Đích Nữ Vô Song

Chương 63: Chương 63: Đấu họa, tứ tiểu thư triển lộ tài nghệ




Edit: Beyours

Đại Hạ vương triều có phủ Nội các, phàm là tấu chương dâng lên Hoàng thượng, ngoại trừ tin mật bên ngoài thì đều do học sĩ Nội các xem qua trước, lọc lấy những tấu chương gấp quan trọng rồi viết ý kiến góp ý của mình lên tờ giấy nhỏ rồi kẹp vào trong tấu chương, sau đó chuyển đến chỗ Hoàng đế. Mặc dù cuối cùng vẫn là Hoàng đế quyết định, nhưng ý kiến của học sĩ Nội các vẫn có ảnh hướng nhất định tới quyết định của Hoàng đế, bởi vậy ở Đại Hạ đại học sĩ Nội các rất có quyền thế.

Ôn Cảnh đảm nhiệm chức đại học sĩ hơn mười năm, uy danh rất lớn.

Hơn nữa, nay đứng đầu Nội các là Trương các lão sắp cáo lão về quê, ông ta lui, vị trí đó bị trống đương nhiên sẽ rơi vào tay một trong hai người là Ôn các lão hoặc Lý các lão. So sánh hai người, luận tư lịch, luận xử sự, luận tin yêu của Hoàng thượng, Ôn Các lão đều hơn. Nếu ông tiếp nhận chức vụ thủ phụ Nội các, địa vị quyền thế “chạm tay có thế bỏng”. Chỉ tiếc, tính cách Ôn Các lão cao thượng chính trực, lần này phu nhân của ông đại thọ bảy mươi tuổi là cơ hội hiếm có, quan viên quyền quý tới chúc thọ xu nịnh nườm nượp kéo đến. Nhất thời, ngựa xe đỗ trước cửa Ôn phủ đông như nước, người ra người vào chật như nêm cối.

Khi xe ngựa Bùi phủ gần đến Ôn phủ, Thư Tuyết Ngọc vén rèm nhìn tình hình bên ngoài, chỉ biết cười khổ.

Trước kia Bùi phủ nhận được bái thiếp, phần lớn đều là Chương Vân mang theo Bùi Nguyên Hoa và Bùi Nguyên Dung đi dự. Nay bà ta bị giam lỏng, Thư Tuyết Ngọc chưởng phủ, Ôn phu nhân lại tự mình hạ bái thiếp, Thư Tuyết Ngọc tất nhiên sẽ đến. Bà không muốn bị người ta nói mình khắt khe thứ nữ, bởi vậy ngoại trừ Bùi Nguyên Ca thì Bùi Nguyên Hoa, Bùi Nguyên Xảo với Bùi Nguyên Dung mới được giải bỏ cấm túc đều ngồi xe ngựa tới Ôn phủ.

Bởi vì nhiều xe ngựa làm chặn đường nên mọi người đành phải xuống xe.

Bùi Nguyên Ca và Thư Tuyết Ngọc cùng xe, hai người xốc màn che lên, bước xuống bậc thềm. Bỗng nhiên phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng nữ tử chửi mắng, kiêu căng mãnh liệt: "Bùi Nguyên Ca, ngươi còn có mặt mũi mà ra ngoài? Nếu ta là ngươi, đã sớm ngoan ngoãn trốn ở Bùi phủ, tránh làm mất mặt Bùi thượng thư!"

Theo giọng nói của nàng, ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây.

Bùi Nguyên Ca nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn, thấy chỗ cách bọn họ một cái xe ngựa, Diệp Vấn Quân mặc áo tím điểm hoa, váy dài buông xuống kim quang lòe lòe đứng đó, sắc mặt khó chịu, nàng ta nhìn Bùi Nguyên Ca bằng ánh mắt khinh bỉ, thống hận với tức giận.

Sau lưng nàng ta là xe ngựa của Trấn Quốc Hầu phủ, An Trác Nhiên hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn bên này. Khi nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Nguyên Ca, trong mắt thoáng qua chút oán giận, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét.

Không ngờ sẽ chạm mặt hai người đó, Bùi Nguyên Ca thầm than mình xui xẻo, nghiêm mặt trầm tĩnh nói: "Diệp tiểu thư nói vậy là ý gì?"

Lúc ở hoàng cung, nàng vẫn không biết vì sao Diệp Vấn Quân cứ nhằm vào nàng. Sau đó gặp Vũ Hoằng Triết cùng Diệp Vấn Khanh, từ trong lời nói của bọn mơ hồ đoán ra Diệp Vấn Quân thầm mến An Trác Nhiên. Mà cách đây không lâu, ý chỉ Hoàng hậu tứ hôn cho Diệp Vấn Quân và An Trác Nhiên cũng đã truyền ra, càng khiến tất cả trở nên rõ ràng. Hiện tại nàng và An Trác Nhiên đã không còn hôn ước, Diệp Vấn Quân cũng như ý nguyện trở thành vị hôn thê của hắn, thật không hiểu vì sao nàng ta còn hùng hổ dọa người như vậy?

Cho dù tính tình của Bùi Nguyên Ca giỏi chịu đựng, nhưng đối mặt với sự khiêu khích vô lý của Diệp Vấn Quân cũng có chút giận.

"Bị lui hôn còn dám huênh hoang ra ngoài, rốt cuộc da mặt ngươi dày bao nhiêu thế? Vì một ngàn quan tiền tính toán chi li, làm cho đường đường là thế tử Trấn Quốc Hầu phủ phải đếm ngồi tiền trước thiên hạ, Bùi phủ các ngươi nghèo đến nước này sao? Khó trách ngay cả xe ngựa cũng rách nát như vậy! Vậy mà ngươi vẫn dám ló mặt ra ngoài!" Diệp Vấn Quân lớn tiếng chất vấn. Nàng ta vốn đau lòng cho tình lang, muốn giúp An Trác Nhiên lấy lại mặt mũi, nhưng hiển nhiên nàng đã dùng sai biện pháp.

Theo lời của nàng, chung quanh nhất thời vang lên tiếng xì xào bàn tán, xem lẫn những câu "An ngàn quán" cùng với tiếng cười nhẹ.

Mặt An Trác Nhiên vốn đang xanh mét, lại âm trầm thêm ba phần.

"Lời này của Diệp cô nương thật kỳ lạ. Nếu nói người bị từ hôn phải trốn không dám gặp người, thì người yêu đương vụng trộm với nam tử đã đính hôn, trăm phương nghìn kế nhục nhã vị hôn thê người ta, sau đó chạm mặt cô gái đó trước mặt nhiều người thì nên làm thế nào? Có phải cũng nên nhảy sông hay không? Còn việc ngàn xâu tiền, là chính An thế tử nói không tin ta, nhất định phải đếm từng đồng, ta cùng lắm chỉ làm theo lời mà thôi." Bùi Nguyên Ca cười lạnh một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: "Về phần Diệp cô nương nói xe ngựa của Bùi phủ ta tàn tạ. . . . Đúng vậy, Bùi phủ không thể so sánh với phủ đệ giàu có bậc nhất của Diệp cô nương được. Có điều, nếu lấy tiêu chuẩn của Diệp cô nương, trong mười cái ở đây ít nhất có đến tám cái đều thuộc hàng ngũ “nghèo kiết hủ lậu” ấy. Thử hỏi bọn họ có phải cũng nên trốn đi không được ló mặt ra ngoài phải không?"

