Đích Nữ Vô Song

Chương 76: Chương 76: Chương 75. Chém đứt cánh tay xà mỹ nữ




Trước kia Bùi Chư Thành vô cùng tín nhiệm Chương Vân, nhưng sau khi trải qua chuyện Bùi Nguyên Ca thật giả, nổi lên lòng nghi ngờ nên không muốn nhắc nhiều tới người này. Lúc này nhìn Ca nhi lệ rơi đầy mặt, lại khiến ông nhớ đến khoảnh khắc Ca nhi bị Chương Vân làm nhục trước mặt mọi người, phải cởi áo nghiệm thân, từng giọt nước mắt của Ca nhi, hình ảnh ấn ký đóa hoa đỏ rực và nỗi đau đó khắc sâu trong lòng ông.

Nếu ông là người cha tốt, bảo vệ tốt cho con gái, làm sao Ca nhi phải chịu loại khuất nhục này?

Bản thân là đích nữ, lại bị di nương bức bách đến mức ấy…

“Sau khi về phủ, con nghe trong phủ đồn, nói… đại tỷ tỷ không được tuyển là vì con hại Chương di nương bị biếm làm tiện thiếp. Nếu không phải do con, lúc này đại tỷ đã sớm vào cung làm quý nhân… Còn nói, nói con cố ý, di nương của đại tỷ bị biếm làm tiện thiếp, ngay cả hôn sự cũng bị người xem thường, không tìm được mối tốt, như vậy con … Con gây rắc rối cho đại tỷ rồi…” Bùi Nguyên Ca nói xong, nghẹn ngào cúi người trước Bùi Nguyên Hoa, “Đại tỷ, muội thật sự không biết chuyện của di nương sẽ liên lụy tới đại tỷ, sớm biết như vậy, sớm biết như vậy …”

Nói xong lại “Oa” một tiếng, khóc rống lên. Trang@dđlqđ@bubble editor

“Phụ thân, con thật sự không muốn gây khó dễ cho ai cả, con cũng không biết, đại tỷ lạc tuyển vì chuyện của Chương di nương. Lời người đáng sợ, để chứng minh trong sạch, phụ thân thả Chương di nương ra đi, con…” Bùi Nguyên Ca nói xong, dường như lại nhớ tới tình cảnh lúc đó, vừa tức vừa xấu hổ lại giận dỗi, nói không kịp thở: “Con đến thôn trang ở là được, để tránh lại bị di nương bức ép, nói con… nói con không phải con gái người, con là giả! Bây giờ con trở về dặn dò Tử Uyển, Mộc Tê bảo bọn họ thu xếp đồ đạc, con tới Cẩm tú lương uyển ở!” Nói xong, nàng liền muốn ra ngoài.

“Hồ đồ!” Nhìn bộ dáng tủi thân của con gái nhỏ, Bùi Chư Thành đau lòng vô cùng, không nhịn được lại nghĩ tới lúc đó, vội vàng kéo nàng nói: “Ca nhi không được nói bậy, mới nghe mấy lời linh tinh ở đâu đã bắt đầu nghĩ ngợi lung tung! Con là người quản lý Bùi phủ, nếu có nô tài đàm tiếu chủ tử như vậy, bắt được phải đánh, cộng thêm trừng phạt nghiêm khắc mới đúng, sao nhát gan rồi hả?”

“Ngộ nhỡ bọn họ nói con chột dạ?” Hai mắt Bùi Nguyên Ca đẫm lệ mông lung nói.

Bùi Chư Thành có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dí dí trán của nàng, nói: “Chột dạ cái gì? Ngày đó Chương Vân đã làm sai, ta và mẫu thân của con tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể giả? Đã làm sao thì phải chịu trừng phạt, mệnh lệnh trừng trị Chương Vân là ta ra, con nói như vậy tức là nói phụ thân ta trừng trị không thích đáng sao? Sao bọn chúng không dám nói ta? Nói đi nói lại cũng là tính con quá mềm yếu, khiến người ta nghĩ con dễ ức hiếp! Còn chứng minh trong sạch nữa? Chứng minh trong sạch cái gì? Con chứng minh trong sạch với ai? Ta là chủ nhân Bùi phủ, cũng là phụ thân của con, chuyện ngày hôm đó ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ ta tin con còn không bằng mấy nô tài sao? Hay là Ca nhi cũng không tin phụ thân, cho rằng phụ thân dễ dàng bị người khác lừa như vậy - -?“

Giữa lúc nói chuyện bỗng nhiên nghĩ đến Chương Vân, trong lòng ông liền sinh ý chán ghét không nói thành lời.

Trước đây ông vẫn cho rằng Ca nhi bướng bỉnh, ngỗ nghịch, vì sao dạy mãi không sửa? Truy cứu nguyên nhân, chẳng phải bởi vì bị Chương Vân che giấu, tin Chương Vân mà không tin Ca nhi sao? Đó không phải là ông dễ bị người khác che mắt à? Ca nhi không tin ông cũng là phải!

Bùi Chư Thành thở dài nặng nề, yêu thương vuốt ve tóc Bùi Nguyên Ca, ôn nhu nói: “Ca nhi yên tâm, về sau bất kể phát sinh chuyện gì, ta vĩnh viễn là phụ thân của con, vĩnh viễn tin con, luôn đứng ở phía bên con. Cho nên đừng nghĩ ngợi lung tung, coi con khóc xong có giống con mèo lem luốc không kìa!”

Giọng nói của ông trầm thấp mang theo ý kiên quyết khiến trong lòng Bùi Nguyên Ca hơi hơi chấn động.

Nhưng lập tức lại một trận mất mát.

Tín nhiệm …

Đúng vậy, quả thực bây giờ phụ thân rất tín nhiệm nàng, nhưng cũng phải xem nói về ai? Nếu bây giờ nàng nói cho phụ thân, chính Chương Vân hại chết mẹ nàng, mười ba năm qua chỉ coi nàng như con rối gỗ tùy ý điều khiển, ông ấy sẽ tin sao? Nếu nàng nói cho phụ thân, nàng nghi ngờ người tối qua đẩy nàng là Bùi Nguyên Hoa, ông ấy sẽ tin sao? Nếu nàng nói cho phụ thân, nàng là oan hồn đến từ kiếp trước vì muốn báo thù Chương Vân và Bùi Nguyên Dung, ông ấy sẽ tin sao?

Trên thế giới này, không hề có tín nhiệm tuyệt đối.

