Đế Vương Vạn Giới

Chương 5: Chương 5: Phá giải cấm chế




Chạy ra ngoài bắt vài con cá về nhưng không có con nào giống như con mà Phiên Hồng ăn vài tháng trước. Hắn lúc này lửa bếp sắn sàng, chỉ cần ném vào nướng ăn thôi!

Bên cạnh là tiếng lửa tí tách, mùi cá nướng trào ra thơm phức khiến người ta thèm nhỏ dãi. Còn Phiên Hồng thì… ngủ như lợn chết vậy ah.

Chờ thêm một lúc, một đoàn khói đen bay lên. Ban đầu là một cụm, sau đó là hai rồi ba rồi bốn cụm bay lên, mùi khét tỏa ra khắp nơi.

- Khục khục, cái gì thế này… Aaaa cá của ta! Cháy a… lại chết đói…

Nhìn bốn con cá đen sì trước mắt, Phiên Hồng khóc không thành tiếng. Cơ cơ cực cực mới bắt được bốn con cá nha, cư nhiên vì ngủ say một chút mà mất luôn ăn ah. Tìm cá, sức đâu mà tìm bây giờ?

Đang muốn tìm chỗ phát tiết, bên tai Phiên Hồng bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn, có vẻ suy yếu:

- Hắc, đã thụ thương còn ngửi cái gì nữa đây? Móa, cái mùi này…

Hắn giật mình ngoảnh lại nhìn nhưng chẳng thấy ai, ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc. Bỗng bên tai tiếp tục vang lên một giọng nói có phần bực tức:

- Hừ, cái thối tiểu tử này, ta chỉ mới ngủ có một chút thôi nha, thế mà làm cháy cá khiến ta tỉnh lại, xử lí thế nào đây?

Phiên Hồng triệt để ngây dại. Trời ạ, có ai bắt ngươi ngủ đâu, cũng có ai bắt ngươi ở đây hít khói đâu? Làm cái gì mà căng vậy a?

Liên tục là những lời trách cứ rất ư là vô lí chảy vào tai Phiên Hồng. Nhịn một hai lượt còn ổn nha, chứ cứ như tiếng nước róc rách bên tai không dứt thể này… không phát điên mới là lạ.

- Aaaaa cái tên khỉ gió nào ra đây cho bản thiếu! Bộ ta là đồ tử đồ tôn của ngươi hay sao mà ngươi cứ lảm nhảm vậy hả?

Cùng với tiếng hét, Phiên Hồng tay tung quyền loạn tứ phía, không để ý rằng từng đạo quyền ảnh hắc bạch đan xen bay đi, nổ ầm ầm. Cả hang đá như muốn sụp đổ đến nơi.

Ầm ầm!

Một quyền ảnh của hắn tung ra bay vào không khí, nhưng như gặp phải một cái va chạm gì đó nên một tiếng nổ cực lớn vang lên, một đoàn khí lãng thổi quét thân ảnh hắn bay ngược ra sau.

Phốc!

Phun ra một ngụm máu tươi, Phiên Hồng khó hiểu:

- Nha, ta còn chưa biết cách không tung quyền nha, thế nào mà bị bắn ngược ra sau?

Đôi mắt nhắm lại nhớ về tràng cảnh lúc nãy, Phiên Hồng khuôn mặt ngày càng kích động, trên mặt lộ vẻ cuồng hỉ.

- Thế mà ta có thể cách không tung quyền, có nghĩa… ha ha ha!

Trong đầu còn chưa kịp nói hết, Phiên Hồng kích động cười lớn một tiếng. Tất nhiên hắn biết sự việc lúc nãy đại biểu cho cái gì.

Bàn tay duỗi ra một cái, một luồng hắc khí ngưng tụ ở đầu bàn tay. Phiên Hồng lại duỗi bàn tay còn lại, một luồng bạch khí cũng như vậy, ngưng tụ ở lòng bàn tay.

Ánh mắt Phiên Hồng đảo quanh, phát hiên được một tảng đá to bằng mười lần thân thể hắn cộng lại. Ôm một bụng tò mò, Phiên Hồng nắm bàn tay lại, bỗng chốc đấm thẳng về phía trước. Tiếng gió rít do quyền kình tạo ra khiến người ta chói tai.

Đoàng đoàng!

Hắc sắc quyền ảnh từ tay hắn bắn ra, Tảng đá khổng lồ đó thế mà tan thành từng cục nhỏ như hạt đậu! Phiên Hồng nghẹn họng nhìn trân trối vào đôi tay của mình, vẻ kích động không thể giấu được.

- Đây là sự cường đại của tu luyện giả sao?

Trong lòng Phiên Hồng bỗng nhiên động một cái, nhớ lại nguyên do bản thân bị bắn ngược ra ngoài. Hắn cảm giác được bàn tay chạm phải một cái gì đó cực kì cứng rắn, kì lạ là thứ này còn bắn ra một luồng khí tức cực kì mạnh mẽ!

- Đó là cái gì? Không lẽ là nơi giọng nói đó phát ra?

Nghĩ đến giọng nói vừa rồi, trong lòng Phiên Hồng toát lên vẻ hung ác. Năm lần bảy lượt kích phát hỏa khí trong người hắn, bây giờ nhớ lại Phiên Hồng vẫn cảm thấy khuôn mặt tái mét ah.