Một chiêu của Bùi Nguyên Ca đã kéo đa số những người ở đây vào, ai cũng chỉ trích Diệp Vấn Quân quá phận.

"Ngươi ——" không ngờ trong hoàng cung Bùi Nguyên Ca thoạt nhìn ngây thơ thiên chân lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng khiến người ta nóng máu như vậy? Diệp Vấn Quân tích đầy bụng tức giận, nhất là nghe được câu "vụng trộm với nam tử đã đính hôn, trăm phương nghìn kế nhục nhã vị hôn thê người ta", càng như đâm trúng chỗ đau. Nàng vốn được nuông chiều sinh kiêu căng, mọi người đều bởi vì nàng là tiểu thư Diệp phủ mà nhún nhường ba phần, cho tới nay chưa từng bị chặn họng á khâu như vậy.

Trong cơn tức giận, nàng không chút nghĩ ngợi, vung tay định đánh Bùi Nguyên Ca.

Thấy nàng ta lại dám đánh mình trước mặt mọi người, trong lòng Bùi Nguyên Ca càng thêm tức giận, đưa tay bắt lấy tay nàng ta, lạnh lùng nói: "Diệp Vấn Quân, ngươi đừng có quá phận!"

Diệp Vấn Quân nhíu mày nói: "Ta cứ thích thế đấy, ngươi có thể làm gì?"

"Như vậy!" Bùi Nguyên Ca lạnh lùng nói, không đợi Diệp Vấn Quân phản ứng lại đã vung tay khác lên, giáng mạnh lên mặt Diệp Vấn Quân. Nàng không thích sinh sự, nếu khiêm tốn có thể đổi lấy yên bình, nàng không ngại khiêm tốn. Hiện tại Diệp Vấn Quân đã mãn nguyện như ý, nhưng lại vẫn tìm nàng gây sự, nàng hiển nhiên không thể tiếp tục nhượng bộ nữa. Nàng không phải người hiền lành, vì thế càng phải cứng rắn.

"Chát" một tiếng, trên gương mặt trắng nõn của Diệp Vấn Quân xuất hiện dấu tay đỏ chót.

Hoàn toàn không ngờ Bùi Nguyên Ca sẽ động thủ, Diệp Vấn Quân giật mình, trân trân giương mắt nhìn Bùi Nguyên Ca.

"Ngươi là cô nương là ai? Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lại dám đánh người trước mặt mọi người!" Thấy con gái bị ức hiếp, Diệp phu nhân lập tức bước xuống xe ngựa, tức giận quát lớn, đưa tay muốn đánh Bùi Nguyên Ca.

Thư Tuyết Ngọc kéo Bùi Nguyên Ca ra sau, cười lạnh nói: "Vừa rồi lúc con gái ngươi chửi người đánh người, ngươi ở đâu? Bây giờ giả bộ hảo hán cái nỗi gì? Người lớn như vậy, lại không biết xấu hổ động thủ với một tiểu cô nương, khó trách dạy dỗ ra đứa con gái cậy mạnh hiếp yếu không phân biệt phải trái như vậy! Nếu ngươi muốn đánh thì ta phụng bồi, có cần tìm võ trường để chúng ta đọ nhau không?"

Lần đầu tiên Diệp phu nhân gặp một vị phu nhân quan gia ngang ngược như vậy, nhất thời cũng không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, Ôn phu nhân nhận được tin báo vội vàng chạy ra, nhìn cục diện giằng co, lại nghe Thư Tuyết Ngọc nói, trong lòng không khỉ buồn cười. Vị Diệp phu nhân này miệng hùm gan sứa (chỉ giỏi mồm), ỷ vào vị hôn phu là Lại bộ thượng thư, còn là người bên gia tộc của Hoàng hậu, bởi vậy quen thói cậy mạnh, lại không biết tính tình Thư Tuyết Ngọc trước nay còn ngang ngược hơn bà ta, trong mắt không chứa được nửa hạt cát. Tính tình bây giờ đã thu liễm hơn rất nhiều, nếu như trước đây bà ta đã sớm bị ăn một bạt tai rồi.

Bà bước lên phía trước giảng hòa: "Hai vị phu nhân xin dừng tay, chỉ là mấy đứa trẻ gây sự, chúng ta đều là người lớn, sao lại đi so đo như mấy đứa nhỏ được chứ? Hôm nay ở Ôn phủ coi như nể mặt ta, hai người dừng tay đi!" Nói xong, vội vàng mời Diệp phu nhân vào phủ, sau lưng chọc chọc Thư Tuyết Ngọc, bộ dáng giống như “lát nữa tìm ngươi tính sổ”.

Bùi Nguyên Ca không ngờ Thư Tuyết Ngọc lại che chở nàng, có chút giật mình, lâu sau mới thấp giọng nói: "Mẫu thân."

"Nguyên Ca đừng lo, không có chuyện gì, theo ta nói đánh còn nhẹ! Cho dù phụ thân con biết, cũng sẽ nói đánh rất hay!" Chuyện Trấn Quốc Hầu phủ, Thư Tuyết Ngọc đương nhiên cũng biết, cũng biết vị Diệp phu nhân này là phu nhân Lại bộ thượng thư, nhưng bà không thèm quan tâm. Bùi Chư Thành cũng là Hình bộ thượng thư, chẳng ai thấp hơn ai, dựa vào cái gì mà người khác ức hiếp mình phải nhẫn nhịn?

Vào Ôn phủ, bọn họ ngồi kiệu nhỏ đến hậu trạch. Vừa mới hạ kiệu, liền thấy Ôn phu nhân đứng ở cạnh cửa chào đón, hiển nhiên đã trấn an tốt vị Diệp phu nhân kia. Bà một thân áo vân cẩm đỏ tươi hoa văn dây dưa, váy dài tím vừa vặn, đầu vấn kiểu bách hoa kế, cài trâm phượng bằng vàng ròng sáng long lanh, viên hồng ngọc trên trán rủ xuống hơi đung đưa, càng lộ phong thái quang diễm, phú quý khó tả.

Vào Ôn phủ, mọi người ngồi kiệu nhỏ đến hậu trạch, vừa hạ kiệu đã thấy Ôn phu nhân đứng ở cạnh cửa chào đón, chắc đã trấn an tốt vị Diệp phu nhân kia. Bà một thân áo vân cẩm đỏ tươi hoa văn dây dưa, váy dài tím vừa vặn, đầu vấn kiểu bách hoa kế, cài trâm phượng bằng vàng ròng sáng long lanh, viên hồng ngọc trên trán rủ xuống hơi đung đưa, càng lộ phong thái quang diễm, phú quý khó tả.