Chẳng qua, nàng không có tư cách chỉ trích phụ thân? Phụ thân không tín nhiệm nàng, nàng cũng chưa từng tín nhiệm ông, cũng chưa từng thẳng thắn thành thật với ông, nàng cũng giở thủ đoạn với ông ấy… Đều như nhau cả!

“Nhưng mà, con liên lụy đại tỷ …” Bùi Nguyên Ca sợ hãi, nhìn về phía Bùi Nguyên Hoa, sắc mặt sầu lo. dieenddafnleequysddoon

“Chuyện của đại tỷ con không liên quan tới điều đó, trúng tuyển hay không do quý nhân trong cung quyết định, có lẽ họ cho rằng đại tỷ con quá xuất sắc, sợ nó tiến cung sẽ tạo thành uy hiếp đối với họ, cho nên mới loại hoặc có nguyên nhân gì đó khác. Cho dù thật sự vì thân phận tiện thiếp của Chương Vân, đó cũng chỉ thể hiện rằng các nàng là người hồ đồ. Chương Vân là Chương Vân, đại tỷ con là đại tỷ con, sao có thể nhập làm một? Nếu vì chuyện này mà ta tha thứ cho Chương Vân, vậy người hồ đồ sẽ trở thành ta rồi, làm sai chính là làm sai, phải bị phạt, đây là quy củ! Sai nhỏ có thể tha, sai lầm lớn tuyệt đối không thể tha thứ!” Vẻ mặt Bùi Chư Thành nghiêm túc nói.

Bùi Nguyên Ca vẫn rất lo lắng: “Nhưng hôn sự của đại tỷ…”

“Mặc dù bây giờ con là chưởng phủ, nhưng con mới bao tuổi mà đã bắt đầu quan tâm hôn sự của đại tỷ con rồi hả?” Bùi Chư Thành không biết nên tức hay nên cười, chỉ chỉ trán nàng nói: “Còn có phụ thân ở đây! Nếu đối phương vì việc này giận chó đánh mèo với đại tỷ con, thì hắn cũng là người hồ đồ, thông gia không biết lý lẽ như vậy, không kết cũng được!”

Bùi Nguyên Ca che trán, nhìn Bùi Nguyên Hoa, hai mắt đẫm lệ, do dự nói: “Đại tỷ, là như vậy sao?”

Bùi đại tiểu thư nhân hậu phóng khoáng nhìn Bùi Nguyên Ca diễn trò, thấy Bùi Chư Thành mắc câu, trong lòng dâng lên chua sót.

Lòng dạ con người quả thực rất kỳ lạ, người khác nhau nói giọng điệu khác nhau sẽ xuất hiện hiệu quả trái ngược rõ ràng. Nếu theo kế hoạch của nàng, đến khi lời đồn nổi lên khắp nơi trong phủ, nàng bị lời đồn gây tổn thương nhưng lại khôn khéo hiểu chuyện không chịu nói ra, phụ thân sẽ càng cảm thấy chuyện này gây tổn thương rất lớn cho nàng, vì nàng mà suy xét cho Chương Vân một nhân phận thiếp lương thiếp. Đợi khi nàng đánh đổ Thư Tuyết Ngọc, có cơ hội đẩy Chương Vân thương vị còn bản thân chân chính trở thành đích nữ.

Chương Vân bị phạt, Bùi Nguyên Ca chiếm hết nổi bật, nàng chỉ có thể bắt tay từ tình cảm, hy vọng có thể cảm động phụ thân.

Nàng lạc tuyển, đây là một cơ hội. Lúc ấy nàng thất lễ như vậy, dễ nhận thấy chuyện này gây đả kích rất lớn tới nàng. Với sự yêu thương của phụ thân dành cho nàng, nếu biết toàn bộ việc này chỉ vì ông trừng phạt Chương Vân, xuất phát từ lòng áy náy, lại tính toán cho tương lai về sau của nàng ta, chưa hẳn không có hy vọng.

Nhưng bây giờ toàn bộ hi vọng đều bị Bùi Nguyên Ca làm sụp đổ.

Chương Vân bị phạt, Bùi Nguyên Ca là chủ mưu, nhưng trong mắt phụ thân, ả là người bị hại, là người ấy ủy khuất nhất. Cho nên khi Bùi Nguyên Ca khóc uất ức nói rằng chuyện của Chương Vân gây ảnh hưởng tới Bùi Nguyên Hoa, mà còn thêm mắm thêm muối đặt lời đồn đãi nói Bùi Nguyên Ca cố ý, mà trọng điểm chuyện này chính là Bùi Nguyên Hoa từ bị liên lụy trở thành Bùi Nguyên Ca tủi thân. Cứ như vậy, trong lòng phụ thân lại nghiêng về Bùi Nguyên Ca.

Lúc này ả lại nói vì đại tỷ, nguyện ý thả Chương Vân ra ngoài, còn mình tránh đến thôn trang để phụ thân thấy rằng người khéo léo hiểu chuyện là Bùi Nguyên Ca, với lại ả đã từng chịu ủy khuất, tuyết đối không thể tiếp tục ủy khuất nữa! Cho nên phụ thân sẽ bên vực nàng, tìm lý do không thả Chương Vân, mà nếu phủ thân đã nói ra những lời này thì chắc chắn sẽ không đổi ý. Với tình tình của phụ thân, sau này tuyệt đối không tự hủy lời mình đã nói.

Chuyện này bi ai ở chỗ, vì cầu tình cho Chương Vân, nàng tuyệt đối không thể tự mình ra mặt, chỉ có thể bị động đợi phụ thân áy náy. Nhưng thân là người bị hại lại để Bùi Nguyên Ca chiếm thế chủ động, bị nàng ta quấy nhiễu, đánh đòn phủ đầu như vậy, nàng muốn Chương Vân xoay người thì trở nên càng gian nan.

Đáng hận nhất là Bùi Nguyên Ca vẫn còn cố ý hỏi nàng, có phải như vậy hay không?

Trong tình huống này, làm sao nàng có thể trả lời? Chẳng lẽ nàng nói phụ thân sai rồi, phải thả Chương Vân ra cho bà làm lương thiếp, tốt nhất làm chính thất phu nhân cũng được, để nàng trở thành đích nữ, như vậy mới không chậm trễ tương lai của nàng sao? Bùi Nguyên Ca đã nói rõ ràng như thế, nếu Chương Vân ra ngoài nàng ta sẽ dọn đến thôn trang ở, chẳng lẽ nàng lại nói Tứ muội muội cứ đến thôn trang ở đi, ta muốn di nương ra ngoài sao?

