Đích Nữ Vô Song

Chương 82: Chương 82: Chương 81.1) Ôn các lão nhậm chức thủ phụ, hôn sự của Nguyên Ca




Trước cửa Ôn phủ, chúng tình (tâm trạng đám đông) như thủy triều, dường như đều lên án công khai. Mồ hôi trên trán Lý Thụ Kiệt chảy ròng ròng, hắn vốn cho rằng kế hoạch bày bố thiên y vô phùng (không chút sơ hở), không ngờ lại bị phá hủy dễ dàng như vậy. Nữ tử áo xanh trước mặt cố ý vu vạ cho hắn, còn nói đến nha môn, chờ quan môi Tĩnh Châu trả lời, đơn giản là muốn dời tầm mắt mọi người, kéo dài thời gian. Còn tiếp tục như vậy, tính toán của chủ nhân tính chỉ sợ sẽ thất bại.

Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp xoay chuyển cục diện này!

Cái khó ló cái khôn, Lý Thụ Kiệt bỗng nói: "Vị cô nương này, ngươi nói rằng có đính ước với con trai ta, vậy trong tay hẳn sẽ có canh thiếp của nó, xin hỏi ngày sinh tháng đẻ của con trai ta là gì?" Nữ tử áo xanh và Vương bà tử này tuyệt đối không có quan hệ với Lý Thụ Kiệt, hắn không tin bọn họ biết ngày sinh tháng đẻ của con trai hắn, đến lúc đó có thể vạch trần các nàng là giả.

Nữ tử áo xanh không chút do dự nói: "Sinh thần của lệnh công tử chính là giờ hợi mùng tám tháng tư năm Canh tuất."

Nha đầu kia quả nhiên có chuẩn bị! Trong lòng Lý Thụ Kiệt càng thêm cảnh giác, Lý Thụ Kiệt thân là quan gia, bộ Hộ không thể không lưu trữ gia cảnh của hắn, Ôn Các lão có thể tra được. Nhưng mà bộ Hộ chỉ lưu trữ ngày tháng năm sinh, không có canh giờ, nhưng nha đầu kia phản ứng rất nhanh, chắc chắn là bịa ra. Trong lòng Lý Thụ Kiệt cười lạnh, ngươi cho rằng thuận miệng hư cấu là có thể lừa dối được sao?

"Cô nương nói sai rồi, khuyển tử rõ ràng sinh vào giờ Thân, sao ngươi lại nói giờ Hợi chứ? Nếu Lý phủ của ta thực sự đính hôn với Vương gia của ngươi, canh thiếp của khuyển tử chắc hẳn đã đưa đến, Vương cô nương lại tâm tâm niệm niệm cửa hôn sự này như vậy, chẳng lẽ ngay cả giờ sinh của khuyển tử cũng nhớ lầm sao?"

Mọi người nhất thời ồ lên, trong ánh mắt để lộ vài phần hoài nghi.

"Lý đại nhân, ngươi làm như vậy thật quá đáng." Giọng nói của nữ tử áo xanh đầy bi thương mà lòng căm phẫn. "Tiểu nữ đã sớm nói qua, chỉ cần ngươi trả lại canh thiếp cùng ngọc bích trâm gia truyền, tiểu nữ và lệnh công tử sẽ giải trừ hôn ước. Mà hiện tại, ngươi vì muốn hủy bỏ hôn sự này, ngay cả ngày sinh tháng đẻ của lệnh công tử cũng nói láo, thật sự quá quắt mà. Đây là thiếp canh trao đổi khi Vương gia đính ước với Lý gia, trên mặt viết rành rành ngày sinh tháng đẻ của lệnh công tử."

Nữ tử áo xanh nói xong, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy ố vàng, giơ lên cao cho mọi người cùng nhìn, ngày sinh tháng đẻ đúng như nàng nói.

