Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 8: Chương 8: Món tiền đầu tiên 7




Ánh nắng chiếu lên sàn nhà, ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt tiếng chim hót líu lo, một ngày mới lại bắt đầu.

Rời giường, rửa mặt, làm sandwich.

Một lát sau, Alice ăn xong điểm tâm, mang theo mười chiếc kẹp thịt heo, mười chiếc sandwich kẹp thịt bò ra ngoài.

Trên đường đi vô cùng náo nhiệt, tiếng rao vang lên không ngừng.

“Cháo lúa mạch! Cháo lúa mạch nóng hổi thơm ngon đây. Một bát chỉ 2 đồng tệ.”

“Bánh kem mật ong mới ra lò, một cái 10 đồng tệ, muốn ăn mau tới mua nào.”

“Bánh sandwich thịt gà đây! Bên ngoài là bánh mì trắng, bên trong là xà lách, thịt gà, hương vị đặc biệt ngon, mỗi cái chỉ 12 đồng tệ.”

Bước chân Alice dừng lại, ngắm nhìn bốn phía, muốn nhìn một chút xem ai đang bán sandwich gà.

Không đợi cô tìm ra là sạp hàng nào, lại nghe thấy tiếng rao, “ Ở đây có sandwich heo, mỗi cái 10 đồng tệ! Giá cả hợp lý, tuyệt đối đừng bỏ lỡ.”

“Sandwich bò, bên ngoài bánh mì trắng, bên trong là thịt bò nguyên miếng. Ngày đầu khai trương giá chỉ 9 đồng tệ.”

Alice bật cười, mới một ngày ngắn ngủi liền xuất hiện hàng nhái, tốc độ thật là nhanh. Chỉ là…

Đều là cơm chiên Dương Châu, có người làm trứng bao trọn mỗi hạt cơm, có người cơm chưa chín kĩ, vỏ trứng lẫn bên trong. Ngoại trừ cái tên ra, chẳng có chỗ tương tự.

Muốn làm ra hương vị tốt hơn cô cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, sandwich cách làm đơn giản nhưng ai có bản lĩnh làm tương ngọt.

Alice rất tự tin, cũng không tìm chỗ bán sandwich gà nữa, đi tới chỗ cũ bày hàng.

“Tới rồi?” John từ xa đã thấy Alice, lên tiếng chào hỏi trước.



“Chào chú John” Alice dừng lại ở bên cạnh, để rổ xuống.

“Sáng nay lúc tôi đến, trên đường có mấy sạp bán sandwich.” John muốn nói lại thôi.

“Không sao.” Alice cười lạc quan nói, “Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cháu, bọn họ muốn bán cứ bán”

“Cháu nói những người này, không biết đều đang nghĩ gì?” John bĩu môi, “Trên trấn lấy đâu ra nhiều người có tiền mà ăn bột mì trắng, ăn thịt ma thú? Nhìn đi, đến tối không ít người khóc.”

Alice cũng không để ý, chuyên chú làm việc buôn bán của mình.

***

Trước khi xuất phát, Helen theo như thường lệ đi mua lương khô.

Chợt nghe thấy các sạp hàng ra bán sandwich các loại, cô ngẩn ngơ, hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ.

“Đừng đứng đây thất thần! Đi muộn nói không chừng đều bị mua hết.” Fred thấp giọng thúc giục.

“Nếu như sandwich chỗ khác không tệ, không nhất thiết phải mua chỗ kia.”

“Không giống.” Neil không biểu tình mở miệng.

“Có gì không giống?”

“Bánh mì không đủ mềm, rau không đủ giòn. Bên trong thịt không có vị gì, bánh mì cũng không có tương ngọt. Điểm quan trọng là ăn xong không thể tiêu trừ mệt mỏi.”

Helen, “…”

Fred, “…”

Bọn họ tuyệt đối không tin đây là quan sát mà kết luận được.

“Đã ăn rồi?” Helen suy đoán.

Cơ mặt Neil run lên, không tình nguyện thừa nhận, “Lãng phí mười đồng tệ.”

“Được rồi, được rồi.” Helen triệt để bỏ đi suy nghĩ kia, “Dù sao cũng là tốn tiền, không tính mấy đồng tệ kia. Bỏ tiền ra mua, đồ còn không thể ăn thì cần gì chứ?”

Fred, Neil cùng nhau gật đầu, “ Nói rất đúng.”

Bọn họ ba chân bốn cẳng nhanh chóng tới sạp hàng.

Nhìn thấy Alice, Helen hưng phấn nói, “Tôi muốn mười cái sandwich.”

Một giọng nam cũng vang lên cùng lúc, “ Tôi mua hết sandwich.”

Helen trong lòng run lên, hướng bên cạnh nhìn lướt qua, phát hiện người tới có chút quen mắt. Cẩn thận suy nghi một lượt mới kịp phản ứng, tối qua họ dã gặp nhau.

Alice nhìn hai người, có chút khó xử.

Helen biện luận lý lẽ, “Tôi tới trước!”