Lúc này, Bùi Nguyên Hoa biết mình phải cười thật hoàn mỹ, không được lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, dịu dàng động lòng, nói hùa theo phụ thân.

Nhưng nàng không làm được. Kế hoạch khổ tâm vạch ra, chưa bắt đầu đã bị Bùi Nguyên Ca bóp chết, dù dễ tính đến đâu cũng không thể nhẫn nhịn. Trước mặt phụ thân, nàng không thể dằn lòng được, vì thế cuối cùng đã lộ ra trước mặt mọi người, thoạt nhìn dịu dàng nhu mì, nhìn kỹ ý cười đẫy rẫy sơ hở: “Phụ thân nói đúng, tứ muội không cần để ý.”

“Đại tỷ con hiểu lí lẽ hơn con rất nhiều, sẽ không suy nghĩ lung tung giống con đâu!” Bùi Chư Thành không để ý tới sự khác thường của Bùi Nguyên Hoa, với đứa con gái lớn luôn biết tiến thoái này, ông rất yên tâm: “Tốt, còn không mau để nha hoàn múc nước rửa mặt, coi bộ dáng của con đi, ra ngoài người khác còn tưởng ta đánh con!”

Bùi Nguyên Ca hơi xấu hổ cười cười, vội vàng gọi Mộc Tê và Thanh Đại theo nàng tới gian giữa rửa mặt. Rửa mặt chải đầu xong, thoa một lớp son phấn mỏng nhạt, sau đó mới ra ngoài. Nhìn Bùi Chư Thành và Bùi Nguyên Hoa, nàng lại cúi đầu, chậm rãi xoa nắn góc áo làm bộ biết sai rồi, dáng vẻ cô gái nhỏ ngượng ngùng không nói lời nào.

Bùi Chư Thành nhìn sang nở nụ cười: “Đừng đứng ngốc đấy, qua đây giúp ta đi!”

Bùi Nguyên Ca ngẩng đầu, cười xinh đẹp nói: “Vâng, phụ thân!” Nàng chạy tới nhanh như chớp, lại cúi người với Bùi Nguyên Hoa: “Vẫn là đại tỷ hiểu lí lẽ, không giống muội. Muội còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn để phụ thân phải dạy bảo! Về sau muội sẽ học tập đại tỷ nhiều hơn, đại tỷ đừng chê muội phiền nhé!” Nàng đưa lưng về phía Bùi Chư Thành, trong đôi mắt sáng ngời toàn ý cười, môi mấp máy, dùng khẩu hình miệng nói một câu với Bùi Nguyên Hoa.

Có ta ở đây, Chương Vân đừng hòng trở mình!

Bùi Nguyên Hoa thấy rất rõ ràng, còn cả ánh mắt khiêu khích, vẻ mặt đắc ý kia, lửa giận trong lòng càng dâng lên, hận không thể xé nát mặt Bùi Nguyên Ca. Nhưng phụ thân ở đối diện, có thể thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, Bùi Nguyên Hoa không dám lộ vẻ mặt khác thường, chỉ có thể cười nói: “Tứ muội thật bướng bỉnh, nhanh tới giúp đi!”

Nàng đổi góc không tiếng động, lúc này mới hung tợn nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, cũng dùng khẩu hình miệng đáp trả: “Chờ xem!” 0d133xn0dafnl33qys0doon

Đúng lúc này, Thạch Nghiễn bỗng nhiên tới báo: “Lão gia, phó tổng quản Trương cầu kiến, nói rằng nghe nói tứ tiểu thư ở đây nên có chuyện muốn bẩm báo.”

“Có chuyện gì mà tới tận tây?” Bùi Chư Thành bất giác nói: “Để hắn vào đi!”

“Lão gia thứ tội, nô tài thật sự có chuyện quan trọng muốn xin chỉ thị, nô tài đến Kiêm Gia viện bẩm tấu phu nhân, Bạch Sương cô nương nói phu nhân bị thương, mới uống thuốc đang ngủ, có việc gì đến tìm tứ tiểu thư quyết định. Nô tài đi Tĩnh Xu trai, nghe bọn nha hoàn nói tứ tiểu thư ở thư phòng lão gia nên mới qua đây.” Trương Đức Hải là một người cẩn thận, mặc dù sớm biết Bùi Nguyên Ca ở thư phòng, nhưng sau khi từ Kiêm Gia viện trở về còn đến Tĩnh Xu trai một chuyến, sau đó mới tới thư phòng, cho nên không hề sợ bị người nắm được nhược điểm.

Bùi Chư Thành hỏi: “Có chuyện gì?”

Trương Đức Hải liền bẩm tấu chuyện Vũ Phi uyển đập bể đồ sứ trị giá hơn hai nghìn lượng. Hắn chỉ bấm báo sự thật, không mảy may dẫn ra suy đoán của mình.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Bùi Nguyên Hoa trở nên trắng bệch. Lúc trước, khi nàng tức giận đều đập bể đồ, sau đó để Lưu Hà gánh trách nhiệm, chỉ trình diện báo quản sự quản lý đồ sứ, tự nhiên bên đó sẽ bổ sung, cho nên chưa từng đặt việc này trong lòng. Không ngờ lần này lại bị tên nô tài Trương Đức Hải này ầm ĩ tới chỗ phụ thân, nếu phụ thân sinh lòng nghi ngờ, hoài nghi đến nàng, vậy hình tượng hoàn mỹ nàng vất vả gây dựng những năm gần đây chẳng phải sắp thành công cốc sao.

“Có có chuyện này ư?” Bùi Chư Thành cũng kinh hãi.

Nha hoàn chân tay vụng về, đập vỡ đồ đạc là chuyện thường thấy, nhưng không cẩn thận đập vỡ cả một phòng thì không bình thường chút nào?

“Vậy ư, một nha hoàn tay chân vụng về đến mức này, sao trong phủ chúng ta lại có người như thế? Còn là đại nha hoàn bên người đại tỷ nữa! Ma ma quản sự Vũ Phi uyển bị làm sao? Nha hoàn như thế cũng không trừng trị, mà chỉ báo mất đồ, nào có đạo lý như vậy? Người đâu, kêu Lưu Hà và ma ma quản sự Vũ Phi uyển đến cho ta!” Trên mặt Bùi Nguyên Ca tràn ngập tức giận, nói với Bùi Nguyên Hoa: “Đại tỷ yên tâm, vừa rồi tỷ thông cảm cho muội, chuyện này muội nhất định cho tỷ một lời công đạo, quyết không để cho những tiểu nhân này ức hiếp trên đầu tỷ.”

