Đích Nữ Vô Song

Chương 326: Chương 326: Chương300




“Cửu hoàng tử phi khai ân, Cửu hoàng tử phi khai ân!” Bích Hà đầy mặt sợ hãi, dập đầu như giã tỏi, nước mắt không ngừng nói: “Tuy Lý tiểu thư và Cửu điện hạ tình đầu ý hợp, nhưng nhớ Cửu hoàng tử phi một mảnh thâm tình với Cửu điện hạ, bởi vậy vẫn khuyên Cửu điện hạ nhớ thanh danh, cũng lần lượt thoái nhượng kiềm chế, nay Lý tiểu thư lại bị tứ hôn cho Kinh quốc Ngũ hoàng tử, Lý tiểu thư đã chết tâm. Nàng... Nàng chỉ là nghĩ ít ngày nữa phải xa gả Kinh quốc, bởi vậy cố ý đến cáo biệt Cửu điện hạ, không hơn, ai biết hai người lại ở bên trong, cho tới bây giờ cũng chưa đi ra —— “

Lời còn chưa dứt, trong phòng lại truyền đến một tiếng nữ tử trầm thấp áp lực rên rỉ, mang theo ẩn ẩn đau đớn.

Chúng phu nhân có mặtngươi xem ta, ta xem ngươi, sắc mặt khác thường, cũng có rất nhiều người đỏ mặt, hiển nhiên bên trong hai người tuyệt đối không chỉ cáo biệt đơn giản như vậy.

“Cửu hoàng tử phi, chuyện tới nay, van cầu ngài thành toàn Cửu điện hạ và Lý tiểu thư đi? Nàng... . Nàng vốn là bị tứ hôn cho Kinh quốc Ngũ hoàng tử, nay ra chuyện như vậy đã mất hết mặt mũi, tuyệt đối không có khả năng uy hiếp địa vị Cửu hoàng tử phi ngài. Ngài đáng thương Lý tiểu thư một lòng say mê, xem như suy nghĩ vì Cửu điện hạ, đại phát từ bi, cứu Lý tiểu thư đi!” Bích Hà ai thiết nói, dung nhan tú lệ réo rắt thảm thiết động lòng người.

Nàng nói hàm súc ngắn gọn, hàm ý trong đó lại khiến người tỉnh ngộ.

Bị nàng ám chỉ dẫn đường, chuyện liền biến thành Lý Minh Tâm và Vũ Hoàng Mặc hai bên tình nguyện, chính là Vũ Hoàng Mặc nhớ thê tử mới cưới, không tiện mở miệng cầu hôn, kết quả đến hôm nay, người có tình sắp chia ly, mỗi người một phương trời, cho nên đến cáo biệt, kết quả lại bởi vì tình thâm ý thiết, nhất thời cầm giữ không được, lửa gần rơm biến thành tình hình hiện tại.

Mà “nhớ thanh danh” vân vân, lại ám chỉ Vũ Hoàng Mặc mua danh chuộc tiếng, cho nên chậm chạp không cho Lý Minh Tâm danh phận.

Trong đó tự nhiên không thể thiếu tội lỗi Bùi Nguyên Ca “ghen tỵ“.

Lúc này Bích Hà nói đơn giản, nhưng xem vẻ mặt người chung quanh, nói vậy trước khi Bùi Nguyên Ca đến đã từng có một phen thổ lộ kinh thiên địa quỷ thần khiếp khấp huyết, bởi vậy mặc dù thường ngày thanh danh Lý Minh Tâm không tốt, chúng phu nhân tiểu thư ở đây tất nhiên có người khinh thường hành vi của Lý Minh Tâm, nhưng cũng không ít người không rõ chân tướng đồng tình lại thở dài, ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca mang theo ẩn ẩn chỉ trích.

Thật là cái lưỡi không xương!

Bùi Nguyên Ca âm thầm cười lạnh, cũng không bị lời Bích Hà nói chọc giận, vẻ mặt vẫn như cũ trầm tĩnh thong dong, khí độ ung dung.

Bích Hà vốn muốn làm cho Bùi Nguyên Ca tức giận, vậy càng chứng thực tội danh Bùi Nguyên Ca “ghen tỵ”, dù sao Cửu điện hạ và Lý Minh Tâm ra chuyện như vậy, thân là Cửu hoàng tử phi, cho dù Bùi Nguyên Ca lại thông minh, cũng nhất định sẽ thiếu kiên nhẫn rống to kêu to, vậy vừa vặn rơi vào cạm bẫy của nàng, càng có vẻ Lý Minh Tâm ở thế yếu, càng có thể tranh thủ mọi người đồng tình.

Nhưng nay vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thong dong, không sợ hãi không tức giận, ngược lại làm cho nàng không biết làm gì tiếp theo.

Không phải nói Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi vợ chồng ân ái sao? Theo lý thuyết, càng ân ái trong mắt lại càng không thể chứa hạt cát, làm sao Bùi Nguyên Ca có thể nén giận như vậy, nửa điểm cũng không phát tác? Bích Hà thật sự nghĩ không ra.

Mà nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Ca ung dung đẹp đẽ quý giá, cũng có người dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến vài lần tiếp xúc, Bùi Nguyên Ca tự nhiên hào phóng, lại khắp nơi duy hộ Cửu điện hạ, hiển nhiên là người tiến lùi có độ, cử chỉ chừng mực, xưa nay nàng và Cửu điện hạ ân ái tình thâm. Hơn nữa luận dung mạo, luận tu dưỡng, luận khí chất, Cửu hoàng tử phi đều bỏ xa Lý Minh Tâm vài con phố, làm sao Cửu điện hạ có thể có tư tình với Lý Minh Tâm? Nhưng nếu không phải vậy, trong phòng làm sao có thể... .

Trong lúc nhất thời, có không ít người nghi hoặc chưa định luận, khó có thể quyết đoán.

Thấy thế, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Ngươi tên Bích Hà phải không?”

“Dạ, nô tỳ đúng là Bích Hà.” Bích Hà cảnh giác đáp, ngay cả Liễu quý phi cũng từng bị Cửu hoàng tử phi tính kế, tâm tư hơn người, nàng phải cẩn thận mới được, miễn cho rơi vào của bẫy của Bùi Nguyên Ca.

“Nhìn ngươi ăn mặc, ngươi là người của cung nào?” Bùi Nguyên Ca chậm rãi hỏi, vẻ mặt du đạm tĩnh nhã.

Bích Hà có ý muốn che lấp, nhưng nghĩ đến tên nàng có trong danh sách, chỉ cần tra liền có thể tra ra, nếu bị vạch trần, ngược lại sẽ làm người hoài nghi chính mình dụng tâm, chẳng bằng nói thật, bởi vậy thản nhiên nói: “Nô tỳ là cung nữ Trường Xuân cung.”

“Thì ra là người trong cung mẫu phi.” Bùi Nguyên Ca nhợt nhạt cười, đùa nghịch vòng tay vàng ròng khắc hoa mai trên cổ tay, thản nhiên nói: “Bản cung thấy ngươi trung dũng canh giữ trước cửa, không cho bất luận kẻ nào đi vào, lại liều chết cầu tình vì Lý tiểu thư như vậy, còn tưởng rằng ngươi là nha hoàn từ nhỏ theo bên người Lý tiểu thư, tình thâm ý trọng chứ! Thì ra chỉ là người trong cung của mẫu phi! Nếu thực như lời ngươi nói, Lý tiểu thư và Cửu điện hạ gặp gỡ, lại giấu diếm nha hoàn cận thân từ nhỏ bên người, ngược lại mang theo ngươi, quả nhiên rất xem trọng ngươi, cũng không uổng công ngươi biện giải cầu tình vì nàng như vậy.”

Lời của nàng rất nhẹ, nhưng nghe vào tai mọi người lại như sét đánh bừng tỉnh.

Khuê dự của nữ tử quan trọng, theo lý thuyết, mặc dù có tư tình với người khác, cũng chỉ có đại nha hoàn cận thân tín nhiệm mới có thể biết được nội tình, thậm chí thay chủ mưu hoa. Vì sao Lý tiểu thư và Cửu điện hạ lén gặp, không mang theo nha hoàn tâm phúc, mà lại làm cho một cung nữ canh giữ ở bên ngoài? Mà cung nữ này lại biết hết sức rõ ràng tư tình của Lý Minh Tâm, không phải rất kỳ quái sao?