"Canh thiếp của tiểu nữ và lệnh công tử đều ở chỗ quan môi, nếu Lý thế bá còn muốn chống chế, sao không ngại chờ một thời gian, đợi người tới Tĩnh Châu xác thực, không phải lúc ấy chân tướng sẽ rõ ràng sao? Vì sao Lý thế bá không muốn chờ mà phải ngậm máu phun người, nói xấu tiểu nữ lần nữa?" Thanh y nữ tử khí thế bức người. "Muốn làm sáng tỏ chuyện này rõ ràng rất dễ, chỉ cần yên lặng chờ hai tháng, tới Tĩnh Châu lấy bằng chứng, ai trong sạch, ai vô tội sẽ biết ngay. Vì sao Lý đại nhân không dám chờ? Bên trong rốt cuộc có nội tình gì không thể cho ai biết?"

Nói thừa, chờ hai tháng nữa người từ Tĩnh Châu trở về, hôn sự hai nhà Vương Lý tất nhiên có thể chứng minh không có, nhưng chân tướng hắn giả mạo Lý Thụ Kiệt cũng sẽ bị vạch trần! Quan trọng hơn là, khi đó Ôn Cảnh Các có lẽ đã tiếp nhận chức thủ phụ rồi, tất cả mưu tính của chủ nhân đều tan thành mây khói!

Nhưng những lời này không thể nói ra miệng.

Nghe nữ tử áo xanh nói hùng hồn mạnh mẽ, lại rất có lý, tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu. Đúng vậy, chân tướng sự thật như thế nào, chỉ cần đợi đám người tới Tĩnh Châu trở về thì lập tức sẽ rõ ràng . Vị Lý đại nhân này hoảng hốt lo sợ, lại luôn lảng tránh đề tài này, có lẽ là chột dạ sợ lấy được bằng chứng, nên muốn bôi nhọ cô nương này trước rồi tính sau! Vì từ hôn, ngay cả ngày sinh tháng đẻ của con mình cũng nói láo, thật sự xấu xa vô sỉ.

Ôn Cảnh Các đứng bên nhìn, trên mặt vẫn không chút biểu cảm, nhưng trong lòng không khỏi tán dương.

Nha đầu họ Bùi này thật sự quá xảo quyệt! Ông vốn vì Lý Thụ Kiệt đột nhiên làm khó dễ mà lo lắng, bởi vì trong tư liệu bộ Hộ tra được không có giờ sinh, sợ nha đầu kia không đáp được, không ngờ nàng thuận miệng bịa ra, còn nói rất hùng hồn lý lẽ, hù dọa hết những người xung quanh.

Thấy tình hình ngày càng không ổn, Lý Thụ Kiệt bỗng nhiên liếc nhìn một người trong đám đông.

"Vị cô nương này, tại hạ và Lý huynh tương giao nhiều năm, chưa bao giờ nghe hắn nói từng đến huyện Vân Trúc, càng không nghe nói con hắn có đính ước với ai. Hơn nữa, ta có thể làm chứng, con của Lý huynh sinh vào giờ Thân, không phải giờ Hợi." Một người trung niên mặc áo xanh, vạt thẳng ám văn bỗng nhiên bước ra từ trong đám người, dưới cằm lún phún vài ba sợi râu, thần thái thản nhiên, thoạt nhìn nho nhã có thể tin tưởng. "Lý huynh là người hào sảng quang minh, lên chức nhiều năm đều dựa vào bản lĩnh của mình. Ngươi nói như vậy tức là nói xấu quan viên triều đình, đó là trọng tội! Tốt nhất là nhanh chóng tạ lỗi với huynh ấy, cầu hắn khoan thứ cho ngươi đi!"

Nói năng ôn hòa trấn tĩnh, không vội không nóng nảy, bộ dáng ngay thẳng.

Hừ, ngươi có thể bịa đặt, giả mạo vị hôn thê của con trai Lý Thụ Kiệt, chẳng lẽ chúng ta không thể làm theo, tìm nhân chứng chứng minh ngươi nói dối sao? Dù sao trong kinh thành không có ai biết Lý Thụ Kiệt, ngươi có thể bịa chuyện, chúng ta cũng làm được! Không thì cứ tập hợp lại xem, để xem nhân chứng của ai nhiều hơn?