Bùi Nguyên Hoa nhìn bộ dáng hận thù sôi sục của nàng ta, trong lòng chấn động.

Chẳng lẽ Trương Đức Hải báo chuyện đến đây không phải trùng hợp mà do nha đầu ti tiện này ngầm tính kế nàng sao? Cố ý làm ầm ĩ chuyện này trước mặt phụ thân! Chuyện Lưu Hà gánh trách nhiệm thay nàng, nếu như bị lộ ra… Tiểu thư tức giận đập bể đồ, cùng lắm bị nói là người không biết tiếc đồ, nhưng bắt nha hoàn gánh tội thay để bảo toàn thanh danh của mình thì chính là mua danh chuộc tiếng rồi.

Bùi Nguyên Ca đã phá hủy chuyện của nàng, chẳng lẽ còn muốn vẩy đục thanh danh của nàng sao?

Ngày đó nàng trở mặt ở Bạch Y am, đây là đòn phản kích nàng ta đáp trả nàng sao? Bùi Nguyên Hoa có chút kinh hãi, tâm niệm thay đổi thật nhanh, vội hỏi: “Tỷ biết Tứ muội có lòng, chỉ là tỷ không thích gióng trống khua chiêng như vậy, thật sự không tốt. Tuy nha đầu Lưu Hà kia tay chân vụng về, nhưng chung quy đã hầu hạ tỷ từ nhỏ, tình cảm chủ tớ sâu đậm, nể mặt tỷ cho nàng ta một cơ hội, xin Tứ muội mở lòng từ bi, tha cho nàng lần này đi!” Nàng trầm ngâm một lát, nói: “Những đồ sứ này cũng không cần bổ sung lại, coi như bản thân tỷ làm hư, cho qua việc này đi!”

Nói vậy chẳng những cầu tình cho Lưu Hà, lại vẫn biểu hiện mình nhân từ độ lượng.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười, sớm đoán được nàng ta sẽ nói vậy, khuyên nhủ: “Muội biết đại tỷ độ lượng nhưng tục ngữ nói, ác nô khi chủ, có ít người hay nổi lên ý xấu, tỷ đối với nàng tacàng tốt, nàng ta sẽ càng cảm thấy tỷ dễ bắt nạt. Hơn nữa, cho dù đại tỷ muốn bỏ qua thì cũng phải khiển trách ma ma quản sự Vũ Phi uyển, sao có thể không nhắc tiếng nào mà cứ báo mất đồ là sao, quả thực coi Lưu Hà như tiểu thư mà hầu hạ rồi! Chuyện này không thể phóng tính?”

Nói ý ám chỉ sự độ lượng của Bùi Nguyên Hoa biến thành yếu đuối vô lực, không thể quản lí người trong viện, nên mới làm việc không quy củ không ra thể thống gì,

Tâm tư Bùi Nguyên Ca ranh ma, lại nhanh mồm nhanh miệng, thật sự không dễ đối phó! Bùi Nguyên Hoa bắt đầu có chút hối hận, nếu ở Bạch Y am nàng kìm nén bực tức nhất thời lúc đó, không trở mặt với Bùi Nguyên Ca, thì bây giờ có lẽ còn đường sống cứu vãn. Nhưng hiện tại Bùi Nguyên Ca cố ý nhằm vào nàng, muốn hủy hoại thanh danh của nàng, cố tình vạch mặt lớp ngụy trang của nàng, khiến nàng hết đường chối cãi. Đúng là…

Khinh người quá đáng!

“Đại tỷ, tỷ đừng trách muội nói thẳng, trước đây muội cũng suy nghĩ giống với tỷ, nhưng sau cùng rơi vào kết cục thế nào? Người khác không biết nhưng phụ thân rất rõ, nha hoàn của Tĩnh Xu trai nô đại khi chủ, ngay cả bà vú của muội, Bạch Vi, Bạch Chỉ hầu hạ muội từ nhỏ, đều muốn hại tính mạng của muội. Muội thật sự không muốn thấy đại tỷ dẫm vào vết xe đổ của muội, cho nên chuyện ngày hôm nay, muội tuyết đối không thể bỏ qua đơn giản!” Bùi Nguyên Ca nói xong, vẻ mặt thân thiết và lời nói chính nghĩa.

Nha hoàn trong Tĩnh Xu trai là người của Chương Vân, nhưng Lưu Hà là nha hoàn một tay nàng dạy dỗ, sao có thể giống nhau?

Bùi Nguyên Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể cười nói: “Tứ muội hiểu lầm rồi, chuyện này vốn chỉ là ngoài ý muốn, cũng không thể trách hoàn toàn Lưu Hà. Ngày đó có con mèo hoang chạy vào phòng, Lưu Hà muốn đuổi mèo hoang ra ngoài, không ngờ con mèo đó lủi lên nhảy xuống, làm rơi vỡ đồ sứ khắp phòng. Sau đó bắt được con mèo hoang đó, nghĩ dầu gì cũng là sinh linh nên đã thả đi.”

“Mèo hoang?” Viện cơ hay đấy, khóe miệng Bùi Nguyên Ca hơi cong: “Là đại tỷ tận mắt thấy, hay là Lưu Hà bẩm báo?”

Bùi Nguyên Hoa đang định trả lời thì đột nhiên phát hiện, bất kể nàng thừa nhận điểm nào cũng là cạm bẫy. Nếu nàng nói tận mắt nhìn thấy, tức là nói mình cũng ở đó, Bùi Nguyên Ca thế nào cũng nói Vũ Phi uyển to như vậy, hạ nhân hầu hạ kiểu gì mà lại để mèo hoang chạy vào, may không làm tỷ tỷ hoảng sợ, không phải lỗi càng lớn hơn sao. Nếu như vậy, chỉ sợ phụ thân sẽ còn tức giận hơn là đập vỡ đồ, Lưu Hà xác định bị đuổi đi. Nhưng nếu nàng nói là Lưu Hà bẩm báo, không tận mắt thấy, nói không chừng Bùi Nguyên Ca lại nói đây là Lưu Hà tìm cớ, chẳng những định tội khi dễ chủ, còn khiến bản thân rơi vào nhận thức một người không rõ ràng, bị nha hoàn che mờ mắt.

Ả Bùi Nguyên Ca này, còn nhỏ tuổi mà nghĩ ở đâu ra nhiều thủ đoạn nham hiểm như vậy?

