên hoài nghi Vũ Hoàng Diệp giết người diệt khẩu, mà thủ đoạn như vậy sẽ làm mọi người liên tưởng đến sáu gã quan chủ khảo chết, càng tọa thực Vũ Hoàng Diệp hiềm nghi.

Đợi cho Vũ Hoàng Diệp lây dính hiềm nghi, lại phái người giết chết Vạn Quan Hiểu, để lại chữ chỉ vì làm cho mọi người lần nữa tin tưởng, Vạn Quan Hiểu chết là Vũ Hoàng Diệp giết người diệt khẩu. Mà lời khai của Vạn Quan Hiểu trước khi chết liền trở thành bằng chứng, không bao giờ có thể sửa đổi.

Cứ như vậy, Vũ Hoàng Diệp có một trăm miệng cũng không thể biện giải.

Nhưng mà, muốn bằng vào điểm ấy khiến cho Vũ Hoàng Diệp chết, kia không khỏi quá mức lý tưởng hóa.

Dù sao, Vũ Hoàng Diệp là đương triều Thất điện hạ, lại có Liễu quý phi và Liễu thị sau lưng làm chỗ dựa, quan trọng nhất là hắn xác thực không làm chuyện này, muốn hoàn toàn vu oan hắn, nhất định phải có căn cứ càng chính xác cụ thể. Nhưng mà, vu oan một người thông minh, càng để lại chứng cớ càng dễ dàng xuất hiện lỗ hổng, dễ bị đối phương bắt lấy, thời khắc mấu chốt chuyển bại thành thắng, cho nên năm đó huyết án ở Lãnh Thúy cung, Liễu quý phi cũng không an bài căn cứ chính xác vu oan Vũ Hoàng Mặc, mà chỉ dùng hướng phát triển hiềm nghi để tính kế, chính là đạo lý này. Bởi vậy, Vũ Hoàng Mặc cũng không an bài để lại chứng cớ chính xác cụ thể, chỉ dựa vào hướng phát triển nghi ngờ, làm cho Vũ Hoàng Diệp khó thoát khỏi hiềm nghi, mục đích của hắn liền đạt tới.

Chuyện xảy ra đột nhiên, Vũ Hoàng Diệp và Liễu quý phi cùng với người của bọn họ còn u mê, nhưng sớm muộn gì cũng phản ứng lại.

Thay vì đợi đến lúc đó để cho bọn họ tìm ra manh mối gì, được Hoàng đế cho phép điều tra tiếp, còn không bằng làm cho Vũ Hoàng Hãn ra mặt, trước biện hộ cho Vũ Hoàng Diệp, sau lại định tội hắn trị cung không nghiêm, này xác thực là tội danh ai cũng không thể phản bác, mà tình hình trước mắt, Vũ Hoàng Diệp bị hiềm nghi làm rối kỉ cương khoa cử nặng như vậy, vốn chỉ là tầm thường trị cung không nghiêm, lại thực dễ dàng bị mượn đề tài để nói chuyện, tăng thêm tội phạt, chân chính đả kích Vũ Hoàng Diệp. Mà Vũ Hoàng Hãn cũng có thể mượn tình hình trước mắt nâng cao địa vị.

Nay, Vũ Hoàng Diệp bị đoạt chức, cấm túc, Vũ Hoàng Hãn hoàn mỹ thượng vị, làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, chuyện tiến hành phi thường thuận lợi.

Sáu gã quan chủ khảo làm rối kỉ cương khoa cử, tội ác tày trời, giết bọn hắn dời đi tầm mắt, Vũ Hoàng Mặc không có chút áy náy, Vạn Quan Hiểu lại càng không cần nói, duy độc đôi huynh đệ An Thành Tuyển và An Thành Uyên chính là người vô tội bị kéo vào. Nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác, bởi vì chuyện này từ đầu tới đuôi không thích hợp Vũ Hoàng Mặc tham dự, tốt nhất là làm cho người ngoài cuộc tố giác. Nhưng mà, trải qua chuyện lần này, An Thành Tuyển và An Thành Uyên được ấn tượng tốt trước mặt Hoàng đế và bách quan, khiến họ coi trọng, tương lai con đường làm quan hẳn là càng thuận lợi, xem như bồi thường nho nhỏ.

Nhưng mà cho dù không có việc này làm bồi thường cũng không sao, hắn vốn cũng không để ý người khác đối đãi hắn như thế nào.

Cho dù tương lai đôi huynh đệ muốn trả thù, hắn cũng tiếp.

Nghĩ, đã về tới cửa Đức Chiêu cung, ngửa đầu nhìn ba chữ thanh tú uyển chuyển, trên mặt Vũ Hoàng Mặc nhịn không được lộ ra mỉm cười. Sau khi Nguyên Ca gả vào, hắn liền để nàng viết ba chữ này, làm một tấm biển khác, treo trên cửa Xuân Dương cung. Bởi vậy, mỗi lần nhìn thấy ba chữ Nguyên Ca tự tay viết, hắn đều có cảm giác ấm áp, giống như rốt cuộc về tới nhà, về nơi có Nguyên Ca.

Cho dù trên triều đường trải qua bao nhiêu chém giết biến hoá quỷ quyệt, đều có Nguyên Ca ở Xuân Dương cung có thể cho hắn an tâm nghỉ ngơi!

“Đã trở lại không vào cửa, ở đây nhìn chằm chằm cửa ngây ngô cười cái gì?” Bên cạnh truyền đến giọng Nguyên Ca trêu ghẹo.

