Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 14: Chương 14: Sóng gió tản đi




Nghĩ đến đây, Viên mụ khổ sở cười một tiếng, nhẹ gật đầu, quay người lại bình tĩnh nói: “Đúng, không sai, độc này là do ta hạ!”

Nếu nàng thừa nhận độc này là do nàng hạ, phải có một lý do hạ độc, vô duyên vô cớ nhận tội danh này vào người, dù sao cũng không phù hợp.

Dung Noãn Tâm đã sớm đoán được họ sẽ có một chiêu này, cố cười nghi ngờ hỏi: “Vì sao? Viên mụ có thù với phụ thân thân, hay bị người khác sai khiến để hãm hại ta và nương ta?”

Mặc dù âm thanh của nàng vô cùng dịu dàng, nhưng nói ra, lại có cảm giác đặc biệt cưỡng ép, rõ ràng trên mặt là nụ cười thân thiện, nhưng khi nhìn người khác, lại mang theo sự lạnh lùng không nói nên lời.

Viên mụ bị nàng nhìn một cái, thân thể rõ ràng run lên, nàng tuyệt đối không ngờ, một tiểu nha đầu đến từ nông thôn, lại có tâm cơ và biết gây áp lực, có thể dễ dàng đoán được mưu kế của Đại phu nhân, nhìn bộ dạng của nàng, chỉ sợ đã sớm đoán được chuyện này là do Đại phu nhân gây nên.

Viên mụ há miệng thở dốc, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ dị, nàng có thể nói gì? Dung Noãn Tâm cho nàng lý do để lựa chọn, bất luận chọn cái nào, nàng đều chỉ có một con đường chết.

Thôi, dứt khoát ngậm miệng không đáp, 'Bốp bốp' âm thanh dập đầu vào đất bên cạnh hồ sen vang lên, nhưng mỗi tiếng một vang.

Lâm mụ thấy mọi chuyện bị bại lộ, Dung Định Viễn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sớm muộn gì trong lòng cũng sẽ đoán được mấy phần, vì vậy, nàng cố ý cao giọng hô: “A. . . . . . Nhị phu nhân mới vừa kêu Noãn Tâm tiểu thư là khắc tinh, chân tướng đã hiện ra, Nhị phu nhân phải giải thích với Noãn Tâm tiểu thư và lão gia như thế nào đây?”

Một câu thức tỉnh người trong mộng, Dung Định Viễn vốn căng thẳng nhíu lông mày trong lòng lại đang chờ đợi Noãn Tâm bắt độc thủ sau màn, Lâm mụ vừa nói như vậy, ánh mắt nghiêm nghị, nhìn Nhị phu nhân, trong đó là khí lạnh bức người, âm trầm đáng sợ.

Nhị phu nhân vừa sợ vừa tức, chỉ tự trách mình mới vừa rồi nhiều chuyện, nói nhiều chuyện không nên nói như vậy, lúc này có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Mặc dù nàng ngang ngược, nhưng ở trong nhà này, lại vô cùng e ngại Dung Định Viễn.

Vì vậy, nàng khẩn trương tiến lên, gấp đến độ 'Bốp' một tiếng quỳ gối trước mặt Dung Định Viễn, hô oan uổng: “Đại lão gia, ngài cũng không thể nghe Lâm mụ nói lung tung, tính tình của ta cũng không phải ngài không biết, bình thường thích nói hưu nói vượn, ta cũng chỉ là muốn giải vây cho nữ nhi của mình, không nghĩ đến lại gặp phải chuyện như vậy, Đại lão gia, chuyện này tuyệt đối không có quan hệ với ta, ngài phải tra cho rõ!”

Phu quân của nàng, Dung Định Nam Nhị lão gia Dung gia đầu năm đã mang binh ra trận, vì vậy, cả năm đều ngốc ở trong phủ. Cũng bởi vậy, không có người quản Nhị phu nhân, lúc nói chuyện lại càng tệ hơn.

Chuyện này, Dung Định Viễn đều biết, nhưng hôm nay con rùa trường thọ chết rất kỳ hoặc, làm tâm thần hắn không yên, không bắt hung thủ ra nghiêm trị, chỉ sợ hắn sẽ ngủ không ngon.