“Muội biết đại tỷ độ lượng nhưng cũng không thể quá mức. Nha hoàn nô tài dưới quyền, nên đánh vẫn phải đánh, không thể để bọn họ bò lên đầu chủ tử được.” Bùi Nguyên Ca khuyên nhủ nhẹ nhàng, bộ dáng quan tâm tỷ tỷ.

“Hoa nhi, lời này Ca nhi nói đúng, con không thể nhân nhượng hạ nhân như vậy!” Sau sự kiện trấn yểm, trong lòng Bùi Chư Thành còn sợ hãi chuyện này, kiên quyết đứng bên Bùi Nguyên Ca: “Nha hoàn của con quá sơ ý, có thể đụng vỡ đồ khắp phòng, không phải vụng về mà là hết thuốc chữa, dù cho ỷ con dễ tính hay cố ý ức hiếp con, bất kể lý do nào cũng không thể lưu lại!”

Nghe phụ thân nói như vậy, bàn tay Bùi Nguyên Hoa giấu ở trong tay áo nắm chặt, không dám nói thêm gì.

Khi nói chuyện, Lưu Hà và ma ma quản sự Vũ Phi uyển bị dẫn tới rồi, bọn họ cũng không biết vì sao bị mang đến, nhìn sắc mặtmọi người không tốt, lại tới thư phòng, đại tiểu thư, tứ tiểu thư kể cả lão gia đều ở đây, trong lòng tự nhiên nảy sinh sợ hãi, run run rẩy rẩy dập đầu xuống đất, nói: “Chúng nô tỳ bái kiến lão gia, bái kiến đại tiểu thư, bái kiến tứ tiểu thư.”

Mặc dù nói theo thứ tự trưởng ấu, nhưng Bùi Nguyên Ca là đích nữ, bây giờ lại chưởng quản Bùi phủ, nên đặt nàng ở trước Bùi Nguyên Hoa mới đúng.

Bùi Chư Thành nhíu mày, chẳng qua ngại Bùi Nguyên Hoa ở đây nên không lên tiếng. Đại nữ nhi xưa nay có tri thức hiểu lễ nghĩa, không có tâm tư khác, nếu như ông cố tình làm rõ sẽ khiến tỷ muội hai đứa có ngăn cách. Nhưng mà, vậy càng chứng tỏ hai tên điêu nô này (nô tài gian xảo, mình thấy để nguyên nó hay hơn >.<), tuyệt đối không thể giữ lại trong phủ!

Bùi Nguyên Ca cũng nghe được, nhưng không dùng nó để nói: “Gọi các ngươi tới không có gì khác, chỉ nghe nói Lưu Hà đập vỡ vài đồ sứ, quản sự báo lại nên gọi các ngươi tới hỏi.” Nàng cố ý để giọng điệu hết sức khinh thường, giống như không coi đây là chuyện quan trọng.

Nghe nói vì chuyện này, Lưu Hà thở phào nhẹ nhõm, từ từ ưỡn thẳng lưng, giọng cũng trở nên trong trẻo: “Bẩm báo tứ tiểu thư, đúng là có chuyện như vậy. Khi đó nô tỳ đang thu dọn phòng, không cẩn thận làm rơi vỡ vài món đồ. Đại tiểu thư cũng biết tính tình nô tỳ, nô tỳ thật sự không cố ý, xin tứ tiểu thư minh giám*.” (* : xem xét rõ ràng)

Chuyện gánh thay này, trước kia nàng làm đã quen, tới bây giờ chưa xảy ra chuyện gì nên hoàn toàn không để trong lòng, lại thêm lần đó thăm dò Tĩnh Xu trai, khiến nàng cảm thấy tứ tiểu thư chẳng qua là chủ ngoài hình thức, không đáng sợ hãi, trong lòng càng thêm trở nên thản nhiên.

Nếu thực có vấn đề, lúc nàng vào, đại tiểu thư sẽ ám chỉ cho nàng.

Nàng đi theo Bùi Nguyên Hoa mấy năm nay, biết rõ thủ đoạn của nàng ấy, tin chắc tứ tiểu thư đấu không lại đại tiểu thư!

Lưu Hà lại không biết, đại tiểu thư thông minh nàng tôn sùng, bây giờ cũng không biết nên đối phó cục diện này thế nào.

Trước kia Bùi Chư Thành không thường xuyên ở phủ, thỉnh thoảng mới trở về, cũng không quá để ý nha hoàn trong phủ, không mấy ấn tượng với Lưu Hà, chỉ mơ hồ cảm thấy những người bên cạnh Hoa nhi tiến lùi có mức độ, ôn hòa hiền hậu đoan trang. Không ngờ hôm nay gặp mặt mới phát hiện nha hoàn này thật sự hung hãn làm càn. Không cẩn thân đập vỡ chút đồ sứ? Nói nhẹ nhàng quá nhỷ! Tính lên vài ngàn bạc, một nha hoàn lại có mắt như vậy, ngay cả những thứ này cũng không để vào mắt, còn dám lấy Hoa nhi làm cứu cánh, che giấu cho ả? Điêu nô khi chủ, Ca nhi nói một chữ cũng không sai!

Trước đây chỉ cảm thấy Chương Vân lơ là ở trước mặt Ca nhi, không nghĩ tới cũng như vậy với Hoa nhi!

Trong lúc này, oán giận với Chương Vân và ghét cay ghét đắng nha hoàn tên là Lưu Hà này quá nặng.

Bùi Nguyên Ca không nói thêm gì nữa, quay đầu hỏi ma ma quản sự, nói: “Lưu Hà không cẩn thận làm vỡ đồ sứ, ma ma có biết chứ? Không phải có báo đến chỗ quản sự sao, xin quản sự cho bổ sung đồ à? Ta nói không sai chứ? Không biết ma ma xử lý Lưu Hà thế nào?”

“A … là có chuyện như vậy, Lưu Hà cô nương đã nói với chúng nô tỳ việc này, cũng may đại tiểu thư nhân hậu, tha thứ cho nàng, đại tiểu thư luôn tốt như vậy, cũng là may mắn của chúng nô tỳ. Bởi vậy chúng nô tỳ vẫn chưa xử lý, để tránh phá hủy thanh danh đại tiểu thư.” Ma ma quản sự nghe tới chuyện này cũng thả lỏng, chuyện này đã xảy ra nhiều lần, sớm xử lý thành lệ, bởi vậy cũng không mảy may quan tâm.

