Dĩ Thân Dưỡng Hồn

Chương 10: Chương 10: Mẹ chồng độc ác




Dạo này lười beta thật sự =))))))))

Sau khi nhận được tình báo của con trai nhỏ, Cừu Phi Thiến lập tức dừng việc càng quét trung tâm thương mại lại, túm Ân Hòa Tường mặt hoang mang chạy thẳng đến Cục Dân Chính thành phố Đại Ổ.

Nhưng mà dù cố đẩy nhanh tốc độ, hai người vẫn đến chậm một bước.

Cuối cùng, chờ bọn họ vượt qua được dòng xe kẹt cứng chạy tới Cục Dân Chính thành phố Đại Ổ, Ân Viêm đã bị Ân Nhạc dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn. Mà hắn cũng đã dẫn Dụ Trăn đến một cửa hàng trang sức cao cấp nhất ở thành phố Đại Ổ, mua nhẫn kết hôn.

Đối với hành vi một hai phải mua “tín vật khế ước” này của Ân Viêm, Dụ Trăn chết lặng tỏ vẻ: Anh là đại năng anh định đoạt, nghe anh nghe anh đều nghe anh.

Vì mạng sống, cậu có thể làm bất cứ điều gì.

Hai người, một người vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với hoàn cảnh của thế giới này, một người không để bụng đến hôn sự, cho nên quá trình chọn lựa nhẫn cực kỳ đơn giản gọn gàng.

“Xin cho tôi một đôi nhẫn có ý nghĩa khế ước mạnh nhất trong cửa hàng các vị, nhẫn nam, cảm ơn.”

Ân Viêm nói chuyện cực kỳ khí phách, nhân viên cửa hàng nghe thấy ánh mắt sáng lên, trên dưới đánh giá cách ăn mặc của hắn, trong lòng nhanh chóng dùng câu “Bàn tay đốt tiền” xác định giá trị con người của hắn, vừa xoay người liền đem bảo vật trấn tiệm ra.

“Đây là nhẫn tùy chỉnh do chủ tiệm chúng tôi mang từ tổng cửa hàng bên nước F về đây, trên thế giới chỉ có một đôi. Nó không chỉ bảo lưu truyền thống ‘cả đời chỉ một người có thể tùy chỉnh’* của nhãn hiệu chúng tôi, nhà thiết kế còn sử dụng loại thiết kế khóa đầy sáng tạo và độc đáo. Một khi mang lên, trừ bạn lữ, không phải ai cũng có thể gỡ xuống được.”

*Tui search baike nó hiện lên của Darry ring, đây là một nhãn hiệu nhẫn cầu hôn nổi tiếng, điểm đặc biệt của nhãn hiệu này là khi mua nhẫn, người nam bắt buột phải cung cấp ID của mình, một đời chỉ mua được một chiếc nhẫn. Câu trên “一生仅能定制一枚” tui vẫn chưa chắc lắm nên tìm hiểu xong sẽ chỉnh lại, cô nào biết thì cmt cho tui vớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Đương nhiên, nếu thật sự muốn gỡ cũng có thể, nhưng nhẫn mà, thứ cần chính là ý nghĩa, chi tiết không cần để tâm quá nhiều!

Ân Viêm nhìn chiếc nhẫn kim cương trông có vẻ lộng lẫy dưới ánh đèn, không quá vừa lòng với chất liệu kim cương rẻ tiền này. Nhưng ngược lại, hắn rất hài lòng với ý nghĩa của nó, hai tương một kết hợp, lựa chọn nghiêng đầu nhìn Dụ Trăn, hỏi: “Cái này thế nào?”

Dụ Trăn đã bị giá của cái nhẫn này đập cho phát ngốc, không thể đưa ra phản ứng.

“Vậy lấy cái này, gói lại.”

Ân Viêm lên tiếng, tay sờ soạng trong túi, đột nhiên dừng động tác giữa chừng. Hắn rũ mắt yên lặng hai giây, lần nữa nghiêng đầu nhìn Dụ Trăn, nói: “Cái nhẫn này, cậu mua.”

“???

Dụ Trăn ngoáy ngoáy lỗ tai, hoài nghi bản thân nghe nhầm.

