Đi Được Bao Xa

Chương 11: Chương 11: Đi được bao xa không quan trọng,quan trọng là đi với ai và làm được gì!




Con đường dẫn đến nhà Khôi lá vàng rơi tả tả, gió sang hiu hắt, nước mặt tôi lại chợt rơi xuống nền mặn chát. Cánh cổng màu trắng còn cách vài bước chân mà sao tôi cứ cố chậm lại, rồi dần dần thành đứng lặng một chỗ. Dàn hoa tường vi nở đỏ thắm

Cớ sao lòng tôi lại đau thế này!

Ôi trời ơi... tôi mệt quá!

Khôi từ cánh cổng đó đi ra, làm tôi giật mình chợt quay đi. Khi đó, trong tôi không còn chút bản lĩnh đối mặt với cậu. Tôi sắp làm một điều mà khiến cậu tổn thương, làm cậu đau lòng, tôi không nỡ. Từ trong sâu thẳm trái tim này, tôi vẫn mong đây là giấc mơ.

Khôi chạy đến nắm tay tôi, khuôn mặt mừng rỡ như mọi khi gặp nhau, cậu nhớ tôi, ôm tôi chặt đến nghẹt thở nhưng tôi chỉ còn biết lạnh nhạt buông cậu ra, tránh xa vòng tay dễ khiến tôi yếu lòng

- Khôi à! San có chuyện...

Khôi dẫn tôi vào nhà nhưng tối từ chối. Mọi chuyện kết thúc, càng sớm càng tốt.

- Khôi ạ, San xin lỗi. Chúng ta nên dừng lai, tôi cần có tình tình yêu, Khôi cũng rất xứng đáng nhưng bố tôi và mẹ Khôi... là những người đi trước, có trách, là trách chúng ta vô duyên theo sau. San xin lỗi.

.... Tôi lặng người, cổ họng nghẹn đắng lại, tôi bật khóc khi thấy Khôi đơ người rơi lệ. Tôi không nói được...

... không thể nói được.

Nhưng rốt cuộc, những giọt nước mắt rơi lã chã kia cũng không thể ngăn cản được tiếng nói sét đánh ngang tai mà tôi phải dùng hết can đảm để thốt ra.

- Mình chia tay nhé....

Nói rồi, tôi vội quay bước đi, tiếng khóc dấu chặt trong cổ họng bất ngờ phát ra từng tiếng nặng nề.

Một người chạy miết, một người đứng lại, đôi mắt không dám nhìn người đang chạy, chỉ hướng xuống đất mặc cho nước mắt rơi lã chã xuống đất, đè lên những chiếc lá khô cong queo cho gió cuốn đi.

Cả hai... đều chết lặng... vỡ ngàn mảnh tan biến.

Giây phút ấy, chúng tôi chính thức trở thành hai người xa lạ. Chính tôi là người cầm dao, đâm cho cuộc tình này một nhát đau thấu trời. Thời gian không thể quay lại, những đau đớn qua đi khiến tôi day dứt mãi.

Bức tường ngã ba là nơi tôi đứng đó nhìn lén Khôi, cũng tại khi đó tôi không đành lòng bước đi, tim tôi bắt phải ở lại. Khôi ngồi bệt xuống nên cổng, không khóc nữa, bàn tay mân mê chiếc lá khô vàng, đôi mắt cụp xuống. Sau đó là những tiếng thở dài, tôi không biết, có lẽ vì đau quá, chẳng thể khóc nổi, đau quá, chẳng thể cảm nhận những thứ xung quanh.

Tối đó, Khôi vẫn nhắn những icon cho tôi, một cách bình thường, như sực việc buổi sáng chưa hề xảy ra. Dĩ nhiên tôi không trả lời, lòng tôi lấp đầy bằng những rối ren. Và rồi một tuần sau, mẹ tôi gọi điện, nói muốn đón tôi sang Pháp sống và học. Tôi đồng ý ngay, đây chính là cơ hội tôi chờ đợi. Tôi cần đi xa và quên mọi thứ.

Ngày tôi kéo vali đi, bố ôm tôi khóc, ông tự trách mình làm tôi khổ, làm cuộc đời tôi không có hạnh phúc, là ông ích kỉ, là ông đã không làm được gì cho tôi. Tôi chỉ lặng thầm nói với ông

- Cuối cùng, bố vẫn là bố của con.

Tôi ôm bố thật chặt lần này, ôm như cả chục năm qua tôi chưa từng ôm vậy, giây phút này, tôi lại không nỡ rời xa.