"Ai nha, uy phong của Bùi phu nhân lớn quá, khó khăn lắm mới ra ngoài đã giáo huấn Diệp phu nhân một trận rồi!" Ôn phu nhân cười như không cười nói.

Thư Tuyết Ngọc trừng mắt nhìn bà, nói: "Biết miệng lưỡi ngươi lanh lợi rồi, có thể tha cho ta một lần được không? Bảo sao chờ ta ở đây, không biết còn tưởng chúng ta tình nghĩa thắm thiết đấy, biết rồi thì hiểu ngay, nhất định ngươi bị Diệp phu nhân chọc tức chờ ta tới phát hỏa phải không?"

"A, thật không ngờ nha, nay đã chưởng quản Bùi phủ rồi, ăn nói cũng cứng rắn hơn, không nể nang ai đúng không?" Diệp phu nhân chuyên bắt nạt kẻ yếu, nhưng cũng không dám trêu chọc đến con dâu của Ôn các lão. Bởi vậy Ôn phu nhân chỉ cười phẩy khăn cho qua, bà kéo tay Nguyên Ca, cười nói: "Lúc trước ta khuyên bà ấy xuất viện, bà ấy sống chết không để ý tới ta, làm ta đến một chuyến tay không đi về. Đúng là Nguyên Ca có bản lĩnh, có thể mời được vị bồ tát này ra ngoài!" Nói xong vừa liếc nhìn Thư Tuyết Ngọc, vừa kéo tay Ôn Dật Lan nói: "Lan nhi, ra mắt Tuyết di (dì Tuyết)!"

Ôn Dật Lan mặc y phục gấm màu vàng nhạt, mềm mại tựa như gió đón hoa xuân, phúc thân nói: "Tuyết di mạnh khỏe!"

"Lan nhi giống mẹ quá!" Thư Tuyết Ngọc đánh giá nàng, nhớ tới thời niên thiếu, tháo chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy trên cổ tay xuống đưa cho nàng làm lễ ra mắt: "Chỉ là vật nhỏ, con đừng chê!"

Ngọc phỉ thúy kia màu sắc trong suốt, xanh biếc như nước, dẹp dị thường, Ôn Dật Lan mừng rỡ đang định nhận lấy.

Ôn phu nhân đột nhiên ngăn lại: "Lan nhi đừng nhận, Tuyết di của con giở trò đó!" Bà vừa nói vừa trừng mắt với Thư Tuyết Ngọc, cười: "Đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì nha, ngươi tặng Lan nhi vật quý trọng như lnày, ta tặng lại cho Nguyên Ca cũng không thể kém hơn. Ta chỉ có mỗi đứa con gái là Lan nhi, ngươi lại dẫn theo cả bốn vị tiểu thư, đây không phải cố tình lừa gạt ta sao? Thư Tuyết Ngọc ơi Thư Tuyết Ngọc, ngươi càng ngày càng tệ nha!"

"Ngươi mới càng ngày càng tệ ấy! Tính toán chi li như vậy, không sợ truyền ra ngoài mất mặt sao!" Thư Tuyết Ngọc vừa tức vừa buồn cười, nhét vòng vào tay Ôn Dật Lan nói: "Ngươi càng nói như vậy, ta càng muốn lừa gạt ngươi một trận! Nguyên Ca tiến lên chào Nhàn di đi, nếu quà gặp mặt của bà ấy không bằng vòng tay này của ta thì đừng nhận. Chúng ta cứ dây dưa ở đây, chờ lát nữa để tân khách tới phân xử, xem Nhàn Nhã ngươi ngượng hay không ngượng!"

Bùi Nguyên Ca cười phúc thân: "Nhàn di mạnh khỏe!"

"Nguyên Ca khéo quá nha, ngay cả dì cũng gọi rồi, không thể không có quà được rồi!" Ôn phu nhân cười, lấy trong tay áo ra một hộp gỗ tử đàn mạ vàng, rõ ràng đã sớm chuẩn bị hoàn hảo. Sau khi mở ra, một cây trâm nổi bật lọt vào mắt, không biết dùng chất liệu gì, chạm khắc hoa văn, nhìn có vẻ rất tầm thường nhưng khi để dưới ánh mắt trời thì phát ra ánh sáng rực rỡ, mê hoặc ánh mắt: "Đây là chiếc trâm của hồi môn của ta làm từ gỗ hóa thạch, thời trẻ đã giúp ta kiếm không ít thanh thanh, hôm nay tặng lại cho con!"

Nói xong, bà không để Bùi Nguyên Ca cự tuyệt, liền cài cây trâm lên đầu nàng rồi khen: "Con đeo đẹp hơn nhiều so với lúc ta còn trẻ!"

Ôn Dật Lan ở bên cạnh cười nói: "Nguyên Ca, ngươi thật có phúc nha, cây trâm này ta hỏi xin mẫu thân vài lần mà người cũng không cho ta đó!"

"Không phải ta không muốn cho con, mà là con đeo cây trâm này đứng dưới ánh mặt trời, chỉ thấy cây trâm chẳng nhìn thấy con ấy. Con phải nhớ kỹ, bất kể cái gì, không phải cứ quý giá đều sẽ tốt, còn phải xem có thích hợp với mình không nữa!" Ôn phu nhân cười nói: "Con nhìn Nguyên Ca xem, con bé cài cây trâm này, mặc dù hào quang chói lóa nhưng cũng không át được phong hoa của nàng, hợp nhau càng thêm tỏa sáng, đây mới là tốt!"

"Nương không cho thì đã không cho rồi, còn nói một đống lời giáo huấn con!" Ôn Dật Lan kéo ống tay áo của bà, không ngừng làm nũng.

Bùi Nguyên Ca nhìn Thư Tuyết Ngọc, thấy bà gật gật đầu mới nhận lấy. Nàng tháo cây trâm xuống để vào trong hộp, cất giữ thận trọng: "Cảm ơn Nhàn di, cây trâm này đẹp quá, con rất thích." Cây trâm này đẹp nhưng rất chói mắt dưới ánh mặt trời. Thọ yến của Ôn lão phu nhân nhất định tụ tập nhiều quan lại quyền quý, nếu bởi cây trâm này khiến nhiều người ghen ghét, không những không đẹp, ngược lại còn cô phụ hảo ý của Ôn phu nhân.

Thấy nàng rõ ràng rất thích nhưng lại tháo cây trâm xuống, Ôn phu nhân ngẩn người sau đó lập tức hiểu ra, gật đầu tán thưởng: đứa nhỏ này có tính tình trầm ổn, không giống Lan nhi nóng nảy! Trong lòng bà thầm thở dài, nhưng đảo mắt thấy khuôn mặt Ôn Dật Lan sáng lạn tươi cười thì cảm thấy lòng mình mềm nhũn, đôi mắt cũng giãn ra. Thấy đám người Bùi Nguyên Hoa cũng tiến lên chào, bà lấy ra ba phần lễ gặp mặt đưa cho bọn họ, độ quý giá tất nhiên không thể bằng cây trâm gỗ hóa thạch của Bùi Nguyên Ca, nhưng cũng coi là hậu lễ.

