Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 12: Chương 12: Gặp quý nhân




Editor: trang bubble ^^

Tư Không Thận càng thêm hứng thú nhìn chăm chú vào Mộ Lam Yên bị mọi người vây quanh phía dưới, kim nhỏ trong tay chập chờn ở dưới ánh trăng, lóe ánh sáng lành lạnh. Hắn đã nhận ra khác thường từ lần đầu tiên nữ tử này xuất hiện, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt ngại vì không biết lẫn nhau nên cũng không vạch trần, không ngờ được chính là nàng lại không biết điều chỉ đường lung tung như vậy. Chuyện càng khiến người ta không tưởng tượng được, tuy là bọn họ lạc đường, nhưng cũng trời xui đất khiến đụng phải Tư Không Vân bắt cóc hai người bọn họ. Mới một mạch lén lút bám theo tiến vào Mạnh phủ, để cho bọn họ có lần gặp gỡ thứ hai này.

Nghĩ tới hai lần gặp gỡ này, bản thân Tư Không Thận cũng không phát hiện vậy mà lại cảm thấy nữ tử nói láo liên thiên này cực kỳ đáng yêu, khiến hắn càng thêm nghi ngờ gặp gỡ lần sau sẽ vào lúc nào. Về phần lần này, nếu nàng không muốn hắn đưa về nhà, Tư Không Thận cũng sẽ thức thời không đi xuống xem một chút tình huống Mộ Lam Yên như thế nào nữa, xoay người chợt vận khí bèn phi thân xuống mái hiên, hệt như người không liên quan đi về khách sạn bọn họ ở.

Mộ Lam Yên không biết ngủ say bao lâu, trong mơ mơ màng màng ngửi mùi đàn hương quen thuộc bèn mở mắt.

Một cái giường bình thường mà xa lạ, trong phòng trang trí giản lược, chính là ký hiệu phù hợp trong khách sạn. Chính giữa gian phòng, ngay trên bàn để một lư hương kiểu dáng tuyệt đẹp, đàn hương lượn lờ bắt đầu bay ra từ nơi đó.

Đàn hương chia rất nhiều loại, thứ Ôn Uyển Như từng đốt chính là một loại thông thường ở Mộng Lý Hồi. Mà trước mắt, Mộ Lam Yên ngửi mùi quen thuộc này đã biết là thứ đồ cung đình hoặc là quan lại quyền quý dùng.

Chẳng lẽ là Tư Không Thận lại cứu nàng trở về?

Trong lòng Mộ Lam Yên có nghi ngờ này, rồi lại chống lại loại ý nghĩ này. Đang lúc do dự chần chừ, cánh cửa phòng mở ra từ ngoài vào trong.

Một nha hoàn chừng hai mươi tuổi đi tới từ bên ngoài, trên người mặc là tơ lụa thượng đẳng, vừa nhìn búi tóc đã nhận ra cũng không phải là tỳ nữ bình thường. Chỉ thấy sau khi nàng vào cửa, nghiêm mặt đặt thau rửa mặt bưng vào ở trên kệ bên cạnh. Sau khi lấy xuống khăn mặt phía trên nhúng ướt vắt khô, lại từ từ chậm rãi bước đi đến bên cạnh giường của Mộ Lam Yên.

Đang muốn lau mặt cho người nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn lên thì đối diện đôi mắt Mộ Lam Yên nhìn mình chằm chằm. Trong lòng rất là kinh hoảng, động tác trên tay dừng lại. Nhưng qua chốc lát thì lại lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình thường, nở nụ cười nói: “Cô nương tỉnh rồi.”

“Ngươi là?” Giọng Mộ Lam Yên khàn khàn hỏi.

“Nô tỳ tên gọi Tiểu Thúy, là tỳ nữ thiếp thân (theo bên cạnh) của phu nhân nhà chúng ta, tối hôm qua ngươi rớt xuống từ trên mái hiên. Trùng hợp đúng lúc phu nhân ta đi qua, bèn cứu ngươi trở về. Cô nương, ngươi còn cảm thấy nơi nào có chút không khỏe? Để nô tỳ kêu đại phu đến khám cho ngươi một chút.” Tiểu Thúy hai câu ba lời cũng đã giải thích rõ ràng tất cả nghi ngờ trong lòng của Mộ Lam Yên. Trong lòng lại không khỏi cảm thán không biết ân nhân cứu mạng này là ai, có thể dạy dỗ ra hầu gái tâm tư kín đáo, có thể đối xử không sợ hãi như thế.