Bùi Nguyên Ca không nói nữa, chỉ nhìn Bùi Chư Thành, chờ lệnh của ông.

Nghe một đại nha hoàn, một ma ma quản sự trả lời dõng dạc, y hệt Quế ma ma và Bạch Vi Bạch Chỉ, lửa giận trong lòng Bùi Chư Thành không ngừng bốc lên, tức giận nói: “Khá lắm, nô tài to gan khi dễ chủ, lại luôn mồm nhắc đến thanh danh đại tiểu thư? Thanh danh của Hoa nhi cũng bị thứ điêu nô các ngươi làm nhơ nhuốc hết rồi! Người đâu, kéo hai tên ác nô này ra ngoài, đánh bốn mươi đại bản, đuổi tất cả người nhà chúng ra khỏi phủ!”

Trong đầu Lưu Hà “Ong” một tiếng, toàn bộ biến thành trống rỗng, lúc bị kéo tới cửa mới tỉnh táo lại, hoảng hốt kêu lên: “Lão gia, vì sao lại xử lý nô tỳ? Nô tỳ thật sự không cố ý! Nô tỳ không có khi dễ chủ, nô tỳ trung thành và tận tâm với đại tiểu thư!”

Ma ma quản sự cũng cuống quít dập đầu kêu oan. Trang@d#d#l#q#d@bubble

“Phụ thân, các nàng còn không biết mình sai ở đâu, Bùi phủ chúng ta làm việc luôn luôn nói lý, không ỷ thế hiếp người, không bằng tạm thả bọn họ để con hỏi cho rõ ràng, khiến các nàng tâm phục khẩu phục?” Bùi Nguyên Ca đề nghị với Bùi Chư Thành, nàng không vội xử lý Lưu Hà, chuyện này rõ ràng là Lưu Hà gánh trách nhiệm cho Bùi Nguyên Hoa, nếu có thể để cho Lưu Hà cảm thấy oan khuất, cắn ngược Bùi Nguyên Hoa thì nàng ta sẽ mất tín nhiệm của phụ thân, tồn tại khúc mắt trong lòng ông, sau này tất sẽ có ích.

Dù sao bất kể thế nào, Lưu Hà và ma ma quản sự chắc chắn bị đuổi đi!

Bùi Chư Thành gật gật đầu, vung tay lên, bọn hạ nhân lại lôi hai người còn đang xụi lơ trên mặt đất về.

“Lưu Hà, người chỉ là một nha hoàn, đập vỡ đồ sứ quý giá trong phòng tiểu thư, đây chính là tội. Đại tỷ tỷ độ lượng, trước không truy cứu, ngươi hẳn nên cảm ơn quý trọng ân huệ, càng chăm sóc tốt đại tỷ mới đúng, sao có thể ỷ vào tính tình của đại tỷ, ức hiếp trên đầu tỷ ấy, liên tiếp đập vỡ đồ sứ? Hơn nữa nhìn thái độ vừa rồi của ngươi, một chút tỉnh ngộ cũng không có, thậm chí cả không ý thức được sai lầm của bản thân, ngươi nói, ngươi có từng đặt đại tỷ trong lòng không?” Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói tới từng lỗi của nàng ta.

Lưu Hà thật không ngờ mình bị xử lý với tội danh khi dễ (ức hiếp) chủ.

Những đồ sứ này rõ ràng đều do đại tiểu thư đập vỡ, nàng chỉ chịu tội thay đại tiểu thư mà thôi, sao có thể nói nàng khi dễ chủ? Nàng không khi dễ chủ, mà rất trung thành tận tâm với đại tiểu thư! Nhưng những lời này không thể nói ra được. Lưu Hà thấy mình thật sự oan uổng, lại không thể giải thích rõ, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Bùi Nguyên Hoa.

Người khác không biết nội tình nhưng đại tiểu thư biết rõ.

Đại tiểu thư phải rõ ràng nhất lòng trung thành của nàng, vì sao cũng không chịu nói đỡ nàng một câu?

Bùi Nguyên Hoa và Lưu Hà là chủ tớ nhiều năm như vậy, vừa thấy ánh mắt của nàng ta đã hiểu ý. Ma ma quản sự kia lại khác, Lưu Hà từ nhỏ đã hầu hạ nàng, biết bộ mặt thật của nàng, cũng biết rất nhiều bí mật, người như vậy sao có thể cho ra khỏi phủ? Ngộ nhỡ bên ngoài nàng ta nói chuyện không nên nói, mặc dù người khác chưa chắc sẽ tin, nhưng chung quy vẫn phiền toái. Nhất định phải tiện tay kéo Lưu Hà ra mới được!

Nhưng vấn đề bây giờ là Bùi Nguyên Ca châm ngòi, phụ thân cho rằng Lưu Hà khi dễ chủ, nàng càng giải thích, ngược lại càng định thêm tội ấy.

Rốt cuộc phải làm sao bây giờ đây?

Bùi Nguyên Hoa vội vàng suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm cho Lưu Hà một ánh mắt yên lòng, đứng dậy nói: “Phụ thân, bất kể nói như thế nào thì Lưu Hà cũng theo con lâu như vậy, danh nghĩa là chủ tớ, trên thực tế, con vẫn luôn nàng như tỷ tỷ, thật sự không thể thiếu nàng bên cạnh. Xin phụ thân nể tình và nể mặt con, trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn, vẫn để Lưu Hà hầu hạ con!”

Bùi Chư Thành tức giận lắc đầu, nói: “Hoa nhi, con quá u mê rồi, nha hoàn này rõ ràng không để tiểu thư là con vào mắt, con lại khăng khăng cầu tình cho nàng ta, biết đâu nàng ta chỉ cho rằng đây là đương nhiên, hoàn toàn không nghĩ đến tình cảm của con. Huống chi nếu lần này ta bỏ qua lỗi lầm của nàng ta, nàng ta sẽ càng đắc ý kiêu ngạo, không biết lần sau còn muốn lật trời thế nào!”

Ông tuyệt đối không cho phép phát sinh sự kiện trấn yểm ở Tĩnh Xu trai lần thứ hai!

Bùi Nguyên Hoa cầu xin rất nhiều nhưng Bùi Chư Thành vẫn không đồng ý, cuối cùng đành nhìn Lưu Hà bằng ánh mắt xin lỗi, không dám nhìn thẳng nàng ta. Lưu Hà biết không ít chuyện của nàng, nếu có thể cầu tình là tốt nhất; nhưng phụ thân nhất định không chịu. Ít nhất bày tỏ dáng vẻ xin lỗi trước mặt Lưu Hà có thể tạm thời an ủi nàng ta, để nàng ta không nói lung tung, còn về sau…

Trong mắt Bùi Nguyên Hoa thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn.