Hunter hừ nhẹ, “Hỏi mua đều là đồng thời.”

“Tối hôm qua anh rõ ràng rất ga lăng.”

“Đó là bởi vì trước đó chưa nếm qua sandwich.”

“Tôi chỉ cần mười cái, không thể cho tôi mua trước sao?”

“Còn lại không đủ ăn, các anh em của tôi sẽ đói bụng.”

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ. Cuối cùng, không hẹn mà cùng đề nghị, “Nếu không thì quyết đấu đi? Người nào thắng được mua trước.”

Alice suy nghĩ, “Nơi này có hai mươi cái sandwich, hỏi mua cùng lúc, một người sáu cái, một người mười bốn cái.”

Một đội ba người, một đội bảy người, vừa vặn chia mỗi người hai cái.

“Quá ít!” Helen đau khổ nhắm mắt.

Hunter ngắn gọn,” Không đủ ăn.”

“Vậy ăn xong lại đến mua.” Chủ quán không để ý quyết định, không để khách hàng phản bác.

Helen, Hunter không thể làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn thanh toán.

“Chủ quán, lần sau làm thêm nhiêu sandwich nữa đi.” Helen khuyên bảo tận tình.

“Tôi sẽ cân nhắc.” Alice đồng ý

Helen lúc này mới lưu luyến rời đi.

Hunter đứng không nhúc nhích, sau khi đối thủ cạnh tranh rời đi thì anh ta mới thấp giọng nói, thương lượng với Alice, “Tôi nói cho cô địa chỉ, mỗi ngày đặt 40 cái sandwich, ban đêm giao hàng tới, loại nào cũng được, thế nào?”

“Cứ như vậy, cô không cần lo lắng làm nhiều rồi bán không được, tôi không cần bỏ ra thời gian xếp hàng, mọi người đều có lợi.”

Alice cảm thấy đề nghị này không tệ, ngoài miệng nói, “Tôi cần suy nghĩ thêm.”

Hunter móc ra tờ giấy đã sớm chuẩn bị, “Chúng tôi sẽ ở Clayton một khoảng thời gian ngắn. Lúc nào thay đổi chủ ý đều có thể tới cửa.”



“Tôi biết rồi.”

Tiễn Hunter đi, bỏ giấy nhỏ vào túi, Alice cũng xách giỏ rời đi.

Mọi người thấy cô bán xong sandwich, nhàn nhã rời đi, lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng được.

“Sandwich của cô ta không phải bán đắt nhất? Thế nào mà lại bán hết nhanh nhất?”

“Mới bày bán bao lâu? Nửa giờ sao?”

“Khách hàng vì tranh đoạt sandwich mà đánh nhau, cô ấy làm thật sự ngon như vậy?”

Trong tiếng nghị luận, Alice rẽ vào hẻm nhỏ đầu đường. Nhìn quanh một lát, xác định bốn phía không người, thân ảnh cô lóe lên, từ trong hẻm nhỏ biến mất.

Một giây sau, trong phòng quán trọ liền xuất hiện một đạo ánh sáng trắng. Alice theo đó xuất hiện trong phòng.

“Đây là thế giới ma pháp.” Cô thấp giọng tự nói, trong lòng thầm tỉnh táo.

Trong sân một nhà dân, mấy thanh niên đang luyện tập. Bọn họ hoặc chạy hoặc nhảy, rèn luyện thể năng. Hoặc tự luyện hoặc đối kháng, huấn luyện kĩ xảo chiến đấu.

Hunter đi vào sân, phân phát sandwich mà mình mua được cho đám người.

Mọi người lộ vẻ mặt vui mừng, không kịp chờ đợi ăn ngay.

Hunter nhẹ nhàng nói, “Ăn điểm tâm xong, tăng lượng huấn luyện thêm 30%”

Các đội viên, “???”

Ý thức được đội trưởng nói gì, bọn họ không hẹn mà cùng phát ra tiếng kêu gào thê lương. Trước kia huấn luyện xong đã muốn mất nửa cái mạng. Hiện tại còn hơn thế nữa, trực tiếp luyện chết.

“Bình thưởng đổ thêm chút mồ hôi, lúc chiến đấu sẽ bớt đổ máu. Một hai cái còn không luyện tốt, còn không biết xấu hổ kêu to.” Hunter mặt lạnh nói.

Thế là tất cả mọi người đều rõ ràng, đội trưởng đã ra chủ ý, mọi chuyện kết cục đã định.

“… Sandwich có thể tăng tốc độ khôi phục thể lực, cho nên mới tăng lượng lớn huấn luyện.” Trong đám người, có người khẽ lầm bầm một câu.

Các đoàn viên lập tức thay đổi sắc mặt nhìn về phía sandwich, quả thực là vừa yêu vừa hận.

“Còn có sức lực nói chuyện phiếm? Nếu không lại tăng thêm chút huấn luyện đi?” Hunter cố ý nói.

Các đoàn viên đều lắc đầu, tranh thủ thời gian tản ra.