Ỷ vào việc không ai nhận ra làm chỗ dựa, trong đám người vang lên tiếng hô quát: "Đúng vậy, chúng ta đều có thể làm chứng cho Lý huynh."

Thấy sự tình sắp giải quyết thuận lợi thì nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giải Kim, Ôn Các lão có chút nóng ruột, ông đương nhiên có thể nhìn ra những người này có chủ ý gì. Trọng điểm bây giờ là hoàn toàn không có ai quen biết Lý Thụ Kiệt, cho nên nữ tử áo xanh giả mạo vị hôn thê của con trai Lý Thụ Kiệt, không ai có thể vạch trần, nhưng bên cạnh đó, nếu người khác giả mạo hảo hữu của Lý Thụ Kiệt, cũng không ai vạch trần được. Cứ như vậy, kết quả cuối cùng như thế nào không ai nắm chắc được.

Giờ phút này mới thò đầu ra, có phải quá muộn rồi không? Dưới khăn che mặt, nữ tử áo xanh cong môi mỉm cười: "Chư vị thật sự là bạn tốt của Lý đại nhân sao?"

"Đúng vậy." Văn sĩ trung niên nhanh nhẹn gật đầu, phía sau vang lên tiếng phụ họa.

"Vậy kỳ quái, chư vị đều là bạn tốt của Lý đại nhân, biết tường tận mọi chuyện của Lý đại nhân và Lý Công tử, nếu tiểu nữ thật sự mạo nhận lừa hôn, vì sao khi tiểu nữ xuất hiện, các vị không ai lên tiếng, đợi đến khi Lý đại nhân bị tiểu nữ tử chất vấn á khẩu không nói được gì nữa, mới xuất hiện tố cáo tiểu nữ? Chư vị quả nhiên là bạn tốt của Lý đại nhân, đúng là…quá tốt!" Nàng cố ý nhấn mạnh câu cuối, ý ngoài lời, là chỉ những người này tình hình của Lý Thụ Kiệt không ổn nên mới ra mặt giả chứng giúp hắn.

Nếu tất cả đều là giả mạo, vậy xem ai lấy được tín nhiệm của người!

Nữ tử lớn tiếng áp chế, đã khiến người xem chung có ấn tượng từ trước, sau khi bị nàng lên án, Lý Thụ Kiệt biến thành kẻ xấu xa, vong ân phụ nghĩa, lật lọng điển hình. Hơn nữa nàng chất vấn hợp tình hợp lý, mọi người tin hơn phân nửa, nghị luận bùng lên.

Văn sĩ trung niên thấy không ổn, miễn cưỡng cười nói: "Vừa rồi tại hạ quá mức khiếp sợ, cho rằng Lý huynh gạt chúng ta định hôn sự cho con trai, cho nên không có lên tiếng. Vừa rồi nghe được ngày sinh tháng đẻ của Lý Công tử mới xác định, là cô nương nghĩ sai rồi, bởi vậy mới bước ra làm chứng."

Câu giải thích này quá gượng ép, vừa dứt lời, chung quanh đã vang lên từng trận xì xào.

"Chư vị cảm thấy giải thích có thể khiến mọi người tin tưởng sao?" Nữ tử áo xanh cười lạnh, cho dù cách một lớp khăn che mặt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như phóng điện của nàng. "Ta sớm đã nói rồi, rốt cuộc chuyện này là thật hay giả, muốn chứng minh rất đơn giản, chỉ cần phái người đến Tĩnh Châu là xong. Nếu chư vị chắc chắn, nhận định Lý đại nhân vô tội, còn ta có ý lừa hôn, vậy chư vị và Lý đại nhân có dám cùng ta tới Hình bộ, đợi Hình bộ nghiệm chứng không?"

"Việc này...." Mọi người nhất thời cứng lưỡi, bọn họ đều ý thức được mấu chốt của chuyện này.

Chỉ cần nhất đáp ứng đến Tĩnh Châu nghiệm chứng thì mọi chuyện sẽ hỏng bét hết.

