Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn)

Chương 11: Chương 11: Nghi ngờ




Ngày 9 tháng 4 năm 2009

Bệnh viện mới đến một số bác sĩ và y tá thực tập, trên hành lang thỉnh thoảng lại có một đoàn người đi qua đi lại, trông cực kì hoành tráng. Nghe loáng thoáng tiếng các bác sĩ kiểm tra tập thể ở phòng bên, tim tôi đập nhanh thêm vài nhịp. Khi bác sĩ chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, tôi vô thức nhìn xuống. Gần hai mươi người chen lấn làm căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt, bác sĩ chủ nhiệm và thầy Lâm tay trong tay lắc qua lắc lại làm tôi hoa hết cả mắt, đành nhìn sang bên cạnh. Bác sĩ tay cầm bệnh án đặt bên người, lẳng lặng buông mi mỉm cười, làm tôi chợt nhớ đến nụ cười khi nhặt hoa của Tôn giả Đại Ca Diếp mà bà ngoại từng kể ngày thơ bé, nhìn như hiểu, mà lại không hiểu.

Sau này, Bác sĩ nhớ lại: “Hai mươi ngày không gặp vẫn thấy bình thường, chỉ đến khi thấy em, anh mới nhận ra mình vui thế nào.”

Tám rưỡi, y tá trưởng đến châm cứu cho thầy Lâm, đằng sau còn có một người mới, dáng nhỏ nhắn, lúc cười mắt cong cong, lộ hai má lúm đồng tiền ngọt ngào. Khi y tá trưởng châm cứu, cô bé ngồi xuống, há miệng nhìn không chớp mắt, như một cây nấm nhỏ.

Một tiếng sau, Nấm nhỏ tới thay nước cho thầy Lâm. Nhìn cô bé loay hoay viết ghi chú thay nước, thầy Lâm tò mò hỏi: “Cháu bé bao nhiêu tuổi rồi? Người ở đâu?”

“Người tỉnh K ạ. Cháu 21 tuổi rồi nè, không có bé á!”

Mẹ: “Trùng hợp thế, quê ngoại của bác cũng ở tỉnh K này.”

Mười phút sau, tôi và thầy Lâm ngơ ngác nhìn hai người họ hăng say tám chuyện bằng tiếng Ngô.

“Ở đây ít người tỉnh K lắm, không ngờ lại có đồng hương!” Cô bé hưng phấn hoa chân múa tay, định ôm mẹ tôi, giữa chừng mới thấy không ổn, vội quay đầu nhào vào lòng tôi...

Phải chăng đây là “người đẹp nhào vào lòng” trong truyền thuyết, tôi thầm nghĩ.

Trưa đi ăn cơm, gặp Bác sĩ vừa khám bệnh về, đang định chào hỏi thì có người nhảy ra từ phòng y tá.

“Thầy Cố ơi! Đề thi cấp cứu cuối kỳ là chuyển nhịp hay hồi sức tim phổi ạ?”

Nấm nhỏ đang sốt ruột chạy quanh Bác sĩ, bỗng thấy tôi, “A, chị đồng hương!” Lại được người đẹp ôm ấp.

Ở bệnh viện, thường là các y tá mới gọi y tá cũ là thầy, bác sĩ mới gọi bác sĩ cũ là thầy, nhưng “thầy Cố”, hai người này... vượt cấp chăng?

“Vì thầy ấy là thầy mà!” Lúc đến thay nước, Nấm nhỏ giải thích như thật, “Dạy học nè, coi thi nè, chấm bài nè!”

“Anh không phải thầy của con bé thật mà.” Lúc đến kiểm tra phòng, Bác sĩ bất đắc dĩ, “Có lần chủ nhiệm đi họp, anh dạy thay một tiết, coi thi thì máy tính tự sắp xếp, chấm bài thì bị một anh khoá trên kéo sang nhờ chấm hộ.” 囧

Nhưng điều này không hề cản trở điệp khúc “Chào thầy Cố!” “Tạm biệt thầy Cố!” giòn giã hàng ngày.

Thầy Cố rất áp lực: “Này, thầy giáo chính quy của nhóc còn đang ngồi trong phòng làm việc đấy.”

Nấm nhỏ tên thật là Trình Vũ, con bé cũng tự nhận rằng mình rất ngố. Mới quen ngày đầu tiên, buổi trưa đã tha đồ ăn sang phòng chúng tôi, tiền lương của bố cơ quan của mẹ khai tuốt tuồn tuột... Đứa trẻ ngây thơ như vậy ở thời nay đúng là hiếm có khó tìm.

Về sau, Tiểu Vũ còn ôm tay tôi làm nũng: “Sư nương, từ cái nhìn đầu tiên em đã biết chị là người tốt! Từ cái nhìn thứ hai đã biết chỉ có chị mới quản được thầy!” Nghe câu sư nương kia, tôi ngổn ngang trong gió. Đấy là chuyện của về sau.

Lần hoá trị này đã thân quen hơn với các chị y tá, thỉnh thoảng còn buôn chuyện dăm ba câu, các bác sĩ vẫn đến kiểm tra phòng năm phút như thường, trừ bác sĩ Cố. Lúc ba giờ tôi đi lấy canh cá chuối, anh đến kiểm tra phòng, gần ba rưỡi mới về mà vẫn thấy anh đang ngồi nói chuyện với thầy Lâm. Thấy tôi đi vào, anh gật đầu chào tạm biệt, khi đi ngang qua còn cười cười: “Canh cá thơm vậy.”

Tôi nghi ngờ nhìn bóng lưng anh, không nói nên lời. Rõ ràng anh chẳng làm gì, nhưng lại có cảm giác như đã làm cái gì đó.

Tối, tôi đang rửa bát ở phòng lấy nước sôi thì nghe thấy có người gọi “Chị!”, tôi giật mình quay lại.

“Tiểu Đỗ!” Thằng bé mới cắt tóc, ngắn gọn sáng sủa hẳn. “Y tá trưởng nói từ tháng này trở đi em không đến bệnh viện nữa mà.”

“Vâng, còn hai tháng nữa thi rồi. Nhưng bác sĩ Cố bảo em tới chào chị. Hai người có quan hệ gì vậy?”

Tôi nhìn trời, hỏi cái gì thế không biết... Rồi bơ luôn: “Ôn tập đến đâu rồi?”

“Em chẳng biết, cảm giác như đã học kha khá rồi, lại như chưa học gì cả...”

“Thế là được rồi, coi thường chiến lược địch, coi trọng chiến thuật địch, nhớ chưa.”

“Em muốn học y.” Tiểu Đỗ im lặng một lát rồi gãi gãi mũi nói.

Nhìn cậu bé hơi rụt rè, tôi gật gật đầu: “Nghe ổn đấy.”

“Trường của bác sĩ Cố chắc chẳng dám mơ tới.”

Tôi vỗ vai nó: “Em đứng càng cao sẽ nhìn thấy càng xa, chọn được càng nhiều đường. Đừng nghĩ gì cả, việc của em bây giờ là cố gắng leo thật cao.”

Trước khi đi, Tiểu Đỗ bảo: “Chị biết bác sĩ Cố bảo em gì không? Anh ấy bảo, “Đừng nghĩ gì cả, cố gắng thi thật tốt rồi nói sau“.” Thằng bé cười mờ ám, “Hai người thống nhất với nhau hả?”

______________________________________________

Bác sĩ: Hình như em đặc biệt có duyên với trẻ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.