Tôi đến cạnh cô Nguyệt, cô ấy đỏ hoe mắt, tôi không hiểu cô ấy thương tôi thật hay là giả tạo, nhưng những gì cô ấy đối xử với tôi thời gian mấy năm qua, cũng là những điều tốt đẹp cả, chỉ là chúng tôi không hợp nhau, mang mối quan hệ mẹ ghẻ con chồng mà không thể hòa hợp gọi nhau tiếng mẹ tiếng con, thôi thì tôi cũng chúc cô ấy với bố tôi hạnh phúc, yêu thương nhau để thằng bé con cô Nguyệt không cảm thấy thiếu thốn như tôi.

Mẹ bay từ sân bay tới đón tôi ở ga tàu. Tôi bước từng bước nặng trĩu tới nơi soát vé và cửa soát hành lí. Hôm qua, tôi cũng đã thông báo cho Khôi biết việc tôi đi hôm nay. Khôi không nói gì, tất nhiên rồi.

Nhưng khi tôi chuẩn bị bước lên tàu thì linh cảm mách bảo tôi ngoái lại, là Khôi đang đứng thở, mồ hôi tuốt toát, quần áo xộc xệch xuất hiện ở sau cửa soát vé. Chúng tôi cách nhau không xa, vài bước chân nhưng một người không thể vào, một người lại chẳng thể ra, chỉ có thể gần nhau một chút qua tấm kính. Lòng tôi như vỡ òa, chỉ muốn bước qua tấm kính mà ôm trầm lấy cậu, ôm lấy người mà tôi từng yêu trân thành nhất. À không, khi ấy, tôi còn yêu cậu, rất trân thành, chỉ là thời thế qua đi, tôi không đủ can đảm và sự bồng bột để đá vỡ tấm cửa rồi nắm lấy tay cậu.

Chúng tôi nhìn nhau, những cái nhìn cuối cùng, Khôi đưa tay cậu lên, sợi dây đỏ tết vẫn đeo trên tay ngay ngắn, tôi cũng đưa tay mình lên, vẫn ở đó mà sao giờ mọi chuyện đã sang một ngã rẽ khác. Đôi mắt cậu trông chờ tôi, mong tôi suy nghĩ lại.

Cậu khóc, chắc có lẽ sự sợ hãi, sự lo lắng, hồi hộp và mong chờ làm cậu yếu đuối đi nhiều, cậu cũng giống tôi, không đủ can đảm để giữ đối phương bên cạnh mình. Có thể cậu tự ti bản thân không làm được tôi hạnh phúc, hoặc cũng có lẽ, cậu ấy cũng thương mẹ giống như tôi thương bố ấy.

Tiếng còi tàu vang lên, tôi quệt vội dòng nước mắt và quay người đi, lên chuyến tàu mang tôi xa cậu mãi mãi. Tất cả, chỉ còn lại là dĩ vãng...

Ngồi vào vị trí, tôi gượng cười nhăn nhó, vẫy tay tạm biệt Khôi qua cửa tàu, cậu đứng gần bên cạnh đường ray, tay ôm hộp đựng sao giấy chưa kịp tặng tôi thất thần trông mãi, cho đến khi tàu đi xa và cậu chỉ còn là chấm nhỏ trên bãi tàu trắng vắng không.

Tôi khóc, tình yêu của chúng tôi, mới chớm nở mà đã bị đứt bởi hoàn cảnh. Mối tình đầu của tôi cay quá, làm cho tôi mãi sau này mãi không dám mở trái tim ra để đón tiếp người thứ hai. Tôi cứ sợ đủ thử, ở nơi mới thi thoảng nghĩ về cậu, những đêm nhớ cậu tới dằn vặt mà không dám gọi điện. Chả nhớ phải mấy bao lâu để hình bóng cậu mờ đi trong tâm trí tôi.

Tôi không thể reo rắc bất kì sự hy vọng nào cho cậu nữa, chúng tôi không có duyên, chi bằng để cậu quên tôi, quên đi một phần thanh xuân mà bước tiếp trên con đường tươi đẹp có tôi là kí ức.

Bên kia, nhất định có một người con gái tốt hơn tôi chờ cậu kiếm tìm.

Chúng tôi đã xa nhau như vậy, một cách tĩnh lặng, không cãi vã, không níu kéo. Vội vã mà nhẹ nhàng, bước qua nhau, để lại đằng sau là những vết thương lớn, nhưng sẽ lành lại thôi.

Paris là một nơi tuyệt đẹp, thành phố thơ mộng nhất trong các thành phố thơ mộng, tôi tới nhà mới, gặp lại đứa em gái trong sự vui mừng khôn xiết, nó cũng là một thiếu nữ 15 tuổi rồi, hai chị em ôm nhau.

Tối đó, tôi đã tâm sự với em gái mình, những điều mà tôi ấp ủ rất lâu.

Những tuyệt nhiên không nhắc đến cậu, đó là kí ức của riêng mình thôi.

