Đến Cuối Cùng, Chúng Ta Có Thể Ở Bên Nhau?!

Chương 7: Chương 7: Thiệp mời




Đôi mắt mơ màng của Hạ Thiên Ý dần mở ra, cô bừng tỉnh. Ngáp ngắn ngáp dài bước xuống nhà. Ba mẹ cùng em trai cô đang coi phim kinh dị trong quang cảnh...đèn trong nhà tắt hết, chỉ chừa lại vài bóng, những cơn gió lùa vào khiến chiếc rèm cửa từng đợt tung bay,khung cảnh xung quanh chính là rất đáng sợ a... Khóe môi cô giật giật. Hờ hờ... Chắc họ muốn thêm phần kịch tính đây mà! Ba người vẫn mải miết xem phim, chẳng ai để ý gì đến cô cả...ấy ấy, cô là lâu lâu mới trở về mà họ nỡ đối xử với cô vậy sao?!!!

“Tíng tong...”, chuông cửa nhà cô vang lên kéo thoát khỏi suy nghĩ của chính mình.

- Thiên Ý. Ra mở cửa đi con. - Ối! Thì ra họ vẫn nhận thấy sự hiện diện của cô?! Chẳng qua là không thèm ngó ngàng gì à?! Đã thế thì cô dỗi luôn cho họ biết!!!

Cô im lặng bước ra mở cửa.

- Xin chào tiểu thư! Tôi đến đây để đưa thiệp mời cho ngài Hạ Nhật Minh, kính mời ông đến dự sinh nhật của con trai phu nhân chúng tôi. - giọng nói của một cô gái xinh đẹp, trông trạc tuổi cô vang lên.

- Cảm ơn cô. - cô đưa tay nhận tấm thiệp rồi bước vào nhà.

••••••••••••••••••••••••••••••••••••

- Papa. Có người mời papa dự tiệc. - cô lười Biếng nói.

- Đưa papa xem. - vừa nói, ông vừa lấy tấm thiệp đỏ rực từ tay Thiên Ý. Chăm chú đọc. Sau khi nhìn một lượt cả tấm thiệp, ông nở một nụ cười.

- Phu nhân Nguyệt Nghi mời chúng ta đến dự sinh nhật con trai bà ấy.

- Là vị phụ nhân của ông Hồ Phúc Kiến, chủ công ty trang sức Lillian đứng nhất toàn cầu à?!

- Chính là bà ấy.

- Vậy thì nhất định phải dự rồi.

- Bà nói phải! - ba Thiên Ý gật đầu.

- Dự tiệc ạ?! Con có thể cùng đi không vậy?! Con ở nhà chính là đã chán lắm rồi! Nha papa

- Thiên Ý hai mắt sáng rực, xem ra cô rất hào hứng a!

- Thôi được rồi, muốn đi thì đi cùng papa. - ông nhìn đứa con gái đáng yêu này thì chính là không kiềm được lòng nha. Lâu lâu cũng phải để cô ra ngoài cho khuây khỏa, ở nhà nhiều cũng không tốt. Với cả...ông còn có kế hoạch giới thiệu cô với bên ngoài, xem có ai có thể “ rước” cô về hay không! Ông chính là quá mệt mỏi với đứa con gái quậy phá này rồi đó! Ông nở một nụ cười gian tà nhìn cô! Cô trố mắt nhìn. Bộ có chuyện gì à?!!! Tại sao papa lại nhìn cô như thế??!! Thật khó hiểu a!

Yoođã quay trởlạirồiđây.

Xinlỗivìđãđểmọingườiđợilâu.

Thànhthậtxinlỗimọingười!

Mọi người nhớ vote và comment cho Yoo nhé

Nhớ đón xem chap sau nữa nghen

Follow me

Saranghae

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.