***

Nghĩ đến việc cửa hàng đang sửa chữa, về sau cần mua thêm không ít vật phẩm, Alice quyết định chăm chỉ bày quầy bán hàng, kiếm nhiều tiền thêm một chút.

Làm liền một lúc hai mươi cái sandwich heo, hai mươi sandwich bò, cô mang theo rổ thuấn di tới ngõ nhỏ, bình tĩnh đi tới.

Trên đường, sandwich sinh ý ảm đạm.

Dù có Mạo hiểm giả ra ngoài thấy hiếu kì, nguyện ý mua một cái nếm thử cũng không lại phí tiền mua thêm khối thứ hai.

Nhóm chủ quán tính sơ qua, phát hiện tiền kiếm được còn không bù lại chi phí nguyên vật liệu, nhất thời khàn cả giọng, càng thêm cố gắng rao hàng.

Có lẽ ngại hoàn cảnh quá ầm ĩ, John mang theo xe đẩy vội vàng rời đi.

Alice nhìn quanh trong chốc lát, cuối cùng cũng tìm được vị tri trống, “Sandwich ngon, bên ngoài bánh mì trắng, bên trong có thịt và rau, 20 đồng tệ, muốn ăn tới mua.”

Nghe thấy tiếng rao hàng, người đi đường không chỉ không có dừng lại, ngược lại còn đi nhanh hơn, giống như không kịp chờ đợi rời đi.

Alice không nóng nảy. Trong lòng cô tự nhủ, nếu là không bán được, sẽ đưa tới cửa, bán cho Hunter.

Không biết qua bao lâu, một người đi tới, cẩn thận từng li từng tí hỏi, “Quý cô, ngài còn tốt chứ?”

Alice không hiểu, cô tốt đấy, vì sao lại hỏi như vậy?

“Anh là?”

“Tôi là Wilson.” Người tới tự giới thiệu, “Tôi ở trên trấn mở một cửa hàng tạp hóa.”

Dược tề sư duy nhất của trấn Clayton!

Alice kịp phản ứng, “Hóa ra là anh, thật là hân hạnh.”

“Tối hôm qua có một nhóm người tìm ngài xin giúp đỡ chứ?”Lúc nói chuyện, Wilson lộ ra vẻ xấu hổ.

Vì thoát khỏi nguy hiểm, anh không thể không nói sự tồn tại của Pháp sư Quang minh.

Không nghĩ tới những người kia trước đó đã gặp qua quý cô! Nghe hắn nói xong, lập tức ra khỏi tiệm tạp hóa, về sau cũng không trở lai.

Wilson lo lắng mình gây ra phiền toái cho Pháp sư Quang minh, trong lòng rất sốt ruột tìm người. Chỉ là tìm người cũng thật không dễ, bỏ ra rất nhiều thời gian mới tìm thấy.

“Anh nói là đội của Hunter?” Alice hỏi

“Có phải là đã tạo cho ngài nhiều phiền phức?” Wilson càng thêm áy náy.

“Không có.” Alice cười nói, “Sau khi thanh toán tiền chữa bệnh còn cố ý quan tâm việc bán hàng của tôi nữa, bọn họ là người tốt.”

Người tốt?



Wilson hổi tưởng lại kẻ nắm chặt cổ áo mình, làm thế nào cũng không thể tán đồng. nhưng mà… không có việc gì là tốt rồi.

“Bán cho tôi năm cái sandwich.”

Sự tình đã được giải quyết, nhưng Wilson vẫn cảm thấy có lỗi. Để biểu đạt áy náy, ông là muốn giúp cho sinh ý của Quý cô.

Alice không nhúc nhích, “Một cái sandwich 20 đồng tệ.”

Wilson, “…”

Giá tiền này, cũng gần bằng thuốc trị thương! Ông có chút của cải, thế nhưng không thể chịu nổi tiêu thế này.

Alice đã hiểu đoàn Hunter tìm tới là do Wilson.

Trên thực tế, tối hôm qua cô kiếm được hai kim tệ, lại thêm một đơn đặt hàng dài hạn, trong lòng cũng không tức giận.

Thấy Wilson miễn cưỡng mình, kiên trì muốn mua năm cái,cô nói ra lời nói dối thiện ý, “Hàng có giới hạn, mỗi người chỉ được mua hai cái.”

“Thật là quá đáng tiếc.” khóe miệng Wilson không kìm được nhếch lên.

Alice coi như không biết, “Có hai loại, một là thịt heo một là thịt bò, ông muốn mua loại nào?”

Wilson nghĩ nghĩ, nói “Một cái thịt heo, một cái thịt bò.”

Đã có cơ hội, vậy liền nếm thử cả hai loại.

“Được.” Alice gói lại sandwich thật kĩ rồi đưa ra.

Wilson giao 40 đồng tệ, cảm giác trong lòng thoải mái hơn nhiều. Anh trịnh trọng nói tạm biệt Alice rồi nhận lấy bánh, vui vẻ trở về tiệm tạp hóa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.