Nữ tử áo xanh ngẩng đầu, khăn che mặt bao trùm che lấp mất vẻ mặt, nhưng vẫn lộ ra ý khinh thường: "Chư vị không dám sao? Kỳ quái quá. Chư vị luôn mồm chỉ trích ta lừa hôn, nói láo, nhưng rõ ràng có phương pháp chứng minh ngắn gọn và dễ nhất, chư vị lại giống hệt Lý đại nhân không dám đợi. Tiểu nữ thật sự không rõ, đây rốt cuộc là vì lý do gì?"

Nàng dẫn dắt khéo léo, kéo hết sự chú ý của mọi người tập trung vào việc bọn họ không dám đợi chứng cứ từ Tĩnh Châu.

Bọn họ không dám là vì chỉ cần kéo dài qua khoảng thời gian này, chuyện này sẽ không còn tác dụng, nhưng trong mắt mọi người lại cảm thấy những người này có tật giật mình, cho nên không dám đợi kết quả kiểm chứng từ Tĩnh Châu. Nếu vị cô nương này thật sự lừa hôn, vì sao hết lần này tới lần khác yêu cầu đến quan nha xác minh? Nào có kẻ lừa đảo nào cả gan làm loạn, tự đâm đầu vào mũi giáo như vậy?

Suy nghĩ như vậy, ai tin, ai ngờ, vừa nhìn là hiểu ngay. Mọi người dùng ánh mắt hoài nghi, khinh bỉ nhìn Lý Thụ Kiệt cùng những người đó.

Trên tầng lầu, Vũ Hoằng Mặc một thân thông bào cẩm lam cổ tròn, dùng ngân tuyến thêu hoa sen, nhưng bông hoa đẹp như vậy lại hoàn toàn bị dung nhan tuyệt mỹ kia lấn án, ngược lại càng khiến gương mặt hắn thêm rạng rỡ. Nghe nữ tử áo xanh trả lời, ý cười ở khóe miệng càng sâu. Nữ tử này rất có ý tứ, mặc kệ đối phương giở chiêu gì, nàng đều không thèm quan tâm, chỉ nói bản thân nói thật, người khác nói là giả . Nếu ngươi không tin, được, ngươi không tin chúng ta sẽ chờ kết quả ở Tĩnh Châu, ngươi không dám chờ tức là ngươi chột dạ, chứng minh lời ta nói là sự thật!

Cho dù những người này có lục tìm thế nào, nàng chỉ cần yên ổn ngồi buông cần (câu cá), lấy bất biến ứng vạn biến.

Bản thân chiêu này đã đủ nham hiểm, kết quả nàng còn thật sự thông minh, chỉ cần đối phương lộ ra một chút sơ hở, có thể lập tức bắt lấy, gia dĩ công kích, khéo léo khoa môi múa mép, chỉ trích ba hoa chích choè, khó trách khiến quần chúng xung quanh đều tin tưởng —— Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên cười nhẹ, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm nữ tử áo xanh trong đám người, hào quang trong mắt sáng rọi.

Dáng người nàng mập mạp khiến người ta không đặt nhiều ánh mặt, dùng khăn che mặt loại dài, búi tóc xõa xuống che lấp hoàn toàn khuôn mặt, không nhìn ra chút dấu vết. Nhưng mới một khắc vùa rồi, mặt nàng hơi nâng lên, mạng (che mặt) mềm như tơ dán lên khuôn mặt lộ dáng vẻ duyên dáng không hề tương xứng với thân thể to kệch của nàng

Hơn nữa, nữ tử áo xanh này cho hắn cảm giác quen thuộc.

Vương cô nương... Vũ Hoằng Mặc nhếch khóe miệng cười, thật sự rất thú vị!

Tình hình phía dưới đã nghiêng về một bên , Lý Thụ Kiệt cùng những người gọi là bằng hữu của hắn bất luận thế nào cũng không dám chờ đối chứng, không thể không khiến người ta nghi ngờ. Thấy lửa cháy đã đủ, Ôn Cảnh Các lớn tiếng quát: "Lý đại nhân, đây là chuyện gì? Lệnh lang rõ ràng đã có hôn phối, vì sao còn muốn dụ dỗ con ta, định hôn sự với Ôn phủ? Rốt cục ngươi có mưu đồ gì?" Nói xong, giương giọng nói với mọi người. "Chư vị, không phải Ôn Cảnh Các ta có ý hối hôn nhưng mọi người cũng thấy, vị Lý đại nhân này làm việc hoang đường, vong ân phụ nghĩa, tự dẫm tiền đồ trước mặt, hôn sự này chỉ có thể tạm thời gác lại, đợi lão hủ phái người tới Tĩnh Châu kiểm chứng trở về, sau khi biết rõ chân tướng mới định đoạt."