Bùi Nguyên Hoa vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, ôn hòa đoan trang nói tạ ơn.

Bùi Nguyên Xảo xưa nay luôn chất phác, rất ít gặp khách, thỉnh thoảng có theo Chương Vân ra ngoài nhưng đều là yến hội tầm thường, nhận được trâm phượng bằng vàng ròng cũng là niềm vui ngoài ý muốn, tuy rằng hết sức kiềm chế nhưng vẫn lộ ra nét vui mừng.

Bùi Nguyên Dung không đem cây trâm phượng này để vào mắt, chỉ thấy Bùi Nguyên Xảo cũng giống mình, không khỏi có chút căm giận.

Nhìn sắc mặt bọn họ, Ôn phu nhân đại khái cũng hiểu được phần nào tính cách của ba người, liên tục đưa mắt nhìn Bùi Nguyên Hoa. Thanh danh Đại tiểu thư Bùi phủ bà cũng đã nghe qua, nhưng bởi vì căm hận Chương Vân nên yến hội nào có bà ta Ôn phu nhân đều chối từ không đi, vì vậy chưa từng gặp qua Bùi Nguyên Hoa. Nay thấy nàng xinh đẹp hơn người, thần thái lại ung dung hào phóng, trong lòng có chút kinh ngạc.

Bùi phủ và Ôn phủ không qua lại nhiều, theo như quy củ, tiểu thư Bùi phủ hẳn nên gọi bà là Ôn phu nhân, gọi "Nhàn di" giống như cố tình lôi kéo quan hệ. Chẳng qua bà và Thư Tuyết Ngọc với Minh Cẩm có giao tình, lại rất yêu quý Nguyên Ca nên Nguyên Ca mới gọi bà như vậy, bà vui mừng chẳng hết. Nhưng nếu đổi lại là đám người Bùi Nguyên Hoa thì có chút không thoải mái. Vừa rồi, bà rõ ràng nhìn thấy Bùi Nguyên Xảo và Bùi Nguyên Dung chuẩn bị gọi "Nhàn di", cũng may có vị Bùi đại tiểu thư này giành trước nói một tiếng "Ôn phu nhân". Nàng là trưởng nữ, gọi như vậy thì Bùi Nguyên Xảo với Bùi Nguyên Dung phải gọi theo "Ôn phu nhân". Bà thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải trùng hợp, bản lĩnh phỏng đoán lòng người, phân tích tâm tư này thật sự khiến người ta kinh ngạc.

Mà sau khi nhận lấy trâm phượng không giống với cái của Bùi Nguyên Ca, thần thái của Bùi Nguyên Hoa này cũng khéo nhất, không giống Bùi Nguyên Dung tức giận bất bình, cũng không giống Bùi Nguyên Xảo lộ ra sắc mặt vui mừng, ngược lại có cảm giác rất đúng mực. Tuy là thứ nữ nhưng tác phong lời nói đều toát lên sự quý phái, ngay cả nhiều đích nữ tôn quý hơn cũng chưa chắc so được với nàng.

Dung mạo như vậy, phong thái như vậy, hơn nữa còn có tài nghệ như lời đồn...

Chẳng trách vị Bùi đại tiểu thư này tuy là thứ nữ, lại nức tiếng khắp kinh thành!

Nghĩ đến thọ yến ở Bùi Phủ, Chương Vân không biết kiềm chế cảm xúc, giờ phút này nhìn thấy Bùi Nguyên Hoa đoan trang rụt rè, bộ dáng không chút sơ hở. Ôn phu nhân thầm cảm thấy vị Bùi đại tiểu thư này một là thật sự có phong thái ung dung, nữ tử tốt quang minh lỗi lạc, nếu không chính là tiểu nhân âm hiểm khó đối phó hơn Chương Vân! Bà nghĩ vậy, trên mặt vẫn giữ nụ cười đón mọi người vào nội viện, bái kiến Ôn lão phu nhân theo quy củ. Bái thọ xong, dâng thọ lễ, Ôn phu nhân kéo Thư Tuyết Ngọc ra đón khách cùng bà, rồi kêu Ôn Dật Lan dẫn bốn vị Bùi tiểu thư đi hoa viên dạo chơi.

Rảnh rỗi trong lúc đón khách, Ôn phu nhân rốt cục hỏi nghi vấn trong lòng.

"Ta nghe nói ngươi ra ngoài, Chương Vân làm Bùi Chư Thành tức giận, bị cấm túc. Còn tưởng là lời đồn, hôm nay thấy ngươi dẫn theo bốn vị tiểu thư đến chúc thọ, mới biết được đúng là sự thật. Chuyện gì vậy? Ngươi đóng cửa mười năm trở nên thông minh, hay bà ta kiêu ngạo mười năm trở nên ngu dốt? Ngươi không những không bị bà ta tính kế, ta đã rất kinh ngạc, nay lại còn phản kháng lại? Không giống với Thư Tuyết Ngọc mà ta biết!"

"Không phải ta!" Nhắc tới việc này, trong lòng Thư Tuyết Ngọc lại bắt đầu lo lắng.

Tình hình ngày ấy, sau này tỉnh táo lại bà mới cẩn thận nghĩ tới, dường như cảm thấy Chương Vân có thể là bị Nguyên Ca tính kế, nhất là việc Nguyên Ca cởi áo nghiệm thân, có lẽ không phải Nguyên Ca nhất thời phẫn nộ, mà là có tính toán từ trước. Chương Vân gặp họa, bà dĩ nhiên cảm thấy sảng khoái. Nghĩ đến Nguyên Ca vì muốn ban đổ Chương Vân, ngay cả danh dự của bản thân cũng không bận tâm mà cởi áo trước mặt mọi người, bà lại cảm thấy đau lòng.

Đứa nhỏ này, rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, vì sao lại thống hận Chương Vân đến như vậy, thậm chí không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để Chương Vân rơi đài?

Rốt cuộc Chương Vân đã làm gì con bé?

"Không phải ngươi, vậy chẳng lẽ là... Nguyên Ca?" Ôn phu nhân hơi do dự nói ra phán đoán của mình, thấy vẻ mặt của Thư Tuyết Ngọc liền biết mình đã đoán đúng. Bà kinh ngạc cũng mang theo chút khoái chí. "Ha, thật sự là quá tốt! Đứa nhỏ Nguyên Ca này thật hại, lại có thể kéo nữ nhân giả dối Chương Vân xuống ngựa, lợi hại! Đây không phải gọi là trò giỏi hơn thầy sao?"