Nghĩ đến Bích Hà đúng là người của Trường Xuân cung, ánh mắt mọi người lập tức sâu xa.

Nay hầu hết mọi người đều biết Cửu điện hạ và mẹ nuôi Liễu quý phi không hợp, chỉ duy trì bề ngoài mà thôi. Trên thược dược hoa yến Cửu điện hạ đau kịch liệt, cùng với che dấu thay Liễu quý phi, ai cũng sẽ không cảm thấy Cửu điện hạ bất hiếu, ngược lại càng có khuynh hướng Liễu quý phi không hiền, có con ruột liền không thể dung con nuôi thanh danh vang dội, bởi vậy cố ý hãm hại.

Mà cung nữ này cũng là người của Liễu quý phi, nhớ lại lời mới vừa rồi Bích Hà nói, hình như ẩn ẩn ám chỉ Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi vợ chồng ân ái là mua danh chuộc tiếng, duy trì giả tạo để có thanh danh tốt. Dù sao, hắn và Thất điện hạ trước sau đại hôn, Thất điện hạ từ lúc bắt đầu sủng thiếp diệt thê, lại nạp sườn phi, lại đến Thất hoàng tử phi sinh non bỏ mình, huyên túi bụi, mà Cửu điện hạ lại vợ chồng ân ái, trị cung nghiêm cẩn, thanh danh tốt hơn Thất điện hạ nhiều lắm. Nói như vậy, chẳng lẽ Bích Hà là bị sai sử, cố ý chửi bới Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi?

Dù sao, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, lúc trước trên thược dược hoa yến không phải nháo một hồi rồi sao?

Tinh tế cân nhắc, ánh mắt mọi người nhìn Bích Hà nhất thời tràn ngập hoài nghi.

Vừa rồi nghe được lời Ôn Dật Lan nói, Bùi Nguyên Ca chỉ biết, chuyện lần này Liễu quý phi không chỉ muốn hủy hôn sự giữa Lý Minh Tâm và Thương Úc Cẩn, còn muốn mượn chuyện này bôi đen thanh danh Hoàng Mặc, bởi vậy trước tiên sai người thả ra tiếng gió, cột Hoàng Mặc và Lý Minh Tâm cùng nhau. Cứ như vậy, chỉ cần bị mọi người bắt quả tang Hoàng Mặc và Lý Minh Tâm cùng một chỗ, nếu lại ra chút chuyện, Hoàng Mặc liền trốn không thoát. Bởi vậy, lúc này quan trọng nhất là đánh nát lời đồn đãi.

Cho nên, Bùi Nguyên Ca cũng không vội vã đi vào xem xét tình hình, mà là không nhanh không chậm chất vấn Bích Hà.

Bị nàng nói tỉnh một chút, mọi người đều đoán đây là Liễu quý phi chửi bới thanh danh Hoàng Mặc, tương lai lời đồn sẽ không quá mức nghiêng về một bên. Cứ như vậy, khi tình hình trong phòng rõ ràng, mặc cho ai cũng sẽ không gắn Hoàng Mặc và Lý Minh Tâm cùng nhau.

Nghe được lời Bùi Nguyên Ca nói, trong lòng Bích Hà biết không ổn, vội vàng bổ cứu: “Nô tỳ chỉ là cung nữ vẩy nước quét nhà, chỉ làm việc nặng trong Trường Xuân cung. Bởi vì quan hệ giữa Lý tiểu thư và Thất điện hạ, Liễu quý phi phá lệ xem trọng Lý tiểu thư, trong khoảng thời gian này lại thường thường triệu Lý tiểu thư vào cung làm bạn. Trùng hợp nô tỳ vừa mới phạm sai, thiếu chút nữa bị phạt vào Ngự Hình Giam, may mắn Lý tiểu thư cầu tình vì nô tỳ. Bởi vậy nô tỳ cảm kích ân tình của Lý tiểu thư, cho nên mới thân cận với Lý tiểu thư. Sau khi Lý tiểu thư nói chuyện này cho nô tỳ, nô tỳ cũng biết không ổn, nhưng thấy Lý tiểu thư thật sự một mảnh cuồng dại, nô tỳ bị đả động, mới muốn giúp nàng.”

Đây là giải thích vì sao nàng và Lý Minh Tâm thân cận, bởi vì có ân cứu mạng, cho nên mới phá lệ trung thành với Lý Minh Tâm.

“Như vậy sao.” Bùi Nguyên Ca mỉm cười, cũng không nóng lòng vạch trần nàng nói dối, ngược lại chậm rãi từ từ nói: “Lúc trước khi thất hoàng huynh còn chưa bị cấm túc, Lý tiểu thư cũng từng tiến cung thăm thất hoàng huynh, nhưng chỉ bái kiến mẫu phi đúng một lần ngày hôm sau khi vào xung. Lúc ấy bản cung còn tưởng mẫu phi không thích Lý tiểu thư, hiện tại xem ra bản cung sai lầm rồi, thì ra mẫu phi thực thích Lý tiểu thư, cho nên trong khoảng thời gian này liên tiếp triệu kiến!”

Lời này có vẻ không tương quan chút nào với lời Bích Hà nói, nhưng chỉ cần liên hệ trước sau, lại có thể phát hiện miêu ngấy trong đó.

Bởi vì Lý Minh Tâm và Vũ Hoàng Diệp làm huynh muội mười bảy năm, đổi cách nói khác, nhờ có Vũ Hoàng Diệp, Lý Minh Tâm và Liễu quý phi mới cùng xuất hiện. Nhưng Bích Hà luôn miệng nói bởi vì Thất điện hạ, Liễu quý phi mới xem trọng Lý Minh Tâm vài phần, kết quả khi Thất điện hạ chưa bị cấm túc, Lý Minh Tâm vào cung, Liễu quý phi cơ bản không gặp nàng, ngược lại sau khi Thất điện hạ bị cấm túc, Liễu quý phi liên tiếp triệu kiến, đây là vì sao?

Chẳng lẽ vì thiết kế cạm bẫy hôm nay?

Bích Hà không nghĩ tới, nàng vô ý một câu, thế nhưng làm cho Bùi Nguyên Ca bắt nhược điểm, trên lưng lập tức toát mồ hôi lạnh, vội nói: “Là vì sau khi Thất điện hạ bị cấm túc, vẫn thực quan tâm Lý tiểu thư, cho nên nhờ quý phi nương nương chiếu khán nhiều hơn. Hơn nữa, Lý tiểu thư bị tứ hôn cho Kinh quốc Ngũ hoàng tử, ít ngày nữa phải xa gả, sau này chỉ sợ thấy mặt cũng không dễ dàng, bởi vậy quý phi nương nương mới có thể liên tiếp triệu kiến Lý tiểu thư.”

Cứ như vậy, cũng có thể giải thích Liễu quý phi khác thường.

Nhìn mọi người toát ra thần thái thoải mái, Bích Hà nhẹ nhàng thở ra, thoáng yên tâm, cuối cùng qua cửa lần này.

Thấy bộ dáng nàng như vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca cười lạnh, lại chậm rãi nói: “Mới vừa rồi Bích Hà cô nương còn nói chính mình chỉ là cung nữ vẩy nước quét nhà, chỉ làm việc nặng trong Trường Xuân cung, theo bản cung thấy, Bích Hà cô nương rất khiêm tốn. Ngay cả mẫu phi suy nghĩ cái gì, ngay cả thất hoàng huynh nói với mẫu phi cái gì đều biết rành mạch, làm vẩy nước quét nhà thật sự là nhân tài không được trọng dụng, nên nói cho mẫu phi, đề bạt ngươi làm tâm phúc mới đúng!”

Nghe vậy, mọi người nhất thời bừng tỉnh.

Đúng vậy, nếu Bích Hà chỉ là cung nữ vẩy nước quét nhà, làm sao có thể biết rõ ràng như vậy?