Tôi học đại học công nghệ nông nghiệp mới, thuê một nông trại ở ngoại ô Paris, thỏa cái đam mê của tôi và sau khi đủ tiền thì tôi mua đứt trang trại đó việc kinh doanh làm việc. Cuộc sống thức khuya dậy sớm, chăm sóc vật nuôi vất vả nhưng vui lắm.

Vào cái mùa hè năm 23 tuổi, tôi gặp anh, một du học sinh Việt, anh ấy hơn tôi ba tuổi, đang học bằng thạc sĩ bên này. Mùa hè, anh đến nông trai của tôi thu hoạch nông sản vừa kiếm tiền thêm lại vừa thích làm vườn, giống tôi.

Được hai mùa thu lúa, chúng tôi chính thức quen nhau. Khôi trong lòng tôi tuy không phải quá sâu đậm và quan trọng như năm năm trước nhưng vẫn còn là một vệt sẹo rất sâu, không quên nhưng cũng không còn quá rõ.

Anh sống rất tình cảm, trầm tính, ít nói, khá giống Khôi và còn hay nghe tâm sự của tôi, tôi cảm mến anh, anh cũng vậy.

- Hùng Kiện, anh có sẵn sàng yêu em, nắm tay em mãi mãi không?

- Anh anh đảm bảo, miễn là anh còn sống, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra.

Tôi hạnh phúc đón nhận tình yêu mới, cất Khôi vào một nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim mình, và rồi chỉ còn cười mỉm khi nghĩ về cậu, đó là quá khứ, còn Kiện bây giờ và tương lai mới là của tôi.

Đám cưới của tôi diễn ra vào một ngày nắng tháng 9 đầu thu tại Paris, chiếc váy trắng cô dâu thanh khiết nhẹ nhàng mà tinh tế được tôi chau chuốt từng chút một, mọi người khen tôi là một cô dâu lộng lẫy, con bạn thân của tôi là Uyển Hương mới bay qua đảm nhận vai phù dâu cũng xinh không kém. Nhà thờ rộn người qua lại, khánh khứa của chúng tôi vui vẻ uống rượu ăn uống. Ở trong phòng chờ, tôi lại nhớ một người, chính là cậu. Dù không hẳn muốn cậu đến đây nhưng theo phép lịch sự thì tôi vẫn gửi thiệp về Việt Nam. Nhưng cậu không đến, có lẽ đã đổi địa chỉ rồi, hoặc cũng có thể là cậu không sẵn sàng chứng kiến ngày vui của tôi.

Hùng Kiện bảnh trai khoác trên mình bộ chú rể màu đỏ rượu, giờ đã là giám đốc một công ty lớn về thực phẩm đóng gói mà nguyên liệu chính là từ những nông trại của tôi, khách khứa của anh đông hơn hẳn, họ chúc phúc cho chúng tôi. Ly rượu cưới cụng kêu tiếng, chúng tôi cầm tay nhau cùng cắt bánh, rồi trao nhẫn và hôn trước tất cả sự chứng kiến của mọi người.

Bão tố tuổi trẻ qua đi, người mà tôi tưởng như không bao giờ quên được lại mãi mãi không còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa, tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại, một người chồng tâm lý, một đứa con trai ba tuổi tinh nghịch thông minh.

Giở lại cuốn album cũ, tôi ngắm nhìn thật kĩ từng người bạn, nhất là một người làm cho thanh xuân tôi rực rỡ, tuy không phải là một hòi ức quá tươi đẹp nhưng nó là đáng nhớ, đáng trân trọng, để tôi không quên khi đó tôi đã mạnh bạo, cuồng nhiệt tới mức nào. Tôi đã sang tuổi ba mười rồi, cái tuổi phải sống chậm lại để nhìn nhận ngày tháng đã qua.

Tôi ngồi nhà và nhận được lời mời tham gia kỉ niệm 100 năm thành lập trường cấp ba cũ. Tôi bàn với chồng việc về Việt Nam tham dự và nghỉ hè bên đó rồi thăm bố tôi luôn.

Trường cũ thay đổi rất nhiều, hàng cây xanh vẫn còn đó nhưng cơ sở vật chất đều thay đổi hết rồi, bãi để xe cũ chứa nhiều kỉ niệm của tôi giờ thành khu để sắt vụn và bàn ghế cũ. Học sinh các khóa nô nức tụ họp về, cờ hoa trang trí rực rỡ.

Tôi đi vài vòng thăm quan trường, chợt nghe thấy tiếng hát bắt tai ở trên một góc sân khẩu, chỗ các cựu học sinh đang giao lưu. Lâu lắm rồi không nghe thấy giọng nam nào ấm áp mà tình cảm như vậy. Tôi chen vào đám đông để nhìn thấy người đang hát.

Bóng hình và gương mặt thân quen ấy làm tôi sững sờ ngạc nhiên

Là Khôi...