"Ta tình nguyện mong muốn Nguyên Ca không cần lợi hại như vậy, ta chỉ hy vọng con bé có thể ngây thơ hoạt bát, không hiểu thế sự giống như Lan nhi!"

"Cũng không thể nói như vậy!" Ôn phu nhân kéo bà, ngồi xuống ghế mỹ nhân, sựu sắc bén trên khuôn mặt nhất thời dỡ xuống, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng: "Ta cũng nói thật với ngươi, nhìn Lan nhi đĩnh đạc như vậy, mỗi ngày cười nói không ngừng, ta làm mẫu thân tất nhiên trong lòng thấy thoải. Nhưng mà chung quy con gái vẫn phải gả tới nhà người khác, đến lúc đó một đống chuyện phu quân thiếp thất, thứ tử thứ nữ, bố mẹ chồng chị em dâu, làm sao có thể giống như ở nhà cha mẹ, trưởng bối đều cưng chiều, yêu thương, chuyện gì cũng không cần nàng bận tâm. Nhiều lần ta cũng muốn hung ác lên để dạy dỗ con bé, nhưng nhìn bộ dáng ngây thơ của nó, lại luyến tiếc mà cười cho qua! Haiz.. Ta rất sợ, bây giờ ta càng thương nó, tương lai lại càng hại nó!"

Bà khẽ thở dài, tràn ngập sầu lo, bao hàm cả tình yêu của một người mẹ đối với con gái.

Thư Tuyết Ngọc an ủi vỗ vỗ tay bà: "Ngươi con khá hơn ta, biết nên dạy Lan nhi cái gì, còn ta cứ như lâm vào trận mê mang. Nguyên Ca thông minh, có tâm cơ, có thủ đoạn, làm việc xử thế luôn có nguyên tắc, tuy rằng lúc nào cũng chiếm thé thượng phong, nhưng mà một người cả đời chỉ biết đấu qua đấu qua, cho dù cuối cùng có thắng, chẳng lẽ sẽ vui vẻ sao? Đứa nhỏ này dường như không có lưu luyến, bình tĩnh lý trí thậm chí có chút máu lạnh, ta thậm chí cảm thấy con bé giống như ngay cả bản thân mình cũng không để ý đến! Nhìn Nguyên Ca như vậy, ta thật sự thấy rất áy náy. Lúc Minh Cẩm sinh hạ Nguyên Ca đã nói, còn gái của nàng ấy chính là con gái của ta. Trước khi chết nàng ấy đã trịnh trọng phó thác Nguyên Ca cho ta, nhưng mà ta hoàn toàn không chăm sóc tốt Nguyên Ca!"

"Ta thấy Nguyên Ca không phải rất tốt sao?" Ôn phu nhân khó hiểu.

Thư Tuyết Ngọc an ủi vỗ vỗ tay bà: "Ngươi còn khá hơn ta, biết nên dạy Lan nhi cái gì, còn ta cứ như lâm vào trận mê mang. Nguyên Ca thông minh, có tâm cơ, có thủ đoạn, làm việc xử thế luôn có nguyên tắc, tuy rằng lúc nào cũng chiếm thế thượng phong, nhưng mà một người cả đời chỉ biết đấu qua đấu lại, cho dù cuối cùng có thắng, liệu có vui vẻ không? Đứa nhỏ này dường như không lưu luyến bất cứ cái gì, bình tĩnh lý trí thậm chí máu lạnh, hình như ta cảm thấy ngay cả bản thân mình con bé cũng không để ý đến! Nhìn Nguyên Ca như vậy, ta thật sự rất áy náy. Lúc Minh Cẩm sinh hạ Nguyên Ca đã nói, còn gái của nàng ấy chính là con gái của ta. Trước khi chết nàng ấy đã trịnh trọng phó thác Nguyên Ca cho ta, nhưng mà ta hoàn toàn không chăm sóc tốt Nguyên Ca!"

"Không phải Nguyên Ca sống rất tốt sao?" Ôn phu nhân khó hiểu.

"Đó là vẻ bề ngoài thôi, ta thấy bên trong con người của Nguyên Ca luôn bất an điều gì đó, dường như không có ánh sáng!" Thư Tuyết Ngọc thấp giọng nói, ngữ điệu chất chứa lo lắng và đau lòng: "Ta rất muốn dạy con bé, giúp nó thay đổi tính cách này, nhưng ta lại không biết nên dạy thế nào cho phải!"

Ôn phu nhân kinh ngạc vô cùng, an ủi bà: "Đừng lo, ta thấy Nguyên Ca là đứa thông minh, nhất định có thể hiểu được !"

"Khó lắm! Mấy năm trước Chư Thành giao Nguyên Ca cho Chương Vân chăm sóc, đó chính là sai lầm của ông ấy. Chương Vân căm ghét ta, càng căm ghét Minh Cẩm, bà ta nhất định không có ý tốt với Nguyên Ca. Mà ta lại đang giận Chư Thành, chẳng quan tâm tới Nguyên Ca, một mình con bé đối chọi với Chương Vân nhất định rất khó khăn, thậm chí còn trải qua chuyện gì đó rất thê thảm nên mới biến thành như bây giờ, không tin bất cứ ai, chỉ dựa vào chính mình, không từ thủ đoạn để trả thù Chương Vân thậm chí hi sinh cả bản thân mình! Ta vốn nghĩ mình xuất viện sẽ là chỗ dựa cho con bé, giúp con bé thay đổi tính tình hiện giờ nhưng ta lại chẳng làm được gì, thâm chí rất nhiều lúc là con bé tới giúp ta!" Thư Tuyết Ngọc càng nói càng cảm thấy đau lòng, đôi mắt ngấn lệ: "Ta cảm thấy Chư Thành mới thật sự là người có thể giúp được Nguyên Ca, ông ấy mới là chỗ để Nguyên Ca dựa vào. Ta rất muốn nói với Chư Thành chuyện của Nguyên Ca, nhưng ta lại sợ chữa lợn lành thành lợn què. Nhàn Nhã, ngươi nói xem, ta có nên nói với ông ấy không?"

Bọn họ từng là cặp vợ chồng rất tin tưởng nhau, nhưng bây giờ ông không còn tín nhiệm bà nữa, bà cũng không dám tin ông dễ dàng.

Nghĩ đến họ từng là phu thê ân ái một thời, nay lại đi đến nước này, Ôn phu nhân cảm khái , vỗ nhẹ lên tay bà, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi cũng đừng lo lắng nữa! Ngươi cũng biết tính tình của Bùi Chư Thành, yêu hận đều rất cực đoan, rất khó đoán trước hắn sẽ có phản ứng gì. Chuyện Bùi phủ các ngươi lại phức tạp, tuy hiện giờ Chương Vân bị giam lỏng, nhưng chưa chắc không thể vực dậy, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!"