Trải qua trận ầm ĩ của nữa tử áo xanh, tất cả mọi người đã tin ông, lúc này Ôn Các lão làm vậy là vô cùng hợp lý. Ông không trực tiếp phá bỏ hôn ước, mà đợi người tới Tĩnh Châu kiểm chứng trở về, điều tra rõ chân tướng mới định đoạt, đây là chuyện rất phúc hậu.

Vừa nói xong, mọi người đều gật đầu: "Cần phải vậy."

Có người dữ dằn hô lớn muốn đánh tên tiểu nhân vô lại Lý Thụ Kiệt vong ân phụ nghĩa, hối hôn quỵt nợ.

Ôn Cảnh Các không hề quan tâm Lý Thụ Kiệt mất thế, xoay người nói với nữ tử áo xanh: "Vương cô nương thâm minh đại nghĩa, lại tự tôn tự ái, thật làm lão hủ tán thưởng. Nếu không chê, không bằng vào phủ phụng trà?"

Nữ tử áo xanh phúc thân nói: "Đa tạ ý tốt của đại nhân, nhưng tiểu nữ thân phận nghèo túng, không dám trèo cao. Nếu không phải bất đắc dĩ, tiểu nữ cũng không nguyện xuất đầu lộ diện, nay chân tướng đã rõ ràng, tiểu nữ cùng mẫu thân mới tới kinh thành, phong trần mệt mỏi vô cùng mệt nhọc, cũng phải hầu hạ mẫu thân nghỉ ngơi ổn thỏa. Xin cáo từ ." Nói xong nàng lại phúc thân với mọi người xung quanh, xong xuôi mới đỡ Vương bà tử rời đi.

"Cửu điện hạ?" Hàn Thiết nhìn người trung niên mặc áo xanh đứng bên, mở miệng hỏi.

Lần này Trương các lão cáo lão hồi hương, Ôn Các lão và Lý Các lão đều có khả năng tiếp nhận chức vụ thủ phụ. Lý Các lão xưa nay ủng hộ Ngũ điện hạ, Cửu điện hạ tất nhiên không muốn nhìn Lý Các lão ngồi lên vị trí đó, làm cho thế lực của Ngũ điện hạ càng tăng. Bởi vậy khi nghe đến hôn ước của Ôn phủ liền nhận thấy bất thường, trải qua vất vả rốt cục tìm được người này. Hơn mười năm trước, cả nhà Lý Thụ Kiệt từng nhập kinh, dừng chân ở khách điếm của người này nửa tháng nên hắn vẫn có ấn tượng với Lý Thụ Kiệt, bởi vậy liền thử dẫn hắn ta đến chỉ ra và xác nhận.

Không ngờ đến chỗ của Ôn Các lão lại gặp một cảnh tượng khác. Thế này cần người gì người đứng ra nhận mặt nữa?

"Đưa hắn trở về đi!" Vũ Hoằng Mặc vẫy vẫy tay. Màn kịch trước mặt còn phấn khích hơn kế hoạch của hắn nhiều, dừng lại nhìn nữ tử áo xanh tách đám người rời đi, khóe miệng Vũ Hoằng Mặc mỉm cười. "Hàn Thiết, trước mắt ngươi đưa hắn tới chỗ an toàn, chuẩn bị tương lai có chỗ dùng. Bản điện hạ có việc, đi trước một bước." Nói xong, xoay người xuống lầu.

Nữ tử áo xanh đỡ Vương bà tử, cách Ôn phủ một khoảng, thừa dịp mọi người không chú ý lẩn vào một khách điếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.