Bích Hà không nghĩ tới đã cặn kẽ giải thích, lại dẫn đến vấn đề mới, tuy là mùa đông lạnh lẽo, trên trán mồ hôi lại chảy ròng ròng, miễn cưỡng giải thích: “Nô tỳ... Nô tỳ là nghe các tỷ tỷ trong cung nói như vậy, cho nên mới biết.”

“Thì ra là nghe đại cung nữ Trường Xuân cung nói.” Bùi Nguyên Ca giống như chấp nhận rồi lời giải thích này.

Nhưng lần này, Bích Hà không dám buông tâm sự, vẫn cảnh giác nhìn Bùi Nguyên Ca.

Mà Bùi Nguyên Ca cũng không cô phụ nàng cảnh giác, chuyện vừa chuyển, lại thở dài nói: “Nếu là như thế, vậy bản cung nên nhắc nhở mẫu phi một tiếng, tốt xấu gì mẫu phi cũng là người chưởng cung, sao người bên cạnh lại không cẩn thận như vậy? Dám tiết lộ nội dung thất hoàng huynh nói chuyện với mẫu phi, ngay cả cung nữ vẩy nước quét nhà cũng có thể biết! Cũng may thất hoàng huynh chỉ là nhờ mẫu phi chăm sóc Lý tiểu thư, truyền ra cũng không quan trọng, nhưng vẫn phải sửa trị một phen, đề phòng cẩn thận, nếu không ngày khác ngay cả phụ hoàng và mẫu phi nói gì đều truyền ra, vậy không tốt.”

Bích Hà đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Ca, gắt gao cắn môi đỏ mọng, gần như cắn ra máu.

Cửu hoàng tử phi thật sự rất xảo quyệt, mặc kệ nàng nói gì, Bùi Nguyên Ca đều có thể tìm ra sai lầm, lần này lại nghi ngờ năng lực chưởng cung của quý phi nương nương! Trị cung nghiêm cẩn là yêu cầu cơ bản nhất đối với người chưởng quản hậu cung, dù sao chuyện của hoàng gia liên quan thiên hạ, rất nhiều chuyện đều là cơ mật, không thể tiết lộ, nếu ngay cả chính mình Trường Xuân cung Liễu quý phi cũng chưởng quản không tốt, tiết lộ nội dung các chủ tử nói chuyện, lại làm sao có thể quản lý cung điện khác?

Liễu quý phi vừa mới phục quyền không bao lâu, nay đúng là thời điểm củng cố quyền lực, nếu truyền ra lời đồn loại này, không thể nghi ngờ là thương tổn ngiêm trọng với Liễu quý phi.

“Quý phi nương nương... Quý phi nương nương...” Bích Hà vắt hết óc suy tư, muốn biện giải vì Liễu quý phi, lại thật sự nghĩ không ra lý do, chỉ có thể hàm hồ nói: “Là nô tỳ nhớ sai rồi, không phải nghe các tỷ tỷ nói, là nô tỳ chính mình đoán!”

Nàng năm lần bảy lượt bị Bùi Nguyên Ca chỉ ra sai lầm, đã sớm khiến người nghi ngờ, lúc này lại lật lọng, làm cho độ tin cậy trong lời nàng nói càng suy giảm.

Ánh mắt mọi người nhìn Bích Hà đa số đều là hoài nghi.

“Bích Hà cô nương trong chốc lát nói là nghe đại cung nữ Trường Xuân cung nói, trong chốc lát nói là chính mình đoán, bản cung thật sự không biết câu nào của Bích Hà cô nương mới đáng tin!” Bùi Nguyên Ca thấy mọi người đều sinh lòng nghi ngờ, lại chuyển đề tài về quỹ đạo, đôi mắt như nước mùa thu trong suốt, mang theo uy nghiêm vô hình: “Bích Hà cô nương vừa mới nói Cửu điện hạ và Lý tiểu thư tình đầu ý hợp, chẳng lẽ cũng là chính mình đoán?”

“Không phải, tuyệt đối không phải!” Bích Hà lời thề son sắt nói: “Đây là nô tỳ chính tai nghe Lý tiểu thư nói!”

“Nghe Lý tiểu thư nói?” Bùi Nguyên Ca lại sâu sắc bắt được lỗ hổng trong lời nàng, mang chút châm chọc nói: “Thì ra Bích Hà cô nương chỉ là nghe Lý tiểu thư nói, liền nhận định Cửu điện hạ và nàng tình đầu ý hợp? Hay là, Bích Hà cô nương từng chính tai nghe Cửu điện hạ nói như vậy? Hoặc là thấy Cửu điện hạ và Lý tiểu thư gặp gỡ? Hoặc là chỗ Lý tiểu thư có thể có lễ vật Cửu điện hạ tặng? Hoặc Lý tiểu thư từng đưa cho Cửu điện hạ lễ vật gì?”

Liên tiếp đặt câu hỏi, nhất thời làm Bích Hà ngơ ngác.

Mồ hôi trên trán lớn như hạt đậu tương, liên tục chảy xuống, nhưng nàng lại bất chấp lau, suy nghĩ mọi cách muốn tìm ra chứng cứ, chứng minh Cửu điện hạ xác thực tình đầu ý hợp với Lý Minh Tâm, bất đắc dĩ chuyện này vốn là hư cấu, căn bản không có chứng cớ. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể cắn răng nói: “Nô tỳ từng gặp qua Cửu điện hạ và Lý tiểu thư gặp gỡ, lúc ấy vẻ mặt Cửu điện hạ vô cùng diu dàng, cũng thực thiệt tình đối đãi Lý tiểu thư. Nhưng mà, nay chuyện ầm ĩ lớn như vậy, Cửu điện hạ sợ mất mặt, chỉ sợ sẽ không thừa nhận. Vốn là Lý tiểu thư mệnh khổ, cuồng dại phó thác sai người, nay chỉ sợ không thể trông cậy vào, nô tỳ cũng không dám cưỡng cầu gì nữa, cho dù Lý tiểu thư có kết cục gì, nô tỳ sẽ theo nàng đến cùng, xem như trả ân tình Lý tiểu thư dành cho nô tỳ!”

Nói xong, liền nức nở khóc lên, vẻ mặt ai uyển động lòng người.

Nếu ngay từ đầu nàng cứ nói chuyện như vậy, có lẽ người khác còn có thể đồng tình nàng, đồng tình Lý Minh Tâm, đau mắng Vũ Hoàng Mặc thay lòng đổi dạ, nhưng sau khi Bùi Nguyên Ca kéo tơ lột kén dò hỏi, Bích Hà lần lượt lộ ra sơ hở, đã khiến mọi người nghi ngờ, lúc này lại nghe nàng nói thế, liền nhận ra không đúng.

Bích Hà căn bản không có chứng cớ chứng minh Cửu điện hạ xác thực tình đầu ý hợp với Lý Minh Tâm, chỉ nói chính mình nhìn thấy, lại không dám đối chất với Cửu điện hạ, vì chính mình tìm đường lui; nếu không phải chột dạ, làm sao có thể như thế?

Nếu Cửu điện hạ và Lý Minh Tâm thật sự tình đầu ý hợp như nàng nói, làm sao có thể một chút dấu vết cũng không lưu lại?

“Bích Hà cô nương không có chứng cớ có thể chứng minh Cửu điện hạ tình đầu ý hợp với Lý tiểu thư, nhưng mà, bản cung lại có thể chứng minh, đối với Lý Minh Tâm, xưa nay Cửu điện hạ đều tôn trọng mà xa cách, chưa bao giờ từng có nửa phần tâm tư.” Bùi Nguyên Ca lời nói trầm ổn, nói năng khí phách: “Lúc trước Lý tiểu thư vào cung thăm hỏi Thất điện hạ, từng được thất hoàng tẩu dẫn dắt đến Xuân Dương cung rất nhiều lần, toàn bộ người trong Xuân Dương cung có thể chứng minh, Cửu điện hạ vô cùng thủ lễ với Lý tiểu thư, không có nửa điểm vượt qua!”Đám người Tử Uyển đã sớm nhịn không được, nghe vậy lập tức ra tiếng: “Không sai, chúng ta đều thấy rành mạch, ngay cả nói chuyện Cửu điện hạ cũng chưa nhiều lời nửa câu với Lý tiểu thư!”