Tiểu Thúy ngoại trừ nhìn như trong lòng không có suy nghĩ chuyện gì lau chùi thân thể cho Mộ Lam Yên, nhưng ánh mắt cũng không buông lỏng chút nào quan sát Mộ Lam Yên tỉnh lại. Phu nhân thiện tâm, thấy nàng ta đáng thương bèn cứu về. Nhưng trong lòng Tiểu Thúy cũng ghi nhớ lời của lão gia lúc ra ngoài, tuyệt đối không thể để kẻ ác làm phu nhân bị thương nửa phần. Nhưng nếu giờ phút này Mộ Lam Yên có nửa phần ác ý, nàng cũng sẽ vứt nàng ta ra khỏi khách sạn không chút do dự.

Cũng may xuôi theo thời gian, không khí quỷ dị của gian phòng cũng không sinh ra điều rắc rối gì khác.

Vị phu nhân này người ngoài xưng hô là Mẫn phu nhân, chính là thê tử của Ngao Tháp đương kim quan thừa Tông Nhân phủ. Tính tình ôn hòa thích làm việc thiện, cùng với tin Phật. Nghe nói vùng phụ cận Yến thành này có một chùa miếu khá là linh nghiệm, bèn dẫn tỳ nữ chạy tới nơi này. Mà Tiểu Thúy, chính là bà dặn dò tới chăm sóc Mộ Lam Yên.

Khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, toàn thân Mộ Lam Yên gần như cũng cảm thấy hoạt bát hơn nhiều so lúc mới tỉnh lại. Chỉ là vướn bởi dược hiệu của Thực Cốt tán còn chưa qua đi, cho nên cả người vẫn là mềm yếu vô lực.

Tiểu Thúy thấy mặt nàng tiều tuỵ, gầy như khung củi, trong lòng không khỏi có vẻ không đành lòng. Âm thầm thở dài một hơi cảm thấy Mộ Lam Yên nhất định là bị trong nhà ngược đãi, mới có thể nghĩ không ra nhảy xuống từ mái hiên như lời người trên đường tối hôm qua. Đồng tình liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên không còn hơi sức, bèn hỏi: “Cô nương, có lẽ là đói bụng lắm hả? Nếu không Tiểu Thúy thay ngươi đi dặn dò đầu bếp trong cửa tiệm này làm chút đồ tới?”

Mộ Lam Yên liếc mắt nhìn canh giờ ngoài cửa, mới biết đã là buổi trưa ngày hôm sau. Bụng hậu tri hậu giác không chịu thua kém kêu lên, lúng túng liếc mắt nhìn Tiểu Thúy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên gật đầu một cái.

Tiểu Thúy cười nhạt một tiếng, liền xoay người đi ra ngoài.

Mộ Lam Yên thấy bên trong không còn người nào khác, trên mặt giả bộ nét mặt thư giãn xuống. Hồi tưởng chuyện xảy ra tối hôm qua, y hệt một cơn ác mộng. Nhưng cái chết của Vương Mãng lại rõ ràng đánh vào lòng nàng.

Sau khi trở về, nàng nên bàn giao như thế nào với phụ thân của Vương Mãng. Sau khi Mã thị chết, phụ thân Vương Mãng cũng không có lòng dạ tái giá người khác, Vương Mãng này chính là trụ cột tinh thần duy nhất của hắn. Nhưng hôm nay......

Nghỉ ngơi chốc lát, trên hành lang ngoài cửa phòng của Mộ Lam Yên, lại vang lên tiếng bước chân của tầm hai ba người. Sàn nhà bằng gỗ của khách sạn cũ kỹ phát ra tiếng cọt kẹt, Mộ Lam Yên đã ngồi dậy, cả người căng thẳng nắm chặt chăn cố gắng rụt lại vào bên trong. Ánh mắt nhìn chòng chọc vào cửa, không biết vì sao, nàng luôn cảm giác tiếng bước chân bên ngoài này, chính là nhằm về phía nàng.

“Phu nhân, ngài cẩn thận một chút. Chính là nơi này.” Giọng nói của một đứa nha hoàn chợt vang lên, quả nhiên, trang@d#d#l#q#d@bubble người đến gần cửa phòng bèn nhận đúng cửa phòng Mộ Lam Yên, đi vào.

Dẫn đầu là một phụ nhân trang phục thanh nhã, mặc trường bào màu xanh lục, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt (Phật châu) màu xám tro, búi tóc nhẹ nhàng, hơi thoa phấn trên mặt, không nhìn ra dấu vết thời gian lưu lại cho nàng. Mộ Lam Yên thán phục ở trong lòng, chắc hẳn vị này chính là Mẫn phu nhân mà Tiểu Thúy nhắc tới trước đó, quả nhiên là tiên nữ rất sống động, chắc hẳn lúc còn trẻ, nhất định là mỹ nhân bại hoại nghiêng nước nghiêng thành.