Ân Nhạc đứng ở phía sau hai người hai bước xa đang làm bộ ngắm phong cảnh, cậu vừa nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía anh hai nhà mình, mặt viết nguyên câu không thể tin nổi, thậm chí còn có ý hoài nghi cuộc sống này.

Anh hai điên rồi! Bức hôn thì thôi, nếu anh Dụ đã đồng ý, vậy cố gắng đối xử với anh Dụ thật tốt! Nhưng bây giờ lại là cái tình huống quái quỷ gì thế hả?

Muốn mua nhẫn là anh, chọn nhẫn cũng là anh, mọi thứ đều xong hết rồi, quay đầu lại để anh Dụ vừa nhìn đã biết không nhiều tiền trả tiền? Làm gì đó?

Trước kia cậu sao không phát hiện anh hai keo kiệt như vậy, lúc theo đuổi Hàn Nhã không phải rất mạnh —— Đậu xanh! Anh hai không phải theo đuổi Hàn Nhã theo đuổi đến tính cách vặn vẹo, chuẩn bị đổ hết nghiệt của Hàn Nhã làm lên đầu anh Dụ?

Nhưng Anh Dụ là vô tội mà!

“Anh!”

Ân Nhạc hét lớn một tiếng, quyết đoán trước khi Dụ Trăn mở miệng lập tức cường thế chen vào cuộc nói chuyện của hai người. Cậu bước tới một bước dài dùng thủ pháp xảo quyệt móc ví tiền trong túi Ân Viêm, mở ra rồi rút một tấm thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng, nói: “Quẹt cái này, quẹt cái này trả tiền.”

Nhân viên cửa hàng đè nén kích động bán được đơn hàng lớn, hai tay vừa đưa qua nhận thẻ, lại bị Ân Viêm giữ đường chặn lại.

“Không thể quẹt cái này.”

Ân Viêm cầm tay Ân Nhạc, nghiêng đầu nói xin lỗi với nhân viên cửa hàng, sau đó lấy thẻ trong tay Ân Nhạc đi, đứng dậy khom lưng dắt Dụ Trăn, ý bảo cậu theo mình ra ngoài.

Dụ Trăn không nói hai lời lập tức đứng dậy đi theo hắn, cũng không quan tâm đến tay mình đang bị nắm mà—— giá nhẫn quá đáng sợ, cậu tiêu hóa không nổi, vẫn là chạy trốn thượng sách.

Hai người tay nắm tay ra khỏi cửa hàng, thừa dịp Ân Nhạc với Ông Tây Bình còn chưa ra kịp, Ân Viêm thấp giọng giải thích: “Tín vật khế ước cần phải xuất từ tay cậu và tôi, nhưng tôi tình huống đặc thù, cho nên tín vật cần phải do cậu mua.”

Kết hôn chính là kết tương lai và vận mệnh của hai bên bạn lữ. Ân Viêm vốn đã chết, cái thân phận này đại biểu cho việc tương lai với vận mệnh đều được soạn từ Ân Viêm hiện tại, cho nên hôn ước của hắn với Dụ Trăn được Thiên Đạo chấp nhận hợp lệ.

Nhưng còn tín vật khế ước, nếu muốn theo đuổi thuần túy, đạt tới trình độ hoàn mỹ mà Ân Viêm yêu cầu, thì không thể dính vào bất kỳ thứ gì có liên hệ với Ân Viêm trước kia, ví dụ như —— tiền.

Nói tóm lại, nhẫn kết hôn, chỉ có thể do Dụ Trăn mua.

Tuy rằng linh hồn cậu thiếu hụt, nhưng từ đầu đến cuối, thân thể này là của cậu, tiền, cũng là cậu cực khổ trồng hoa bán hoa tích cóp, hoàn toàn thuộc về cậu.

Dụ Trăn nháy mắt đã hiểu ý hắn, cho nên cậu: “……”

Thân là một người mới tốt nghiệp ra xã hội chưa đầy một năm, tiền gởi ngân hàng của Dụ Trăn thật sự hơi không dám nhìn thẳng.

Kỳ thật vốn dĩ không phải quá khó coi, nhưng trong khoảng thời gian này cậu vừa làm lễ tang, vừa đến bệnh viện kiểm tra, còn chuyển nhượng hoa giống giá thấp, bởi vì không có khoản hoàn trả tiền thuê, nên tiền đặt cọc thuê nhà và tiền đặt cọc vườm ươm cũng mất hết, sau mấy thứ lung tung rối loạn này, số dư tiền gửi cũng không đẹp lắm.