- Khà khà, bản thiếu trả thù ngươi đây…

Cười hèn mọn một tiếng, Phiên Hồng một bộ oai phong lẫm liệt bước nhanh vào hang đá vừa rồi. Cẩn thận nhìn xem tứ phía, hắn phát hiện được một chút dị động. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào không khí.

Kì lạ là không khí bỗng nảy ra một đạo gợn sóng, năng lượng trong đó kinh người đến nỗi Phiên Hồng chỉ cần nghĩ rằng mình mà dám tung chưởng vào cái màn không khí này… chết không có chỗ chôn a.

Bên tai của hắn lại vang lên thanh âm suy yếu kia:

- Thì ra ngươi cũng đã phát hiện được nơi này. Hảo tiểu tử, hảo tiểu tử…

Sau khi nghe lại giọng nói này, Phiên Hồng có thể khẳng định rằng giọng nói từ trong nơi này phát ra. Ngoài mặt giả bộ ân cần, trong lòng Phiên Hồng lúc này hung ác thầm nghĩ:

- Hừ, chờ lôi được nhà ngươi ra ngoài, bản thiếu không chà đạp một phen mới là lạ!

Phiên Hồng gắng gượng cười nói:

- Tiền bối, ngài sao lại bị giam trong cái này vậy? Nếu được, tiểu bối ngu dốt ta nguyện ý giúp người…

Chưa kịp nói hết, giọng nói bình thản ở sau màn không khí này lại vang lên:

- Không vội, phá được cái cấm chế này không phải dễ mà cũng không khó lắm.

Nghe được câu nói này, trong đầu Phiên Hồng đầy dấu chấm hỏi. Đang muốn hỏi rõ hơn, giọng nói trong kia như biết được suy nghĩ của hắn, cười cười:

- Có phải ngươi thắc mắc về câu nói vừa rồi? Thôi để ta nói cho ngươi biết một lượt. Cái cấm chế này khá đặc biệt, vừa dễ phá lại vừa khó phá…

Lần này không để giọng nói kịp nói xong, Phiên Hồng một mặt hắc tuyến quát lớn:

- Móa, nhà ngươi định giỡn bản thiếu đó hả? Cái gì mà vừa dễ vừa khó, không dễ không khó… Cút, có cái gì nói ra đi, còn dông dài ta đi bây giờ!

Phiên Hồng nãy giờ cũng cáu ah. Muốn trêu người, bản thiếu gia thương người già sức yếu nên không so đo tính toán. Nha, chứ để cáu lên thì hố chết a. Trong lòng Phiên Hồng càng thêm kiên định, sau khi cứu được cái người này phải giáo huấn một trận.

- Nói cái gì bây giờ? Không hiểu rõ cái cấm chế này, ngươi định phá kiểu gì?

Giọng nói bên trong ủy khuất nói. Phiên Hồng mặt đã đen thì bây giờ xanh lét. Thật sự cả đời hắn còn chưa gặp cái người nào cổ quái như người này. Trong lòng hắn thật sự muốn lôi hết mười tám đời tổ tông nhà nội ngoại của giọng nói này mà hành hung a.

- Nói điều kiện phá cái cấm chế này là được!

Phiên Hồng bây giờ cũng không giữ được vẻ nho nhã lúc nãy nữa. Hắn bây giờ thật sự muốn phát điên lên rồi ah.

- Đơn giản, chỉ cần vận dụng đồng thời hai nguồn lực lượng tiên ma từ trong cơ thể tác dụng vào trug tâm cấm chế này là được, nó sẽ tự động phá giải!

Nghe theo giọng nói, Phiên Hồng nhìn vào vùng trung tâm của cấm chế. Thật chẳng có gì bình thường hơn dù hắn đã dùng cảm nhận để dò xét.

Phiên Hồng hai tay hai luồng năng lượng hắc bạch sắc mờ nhạt, lúc này tạo thành một quang cầu và một hắc cầu từ từ bay về phía chính giữa cấm chế. Đúng lúc hai quả cầu chạm vào cấm chế, giọng nói lại một lần nữa vang lên:

- A ta quên nhắc ngươi trung tâm cấm chế không phải lúc nào cũng ở chính giữa đâu nha.

Ầm ầm ầm!

Giọng nói còn chưa xong, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Phiên Hồng thân thể bị bắn ngược ra phía sau, đập thành hang đá thành một chữ “đại” to tướng.

- Vậy nó nằm ở đâu?

Cố nén xúc động muốn giết người, Phiên Hồng bước xuống, gằn từng chữ hỏi. Trong đầu hắn đang suy diễn chín ngàn chín trăm chín mươi chín cách hành hung chủ nhân giọng nói này ah.

- Nằm ở…. Trung tâm!

Do dự một hồi, giọng nói lại vang lên, khuôn mặt tuấn tú của Phiên Hồng lúc xanh lúc đỏ, rõ ràng là tức không thể nói nên lời.

- Ngươi chết đi!

Không nhịn nổi nữa, Phiên Hồng hai tay đấm loạn về một hướng, không suy nghĩ hậu quả có thể xảy ra.

Răng rắc! Răng rắc xoảng!

Ngay khi hai hắc bạch quyền ảnh chạm vào cấm chế, tiếng kính nứt vỡ vang lên, kèm theo đó là các đường nứt như mạng nhện lan tràn. Xoảng một cái, cấm chế nát bét đổ như kính, không tạo ra chút ba động nào.

- Thế là…xong? Phá vỡ cấm chế lại đơn giản như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.