Vũ Hoàng Mặc quay đầu, nhìn thấy Nguyên Ca mặc quần áo thường màu hồng cánh sen, búi tóc nhẹ nhàng chỉ cài một ngọc trâm đơn giản, ý cười vui vẻ, mang theo vô số ôn tồn và nhu uyển, làm người ta an tâm thoải mái. Vũ Hoàng Mặc nhịn không được tiến lên, từ sau lưng ôm Nguyên Ca vào lòng, tựa đầu trên vai nàng, ở bên tai nàng thổi khí cười nói: “Cười, đương nhiên là vì vui vẻ!”

Bùi Nguyên Ca quay đầu, sóng mắt ôn nhu: “Vui vẻ cái gì?”

“Ừ, vui vẻ mùa hè rốt cuộc trôi qua, về sau sẽ không nóng như vậy nữa!” Vũ Hoàng Mặc ôm lấy bả vai nàng, cười nói: “Nguyên Ca chịu không được nóng, mỗi khi đến mùa hè sẽ không thích ăn này nọ, mấy tháng liền gầy một vòng, ta xem đau lòng! Với lại, Nguyên Ca nàng cũng hơi quá đáng, lúc trời lạnh buổi tối cứ chui vào lòng ta, dùng ta như lò sưởi, trời nóng lên, nàng liền đẩy ta ra xa xa, chê ta quá nóng! Sau này nha, ta hẳn là phân phó bọn họ, về sau mùa đông tẩm điện Xuân Dương cung không được đốt than sưởi ấm, nàng chỉ có thể chui vào lòng ta! Hừ, nhưng mà đến lúc đó ta sẽ không dễ dàng cho, trừ phi nàng chịu hạ mình cầu ta, nếu không ta mới không sưởi ấm cho nàng!”

Bốn chữ “hạ mình cầu ta” bị hắn kéo dài, ái muội vô hạn.

Bùi Nguyên Ca nhịn không được đánh tay hắn một chút, dỗi sẵng giọng: “Ban ngày ban mặt còn ăn nói khùng điên, còn ở bên ngoài đấy! Bị người nghe được thật mất mặt! Hơn nữa, cho dù tẩm điện không được đốt than sưởi ấm lại như thế nào? Đến lúc đó ta chuyển đến noãn các ngủ, so với chàng ấm áp hơn, chàng ở lại tẩm điện lạnh như băng ngủ một mình đi!”

“Nguyên Ca...” Vũ Hoàng Mặc kéo dài tên nàng, dày đặc tràn ngập uy hiếp.

Bùi Nguyên Ca không sợ chết quay đầu, mặt mày hơi nhướng: “Như thế nào?”

“Lúc này nàng cứ mạnh miệng đi, chờ buổi tối ta lại thu thập nàng!” Vũ Hoàng Mặc cắn thùy tai nàng nói: “Hay là, Nguyên Ca kỳ thật muốn ta buổi tối thu thập nàng mới cố ý chọc giận ta? Cần gì phải vậy chứ? Chỉ cần Nguyên Ca cho ta một ánh mắt, lên núi đao xuống biển lửa ta đều cam tâm tình nguyện, cứ dùng chiêu dục nghênh còn cự không thú vị chút nào...”

(*)Dục nghênh còn cự : Thích muốn chết mà còn làm bộ từ chối

Bùi Nguyên Ca hung hăng đạp chân hắn một chút: “Vũ Hoàng Mặc, chàng lại nói hươu nói vượn?”

“Như thế nào? Bị ta nói trúng cho nên thẹn quá thành giận?” Nhìn nàng hờn dỗi giận tái đi, Vũ Hoàng Mặc nhịn không được nở nụ cười.

Bùi Nguyên Ca không biết nghĩ tới cái gì, lại mỉm cười, nói: “Thẹn quá thành giận? Ta làm gì thẹn quá thành giận? Nhưng thật ra ta sợ chàng thẹn quá thành giận thì có?”

“Sao vậy?” Vũ Hoàng Mặc khó hiểu.

Bùi Nguyên Ca thản nhiên cười, cho một ánh mắt mị nhãn, nói nhỏ: “Không có gì, chẳng qua ta đến quỳ thủy, muốn ủy khuất chàng ngủ thư phòng vài ngày!”

“...” Vũ Hoàng Mặc giật mình ngốc lăng hồi lâu, nhịn không được cả giận nói: “Không có khả năng! Nàng vừa mới tới quỳ thủy mà, làm sao có thể nhanh như vậy?”

“Cái gì gọi là vừa mới tới? Đã là chuyện một tháng trước rồi, chàng nhớ kiểu gì vậy?” Bùi Nguyên Ca khinh bỉ nói: “Dù sao chuyện cứ như vậy, ta đã chuẩn bị tốt chăn mền của chàng, đặt ở thư phòng, mấy ngày nay chàng an tâm ngủ đi! Buổi tối không có ta ở bên, không cần cảm thấy rất tịch mịch!” Nói xong, cố ý khiêu khích liếc mắt nhìn hắn, ý cười thản nhiên.

Vũ Hoàng Mặc phồng quai hàm, oán khí tận trời trừng mắt nàng.

Tại sao có thể như vậy? Thật vất vả thu phục chuyện làm rối kỉ cương khoa cử, Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc, tạm thời có thể thở nhẹ, còn muốn ôn tồn với Nguyên Ca vài ngày, vì sao cố tình lúc này Nguyên Ca lại tới quỳ thủy chứ? Vì sao nữ nhân sẽ có quỳ thủy? Vì sao lúc đến quỳ thủy không thể cùng phòng? Vì sao vì sao vì sao vì sao...

Hắn lại muốn giết người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.