Người con trai ấy luôn đợi em, luôn chờ em dẫu như nào

Anh ta sẽ không từ bỏ, sẽ không buông tay mà.

Vì anh ta chỉ yêu mình em, không còn ai ở thế giới này

Để lòng tin tưởng một lần

Người con trai ấy luôn bận tâm, lo rằng em sẽ thật buồn

Vì ai đó không hiểu em luôn làm em khóc

Nhìn cậu ta ngẩn ngơ vì em khi mà em nói câu xa rời

Anh chết lặng khi đứng trước gương

( Người con trai ấy- Nguyền Đình Vũ )

Khôi dừng lại khi thấy tôi, tôi cũng đứng trân trân nhìn cậu. Khôi bước ra, đứng ngay trước mặt tôi, cát giọng nói lạ lùng

- San còn nhớ Khôi chứ, chúng ta nói chuyện một lát được không?

Tôi vẫn chưa hết bất ngờ, giọng nói của Khôi... lần đầu tiên tôi nghe thấy.

- San khỏe chứ, dạo này như nào rồi!

- Ừ, khỏe... còn Khôi

- Khôi khỏe lắm!

Bây giờ, chúng tôi có thể nói chuyện bình thường như hai người bạn, trong khi tôi đi du học thì Khôi cũng được bố đón ra nước ngoài chữa trị, phẫu thuật thanh quản thành công và đã có thể nói được.

Cuối cùng, khi hết thứ để hỏi, Khôi ngượng ngùng nói với tôi

- Thời gian qua, Khôi vẫn đợi San mãi... liệu... liệu là... còn cơ hội không?

- À... San... xin lỗi!

Tôi cuống cuồng bối rối trước gương mặt và ánh mắt của Khôi, hai tay văn vê vào nhau, cậu ấy nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Bỗng, có bàn tay đặt qua eo tôi, cất giọng trầm ấm như cứu nguy

- Về thôi em! Cu Tin nói nhớ mẹ lắm rồi! - Hùng Kiện lịch sự nhìn tôi cười trìu mến

Tôi cũng nhanh chóng đứng ra giới thiệu với Khôi

- Khôi... đây là Kiện, chồng San.

Hình như cậu ấy lặng vài giây nhưng rồi cũng nhanh chóng mình cười bắt tay Kiện, nói vài câu bông đùa, chỉ có ánh mắt trực buồn biết nói ấy là không hề thay đổi, lấp ló bên trong là sự thất vọng và tiếc nuối. Sau đó, chúng tôi tạm biệt Khôi. Lúc bóng dáng Khôi chưa xa hẳn, tôi không quên ngoảnh lại cười tạm biệt, một nụ cười không còn cứng ngắc và đầy tiếc nuối như trên chuyến tàu năm xưa nữa. Đây là nụ cười cầu mong bình an và hạnh phúc cho Khôi.

Chồng tôi nhìn tôi, tỏ vẻ ghen tỵ

- Cậu ấy là ai mà em lưu luyến thế?

- Là một phần thanh xuân tươi đẹp nhất của em chồng ạ! - Tôi cười và ôm eo Kiện, ra xe ô tô đi về.

Hai năm sau, tôi một lần nữa trở về Việt Nam.

Là tới dự đám cưới của Khôi. Cô dâu rất xinh, nghe nói hai người quen nhau cái năm kỉ niệm thành lập trường, Khôi thẫn thờ trên sân và không may va vào em ấy. Họ bén duyên từ đó. Tôi cũng mừng thầm chúc phúc cho họ.

Chúng tôi, tuy chẳng thể đến được với nhau, nhưng rốt cuộc thì cũng đã có một tuổi thanh xuân cuồng nhiệt để rồi khi con người chững chạc, sẵn sàng mỉm cười với nhau, dù không cùng đi chung một còn đường nhưng vẫn luôn nhớ đến nhau, coi trọng nhau.

Câu chuyện này tôi kể không hẳn là một chuyện buồn, nó là những năm tháng kỉ niệm với nhiều cung bậc cảm xúc. Nếu có quyền thay đổi quá khứ thì tôi vẫn cứ chọn là như vậy, vì bây giờ tôi chẳng còn gì để tiếc nuối. Cậu ấy vẫn là cậu ấy, tôi vẫn là tôi, từng sánh vai nhau đi hết ngày tháng rộn rã và bây giờ bình lặng ngồi bên nhau kể về hạnh phúc riêng của hai người.

Đi được bao xa không quan trọng... quan trọng là người đi cùng ta năm đó và những gì chúng ta làm được để cho đến bây giờ không hề hối hận.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ THE END~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hà Nội,07/02/2018

... ngày lạnh cuối đông và ly cà phê bên cạnh người yêu thương.

Tiểu Mỡ Mỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.