Dung Định Viễn hừ lạnh một tiếng, mắng to: “Ta nhớ Nhị đệ quanh năm ở bên ngoài, nên cố bao dung ngươi nhiều hơn, ngươi lại không biết tốt xấu, phạm vào đại kỵ của ta, nếu chuyện này thật sự do ngươi làm, ta tuyệt không tha cho ngươi!”

”Viên mụ, nói! Rốt cuộc ai là người sai khiến ngươi hãm hại mẫu nữ Noãn Tâm?” diễn đàn {Lê Quý Đôn}

Quay đầu, Dung Định Viễn trợn tròn hai mắt từ trên cao nhìn xuống, trong con ngươi sắc bén cất giấu sát khí lâu năm trên chiến trường, làm cho Viên mụ bị nghẹn hồi lâu cũng không dám thở, qua một hồi lâu, thân thể nàng mới run rẩy, luôn miệng thừa nhận nói: “Lão gia, không có ai sai khiến nô tỳ, nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh, buổi sáng Lưu tổng quản nói muốn điều nô tỳ đi chăm sóc Tần di nương, nô tỳ ghét chỗ Tần di nương không thể ra ngoài, vì vậy mới nghĩ ra cách như vậy để ra, xin lão gia ban cái chết cho nô tỳ!”

Lý do gượng ép này đến quỷ cũng không tin, trong lòng mọi người đều có suy đoán riêng, hiển nhiên cũng không thể bỏ qua Dung Định Viễn.

Cũng vào lúc này, có một người cách đó không xa vội vàng chạy đến: “Lão gia, lão gia, Tam Hoàng tử và Thất Hoàng tử đến đây!”

Ấn đường Dung Định Viễn hơi nhíu lại, lạnh lùng nhìn lướt qua Viên mụ, mặc dù trong lòng vô cùng muốn bắt được hung phạm thật sự đứng sau màn này, nhưng không thể để Hoàng tử đợi lâu trong phủ, cố nén tức giận dặn dò Đại phu nhân: “Chuyện này tạm thời dừng lại, giam Viên mụ lại, tra hỏi rõ ràng!”

Đại phu nhân nói nhỏ: “Dạ, lão gia!”

Dung Định Viễn phẩy tay áo một cái, theo tên tùy tùng kia đi đến tiền sảnh.

Không thể phủ nhận, lúc này, Dung Noãn Tâm thất vọng đến cực điểm, chuyện này chỉ thiếu một chút nữa, sẽ tra ra manh mối, Thiên Mộ Diêu và Thiên Mộ Ly lại xuất hiện vào đúng lúc này, có phải quá mức đúng lúc hay không.

Trong lòng nàng nghi ngờ, vừa ngẩng đầu lại đúng lúc nhìn thấy Đại phu nhân thở dài một cái.

Mặc dù là chuyện cách một đời, nhưng một lần nữa nghe thấy tên Thiên Mộ Ly, trong lòng Dung Noãn Tâm vẫn có một làn sóng khác thường chuyển động.

Giống như có một tảng đá nặng đè ở chỗ đó, hít thở vô cùng khó khăn.

Nhị phu nhân tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng bị dọa sợ không nhẹ, Dung Định Viễn vừa đi, nàng liền được vú già bên cạnh vội vàng đỡ về viện của mình.

Đương nhiên Đại phu nhân cũng sẽ không truy cứu nữa, chuyện này, cũng coi như là nàng nhặt được một món hời lớn, khẩn trương để cho người giam Viên mụ lại, giải tán đám đông đi.

Trước khi đi, còn cố ý thân thiết nói vài lời với Dung Noãn Tâm, vừa rơi nước mắt, vừa giả bộ vô cùng yêu thương, nhưng rốt cuộc cũng không lừa được nàng.

Nàng khẽ cười, thỉnh thoảng gật đầu, không vô cùng cảm động, nhưng cũng không xa cách, thái độ như vậy lại khiến cho Đại phu nhân không đoán được, không rõ rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng sóng gió cũng tản đi, Dung Noãn Tâm cũng được Lâm mụ dẫn về viện của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.