Hạ nhân Xuân Dương cung chung quanh nhất thời đều phụ họa.

“Cửu hoàng tử phi nói Cửu điện hạ thủ lễ với Lý tiểu thư, đó là ngài còn nói tránh, không muốn nói xấu người khác. Nếu bảo nô tỳ nói, đâu chỉ là thủ lễ, căn bản chính là lạnh lùng!” Thanh Đại đầy mặt giận dữ nói: “Cho dù ta chỉ là một nô tỳ, cũng biết cái gì gọi là thể diện, nhưng Lý tiểu thư thì sao? Cô nương gia mười sáu mười bảy tuổi cũng không biết kiêng dè, mỗi lần đến đều chui vào phòng ngủ của hoàng tử phi, hơn nữa chuyên chọn lúc Cửu điện hạ hồi cung dùng bữa, có đôi khi ở mãi đến nửa đêm cũng không chịu đi. Nhưng Cửu điện hạ ngay cả liếc mắt cũng không thèm để ý nàng, mệt nàng còn trơ mặt dây dưa. Hoàng tử phi nhà ta phúc hậu, nhẹ giọng khuyên bảo, nàng lại không để ý, mỗi lần đều là Cửu điện hạ tức giận mở miệng đuổi khách. Nàng lại không biết xấu hổ tự nhận tình đầu ý hợp với Cửu điện hạ, da mặt thật dày!”

Mộc Tê cũng cười lạnh nói: “Khi đó nàng mặt dày mày dạn đến Xuân Dương cung, đối với hoàng tử phi thì bất kính, mắt lạnh đối đãi, gặp Cửu điện hạ liền mặt mày hớn hở, tưởng chúng ta đều là đồ ngốc, nhìn không ra nàng có tâm tư gì hay sao?”

Ngay cả Sở Quỳ xưa nay không nhiều lời cũng thản nhiên nói: “Tại thọ yến ở Liễu phủ, Lý tiểu thư cắn chặt thọ lễ hoàng tử phi nhà ta tặng không buông; ở Triều Ngọc Các lại cố ý muốn cướp trang sức hoàng tử phi nhà ta nhìn trúng, ngươi vừa rồi nói cái gì? Lý tiểu thư nhớ hoàng tử phi một lòng say mê Cửu điện hạ, khuyên Cửu điện hạ nhớ thanh danh, thoái nhượng kiềm chế? Đây quả thực là chuyện cười lố bịch nhất ta từng nghe!”

Bốn nha hoàn nói xong, tất cả mọi người bên cạnh đều gật đầu.

Khi đó Lý Minh Tâm thường xuyên đến Xuân Dương cung dây dưa, hạ nhân Xuân Dương cung đều xem ở trong mắt.

Mà chuyện trên thọ yến ở Liễu phủ và Triều Ngọc Các lại được đồn rất rộng, vốn mọi người còn nghi hoặc vì sao Lý Minh Tâm cắn chết Cửu hoàng tử phi không buông, hiện tại nghe lời này nhất thời hiểu được, không ngờ chính là Lý Minh Tâm xem trọng Cửu điện hạ, mặt dày mày dạn dây dưa, kết quả Cửu điện hạ không để ý tới nàng, nàng liền chuyển dời tức giận lên người Cửu hoàng tử phi? Chuyện này căn bản chính là Lý Minh Tâm đơn độc tương tư!

Hơn nữa, Lý Minh Tâm vốn cuồng vọng tự đại lai thích khoe khoang, nếu nàng thực sự tình đầu ý hợp với Cửu điện hạ, chỉ sợ sớm ồn ào trên đời này đều biết, làm sao có thể ẩn nhẫn không phát?

Được Bùi Nguyên Ca dẫn đường, mọi người dần dần nhận thấy được Bích Hà dị thường, lại nghe đám người Tử Uyển nói, kết hợp chính mình hiểu biết và phán đoán, vì thế càng nhiều người khuynh hướng tin tưởng là Lý Minh Tâm không biết nhục nhã, dây dưa Cửu điện hạ.

Nhìn tình hình trước mắt, Bích Hà lập tức mộng.

Vốn nghĩ đến, sau khi xảy ra chuyện, cho dù như thế nào Lý Minh Tâm là nữ tử, luôn ở thế yếu, dễ dàng khiến cho mọi người đồng tình, hơn nữa ở đây đa số là nữ tử, càng thêm dễ dàng mềm lòng. Nàng lại biên một chuyện xưa thảm thiết, nói Lý tiểu thư và Cửu điện hạ giống như đôi uyên ương khổ vì tình, nói vậy có thể khiến cho mọi người càng thêm đồng cảm, đầu mâu dư luận chuyển hướng Bùi Nguyên Ca.

Không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca nhanh mồm nhanh miệng, ngược lại dẫn đường mọi người tập trung đến sai lầm của Lý Minh Tâm, ngược lại phủi sạch sẽ nàng và Cửu điện hạ.

Mắt thấy tình hình không ổn, lại tiếp tục nghị luận chỉ sợ hướng gió sẽ hoàn toàn chuyển biến, Liễu phu nhân vội vàng ra mặt hoà giải, thở dài nói: “Thôi thôi, nay ván đã đóng thuyền, lại đi truy cứu nguyên nhân cũng vô dụng. Cho dù như thế nào, hiện tại Lý tiểu thư sợ là đã thất thân cho Cửu điện hạ, thế đạo vốn hà khắc với nữ nhi gia, nay Lý tiểu thư mất trong sạch, trừ bỏ gả vào Xuân Dương cung cũng không có phương pháp khác. Chung quy là một tính mạng, Cửu hoàng tử phi đại phát từ bi đi! Huống chi…”

Bà dừng một chút, như cười như không nói: “Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi thành hôn đã gần nửa năm, lại vẫn không thấy Cửu hoàng tử phi có thai, không phải là bị thương thân thể, không dễ có thai đó chứ? Nếu là như thế, vẫn nên sớm cho Cửu điện hạ nạp thiếp, sinh con nối dõi. Dù sao nữ tử nên lấy rộng lượng nhu hòa làm chuẩn mực, xem sinh con nối dòng là nhiệm vụ hàng đầu, phải rộng lượng, không thể ghen tỵ. Cửu hoàng tử phi, thiếp thân nói có đúng không?”

Lời này đầu tiên là lấy thân phận nữ tử, gợi lên đồng tình của nữ tử ở đây, sau đó là lấy tội ghen tỵ áp chế, bức Bùi Nguyên Ca thu nhận Lý Minh Tâm.

Nếu không, Bùi Nguyên Ca chính là tọa thực ghen tỵ, chính là phạm vào một trong thất xuất.

Dù sao, Bùi Nguyên Ca và Cửu điện hạ ân ái tình thâm tất nhiên là giai thoại, nhưng xem trong mắt chúng phu nhân trong nhà có thiếp thất con vợ kế thứ nữ, làm sao không phải một loại chói mắt đau đớn? Hơn nữa, nay Cửu điện hạ tiền đồ rộng mở, không biết có bao nhiêu người muốn mượn kết hôn leo lên Cửu điện hạ, mưu tiền đồ, nếu Bùi Nguyên Ca cố ý không cho phép Cửu điện hạ lập sườn phi nạp thiếp, tâm tư những người này chẳng phải là giỏ trúc múc nước?

Quả nhiên, rất nhiều phu nhân ở đây nghe vậy ánh mắt sáng lên, nhất thời đứng về phe Liễu phu nhân.

Bọn họ cũng có con gái, có người còn vô cùng mỹ mạo, nếu Lý Minh Tâm có thể gả vào Xuân Dương cung, sau này Bùi Nguyên Ca không thể cự tuyệt nữ tử khác vào cung, cứ như vậy con gái mình chẳng phải có cơ hội sao? Lúc trước tính cách Cửu điện hạ quái đản như vậy, ai có thể ngờ hắn thế nhưng yêu thương thê tử đến thế? Nếu phần ân sủng này có thể rơi xuống con gái nhà mình, chẳng phải cha huynh sẽ thăng chức rất nhanh sao?

So với vừa rồi Bích Hà tranh thủ đồng tình, thủ đoạn lôi kéo ích lợi cao minh hơn rất nhiều, nhất thời có người bắt đầu phụ họa Liễu phu nhân.