Xem tình hình trước mắt, cuối cùng Lưu Hà biết rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, nếu ngay cả đại tiểu thư cũng không thể cứu nàng thì nàng bị đánh, bị đuổi ra ngoài là kết cục đã định. Nhưng trong lòng Lưu Hà thật sự cảm thấy không cam lòng và oan khuất, xưa nay nàng hầu hạ đại tiểu thư trung thành và tận tâm, luôn chu đáo săn sóc, nếu không cũng không làm được đại nha hoàn, trở thành người được việc nhất của đại tiểu thư. Vốn hy vọng đi theo đại tiểu thư gà chó lên trời, sau này có tiền đồ tốt, không ngờ sau cùng lại bị hủy vì chuyện như vậy…

Mà tức nhất là chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của nàng, nàng chỉ gánh trách nhiệm thay đại tiểu thư mà thôi.

Nhưng sống lâu ở Bùi phủ, Lưu Hà cũng hiểu được, kể cả bây giờ nàng nói ra những đồ sứ này đều do đại tiểu thư đập vỡ cũng chẳng ăn thua gì, chỉ khiến lão gia cho rằng chó cùng rứt giậu cắn lung tung, ngược lại càng đắc tội đại tiểu thư. Không bằng thừa nhận tội danh này, để cho đại tiểu thư nhận ân tình của nàng, sắp xếp cho nàng một tương lai tốt. Cho dù không thể giàu sang giống suy nghĩ ban đầu, nhưng cũng không lo cơm áo? dieenddafnleequysddoon

Vì thế, nàng chảy nước mắt dập đầu nói: “Nô tỳ biết tội, nô tỳ nguyện nhận trừng phạt!”

Nghe xong lời này, rốt cuộc Bùi Nguyên Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Nguyên Ca thì hơi tiếc nuối, cũng đoán được suy nghĩ của Lưu Hà lúc này. Nhưng thật không biết phải nói nha hoàn này thông minh hay là ngu dốt nữa! Nàng lắc đầu, phất tay sai người kéo nàng ta xuống, rất nhanh ngoài phòng vang lên tiếng trượng đánh trầm đục, nhưng không có tiếng Lưu Hà kêu khóc, có lẽ là miệng bị chặn kín. Thần sắc Bùi Nguyên Ca lạnh nhạt chuyển về phía ma ma quản sự, hỏi: “Bây giờ ma ma có biết mình làm sai cái gì chưa?”

Ma ma quản sự sớm bị tiếng trầm đục ngoài phòng làm cho sợ tới mức toàn thân run rẩy, run lẩy bẩy dập đầu cầu xin tha thứ.

“Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai! Nô tỳ không nên phóng túng nha đầu Lưu Hà kia.” Thấy kết cục của Lưu Hà, bà không dám giả bộ ngu ngốc nữa, vội vàng dốc hết lời nói thật: “Lần đầu tiên Lưu Hà phạm lỗi này, nô tỳ cũng muốn trừng phạt nàng, cũng đã nói với đại tiểu thư. Nhưng đại tiểu thư nói, từ nhỏ Lưu Hà đi theo đại tiểu thư, tình cảm không giống bình thường, đừng truy cứu nữa. Về sau lại có lần thứ hai, nô tỳ vẫn báo lại cho đại tiểu thư, đại tiểu thư vẫn nói do có tình cảm. Ngược lại Lưu Hà vì việc này oán hận lên nô tỳ, nàng lại là đại nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư, ngáng chân nô tỳ khắp nơi. Nô tỳ không có cách nào khác, thật sự không dám đắc tội nàng ta, đành phải che giấu sự tình hết lần này tới lần khác.”

Đây là đẩy trách nhiệm cho Lưu Hà, và cả Bùi Nguyên Hoa.

Bùi Nguyên Hoa ở trong phủ nhiều năm, cho tới bây giờ chỉ nghe người khác khen ngợi nàng, chưa từng nghe có người nói nàng không tốt, không ngờ lần này lại bị chính ma ma quản sự viện của mình nói nàng quản giáo bất lực (quản giáo = quản lý và giáo dục, bất lực = không hiệu quả), dung túng ác nô, lại đổ sai lầm lên người nàng, còn mình trong sạch. Đang muốn mở miệng cãi lại thì bị Bùi Nguyên Ca ngắt lời.

“Ma ma quản sự vốn có nhiệm vụ thay các tiểu thư quản lý chặt nha hoàn trong viện, vì vậy đều là những người lớn tuổi từng trải chuyện đời, vì coi trọng kinh nghiệm và đạo đức của các người, các tiểu thư không nghĩ ra, không suy xét chu toàn, các ngươi phải nhắc mới đúng. Trong viện Đại tỷ sinh ra nha đầu lên mặt khi dễ chủ như thế, con người đại tỷ lương thiện, không muốn so đo, ngươi nên thay tỷ ấy trách phạt, kết quả thế nào?” Bùi Nguyên Ca nhàn nhạt nhìn nàng, vẻ mặt dường như không hề nghiêm khắc, thậm chí còn bình tĩnh, có uy thế người bình thường khó đạt tới.

Mỗi câu nói của nàng, khiến cho không người nào có thể cãi lại.

Bùi Nguyên Hoa nghe xong liền tức giận, hai tay nắm chặt thành quyền. Ở mặt ngoài, lời này giống như giải vây cho nàng, chỉ trích ma ma quản sự, nhưngBùi Nguyên Ca nói như vậy, chuyện của Lưu Hà liền trở thành nàng không suy xét không chu toàn, thực tế bị ma ma quản sự nói nàng quản giáo bất lực, tội danh dung túng ác nô. Nàng lại không thể cãi lại, tức giận đến mức trong lòng cuồn cuộn sóng, khó có thể kiềm chế.

Tiện nhân Bùi Nguyên Ca này gian xảo giả dối, thật sự đáng hận!

Bị Bùi Nguyên Ca nói như vậy, ma ma quản sự cũng á khẩu không thể trả lời, chỉ có thể cúi đầu nhận tội, cũng bị kéo ra ngoài đánh.

Trong lòng tính toán thời điểm, Bùi Nguyên Ca đột nhiên mở miệng: “Phó tổng quản Trương, lát nữa ngươi tới khố phòng (kho) lấy một số thuốc trị thương tốt nhất, đưa tới cho Lưu Hà, nhớ kỹ, phải tốt nhất!”

