Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 12: Chương 12: Có hiểu biết mới về nữ hán tử




Kiều Thừa Huân đến, khiến hai mẹ con này vui vẻ hỏng mất.

“Cậu Kiều, ngọn gió nào thổi cậu tới vậy, mau vào ngồi chơi.” Hoàng Ngọc Linh cười khanh khách chào đón, thuận tiện quay đầu nói một câu, “Lệ Nhi, nhanh đi rót ly nước cho cậu Kiều.”

“Dạ được, tới ngay đây!” Ôn Lệ Nhi cười không khép miệng, nhanh chóng đi rót nước.

Kiều Thừa Huân một lời không nói tiêu sái đến trước sofa ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo cao ngạo ngóng nhìn trong phòng khách rộng rãi, giống như đang tìm gì đó.

Hoàng Ngọc Linh nịnh hót nói: “Cậu Kiều, không biết anh đột nhiên đến nhà của chúng tôi, có chuyện gì sao?”

“Tôi tới đón vợ của tôi về nhà.” Kiều Thừa Huân trầm giọng nói.

Nụ cười trên mặt Hoàng Ngọc Linh cứng lại, đáy mắt nổi lên nghi ngờ, “Cậu Kiều, vợ của anh...”

Chẳng lẽ là Lệ Nhi?

Ôn Lệ Nhi nghe thấy chữ “vợ”, cũng tự nhiên liên tưởng đến bản thân mình, bưng nửa ly nước bước nhanh tới, đặt mông ngồi bên cạnh mẹ mình, thuận tiện đưa nước tới trước mặt Kiều Thừa Huân.

“Cậu Kiều, vợ của anh là?”

Kiều Thừa Huân hỏi ngược lại: “Đề Nhi ở đâu?”

Sắc mặt hai mẹ con nhất thời thay đổi, trong mắt tràn đầy khó tin.

Không có khả năng, Kiều Thừa Huân làm sao lại lấy kẻ đê tiện như Ôn Đề Nhi, không có khả năng!

“Cậu Kiều, “

“Trên lầu hai phải không?” Kiều Thừa Huân đứng dậy, đi thẳng lên lầu hai.

Hai mẹ con Hoàng Ngọc Linh ngẩn ngơ ngồi trên ghế sofa, đột nhiên không biết phải nói gì nữa.

Kiều Thừa Huân thật sự đến tìm Ôn Đề Nhi!

Ý của Kiều Thừa Huân rất rõ ràng, là tới đón cưới Ôn Đề Nhi!

...

Lầu hai, phòng ngủ nhỏ nhất trong tận cùng hành lang, thường thường truyền ra tiếng quát nổi trận lôi đình của cô gái.

“Bổ đao bổ đao!”

“Ôi, tôi bị tiểu quái vây đánh, pháp sư nhanh qua phóng độc cho tôi.”

“Thầy thuốc ngốc hả, tôi còn có nửa thanh máu không chết được, không cần thêm máu cho tôi!”

“Đại gia, đánh xong lần đánh đá tên thầy thuốc cặn bã này đi, dành chỗ lại...”

Còn chưa thấy người, đã nghe tiếng trước.

Kiều Thừa Huân đứng ở ngoài cửa, lễ phép gõ cửa ba lần, nhưng mà nữ hán tử trong phòng mang tai nghe, cơ hồ bị ngăn cách.

Kiên nhẫn của Kiều Thừa Huân có hạn, đợi nửa phút không có ai đáp lại, thì tự ý mở cửa đi vào.

Bên trong rất nóng, không mở điều hòa, không biết là hỏng rồi, hay là cố ý không mở.

Một màn trước mắt này, làm mới hiểu biết của Kiều Thừa Huân về nữ hán tử...

Ôn Đề Nhi mang tai nghe, ngồi xếp bằng, giống như một người đàn ông thô kệch vậy, ngồi trước máy tính xách tay, kích động kéo chuột gõ bàn phím.

Trên người cô chỉ mặc áo lót quần lót, trên lưng ngọc bóng loáng, vẫn còn vết ứ màu đỏ anh để lại lúc triền miên đêm qua, mồ hôi ướt đẫm... Đại khái có thể hình dung người phụ nữ trước mắt.

Kiều Thừa Huân sửng sốt vài giây, cất bước đi qua, tự tay gỡ tai nghe của cô gái xuống.

“Ai muốn chết?” Ôn Đề Nhi quay đầu trừng mắt, một giây sau cả người hoảng sợ, “Ha ha ha... cậu Kiều, sao anh đến đây rồi?”

Mẹ nó, ban ngày ban mặt gặp quỷ!

Mắt Kiều Thừa Huân lạnh đến ngưng tụ lại thành vết nứt, tầm mắt theo cằm của cô, dời xuống phong cảnh trước ngực.

Trên cổ, trên vai, xương quai xanh của cô, còn có trước ngực, đều có dấu vết bị anh khai thác.

Ôn Đề Nhi nhận thấy tầm mắt của anh kì lạ, sau đó phản ứng lại, mặt tròn nhỏ nhắn đỏ lên trong nháy mắt, “Anh Kiều, đạo lý phi lễ chớ nhìn anh không hiểu sao?”

Kiều Thừa Huân trầm ngâm một tiếng, xoay người đưa lưng về phía cô, “Cho cô một phút đồng hồ mặc quần áo đàng hoàng.”

“Anh tốt nhất đừng có nhìn lén!” Ôn Đề Nhi luống cuống tay chân mặc quần áo lại, vẫn lại là áo thun trắng và quần yếm cao bồi như sáng hôm nay.

Mặc xong, trong người giống như càng nóng, nhất định là do điều hòa bị hỏng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.