Bùi Nguyên Ca mắt lạnh nhìn những người này, biết rõ ràng tâm tư bọn họ, chẳng qua là muốn cài người vào Xuân Dương cung, bán nữ cầu vinh thôi! Nay nàng chưa có thai, những người này sẽ lấy con nối dòng làm văn; nếu nàng có thai, những người này lại sẽ nói nàng hoài thai không thể hầu hạ Hoàng Mặc, hẳn nên săn sóc rộng lượng, vì Hoàng Mặc lập sườn phi nạp thiếp, dù sao như thế nào cũng có thể tìm lý do.

Nhưng nàng, cố tình sẽ không cho bọn họ như ý!

“Thì ra quy củ Liễu phủ là như vậy, thành hôn nửa năm chưa có thai, đó là thân mình bị hao tổn, không thể sinh con. Cũng khó trách dưới gối Liễu phu nhân là thứ trưởng nữ, Liễu nhị tiểu thư chính là thứ nữ!” Bùi Nguyên Ca mỉm cười, nhẹ nhàng bâng quơ vạch trần Liễu phu nhân vết sẹo.

Nghe vậy, Liễu phu nhân quả nhiên biến sắc, thiếp thất thứ nữ làm sao không phải cây gai trong lòng bà, bị Bùi Nguyên Ca châm chọc như vậy, làm sao có thể chịu nổi?

“Làm thê tử của người tự nhiên nên rộng lượng, lúc ấy thiếp thân vào phủ một năm chưa có thai, thiếp thân cũng suy nghĩ vì Liễu phủ con nối dòng.” Cứ việc trong lòng đau đớn, Liễu phu nhân vẫn chấp nhận vì đại cục, miễn cưỡng nói: “Huống chi ngài là hoàng tử phi của Cửu điện hạ, trong hoàng thất con nối dòng quan trọng, Cửu hoàng tử phi càng nên khoan dung rộng lượng mới đúng.”

“A, thì ra Liễu phu nhân vào phủ một năm sau mới cho Liễu đại nhân nạp thiếp, không phải nửa năm!” Bùi Nguyên Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Thanh Đại lúc này nói tiếp: “Vừa rồi nghe Liễu phu nhân nói lời lẽ chính đáng, tự nhận chính mình hiền lương thục đức, nô tỳ còn tưởng ngài hiền lành đến mức vừa mới vào cửa liền cho Liễu đại nhân nạp thiếp, thì ra là một năm sau mới nạp thiếp? Nhưng nay hoàng tử phi nhà ta gả lại đây mới nửa năm, ngài liền vội vàng muốn hoàng tử phi nhà ta nạp thiếp cho Cửu điện hạ, Liễu phu nhân ngài thật đúng là khoan dung đãi mình, nghiêm khắc với người!”

Bị Thanh Đại trào phúng, vẻ mặt Liễu phu nhân nhất thời đỏ bừng, nói: “Thiếp thân cũng là quan tâm Cửu điện hạ, mới có thể sốt ruột!” Lập tức nhận thấy được không đúng, trầm mặt, quát Thanh Đại: “Nói gì thì nói, ta cũng là triều đình nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi chẳng qua là một nữ quan nho nhỏ cũng dám giáo huấn ta! Cửu hoàng tử phi, ngài chính là như vậy quản giáo nha hoàn bên cạnh sao?”

“Thì ra Liễu phu nhân cũng biết thân phận phẩm cấp khác nhau sao? Bản cung còn tưởng rằng Liễu phu nhân đã quên chứ!” Bùi Nguyên Ca cười lạnh, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo như băng: “Bản cung cũng muốn hỏi, Liễu phu nhân là phẩm cấp gì? Bản cung là phẩm cấp gì? Khi nào thì đến phiên Liễu phu nhân quản chuyện của bản cung?”

Liễu phu nhân nhất thời á khẩu không trả lời được, Bùi Nguyên Ca là hoàng tử phi, là người trong hoàng thất, mà chính mình chỉ là triều đình nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, làm sao có thể nhúng tay chuyện của Bùi Nguyên Ca? Lập tức nói: “Thiếp thân cũng chỉ là thấy chuyện bất bình, nhịn không được nói vài câu mà thôi! Nay Lý tiểu thư đã thất thân với Cửu điện hạ, đường đường con gái quan viên triều đình, Cửu hoàng tử phi cần cho một câu công đạo mới phải!”

“Chẳng lẽ mới vừa rồi lời bản cung nói nói Liễu phu nhân không nghe rõ sao?” Bùi Nguyên Ca đè thấp giọng, mang theo uy nghi khôn kể: “Cho tới bây giờ Cửu điện hạ luôn vô tình với Lý tiểu thư, cho dù nay trong phòng thực xảy ra chuyện, cũng là Lý tiểu thư dùng thủ đoạn gây ra, Cửu điện hạ chắc chắn không có khả năng để ý tới nàng! Ra chuyện như vậy, đáng lẽ Lý phu nhân và Lý đại nhân nên cho bản cung và Cửu điện hạ một lời công đạo mới đúng? Liễu phu nhân khen ngược, quan tâm Cửu điện hạ như vậy, lại bức bách bản cung cho Lý tiểu thư một lời giải thích? Xin hỏi Liễu phu nhân, nếu nha hoàn quý phủ không biết cảm thấy thẹn, leo lên giường chủ tử, Liễu phu nhân cũng sẽ rộng lượng cho các nàng một lời công đạo sao?”

Liễu phu nhân nhất thời lại bị nghẹn nói không ra lời.

Chuyện này không giống vừa rồi, việc nạp thiếp bà còn có thể che dấu nói chính mình rộng lượng, nhưng nha hoàn vọng tưởng leo lên giường chủ tử, cho dù ở phủ nào cũng không thể dễ dàng tha thứ, nếu bị bắt quả tang tất nhiên phải đánh chết! Nếu ngay cả nha hoàn phản chủ như vậy đều cho toại nguyện, ngày sau tất nhiên sẽ hình thành tiền lệ, biến thành trong phủ chướng khí mù mịt... . Bà lần nữa muốn bỏ qua chuyện Lý Minh Tâm thất lễ thất đức, nhưng không nghĩ tới, nói mấy câu lại bị Bùi Nguyên Ca kéo trở về!

Bùi Nguyên Ca rất giảo hoạt!

“Cửu hoàng tử phi cần gì cố ý nói sang chuyện khác? Ngài rõ ràng chính là ghen tỵ, không muốn Cửu điện hạ nạp thiếp!” Liễu phu nhân đơn giản xé rách mặt, nói trắng ra: “Cửu hoàng tử phi, ghen tỵ chính là phạm vào thất xuất, ngài cân nhắc rồi làm đi!”

Đây là trắng trợn uy hiếp.

Mà suy xét vì ích lợi, vì làm cho Lý Minh Tâm trở thành người tiên phong vào Xuân Dương cung làm thiếp, thế nhưng cũng có không ít người phụ họa.

Ôn Dật Lan tức giận đến mặt đỏ bừng, cũng không cố kỵ Bùi Nguyên Ca cản lại, quát: “Các ngươi còn cần mặt mũi hay không? Lý Minh Tâm dùng thủ đoạn muốn chửi bới Cửu điện hạ, tổn hại danh dự Cửu điện hạ, là nàng đức hạnh có mệt, có quan hệ gì tới Nguyên Ca đâu? Các ngươi không truy cứu đầu sỏ gây nên, ngược lại ở đây bức Nguyên Ca thu nhận Lý Minh Tâm? Đây là đạo lý gì? Nếu hôm nay Nguyên Ca thật sự thu nhận Lý Minh Tâm, có phải sau này con gái nhà các ngươi cũng bắt đầu tình đầu ý hợp với Cửu điện hạ hay không? Đều là triều đình cáo mệnh, không cần vì nhất thời vàng đỏ nhọ lòng son, ngay cả thể diện mấy đời cũng không để ý!”

Nàng nói vô cùng bén nhọn, nhất thời khiến rất nhiều người mặt đỏ tai hồng.