Sau khi Dung Thố vào cửa thấy bộ dáng Mộ Lam Yên ngu ngốc nhìn phu nhân mình, trong lòng bèn có chút không vui, nhanh hơn Mẫn phu nhân một bước chân chỉ vào Mộ Lam Yên liền nói rằng: “Loại nữ tử lỗ mãng thôn quê như ngươi, nhìn thấy phu nhân nhà chúng ta còn không nhanh chóng tới đây kiến an (chào)!”

Mẫn phu nhân nghe nói, bèn đưa tay ngăn nàng ta lại: “Không ngại không ngại, thân thể cô nương bị thương, cứ ở trên giường được rồi!”

Dung Thố giống như Tiểu Thúy, đều là tỳ nữ thiếp thân mà Ngao Tháp dặn dò chăm sóc Mẫn phu nhân. Thân phận tự nhiên cao hơn một chút so với hai người sau lưng Mẫn phu nhân. Hơn nữa, Mộ Lam Yên có thể cảm thấy từ trong ngôn hành cử chỉ của các nàng, hai cô nàng này nhất định cũng từng tập võ công. Có điều tính tình hai người chênh lệch quá nhiều, như là một người thích tĩnh, một người thích động.

Chỉ là chốc lát, Mẫn phu nhân cũng đã đi tới trước giường của Mộ Lam Yên. Vì không để cho Mẫn phu nhân khó xử, Mộ Lam Yên lại không muốn mất lễ nghi, bèn chui ra từ trong chăn ấm áp, quỳ gối trên đệm, thăm hỏi với Mẫn phu nhân.

“Đa tạ phu nhân cứu giúp, tiểu nữ cảm kích kính trọng.”

“Mau mau đứng lên, bên ngoài lạnh.” Mẫn phu nhân tiến lên đỡ Mộ Lam Yên dậy, bèn để nàng nằm sát vào chăn. Thấy nàng ngồi xong, lại nâng gối đầu đệm ở sau lưng Mộ Lam Yên, nắm góc chăn mới mở miệng: “Cô nương tên gọi là gì? Nhà ở đâu? Tại sao lại lăn xuống từ trên nóc nhà kia?”

Đây là người thứ hai Mộ Lam Yên, ngoại trừ mẫu thân nàng, dùng giọng quan tâm hỏi thăm nàng như vậy. Lập tức liền khiến lòng nàng sinh ra ấm áp, lần lượt trả lời: “Tiểu nữ gọi là Mộ Lam Yên, chính là người của thôn làng Mộng Lý Hồi xung quanh Yến thành. Về phần làm sao lăn xuống từ trên nóc nhà kia, ta cũng không nhớ rõ. Chắc là bởi vì ham chơi thôi!”

Tuy Mộng Lý Hồi này là một địa phương không để người ngoài biết được, nhưng dầu gì cũng coi như xung quanh Yến thành, cho nên Mộ Lam Yên cảm thấy mình trả lời không thẹn với lương tâm. Một đôi mắt trong veo nhìn Mẫn phu nhân, không giả được tí xíu vạch tội. Nhưng trong lúc nàng không lưu ý, trong mắt Mẫn phu nhân lóe lên vẻ bi thương, nhìn vẻ mặt Mộ Lam Yên càng thêm mấy phần kích động, nắm tay Mộ Lam Yên lên bèn hỏi: “Vậy trong nhà ngươi lại còn có những người khác không?”

Có lẽ lúc nãy Mẫn phu nhân nắm có chút chặt, trong nháy mắt khiến Mộ Lam Yên cảm thấy có một chút gì đó không đúng. Chần chờ chốc lát, vẫn là ấp a ấp úng nói: “Già trẻ trong nhà cũng đã vì hạn hán lũ lụt chết ở cố hương, ta là được thân thích dẫn tới huyện thành. Nhưng......”

“Nhưng mà cái gì?” Mẫn phu nhân khẩn thiết hỏi.

“Nhưng mà, thân thích chê ta quá mức phiền phức, cho nên đã vứt bỏ ta hai ba ngày rồi.”

Mẫn phu nhân nghe xong, hít một hơi khí lạnh. Buông tay Mộ Lam Yên ra, lập tức liền cầm Phật châu lên bắt đầu nhẩm kinh Phật. Trong ngày thường, bà đã không thể thấy bất kỳ chuyện bi thảm nào, lúc cứu Mộ Lam Yên lên, chỉ cho là đứa bé nhà nào gần đấy ra ngoài chơi, không cẩn thận bị thương, mang về chữa khỏi vết thương thì để cho nàng đi về nhà. Không ngờ vừa hỏi lại sẽ là kết quả như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.