Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 301: Chương 301: Tìm Phan Ninh Ninh.




Trương Dương gật gật đầu, người trước mắt này nhiễm một phong cách nhìn thế nào đều không quan hệ với quân đội tinh anh, đương nhiên, thuật bắn của hắn ngoại trừ.

- Còn muốn nghe hay không?

- Nghe, đương nhiên nghe!

- Nhưng bên trong tinh anh, Phan Ninh Ninh liên tục 4 năm đạt được giải nhất ngắm bắn, thậm chí ngay cả huấn luyện viên đều bị cô ta qua mặt. Một lần, chính là dùng súng trường 85 trực tiếp bắn trúng một tiền xu cách 300m. Thay lời khác nói, nếu cô ta nhìn cậu không vừa mắt, hoàn toàn có thể tặng cậu một viên đạn khi cậu thể dục buổi sáng.

Trương Dương nghe vậy, nhất thời một trận toát mồ hôi... Phan Ninh Ninh này lợi hại như vậy?

- Nói cho cậu biết, còn chưa bao giờ có người đàn ông nào dám theo đuổi cô ta đâu, đương nhiên,cũng có người không sợ chết... Nhưng cô ta nói, nếu ai muốn yêu cô ta, trừ phi có thể thắng cô ta... Có ba người đã từng thử qua, không sợ nói cho cậu biết, tôi chính là một trong đó, trận đấu bắn mục tiêu di động ngoài hai trăm thước, ba mươi mục tiêu cô ấy bắn trúng ba mươi, tôi hai mươi mốt cái... Là thành tích tốt nhất.

- Thôi, nói rồi, tôi liền đi đây, còn lại chính là chuyện của cậu, giao tiền...

Hắn vươn tay gãi gãi đầu, hồ nghi hỏi han.

- Đúng rồi, là bao nhiêu tiền vậy?

- Hừ, năm vạn, cái này cũng phải để tôi nhắc nhởa nh sao?

Trương Dương một trận không nói gì, Ngạo Thiên tìm tên như vậy? Là lừa đảo ư?

- Ừ, đúng, năm vạn, lấy lại đây!

Lần này Trương Dương cũng không làm khó hắn, trực tiếp đem tiền mặt cho hắn, đương nhiên hắn hiện tại cơ bản biết, năm vạn này bọn họ căn bản sẽ không để ở trong lòng, hơn nữa, hai thanh SSG69 này tuy rằng ở chợ đen giá trị là 5000 đồng Euro, nhưng ở Hoa Hạ quốc chính là súng cấm, cho dù là năm vạn đồng Euro cũng không nhất định có thể mua tới tay.

Có súng, lái xe chạy lấy người, đi một nửa đường, lập tức nhận được điện thoại tên kia, vừa mở miệng liền chửi ầm lên.

- Hừ, bạn hữu à, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, cậu bắt tôi đi bộ trở về ư?

Trương Dương hết chỗ nói rồi, cái tên này, làm đặc công mà cũng coi như kỳ đà.

Giằng co cả buổi, súng rốt cục tới tay, nhưn glại không có đạn, cũng chỉ là vật bài trí, hơn nữa đạn còn không dễ kiếm, bởi vì cũng không phải là đạn phổ thông tiêu chuẩn quốc nội, là sử dụng đạn tiêu chuẩn 7.62 mm, như Địa Long nói, tìm Phan Ninh Ninh mua.

Nhưng vừa nghĩ tới nàng có thể bắn từ cách xa ba trăm thước, Trương Dương còn có chút lo lắng.

Chị em song sinh dù sao tính cách vẫn tương đồng, Đường Thất Thất hắn đã lĩnh giáo rồi, Phan Ninh Ninh này phỏng chừng càng khó đối phó.

Gọi điện thoại cho Ngạo Thiên, cùng hắn nói chuyện này, Ngạo Thiên trực tiếp giả bộ hồ đồ cùng hắn.

- Tôi không biết Địa Long nào ha, cũng chưa từng bảo người bán súng cho cậu, về phần Phan Ninh Ninh có đạn, càng chưa nghe nói qua...