Mà ở đây cũng có người vô cùng nghiêm cẩn đoan trang, vốn đã cảm thấy Liễu phu nhân và những người đó càng nói càng không ra gì, chính là cố kỵ Liễu thị, không dám công khai phản bác, nay thấy Ôn Dật Lan mở miệng, cũng đều phụ họa, trong lúc nhất thời đè ép đám người Liễu phu nhân.

Đúng lúc này, trên mặt Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên lộ ra ý cười kỳ quái.

“Liễu phu nhân, bà luôn miệng nói Lý Minh Tâm thất thân với Cửu điện hạ, chẳng lẽ bà tận mắt thấy sao?” Bùi Nguyên Ca chậm rãi mở miệng: “Nay cửa phòng đóng chặt, ai cũng không biết đến tột cùng trong phòng là tình hình gì, bà nói như vậy có phải còn quá sớm hay không?”

“Chê cười! Cửu điện hạ và Lý tiểu thư trai đơn gái chiếc ở chung một phòng lâu như vậy, vừa rồi trong phòng lại truyền ra tiếng nữ tử đứt quãng rên rỉ, nếu không phải Lý tiểu thư thất thân với Cửu điện hạ còn có thể là chuyện gì?” Liễu phu nhân phản bác: “Đến lúc này, Cửu hoàng tử phi còn muốn lừa mình dối người, thật là buồn cười.”

Mà lời Bùi Nguyên Ca nói, không chỉ Liễu phu nhân, ngay cả Ôn Dật Lan và đám người Tử Uyển cũng đều khó hiểu.

Nếu Lý Minh Tâm không thành công, ngoài phòng náo nhiệt ầm ĩ như vậy, Cửu điện hạ nên sớm đi ra mới đúng, làm sao có thể vẫn không có động tĩnh gì? Hơn nữa trong phòng xác thực truyền đến nữ tử hỗn loạn đau đớn rên rỉ, tám chín phần mười là Cửu điện hạ bị tính kế. Vì sao Bùi Nguyên Ca còn nói như vậy?

“Không phải bản cung lừa mình dối người, mà là...” Bùi Nguyên Ca vẫn như cũ cười đến quỷ dị: “Bản cung tin tưởng, Cửu điện hạ tuyệt đối sẽ không làm chuyện hồ đồ như vậy. Nếu Liễu phu nhân không tin, không ngại bản thân vào xem! Quên đi, Liễu phu nhân vẫn là đừng đi vào, miễn cho... .” Nàng cố ý dừng lại, sâu kín thở dài.

Thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Ca chắc chắn, tâm tư Liễu phu nhân lập tức không yên.

Chẳng lẽ thực sự có duyên cớ gì?

Không, nhất định là Bùi Nguyên Ca lừa mình dối người! Liễu phu nhân nói cho chính mình, có người tận mắt thấy Cửu điện hạ vào phòng này, vẫn luôn không đi ra, trong phòng lại có tiếng nữ tử rên rỉ, hiển nhiên là thành chuyện! Nghĩ đến đây, bà chắc chắn nói: “Một khi đã như vậy, thiếp thân liền vào xem. Cho dù như thế nào, Lý tiểu thư cũng là đích nữ quan gia, chuyện này cần phải có một câu công đạo mới được, Cửu hoàng tử phi không thể nhẹ nhàng bỏ qua!”

Nói xong, liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa đi vào, đi về phía phòng ngủ trong điện.

Tất cả mọi người có chút tò mò nhìn vào trong, lại chỉ có thể nhìn thấy nghênh diện bình phong lớn bằng gỗ lim khắc mai lan trúc cúc, che nghiêm kín tình hình bên trong, một chút cũng không thấy rõ.

“A —— “

Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Liễu phu nhân, vô cùng thê lương, lập tức là một tiếng “phanh” vật nặng rơi xuống đất.

“Cứu... Cứu mạng ... Cứu... Cứu mạng a. . . .” tiếng kêu cứu đứt quãng từ bên trong truyền đến, đau đớn đến mức đổi giọng, nếu không phải tất cả mọi người tận mắt thấy Liễu phu nhân đi vào, ai cũng không nhận ra đây là giọng của Liễu phu nhân.

Bùi Nguyên Ca thở dài, phân phó: “Đi mời thái y lại đây đi!”

Biến cố bất thình lình càng làm cho người ngoài điện tò mò, hơn nữa có mấy người quan hệ chặt chẽ với Liễu phu nhân vội vã muốn vào xem xét tình hình, bởi vậy như ong vỡ tổ chen vào.

Bùi Nguyên Ca xa xa nhìn, bỗng nhiên mở miệng nói: “Các vị phu nhân, bản cung khuyên các ngươi nên chậm rãi đi vào, hơn nữa tốt nhất đừng vào nội thất, miễn cho gặp bất trắc, đến lúc đó đừng trách bản cung không cảnh báo trước!”

Nghe lời Bùi Nguyên Ca nói, liên tưởng đến Lý phu nhân kêu thảm thiết, mọi người nhất thời cẩn thận, nghe theo Bùi Nguyên Ca đề nghị.

“Nguyên Ca, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Muội biết cái gì sao? Giữa Cửu điện hạ và Lý Minh Tâm không xảy ra việc gì, đúng không? Thật sự là quá tốt!” Ôn Dật Lan thực lo lắng bởi vì chuyện này, Nguyên Ca và Cửu điện hạ sẽ sinh hiềm khích. Nhưng hiện tại xem bộ dáng Bùi Nguyên Ca chắc chắn, giống như rõ ràng tình hình bên trong, mà Lý Minh Tâm hẳn không chiếm được tiện nghi, nhất thời hoan hô nhảy nhót: “Chúng ta mau vào xem sao lại thế này!”

Bùi Nguyên Ca lại giữ tay nàng, dặn dò: “Đi theo bên người muội, đừng vào gần quá!”

Nghe được lời Bùi Nguyên Ca dặn dò Ôn Dật Lan, Tử Uyển và Sở Quỳ trong giây lát hình như nghĩ tới cái gì, liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt xẹt qua một chút giật mình, cũng đại khái đoán được tình hình hiện nay của Lý Minh Tâm, không khỏi vui sướng khi người gặp họa. Xứng đáng, ai kêu Lý Minh Tâm ý định bất chính, lại muốn bỏ thuốc Cửu điện hạ, bò lên giường Cửu điện hạ, nàng xứng đáng có kết cục như vậy! Liễu phu nhân kia cũng giống vậy, Lý Minh Tâm làm chuyện hèn hạ như vậy, Liễu phu nhân còn bức hoàng tử phi thu nhận Lý Minh Tâm, xứng đáng bị Cửu điện hạ giáo huấn.

Mọi người chậm rãi tiến vào thiên điện, nhìn thấy tình hình trước mắt, nhất thời chấn động.

Chỉ thấy trên nền gạch trơn bóng như mới gần bình phong, một nữ tử nằm đó, tóc mai tán loạn, thân thể có chút vặn vẹo, hình như đã ngất đi, vẻ mặt lại vẫn thống khổ, đúng là Lý Minh Tâm. Quần áo của nàng vẫn hoàn hảo, hiển nhiên căn bản không xảy ra chuyện gì ái muội; mà cách nàng không xa, Liễu phu nhân đồng dạng nằm trên mặt đất, đỡ eo lưng không ngừng rên rỉ, cũng là động cũng không dám động một chút.

Lại nhìn lại bên trong, chỉ thấy Cửu điện hạ một thân quần áo đỏ, đứng trong phòng bát bảo khắc trăm sắc hoa cỏ, lưng dựa vào tường, đang cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt. Hắn thoạt nhìn giống như là thanh tỉnh, nhưng đôi mắt tối tăm nhìn không thấy một tia ánh sáng, lại giống như căn bản không nhìn thấy người trước mắt, ánh mắt tối tăm như mãnh thú trong đêm khuya giữa rừng già, lạnh như băng, bạo ngược, cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, làm người ta không rét mà run.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nhưng thật ra nhìn bộ dáng Liễu phu rên rỉ ngâm ngâm đứt quãng, mọi người xem như biết lúc trước tiếng nữ tử than nhẹ từ đâu mà đến. Chắc là khi Lý Minh Tâm té ngã, thống khổ rên rỉ, lại bị mọi người nghĩ lầm là tiếng khi hoan hảo. Sau đó bởi vì thương thế quá nặng, hôn mê cho nên không lên tiếng nữa.