"Không chỉ Chương Vân mà còn Bùi Nguyên Hoa nữa, nàng ta còn đáng sợ hơn Chương Vân rất nhiều." Thư Tuyết Ngọc lo lắng: "Cứ tưởng Chương Vân rơi đài chính là thời cơ để ta nói với Chư Thành, cho dù ông ấy không tin tưởng ngay lập tức, nhưng sẽ có thời gian từ từ quan sát , từ từ phát hiện, từng bước dung hợp với Nguyên Ca . Nhưng giờ lại thêm Bùi Nguyên Hoa, ta rất sợ nói những lời này sẽ tạo hiềm khích giữa Chư Thành và Nguyên Ca, Bùi Nguyên Hoa nhân cơ hội đó ly gián tình cảm cha con bọn họ, như vậy chẳng phải ta nghiệp chướng nặng nề hay sao?”

Ôn phu nhân nhíu mày: "Bùi Nguyên Hoa mới mười sáu tuổi, lợi hại vậy sao?"

Theo bà thấy, lúc trước Chương Vân đối phó Thư Tuyết Ngọc, thủ đoạn ly gián tình cảm giữa Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc đã đủ cao minh, chẳng lẽ con gái của bà ta còn giỏi hơn?

Thư Tuyết Ngọc đang định trả lời thì nha hoàn bên ngoài vội vàng báo có khách quý đến, hai người cuống quít đứng dậy, sửa sang lại trang phúc, ra ngoài nghênh đón tân khách tới chúc thọ.

Bên này Ôn Dật Lan dẫn Bùi Nguyên Ca ra hoa viên dạo chơi, dọc đường đi đã mấy lần lôi kéo Bùi Nguyên Ca định nói chuyện, nhưng ngại có đám người Bùi Nguyên Hoa ở đây, mình lại là chủ nhân, không thể bỏ mặc khách nhân không quan tâm nên chỉ có thể nhín nhịn tiếp đón mọi người. Nhận ra tâm tư của nàng, Bùi Nguyên Hoa mỉm cười, ôn hòa cười nói: "Ôn tiểu thư, ngươi và tứ muội của ta là bạn tốt nên nhất định có rất nhiều lời muốn nói. Đừng để ý chúng ta, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố hai vị muội muội thật tốt!"

Ôn Dật Lan mừng rỡ: "Cảm ơn ngươi!"

Nàng kêu nha hoàn dẫn đường cho bọn họ. Đợi cho ba người rời đi, nàng thân thiết kéo tay Bùi Nguyên Ca: "Đại tỷ ngươi tốt thật đấy, ngươi có tỷ tỷ như vậy thật hạnh phúc! Không giống mấy tỷ muội nhà ta, bọn họ nói chuyện với ta không hùa theo phụ họa thì cũng rụt rè e sợ giống như cả ngày ta đều ăn hiếp bọn họ ấy, làm hại ta bị phụ thân mắng!"

Nàng là đích nữ duy nhất của Ôn Mục Liễm, các tỷ muội còn lại đều là thứ nữ, cũng không thân thiết với nàng.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, Bùi Nguyên Hoa vẫn luôn như vậy, không buông tha bất kỳ một cơ hội nào gây ấn tượng với người khác. Có điều tính tình Ôn Dật Lan ngay thẳng, không tiếp xúc nhiều với Bùi Nguyên Hoa, càng không có xung đột lợi ích, cho nên tạm thời không cần phải cảnh báo nàng ấy, chỉ nói: "Nếu không thể cùng nhau thì nên ít gặp mặt, tránh cho hai bên cùng không vui!" Ôn Dật Lan ngay thắng, không có tâm cơ, so với việc dạy nàng mấy thủ đoạn đùa giỡn, không bằng kêu nàng ấy tránh mấy vị thứ nữ kia đi còn tốt hơn.

"Nương ta cũng nói như vậy." Ôn Dật Lan hơi buồn nhưng nhanh chóng bình thường trở lại: "Vậy ngươi cũng biết ta ở nhà nhàm chán thế nào rồi đấy? Thỉnh thoảng ra ngoài cũng không tìm được ai nói chuyện hợp ý. Vất vả lắm mới có ngươi hợp ý chút nhưng ngươi cứ rú trong nhà không ra ngoài, cũng không tìm ta chơi, ta rất muốn vọt tới nhà ngươi tìm ngươi tính sổ đó!" Nói xong, nàng đánh giá Bùi Nguyên Ca từ trên xuống, vui mừng nói: "Di nương của ngươi vừa xấu xa vừa lợi hại. Một lần ta tới nhà thấy ngươi bị ức hiếp, ngươi không có mẫu thân quan tâm, người lại ngốc nghếch mặc cho người ta bắt nạt. Ta rất sợ ngươi ở Bùi phủ bị người khi dễ, nhưng bây giờ ta yên tâm rồi, tỷ tỷ ngươi tốt như vậy, cho dù có người khi dễ ngươi, nàng ấy nhất định sẽ chăm sóc ngươi!"

Ngu ngốc để người bắt nạt?

Bùi Nguyên Ca dở khóc dở cười, lời này để nói Ôn Dật Lan có vẻ thích hợp hơn? Nhưng nàng biết Ôn Dật Lan có ý tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười: "Yên tâm, ta sống rất tốt!"

"Nhìn sắc mặt ngươi rất tốt, xem ra không phải chỉ nói để an ủi ta!" Ôn Dật Lan bỗng nhiên cười ranh mãnh, ghé vào tai nói nhỏ: "Ta nghe nói hôm nay Ngũ điện hạ với Cửu điện hạ đều đến, lát nữa khẳng định bên kia sẽ có làm thơ vẽ tranh, có muốn ta lén dẫn ngươi đi xem không? Bằng tướng mạo và tài nghệ của ngươi, nói không chừng có thể làm hoàng tử phi đó, đến lúc đó đừng quên công lao của ta!"

"Ôn tỷ tỷ!" Bùi Nguyên Ca cố ý mặt trầm xuống, "Ta mách Nhàn di cho ngươi xem!"

Ôn Dật Lan vội vàng kéo nàng, lấy lòng nói: "Nguyên Ca ngoan, đừng đi mà. Ta chọc ngươi chơi thôi! Ngươi đi nói với nương, nương lại mắng ta một trần, ngươi lỡ sao? Đừng đi mà, tranh thủ thời gian tán gẫu với ta, lát nữa có nhiều người, các tiểu thư chắc sẽ thi đấu tài nghệ ở Lạc Anh viên, ta không giỏi mấy thứ đó, lúc khác còn có thể kéo ngươi đi chỗ khác, nhưng hôm nay ta là chủ nhân, có chạy cũng không thoát! Lát nữa ngươi nhất định phải hỗ trợ giúp ta thu xếp, nếu có người tìm ta hỏi ta, ngươi trăm ngàn lần phải ngăn lại!"

Nàng ấy làm mặt mày ủ dột, hai tay chắp vào nhau, giương nhìn nàng: "Làm ơn, làm ơn đi mà!"

Bùi Nguyên Ca bật cười, gật đầu nói: "Được rồi!"