- Đừng giả bộ với tôi, các người làm như vậy khẳng định có mục đích gì.

Trương Dương cười lạnh nói.

- Cậu thật muốn biết?

- Vô nghĩa, các anh làm người ta phát điên, đỉnh đãc mà đem hai thanh SSG cho tôi, lại muốn tôi tự mình đi tìm Phan Ninh Ninh kiếm đạn, đây không phải là rõ ràng sao?

- Rõ ràng cái gì?

Ngữ khí Ngạo Thiên không khỏi có chút chột dạ.

- Súng thì anh đã đồng ý bán, viên đạn khẳng định có, vì sao phải mượn danh nghĩa Phan Ninh Ninh, hơn phân nửa là muốn tôi đi tìm cô ta, sau đó chịu nợ cô ta.

- Phì, cái gì thiếu nợ chứ, cô ta yêu cầu cậu làm nhân tình à?

- Đường Thất Thất đang ở trong tay của tôi!

- Được rồi, không tồi, Đường Thất Thất đích thật là trong tay cậu, nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân tối trọng yếu.

Ngữ khí Ngạo Thiên trong điện thoại có vẻ bình tĩnh rất nhiều.

- Kỳ thật chính cậu ngẫm lại sẽ biết, chúng ta vì cái gì làm như vậy, chúng ta Hoa Hạ quốc không giống Thước quốc, nhưng cho dù là tại Thước quốc, súng ngắm loại này người ta cũng phải đang ký trong danh sách, sở dĩ trong tay cậu có hai thanh súng ngắm, phải hiểu có hai cái nguyên nhân.

- Thứ nhất, cậu thực sự là đối tượng quốc gia yêu cầu trọng điểm bảo hộ, hơn nữa hiện nay trong tình huống này mà nói, cậu yêu cầu năng lực tự vệ nhất định, hơn nữa bản thân cậu quả thật có năng lực như thế; Thứ hai, phụng mệnh bảo vệ cậu là Phan Ninh Ninh cũng am hiểu sử dụng SSG69, lúc trước khi cùng ngoại quân tham gia chiến đấu, trao đổi súng ống, cô ta dùng SSG69 xử lý gọn.

- Nhưng, cậu có năng lực sử dụng, không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện sử dụng, tôi đã nói rồi, thân phận của cậu là bình dân, tuy rằng cậu biết dùng, nhưng cậu không có quyền dùng, nếu ngày nào đó cậu sử dụng súng ống này, viên đạn đó chính là vật chứng duy nhất, chẳng lẽ cậu muốn phiền toái quấn thân?

Trương Dương suy nghĩ trong chốc lát, lập tức liền có chút hiểu được:

- Bởi vì Phan Ninh Ninh tới bảo hộ tôi, hơn nữa đạn của cô ta đều được đăng ký...

- Không sai, đạn của cô ta là hợp pháp...

Trương Dương hiểu được, hơn nữa, chỉ sợ không đơn giản như vậy, nhìn như thực hoang đường, cũng không ngoại trừ còn có một mục đích khác, súng mặc dù đang ở trên tay mình. Nếu Phan Ninh Ninh không cho đạn, hoặc là cấp đến thiếu, đây còn không phải tương đương với quyền khống chế vẫn cứ ở trong tay bọn họ.

Trách không được Địa Long bán súng dễ dàng sảng khoái đến như vậy.

Nhưng cũng không hề gì, ít nhất có thứ này nơi tay, đợi khi tìm được Phan Ninh Ninh, mặc kệ nàng cho bao nhiêu đạn, cũng có thể cho mình tăng thêm một phần cảm giác an toàn.