Nhìn thấy Lý Minh Tâm sống chết không rõ, tim Lý phu nhân như bị đao cắt, đau đớn hô: “Tâm nhi ——” muốn nhào qua xem.

“Lý phu nhân, bản cung khuyên ngươi không cần đi qua! Nếu không, chỉ sợ ngươi cũng giống lệnh ái đấy.” Bùi Nguyên Ca hợp thời nói, ngược lại đón nhận ánh mắt Liễu phu nhân, thở dài nói: “Vừa rồi Liễu phu nhân luôn miệng nói quan tâm Cửu điện hạ, nếu ngươi thực quan tâm Cửu điện hạ, nên biết Cửu điện hạ có tật cũ, một khi phát sốt hôn mê hoặc là thần trí không rõ, sẽ giống như vậy, căn bản không nhận ra người trước mắt, chỉ dựa vào bản năng, mặc kệ ai tới gần hắn đều sẽ bị hắn công kích! Không ít người trong cung đều biết tật cũ này của Cửu điện hạ, Liễu phu nhân lại nhìn Cửu điện hạ từ nhỏ lớn lên, chẳng lẽ không biết sao?”

Nàng vừa nói, trong đám người có mặt cũng có người quan hệ chặt chẽ với hoàng thất, lập tức đều nhớ đến chuyện này.

Dù sao, tật xấu này của Vũ Hoàng Mặc quá mức rõ ràng, mỗi lần bị sốt cao hoặc là thần trí không rõ đều phát tác, tuổi nhỏ còn dễ áp chế, tuổi càng lớn, võ nghệ càng cao cường, càng không thể áp chế, mỗi lần đều gây ra động tĩnh rất lớn, có thể nói cơ bản mọi người trong hoàng cung đều biết. Chẳng qua ba năm này, Cửu điện hạ hình như rất ít phát tác, bởi vậy tất cả mọi người dần dần quên đi.

Cũng khó trách Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân sẽ lâm vào tình hình trước mắt.

Hơn nữa thật đúng là tự làm bậy không thể sống, Lý Minh Tâm lại dám bỏ thuốc Cửu điện hạ, muốn thừa dịp Cửu điện hạ thần trí không rõ gạo nấu thành cơm, không ngờ Cửu điện hạ có tật cổ quái như vậy, Lý Minh Tâm vừa tới gần, Cửu điện hạ chẳng lẽ không ra tay sao? Với võ công của Cửu điện hạ, chỉ sợ Lý Minh Tâm căn bản không tới gần đã bị đá bay, làm sao có thể gạo nấu thành cơm?

Nếu Cửu điện hạ thần trí thanh tỉnh, căn bản sẽ không để ý tới Lý Minh Tâm; nhưng nếu Cửu điện hạ bị Lý Minh Tâm bỏ thuốc thì chính là tình hình trước mắt.

Khó trách vừa rồi Cửu hoàng tử phi chắc chắn như vậy, giữa Cửu điện hạ và Lý Minh Tâm không có khả năng xảy ra ái muội!

Tử Uyển và Thanh Đại đều đã gặp qua bộ dáng Vũ Hoàng Mặc phát tác, chỉ là nhất thời không nghĩ ra, nhưng vừa nhìn thấy tư thái Vũ Hoàng Mặc như vậy lập tức liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Cũng có người lần đầu tiên nghe nói Vũ Hoàng Mặc có tật cũ này, cảm thấy giống như đang nói nhảm mà thôi, bởi vậy tò mò muốn đi qua, kết quả vừa mới động, liền thấy ánh mắt Cửu điện hạ vòng lại đây, tràn ngập âm lãnh, giống như mắt quỷ từ địa ngục minh giới đi ra, kinh tâm động phách, làm người ta nửa điểm cũng không dám nhúc nhích, lại nhìn kết cục của Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân, lúc này mới tin tưởng.

“Cửu hoàng tử phi, trước mắt làm sao bây giờ?” Lý phu nhân lo lắng nói, con của bà còn nằm ở đằng đó, sống chết không rõ!

Lúc này, bốn người Tử Uyển bỗng nhiên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nở nụ cười.

“Hoàng Mặc!” Mọi người ở đây đều không biết làm sao, Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở miệng, mềm nhẹ kêu, từng bước từng bước một đi về phía Vũ Hoàng Mặc, lập tức khiến mọi người một trận kinh hô, trên đất còn nằm hai người bị thương nặng, chẳng lẽ Cửu hoàng tử phi còn không biết lợi hại? Lại dám như vậy đi qua, chẳng lẽ không sợ bản thân trở thành người thứ ba bị Cửu điện hạ đá bay sao?

Cũng có người không thích Bùi Nguyên Ca vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy nàng tự tìm đường chết.

Nhưng mà, mọi người kinh ngạc là, ánh mắt Vũ Hoàng Mặc vốn tối tăm huyết lệ, nghe được giọng của Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt lại hơi động, giống như cố gắng muốn nhận ra người trước mắt, cả người bạo ngược và sát ý nhất thời có chút tiêu tán. Hắn chuyển hướng Bùi Nguyên Ca, đôi mắt như trước tối tăm mà mờ mịt, vẻ mặt lại đột nhiên sinh động hơn rất nhiều, nhẹ giọng hỏi: “Là... Nguyên Ca sao?”

“Là ta, Hoàng Mặc!” Bùi Nguyên Ca dịu dàng đáp, từng bước từng bước đi qua.

Nàng chậm rãi đến gần, nhưng Vũ Hoàng Mặc không có chút động tĩnh, mãi đến khi nàng nhẹ nhàng vươn tay cầm tay hắn, Vũ Hoàng Mặc lập tức dùng sức một cái, ôm Bùi Nguyên Ca vào lòng, cảm giác được hơi thở quen thuộc, hắn rốt cuộc an tâm, mỉm cười nói: “Nguyên Ca, là nàng!” Lập tức như sợi dây căng chặt đột nhiên giãn ra, yếu đuối vô lực tê liệt ngã trên người Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca sớm có chuẩn bị, cố gắng đỡ hắn đến giường bên cạnh, đặt hắn nằm xuống.

Mọi người chung quanh thấy một màn này, trợn mắt há hốc mồm.

Đây là có chuyện gì?

Nhìn biểu tình những người đó, Thanh Đại kiêu ngạo nói: “Những lúc Cửu điện hạ thần trí không rõ, ai cũng không thể tới gần hắn, chỉ có hoàng tử phi nhà ta có thể!” Nàng không nói gì khác, nhưng ý ngoài lời mọi người đều hiểu được.

Biểu hiện khi vô ý thức có lẽ là chân thực nhất, Cửu điện hạ phòng bị bất luận kẻ nào, lại duy độc không phòng bị Cửu hoàng tử phi.

Bởi vì, đó là người hắn tin tưởng nhất!

Có một màn này, từ nay về sau, không còn bất luận kẻ nào có thể nghi ngờ tình cảm giữa Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi.

Ai cũng không thể!

Nhìn Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân rên rỉ than thở không ngừng nằm dưới đất, lại nhìn Bùi Nguyên Ca ngồi ngay ngắn bên giường, vì Cửu điện hạ dịch góc chăn, nhất thời trong đầu mọi người đều hiện ra một ý niệm kỳ quái, hình như trên đời này, rốt cuộc giữa Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi không dung bất luận kẻ nào, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được địa vị Cửu hoàng tử phi trong lòng Cửu điện hạ!

Ý thức được điểm ấy, những người vốn còn muốn đưa con gái vào Xuân Dương cung lập tức đều đánh mất ý niệm.

Cho dù muốn bán nữ cầu vinh, cũng phải còn mạng để cầu đến vinh mới được, xem tình hình trước mắt, Cửu điện hạ không gật đầu, ai cũng không thể dùng thủ đoạn để vào Xuân Dương cung, cho dù đi vào cũng không có khả năng được sủng ái, ngược lại ngại mắt Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi, tội gì đang yên lanh lại đắc tội người ta? Nghĩ sâu xa một chút, Cửu điện hạ có tật xấu này, Cửu hoàng tử phi muốn mượn đao giết người rất dễ dàng, ngay cả cớ cũng không cần tìm!