Đúng như Ôn Dật Lan suy đoán, sau khi các vị tiểu thư chúc thọ xong liền tốp năm tốp ba, hoặc ở trong đình, hoặc bên dòng suối, hoặc ở bụi hoa, bàn ghế đá, mấy đĩa điểm tâm, một ấm hương trà, bắt đầu thi đấu tài nghệ. Bên này đánh cơ vây, bên kia ngâm thơ đối đáp, bên này đan thanh diệu thủ (tay tuyệt diệu), bên kia nhan cân liễu cốt [*]. Nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của Ôn Dật Lan, Bùi Nguyên Ca nghĩ lời khẩn cầu trước đó chắc không phải khiếm tốn. Nàng tiến lên hỗ trợ, chỉ huy đám nha hoàn đi đi lại lại chuẩn bị khắp nơi, sau khi cảm thấy mọi chuyện đã tạm ổn thỏa, hai người đã toát đầy mồ hôi.

[*] Nhan cân liễu cốt

Nhan: nhan sắc; tên người là Nhân Chân Khanh đời Đường, nổi tiếng viết chữ đẹp; liễu: cây liễu; tên người là Liễu Tông Nguyên, đời Đường, viết chữ đẹp, sắc sảo; cân: gân, đây chỉ chữ viết có nét; cốt: xương, đây nói về chữ viết sắc sảo, có cốt cách đặc biệt.

Nghĩa: Chữ viết có gân nét đẹp như chữ của Nhan Chân Khanh, có cốt cách sắc sảo như của Liễu Tông Nguyên

"Nguyên Ca tốt, lần này thật cám ơn ngươi !" Ôn Dật Lan kéo tay nàng, không ngừng nói lời cảm tạ: “Nhân lúc rảnh rỗi, ngươi theo ta vào phòng đi, vừa ý cái gì ta sẽ tặng cho ngươi hết, coi như tạ lễ! Sau này trong phủ lại thiết yến, ngươi nhất định phải tới giúp ta nha!"

Bùi Nguyên Ca cười trừng mắt nhìn nàng: "Hóa ra là muốn ta làm khổ lực à (culi)?"

"Ngươi có thể làm được mà? Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường. Nếu ngày khác ngươi cần ta hỗ trợ, ngươi cứ việc mở miệng, ta cam đoan không từ chối!" Ôn Dật Lan nói tự nhiên, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ ra phía xa xa: "Ơ, kia không phải Đại tỷ của ngươi sao? Hình như đang đấu họa (thi vẽ tranh) bên đình đó, chúng ta qua đó xem đi, được không?"

Tuy Ôn Dật Lan hỏi “được không?” nhưng cũng đã kéo tay Nguyên Ca chạy đi.

Bùi Nguyên Ca quá hiểu tính tình này của nàng ấy, chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, đành phải qua đó.

Trong đình bát giác mái cong có hơn chục thiếu nữ hoa lệ đang đứng, xung quanh giăng tơ tằm để treo các bức họa của mọi người lên, thỉnh thoảng lay động theo làm gió, mùi mực thơm và thuốc màu nhàn nhạt, nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí. Bùi Nguyên Hoa mặc áo thông thân cổ tròn sắc tím, mặt mày như họa, nổi bật giữa bầy oanh oanh yến yến ở đây. Nàng hơi cúi đầu, hoàn thành nét vẽ tuyệt mĩ cuối cùng, chung quanh đột nhiên vang lên tiếng bàn luận xôn xao.

"Tranh đẹp! Quả thực là tranh đẹp!"

"Bùi đại tiểu thư không hổ mệnh danh là tài nữ đệ nhất kinh thành!"

"Lần này đấu họa nàng ấy lại đứng đầu rồi!"

... .dieendanlee.quy.doon

Trong tiếng nghị luận có cả bái phục lẫn ghen ghét, tất cả đều xoay quanh bức vẽ và chủ nhân của nó, còn Bùi Nguyên Hoa vẫn đứng ung dung. Trên giấy tuyên thành trơn bóng, trăm hoa khoe sắc nở rộ khắp nơi, thiếu niên mặc y phục màu tím phóng ngựa chạy như bay, tuấn mã oai phong đạp lên vô số cánh hoa, bay lên không trung trông rất sống động."Cả bức họa vận dụng ngòi bút tinh tế lưu loát, màu sắc tươi sáng cũng rất hài hòa, bám sát đề mục, thật sự là tác phẩm xuất sắc hiếm thấy. Kinh thành đệ nhất tài nữ quả nhiên danh bất hư truyền!" Một thiếu nữ bình luận, không ngừng gật đầu tán thưởng.

Nghe vậy, ánh mắt bốn phía đều tập trung trên người Bùi Nguyên Hoa.

Mà trung tâm của những ánh nhìn đó, Bùi Nguyên Hoa cười yếu ớt khiêm tốn, không hề có chút kiêu căng, lộ ra phong thái thong dong, chói lọi.

Từ khi được phong làm kinh thành đệ nhất tài nữ, Bùi Nguyên Hoa đã vô số lần trải qua qua cảnh tượng như vậy, lần nào cũng khiến nàng cảm thấy thỏa mãn tận đáy lòng, nhưng lần này có ý nghĩa hơn cả, bởi vì... Nghĩ tới đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca với Ôn Dật Lan yêu kiều đứng cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười, ngoắc tay với hai người, nói: "Ôn tiểu thư, Tứ muội, lại đây vẽ thử đi?"

Ôn Dật Lan không hiểu hội họa, vội vàng từ chối: "Không cần, ta không biết vẽ."

"Có Đại tỷ phía trước, muội muội không dám bêu xấu!" Thật ra Bùi Nguyên Ca có thể đoán ra tâm tư của Bùi Nguyên Hoa, khéo léo từ chối.

Bùi Nguyên Hoa tất nhiên không buông tha cho nàng dễ dàng, nàng ta cười dịu dàng, ôn nhu nói: "Tứ muội cần gì phải khiêm tốn như thế? Tứ muội thêu bức Mai thọ đồ, ngay cả phụ thân cũng phải tán thưởng. Bức Xuân mai đồ trong phòng khách do Hoàng thượng ngự ban cũng tháo xuống thay bằng bức tranh của muội, điều đó đã chứng tỏ được họa kỹ tuyệt định của muội rồi. Đừng keo kiệt vậy chứ? Ta lấy thân phận tỷ tỷ ra lệnh cho muội, không được từ chối, mau tới đây để mọi người chiêm ngưỡng tài nghệ của muội đi!"

Nói xong, không để nàng cự tuyệt đã bày xong giấy vẻ, chuẩn bị thuốc màu xong xuôi, tiến lên giữ chặt tay nàng, kéo đến trước đài.

Hành động như vậy mang tính ép buộc không thể nghi ngờ, nhưng kiểu đùa giỡn kết hợp với vẻ mặt hờn dỗi bướng bỉnh, lại làm cho người ta nghĩ rằng tỷ muội các nàng đang đùa vui, chứ không hề nghĩ Bùi Nguyên Hoa có dụng ý khác.