Trở lại biệt thự Trương Dương nhìn đồng hồ, phát hiện đã là hơn 2h chiều. Ăn cơm xong, đơn giản lên tiếng chào hỏi cùng bọn Hứa Đan Lộ, liền thông báo hai người giúp ciệc chỉnh lý một chút, chuẩn bị đưa đồ vật đến Đồ gia thôn cùng Ngô thôn, chuẩn bị xuất phát, lão Ý cùng hai thủ hạ của Trương Dương đi thu mua thức tốt chờ ở nội thành, mà hắn chuẩn bị từ biệt thự xuất phát, đến lúc đó hai đường hội hợp.

Gần xuất phát, hắn đi tới phòng 204, mở cửa phòng, nhìn nhìn Đường Thất Thất đang tĩnh tọa một cái, ho khan một tiếng.

Đường Thất Thất liếc mắt nhìn hắn một cái. khẽ cau mày.

- Không phải anh nói đi Thượng Nham thị?

- Quên mang một người.

Trương Dương nhìn nhìn nàng, nhìn chằm chằm váy ngắn nàng cơ hồ che không nổi đường cong tuyệt mỹ.

- Cô sẽ không mặc như vậy đi theo tôi chứ?

- Anh muốn mang tôi đi?

- Xem tôi giống nói láo sao?

- Cậu không sợ nửa đường tôi chạy trốn?

Trương Dương cười cười:

- May mắn, phản ứng đầu tiên của cô cư nhiên không phải nửa đường giết tôi!

Đường Thất Thất hung hăng mà nguýt hắn một cái nói:

- Đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo.

- Cũng không phải chưa thấy qua... Thời gian không nhiều lắm.

Trương Dương đưa tay, nhìn đồng hồ, cho dù toàn bộ hành trình tốc độ cao, chỉ sợ cũng đến tối mới đến được Đồ gia thôn, Thượng Nham thị.

- Hừ!

Đường Thất Thất nguýt hắn một cái, nhìn nhìn cửa phòng khóa, lập tức cắn hằ9m răng, vươn tay đi vuốt váy áo...

Ánh mắt Tương Dương không khỏi tròn lên, hắn ngược lại không tin Đường Thất Thất cũng dám trước mặt hắn trực tiếp thay quần áo, nhưng ngay khi ánh mắt của hắn bị cặp đùi tuyết trắng nàng hấp dẫn.

Tay Đường Thất Thất đặt ở vạt váy áo lại bất động, đầu hơi hơi ngẩng, một đôi mắt đẹp lạnh như băng mà nhìn chằm chằm Trương Dương, âm thanh lạnh lùng nói:

- Vừa rồi nếu trong tay của ta có phi tiêu, ngươi đã chết.

Trương Dương nhìn nàng một cái, ảm đạm cười:

- Em thật muốn giết tôi, từ túi hành lý rút ra thanh thép không phải có thể giết người? Hà tất dùng phi tiêu.

Nghe vậy, Đường Thất Thất có ý thức rụt lui về phía sau, nhìn Trương Dương, cau mày hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

Đương nhiên Hứa Đan Oánh nói cho hắn biết, nhưng Trương Dương đương nhiên không có khả năng nói rõ với nàng, mà là cười cười nói:

- Tôi làm sao mà biết được đừng lo, quan trọng là... Từ hành lý rút ra đồ vật, không nhất định đầy đủ sắc bén, vạn nhất bắn trật hoặc là không giết chết đuợc tôi, như vậy tôi tuyệt đối sẽ không chút do dự lấy hết y phục của cô...

- Ngươi muốn làm gì?

Đường Thất Thất hỏi một câu, nhưng lập tức kịp phản ứng hắn muốn làm đi, khuôn mặt đỏ lên, oán hận mà nói:

- Háo sắc!

- Đừng nghĩ nhiều, nhiều nhất tôi sẽ lấy hết y phục của em, đuổi em ra khỏi biệt thự.

- Ngươi...

Đường Thất Thất đến thiếu chút nữa đã bất tỉnh.

- Được rồi, thay quần áo nhanh lên, tôi cũng không muốn vợ mình mặc như vậy bị người ta nhìn hết.

- Khốn kiếp, ai là vợ ngươi?

Thiếu chút nữa tức giận làm Đường Thất Thất lại lâm vào trạng thái phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.