Trước mắt Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân không phải ví dụ có sẵn sao?

Không bao lâu sau, thái y vội vàng tới, dù sao ông cũng là lão thái y, từng được lệnh trị liệu tật cũ của Vũ Hoàng Mặc, cuối cùng ra kết luận là quán tính cho phép, không thuốc nào có thể trị. Bởi vậy, chỉ nhìn tình hình trước mắt, ông liền đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Bùi Nguyên Ca ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Mặc, lão thái y giật mình ngạc nhiên, đã có người bị thương thuyết minh Cửu điện hạ lại phát tác, theo lý thuyết, hoặc chờ đến khi hắn kiệt sức, hoặc chỉ có thể dùng vũ lực áp chế, nhưng tình hình trước mắt thoạt nhìn cũng không giống, vậy sao Cửu điện hạ có thể an tĩnh lại?

Chẳng lẽ là bởi vì Cửu hoàng tử phi?

Lão thái y âm thầm đoán, quỳ xuống nói: “Ty chức bái kiến Cửu hoàng tử phi!”

“Thái y không cần đa lễ!” Bùi Nguyên Ca vội phất tay, ý bảo ông tiến lên bắt mạch cho Vũ Hoàng Mặc.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Ca bình yên vô sự ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Mặc, lão thái y cố lấy dũng khí, chậm rãi tới gần, cũng không thấy Cửu điện hạ có động tĩnh, thế này mới thoáng an tâm bắt mạch chẩn đoán, một lát sau nói: “Cửu hoàng tử phi không cần lo lắng, Cửu điện hạ chỉ là trúng thuốc mê, bởi vậy hôn mê mà thôi, cũng không có gì đáng lo ngại, đợi cho thuốc hết tác dụng liền không việc gì. Nếu Cửu hoàng tử phi lo lắng, ty chức cũng có thể mở phương thuốc, mau chóng giải trừ dược tính.”

“Làm phiền thái y!” Bùi Nguyên Ca ôn thanh nói: “Còn có nước trà bên kia, thỉnh thái y xem xét xem có bị hạ thuốc hay không?”

Thái y nghe lời đi qua, lấy nước trà đặt dưới mũi ngửi ngửi, lại dính một chút chấm lên miệng nếm nếm, gật đầu nói: “Cửu hoàng tử phi đoán không sai, nước trà xác thực bị bỏ thuốc, dược tính giống với thuốc trong cơ thể Cửu điện hạ. Nếu đã biết trúng thuốc gì liền rất dễ làm, đợi ty chức mở phương thuốc, chỉ một liều liền có thể giải trừ dược tính!”

Nói xong, lập tức rồng bay phượng múa bắt đầu viết phương thuốc.

Đợi cho có người cầm phương thuốc đi nấu, Lý phu nhân mới sợ hãi bước lên, đỏ hồng mắt nói: “Còn thỉnh thái y chẩn đoán cho Tâm nhi nhà ta!”

Thái y lại nhìn Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói: “Chẩn đoán cho Liễu phu nhân trước đi! Mặt khác phái người đi thông tri quý phi nương nương một tiếng, cũng để người của Liễu phủ biết.”

Đang nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm, quý phi nương nương giá lâm!”

Còn đang dư âm, Hoàng đế đã sải bước tiến vào, nhìn thấy trong phòng vây quanh một vòng người, lại nhìn Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân nằm trên đất, cùng với Vũ Hoàng Mặc hôn mê bất tỉnh, mày đã gắt gao nhíu lại, lớn tiếng quát hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Liễu quý phi đi theo phía sau ông nhìn thấy tình hình trước mắt, nhất thời chấn động. Nàng cũng vô cùng hiểu rõ Vũ Hoàng Mặc, lập tức liền hiểu được chuyện gì xảy ra, thầm kêu tính sai.

Lần này thiết kế vốn là nàng an bài, nàng đã sớm biết tâm tư Lý Minh Tâm, vì phá hủy hôn sự giữa Lý Minh Tâm và Thương Úc Cẩn, cố ý thường xuyên tuyên triệu Lý Minh Tâm vào cung, không dấu vết lộ ra mâu thuẫn gay gắt giữa nàng và Bùi Nguyên Ca, dẫn bạo tâm tư Lý Minh Tâm đối với Vũ Hoàng Mặc, sau đó lệnh cho cung nữ khuyến khích Lý Minh Tâm làm ra chuyện hôm nay. Mà phương diện khác, nàng đã sớm phái người âm thầm rải lời đồn Lý Minh Tâm và Vũ Hoàng Mặc, đợi cho chuyện thành, liền lập tức ầm ĩ truyền khắp, đến lúc đó chẳng những có thể hủy hôn sự giữa Lý Minh Tâm và Thương Úc Cẩn, còn có thể bôi nhọ Vũ Hoàng Mặc.

Nhưng ngàn tính vạn tính, nàng lại quên mất tật xấu của Vũ Hoàng Mặc một khi thần trí không rõ liền lục thân không nhận.

Từng bước sai, từng bước sai!

Nhưng mà, cho dù như thế nào, cuối cùng vẫn hủy được việc Lý Minh Tâm liên hôn, coi như một cái thu hoạch, Liễu quý phi tự mình an ủi, bỗng nhiên liếc mắt thấy Liễu phu nhân nằm trên mặt đất, nhất thời sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên: “Liễu phu nhân, tẩu làm sao vậy? Đây là có chuyện gì?” Vì sao phu nhân của Liễu Cẩn Nhất cũng bị thương? Nay Liễu Cẩn Nhất đã bị cấm túc, nếu Liễu phu nhân lại xảy ra chuyện, chẳng phải Liễu phủ sẽ bị vợ chồng Liễu Hằng Nhất độc bá sao?

Mọi người trên tiệc chiêu đãi đều đi theo Hoàng đế đến đây, nhân vật chính Thương Úc Cẩn cũng có mặt.

Nhìn Lý Minh Tâm nằm trên đất sống chết không rõ, Thương Úc Cẩn gắt gao nắm tay thành quyền.

Thấy không có người nói chuyện, Hoàng đế chuyển ánh mắt về phía Bùi Nguyên Ca, hỏi: “Nha đầu Nguyên Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Hoàng Mặc hôn mê? Mà Liễu phu nhân và Lý tiểu thư lại bị thương?”

Bùi Nguyên Ca lặng lẽ nhéo chính mình một phen, bức ra mấy giọt nước mắt, thế này mới bi thương sợ hãi nhìn Hoàng đế, khóc nói: “Xin phụ hoàng hỏi Lý phu nhân đi! Chuyện này, thiếp thân thật sự... . thật sự nói không nên lời, cũng không muốn nói!” Nói xong, liền xoay mặt qua, giống như không chịu nổi nỗi đau này.

“Lý phu nhân, đây là có chuyện gì?”

Lý phu nhân nhất thời run rẩy, biết lần này con gái gây ra họa lớn, run rẩy nói không ra lời.

Ôn Dật Lan thấy mọi người cũng không dám mở miệng, nàng liền tiến lên nói: “Không ai dám nói, nếu Hoàng thượng không trách tội, để cho thiếp thân nói đi!” Nói xong, liền kể tỉ mỉ chuyện trải qua từ đầu đến cuối, bao gồm Bích Hà như thế nào nói dối, Liễu phu nhân như thế nào bức bách, cuối cùng nói: “Xin Hoàng thượng đừng trách Nguyên Ca không cảnh báo trước, chuyện này thật sự là bọn họ khinh người quá đáng!”

Theo lời kể của nàng, vẻ mặt Hoàng đế càng ngày càng âm trầm, bỗng nhiên vỗ bàn, lớn tiếng quát: “Lý Thụ Kiệt ngươi cũng biết tội?”

Từ lúc nhìn thấy tình hình trước mắt, Lý Thụ Kiệt liền biết được không ổn, bị Hoàng đế đột nhiên quát, lập tức chân mềm nhũn, theo bản năng quỳ rạp xuống đất, liên tục nói: “Thần dạy con không nghiêm, cô phụ thánh ân, xin Hoàng thượng thứ tội!”&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.