Bức họa này của Bùi Nguyên Hoa, bất luận là cách vận dụng ngòi bút, phối màu hay chủ đề đều đã đến cực hạn, ngay cả chính Bùi Nguyên Hoa cũng cảm thấy đây là bức họa tốt nhất mà nàng vẽ, người xung quanh nhất là lời tán thưởng của vị tiểu thư kia càng chứng minh điều đó. Nàng tin rằng Bùi Nguyên Ca tuyệt đối không thể vượt qua được!

Không nhất định phải khiến Bùi Nguyên Ca xấu mặt, chẳng qua nàng muốn chứng minh ai mới là tiểu thư ưu tú nhất, xuất sắc nhất Bùi phủ!

"Ngươi cũng vẽ sao? Mau vẽ cho ta xem!" Ôn Dật Lan vốn có thiện cảm với Bùi Nguyên Hoa, còn tưởng rằng nàng ta muốn giúp Bùi Nguyên Ca nâng cao danh tiếng, nên đi tới nói giúp Bùi Nguyên Ca . Nội tình chuyện Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, nàng có nghe Ôn phu nhân nói qua đôi câu, nhưng dù sao từ hôn cũng gây tổn hại thật lớn tới thanh danh của nữ tử, nếu có thể mượn cơ hội này giúp Bùi Nguyên Ca giành được danh tiếng, cũng coi như đền bù.

Tiểu thư kia cũng lại cười nói: "Cô nương không ngại thử một lần!"

Các cô gái chung quanh không cam lòng để Bùi Nguyên Hoa nổi tiếng, nghe Bùi Nguyên Hoa nói họa kỹ của Bùi Nguyên Ca rất giỏi, đều mong nàng lấn át Bùi Nguyên Hoa, ai nấy cũng cao giọng khen ngợi phụ họa, thúc giục Bùi Nguyên Ca đồng ý.

Nhiều người lên tiếng như vậy, Bùi Nguyên Ca không thể cự tuyệt được nữa, đành nói: "Lấy đề thế nào?"

"Chính là bảy chữ này, “đạp hoa quy khứ mã đề hương” (vó ngựa trở về đạp hoa thơm)!" Bùi Nguyên Hoa chỉ vào bức thư pháp viết bảy chữ rồng bay phượng múa treo giữa đình. Mà các bức họa xung quanh quả thực đều lấy ngựa và hoa làm chủ đề, phần lớn đều giống như Bùi Nguyên Hoa vẽ, vó ngựa tung bay, cánh hoa phất phới. Nhìn bốn phía thì bức họa của Bùi Nguyên Hoa xuất sắc nhất, chẳng trách dù mọi người có ghen tị cũng không thể không thừa nhận tài hoa của nàng ta.

Dựa vào khả năng quan sát của mình , Bùi Nguyên Ca chắc chắn bức họa này của Bùi Nguyên Hoa đã là vẽ đẹp nhất có thể rồi, không thể hơn được nữa.

Nếu nàng cũng vẽ như vậy, nhiều nhất chỉ có thể ngang hàng với Bùi Nguyên Hoa, muốn vượt qua nàng ta nhất định phải độc đáo, đánh vào điểm khác nhau giữa hai người. Vó ngựa trở về đạp hoa thơm... . Vó ngựa trở về đạp hoa thơm... Đột nhiên mắt Bùi Nguyên Ca sáng lên, nàng có ý tưởng, bắt đầu múa bút.

Theo nét vẽ của nàng, một bức tranh tươi mới từ từ hiện ra trước mắt mọi người.

Không lấy ngựa và hoa làm chủ đề giống mọi người, trong bức tranh của nàng, cưỡi trên lưng ngựa là một bóng lưng xa xôi, như ẩn như hiện, hoa cỏ xung quanh cũng chỉ phác hoa sơ lược, nhuộm một màu đỏ tím khiến người ta cảm giác trăm hoa nhiễu loạn. Chính giữa bức họa là dấu vết vó ngựa (vết chân ngựa) vô cùng rõ ràng, lần lượt dọc theo hướng người cưỡi ngựa phía xa, một cánh bướm xanh ngọc nhẹ nhàng đậu lên dấu chân đó.

Đạp hoa trở về, vó ngựa nhiễm hương, thế nên dẫn bướm tới bay lượn. (ý chỗ này là trên vó ngựa dính hương hoa, dẵm xuống đất để lại dấu chân, dấu chân ý cũng nhiễm mùi hương, hương thơm dụ bươm bướm bay tới)

Cả bức họa này, bốn chữ "đạp hoa trở về" dùng để tô đậm chữ "hương" ý chính của cả câu, vừa sát đề lại độc đáo, so với diễn tả thẳng thừng"đạp hoa trở về" thì cảnh tượng này càng lộ vẻ xa xăm, ý tưởng này hiển nhiên cao hơn những người khác một bậc.

Tất nhiên trong đó cũng bao gồm Bùi Nguyên Hoa.

Ngơ ngác nhìn Bùi Nguyên Ca vẽ "đạp hoa trở lại vó ngựa hương" rồi nhìn lại chính mình , Bùi Nguyên Hoa đương nhiên hiểu được mình đã thua. Đây giống như một cuộc khoa cử, sát đề là yêu cầu đầu tiên, chủ đề bức họa của Bùi Nguyên Ca cao minh hơn bọn họ, hơn nữa bức họa này hư thực đối xứng, phối màu và lối vẽ không hề thua kém nàng. Cứ như vậy, hiển nhiên là nàng thua.

Thời điểm mời Bùi Nguyên Ca không lâu trước đó, nàng còn tự tin đầy mình, cho rằng Bùi Nguyên Ca tuyệt đối thất bại bởi nàng.

Mà hiện tại, sự thật ở trước mặt, tự tin của nàng đúng thật là cười nhạo!

Vốn dĩ muốn Bùi Nguyên Ca thua mình, đồng thời hãnh diện trước mặt mọi người, cũng làm cho phụ thân biết được, đến tột cùng ai mới là đứa con gái đáng để ông kiêu ngạo nhất. Cho nên nàng mới dùng hết mọi thủ đoạn, không để Bùi Nguyên Ca cự tuyệt liền kéo nàng ta vào đài, cuối cùng kết quả lại tạo danh tiếng cho Bùi Nguyên Ca? Nhìn bốn phía vắng lặng không một tiếng động, ánh mắt tán thưởng của mọi người, nhất là bộ dáng gật đầu liên tục của thiếu nữ đó, trong lòng Bùi Nguyên Hoa tràn ngập không cam lòng.

"Một bức họa đạp hoa trở về vó ngựa hương thật đẹp, trong tất cả bức họa có ở đây, bức này là hợp ý ta nhất!" Một giọng nam tử truyền tới.

Bùi Nguyên Ca quay người lại, nhất thời ngẩn ra, sao có thể là hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.