“Cái đó…… nhẫn có thể để tối nay lại đi mua không?” Dụ Trăn hơi xấu hổ nhỏ giọng dò hỏi.

Ân Viêm yên lặng nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Xin lỗi.”

Lòng Dụ Trăn đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc chua chát, cậu nghi hoặc cúi đầu nhìn ngực mình, khóe mắt thấy Ân Nhạc với Ông Tây Bình đi nhanh từ trong cửa hàng ra, vội vàng kéo suy nghĩ về, hạ giọng nhanh chóng hỏi: “Anh muốn mua nhẫn, có phải bởi vì nó còn có tác dụng khác hay không?”

“Rất có tác dụng.” Ân Viêm cũng phối hợp trả lời ngắn gọn.

Dụ Trăn nghe vậy mím môi, ngẩng đầu liếc hắn một cái, gật đầu đáp: “Vậy được, tôi sẽ mua nhẫn, nhưng mà tôi có thể không mua được loại đắt nhất, anh đừng ghét bỏ.”

Dưới sự chỉ dẫn của Dụ Trăn, hai người vào một tiệm vàng nằm trong chuỗi tiệm vàng quốc gia. Dụ Trăn tìm nhân viên bán hàng nói sơ qua số tiền dự tính, sau đó trong số tiền dự tính chọn ra một đôi nhẫn nam quý nhất ý nghĩ tốt nhất.

“Cái này không phải có một không hai gì, chỉ là một đôi nhẫn bình thường, nhưng tạo hình cũng không tệ lắm, có thể chứ?”

Lúc nhân viên bán hàng xoay người tiếp đón khách hàng khác, Dụ Trăn cầm một đôi nhẫn nam tạo hình đơn giản, hạ giọng dò hỏi ý kiến Ân Viêm.

Ân Viêm nhìn ánh mắt tín nhiệm không hề giữ lại của cậu, xem cũng không nhìn đôi nhẫn kia, trực tiếp gật đầu: “Rất tốt, hoàn toàn có thể.”

Chiếc nhẫn mang theo tín niệm “vì anh tôi có thể trả giá” này, còn tốt hơn cục đá sang quý hoa hòe loè loẹt mà ý nghĩa chỉ là phụ gia kia.

Tốt hơn rất nhiều, rất nhiều rất nhiều.

Trong lòng lại lần nữa toát ra một luồng cảm xúc chua chát, còn rõ ràng hơn lần trước, thậm chí đến trái tim cũng đập nhanh vài lần.

Dụ Trăn giơ tay ôm lại ngực, nghi hoặc nhíu mày.

Sao lại thế này? Chứng thất hồn lại xuất hiện triệu chứng khác sao?

Ân Viêm chú ý tới động tác của cậu, cắm tay vào túi, không dấu vết lui về phía sau một bước, bảo trì một chút khoảng cách với cậu.

Nhân viên tiếp đón xong khách hàng kia thì xoay về, Dụ Trăn phát hiện cảm giác là lạ ở ngực kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, vì thế buông tay xoa ngực xuống, đứng dậy gọi nhân viên bán hàng, chỉ chỉ đôi nhẫn nam tỏ vẻ có thể lập hóa đơn.

Nhẫn rất nhanh tới tay, hai người ra khỏi tiệm vàng đứng ở ven đường, Ân Viêm lấy ra một chiếc nhẫn, cầm trong tay vuốt ve hai cái, khom lưng nắm tay Dụ Trăn.

“Nhất định phải như vậy sao? Tôi, tôi có thể tự đeo.”

Dụ Trăn cảm thấy có chút quái quái, tay lúng túng rụt về phía sau.

Ân Viêm giương mắt nhìn cậu, biểu tình vẫn bình tĩnh như cũ, tay kéo tay cậu lại mảy may không buông.

Có lẽ lại là nghi thức tất yếu lừa dối Thiên Đạo gì đó.

Dụ Trăn tự mình thuyết phục, đè cảm giác quái dị trong lòng xuống, đưa tay mình đặt lên tay hắn.

Ân Viêm rũ mắt, kéo tay cậu nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cậu, siết nhẹ một cái mới buông ra, sau đó đưa tay mình tới trước mặt cậu, và cả cái hộp còn một chiếc nhẫn khác.