Trương Đưc Hải không ngờ tứ tiểu thư còn có chiêu như vậy, nhất thời không đoán ra ý của nàng, hơn nữa có lão gia ở bên cạnh, cũng không dám tự tiện làm, chỉ có thể hỏi dò nhìn Bùi Chư Thành.

“Nhìn ta làm cái gì? Không nghe Tứ tiểu thư dặn dò sao?” Bùi Chư Thành không muốn làm bẻ mặt con gái nên quát lớn, trước khẳng định địa vị chưởng phủ của Bùi Nguyên Ca, sau đó hỏi vẻ khó hiểu: “Ca nhi, điêu nô như vậy, con con dặn dò người đưa thuốc cho nàng ta làm gì? Đại tỷ con tốt với nàng như vậy, nàng cũng không ghi nhớ mà còn khi dễ chủ, chỉ sợ lòng tốt của con cũng uổng phí rồi!”

Lòng của Bùi Nguyên Hoa lại nhảy vọt lên cổ họng, không biết Bùi Nguyên Ca lại muốn ra chiêu gì.

Chẳng lẽ muốn nhân lúc này giả bộ làm người tốt, dẫn dụ Lưu Hà nói ra chuyện gì không nên nói sao?

“Con không vì nàng ta mà con vì đại tỷ.” Bùi Nguyên Ca cười xinh đẹp, nếu Bùi Nguyên Hoa cho rằng phía trước là nhạc kịch thì sai hoàn toàn rồi, bây giờ trọng điểm mới sắp xuất hiện: “Mặc dù Lưu Hà khi dễ chủ, nhưng con nhìn ra được đại tỷ quả thực rất coi trọng nàng. Phụ thân không biết đó thôi, lúc đại tỷ vừa trở về, mới gặp mặt đã vì chuyện Chương di nương nhận tội với con, nói di nương đã làm chuyện sai nên phải bị phạt, thậm chí quỳ xuống với con nhưng không hề cầu tình cho nàng. Bây giờ đại tỷ lại cầu tình cho Lưu Hà, có thể thấy trong lòng đại tỷ Lưu Hà thật sự rất quan trọng. Lưu Hà bị đánh là lỗi của nàng, nhưng tội đó không đáng chết, cho nên con cho người đưa chút thuốc trị thương qua, cũng làm cho đại tỷ an tâm!”

Bùi Chư Thành tất nhiên không để ý, nói: “Đã như vậy, đưa đi đi!”

Ông không chú ý tới khác thường, nhưng những lời này nghe vào trong tai Bùi Nguyên Hoa lại như sấm ầm vang rội. Rốt cục nàng hiểu vì sao Bùi Nguyên Ca lại gộp chuyện Chương Vân và Lưu Hà một chỗ, đây là kết quả của khổ tâm tính kế, mục đích chính là trừng phạt lần này.

Ở ngoài mặt, Bùi Nguyên Ca suy nghĩ cho nàng nên đưa thuốc cho Lưu Hà.

Trên thực tế, Bùi Nguyên Ca nhắc tới đưa thuốc vì muốn thông qua đó để lộ một tin tức: Lúc trước nàng nhận lỗi với Bùi Nguyên Ca, thậm chí quỳ xuống nhưng không hề cầu tình cho Chương Vân, mà vừa rồi nàng lại cầu tình cho Lưu Hà, mà không chỉ cầu tình một lần, cho đến khi thật sự chịu bó tay mới từ bỏ.

Đều phạm sai lầm giống nhau, Chương Vân là mẹ ruột của nàng, Lưu Hà chỉ là đại nha hoàn bên cạnh nàng, nhưng nàng thà khẩn cầu cho một nha hoàn, từ đầu đến cuối không nói cho mẹ ruột nửa câu… Tuy nhiên theo lễ phép, Thư Tuyết Ngọc mới là mẹ cả của nàng, mới là đối tượng nàng cần phải kính trọng bảo vệ. Nhưng con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Nếu lời này truyền ra ngoài, không ai sẽ nghĩ nàng mẫu mực lễ độ, chỉ nghĩ nàng lạnh lùng tuyệt tình, ngay cả mẫu thân thân sinh cũng không đặt ở trong lòng.

Nếu suy ngẫm tỉ mỉ, vì sao nàng cầu tình cho một nha hoàn, lại không cầu tình cho mẹ ruột, có trời mới biết sẽ phát sinh ra bao nhiêu phiên bản? 0d133xn0dafnl33qys0doon

Lời này nhất định sẽ truyền ra ngoài! Ánh mắt Bùi Nguyên Hoa rơi trên người Trương Đức Hải. Hắn đứng đây từ đầu đến cuối, nhìn trong mắt, nghe trong tai… Bùi Nguyên Ca đá bay Chu phó tổng quản để nâng hắn lên, người như vậy sẽ giữ kín bí mật, không tiết lộ chuyện này ra ngoài sao?

Mặc dù bây giờ phụ thân không phản ứng với lời này, nhưng có một việc như vậy, ngộ nhỡ tương lai có lúc dùng đến vậy thì thật sự sẽ thành tội danh của nàng.

Với lại, nàng cầu tình mới có kết quả hiện tại; nếu nàng không cầu tình, Lưu Hà dĩ nhiên oán hận, lại có Trương phó tổng quản thêm mắm thêm muối, chỉ sợ cũng sẽ ấn tội danh tàn nhẫn tuyệt tình lên cho nàng, cộng với tội danh chẳng mảy may giúp đại nha hoàn bên cạnh… Tính toán tỉ mỉ, bất kể nàng làm thế nào cũng sẽ rơi vào cạm bẫy của Bùi Nguyên Ca.

Đáng giận nhất là nàng biết rõ điều đó, nhưng không cách nào giải bày.

Bởi vì đó đều chỉ là suy đoán của nàng, mà những suy đoán này không thể mở miệng nói ra. Bởi vì không thể nói nên hoàn toàn không cách nào giãi bày! Tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca này, còn ngoan độc hơn so với trong tưởng tượng của nàng, chặt đứt cánh tay của nàng chưa đủ còn hắt nước đục lên thanh danh của nàng! Bùi Nguyên Hoa càng nghĩ càng giận, không thể kiềm được đứng bật dậy.

Nàng đột nhiên như vậy khiến mọi người giật nảy mình, đôi mắt Bùi Nguyên Ca hiện lên ý cười, hỏi: “Đại tỷ làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.