“……”

Dụ Trăn căng da đầu nhận nhẫn, tay có chút run nâng bàn tay xinh đẹp mà cậu đã từng xem là quỷ trảo lên, trái tim không hiểu sao mà đập nhanh vài phần, tách ngón áp út ra, nhanh chóng đeo nhẫn vào.

Xoạt.

Lúc nhẫn được đeo vào, Ân Viêm đột nhiên lui về phía sau, còn đút cả tay vào túi áo khoác.

Tay Dụ Trăn trống rỗng, tim đập hỗn loạn nhanh chóng bình thường lại, cậu ngây ngốc giương mắt nhìn hắn, hỏi: “Anh lui về phía sau làm gì?”

Ghét bỏ à.

Ân Viêm không trả lời vấn đề của cậu, mà nghiêng đầu nhìn sang ven đường, nói: “Có người đang nhìn lén.”

Dụ Trăn theo tầm mắt hắn nhìn qua, sau đó đối diện với một đôi mắt lóe sáng như sói, nhịn không được cũng lui về phía sau một bước.

Chiếc xe này đậu ở đây lúc nào vậy? Còn đậu xe trái quy định, hạ nửa cửa sổ nhìn lén, biến thái ư?

Thấy mình bị phát hiện, Cừu Phi Thiến nhíu mày, vội nâng cửa sổ xe thu hồi tầm mắt, sửa lại tóc với quần áo, sau đó duỗi chân đạp ông chồng ngồi bên cạnh còn chưa lấy lại tinh thần, cầm lấy giỏ xách ưu nhã xuống xe.

Chờ ở một bên vây xem tiết mục “trước cường đoạt dân nam sau áp bức tài sản đối phương” của Ân Viêm tà ác, Ân Nhạc thấy mẹ đến giống như gặp được cứu tinh, lập tức cuồng bạo chạy đến ôm lấy cánh tay bà mẹ nhà mình, lớn tiếng lên án: “Mẹ! Anh hai ảnh không phải người!”

Dụ Trăn chấn động, không dám tin—— “biến thái” nhìn lén này thế mà là mẹ Ân Viêm? Không đúng, là mẹ của “người bị hại” bị “Ân Viêm” cướp đi thân thể?

Xong rồi, cậu vừa nãy còn giúp “tên cướp” dùng hộ khẩu và thân phận của con trai người ta lãnh chứng kết hôn, này, này……

“Ngài đã tới.”

Ân Viêm lại cực kỳ bình tĩnh, tiến lên một bước chào hỏi Cừu Phi Thiến, sau đó đi đến bên người Dụ Trăn, nắm tay cậu, bình tĩnh giới thiệu: “Mẹ, vị này chính là bạn lữ hợp pháp của con, Dụ Trăn, chúng con đã kết hôn, hy vọng ngài có thể chúc phúc.”

Cừu Phi Thiến đầy mình “giọng quan*” với Ân Nhạc đầy mình lên án đều bị gương mặt bình tĩnh đúng lý hợp tình này của hắn nghẹn trở về, hai người một người trầm mặc một người cọ rử tâm hồn, không khí yên lặng quỷ dị.

*Ý là nghiêm nghị, uy nghiêm

Không ai nói chuyện, vẫn không ai nói chuyện, vẫn như cũ không ai nói chuyện.

……

Bản chất nhát gan đầu óc ngốc ngốc Dụ Trăn bị tình huống đột phát này làm suy nghĩ lần nữa kẹt cứng, tay nắm thật chặt tay “tên cướp”, từ trên người đối phương hấp thu một chút ấm áp, đột nhiên buông tay ra bước về trước một bước, khom lưng chín mươi độ với Cừu Phi Thiến, trịnh trọng xin lỗi: “Bác gái, thực xin lỗi!”

Chiếm dụng thân thể với nhân duyên của con trai ngài, ngàn lần xin lỗi.

Cừu Phi Thiến xoạt một cái nắm chặt cánh tay Ân Nhạc, mặt nghiêm túc, mắt lại mê mang.

Sao lại thế này? Bà cũng không phải tới diễn mẹ chồng ác độc, tình huống hiện tại này…… Chẳng lẽ bà mang gương mặt mẹ chồng độc ác, dọa sợ người trồng hoa nhỏ này rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.