Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 4: Chương 4: Thấy cái không nên thấy




Dương Phi càng liều mạng giãy dụa, đôi chân dài đẹp đá loạn tứ phía, hai tay không ngừng đánh đấm cào cấu, các kiểu kỹ năng cộng thêm đủ thứ long trảo thủ.

- Làm ơn. . .

Trương Dương không có nhiều thời gian giải thích với nàng, thấy nàng giãy dụa, theo bản năng gia tăng sức mạnh, ôm chặt eo chân nàng, chẳng qua hắn tăng thêm khí lực, Dương Phi bên kia lại càng mặc kệ, chẳng những dùng cả tay chân, hiện tại thậm chí cả miệng cũng dùng, đầu nghiêng qua cắn một cái lên tay Trương Dương.

- Buông tôi ra!

- Ối chà! Cô cầm tinh con chó à?

Trương Dương đau đến đổ mồ hôi đầy đầu, nổi gân xanh, nhưng lúc này cũng không phải lúc so đo với nàng, uy lực một chiếc xe nổ mạnh hắn ở trong TV cũng không hiếm thấy, mọi thứ trong phạm vi mười mét xung quanh đều có thể bị nó nhấc lên, lúc này hai người còn chưa có thoát khỏi phạm vi vụ nổ đâu.

- Đồ Háo Sắc. . . Tôi muốn giết anh!

Mắt thấy Trương Dương ôm mình liều mạng chạy vào trong một ngõ nhỏ bên cạnh, trống ngực Dương Phi không khỏi tăng tốc nhanh chóng, trong khoảng thời gian này, trên Internet nơi nơi đều lưu truyền những cái gì mà dâm loạn trên đường, trên đường không ít chuyện hiếp dâm xảy ra, chẳng lẽ gia súc này cũng muốn làm nhục mình hay sao đây?

Nghĩ đến điểm này, nàng càng hoảng sợ, cắn hắn hắn không phản ứng, đá hắn giống như đá vào tấm ván gỗ, phải làm thế nào bây giờ?

Nước mắt bỗng chốc làm mơ hồ đôi mắt xinh đẹp, biểu cảm mãnh liệt vừa rồi giờ phút này bỗng chốc trở thành hai mắt đẫm lệ:

- Trương Dương, anh vẫn còn là sinh viên, tiền đồ còn rất rộng lớn, giáo sư vẫn là gái tân . . .

Lời còn chưa dứt, Trương Dương ôm nàng chợt ngã nhào ở chỗ quẹo bên phải, hai người đồng thời ngã xuống đất, Dương Phi bất chấp đau đớn, khi giãy dụa đứng lên bỏ chạy thì …

- Bùm!

Một tiếng nổ rung trời, vị trí nơi chiếc Z4 màu đỏ của nàng vừa đỗ hiện lên một cột lửa cao phóng lên trời, sóng nhiệt sinh ra từ vụ nổ lập tức khiến mọi thứ mười mét xunh quanh gần đấy xốc ngược lên trời, cửa kính tiệm cà phê Kỳ Đóa ào ào rơi vỡ, lực xung kích của vụ nổ thậm chí trực tiếp lan đến vị trí Dương Phi và Trương Dương, nếu không phải Trương Dương đúng lúc ôm nàng trốn vào góc, lúc này, cho dù là không bị nổ chết, chỉ sợ cũng bị lửa cháy sạch khiến thay đổi hoàn toàn luôn rồi.

Cả người Dương Phi run rẩy, sức lực được tích tụ nháy mắt trôi sạch không còn một mảnh, dựa vào chân tường mềm nhũn ngồi xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm Trương Dương đầu đầy mồ hôi, lưng dựa vào tường thở dốc, thế này mới ý thức được, người này hóa ra là cứu mình, may là bản thân không có tiện dịp đá vào đũng quần hắn.

- Anh làm gì mà không nói sớm?

Dương Phi một tay ôm bộ ngực cao ngất đang phập phồng lên xuống, cố gắng bình ổn lại hô hấp gấp gáp, nhìn Trương Dương cũng thở hổn hển, trong lòng có chút cảm kích, nhưng ngoài miệng cũng không có chút xíu tức giận.

Nghe vậy, Trương Dương mệt mỏi nhìn nàng một cái, nhưng không nhìn còn khá, vừa nhìn, vốn hơi thở đã dồn dập lại càng dồn dập hơn.

Vừa rồi ôm Dương Phi chạy rất chật vật, cho nên cho dù Trương Dương lần đầu tiên cùng một người trưởng thành khác phái tiếp xúc thân mật, nhưng thời điểm này ngoài chạy trối chết ra, trong lòng cũng không có tạp niệm khác, nhưng lúc này đã tránh được một kiếp nạn, mới phát hiện mỹ nữ mình cứu giờ đang dùng một tư thế cực kỳ mập mờ ngồi trước mặt hắn.

Lưng nàng tựa vào tường, áo phông sọc đen trắng được vén lên chút lộ ra vòng eo trắng nõn tinh tế, eo thon nhỏ không có một vết sẹo úp mở sáng bóng kinh người, chiếc váy ngắn màu tím bên dưới trong lúc chạy đã lệch ra, bên trong chiếc váy là đôi chân dài đẹp, mặt khác cuộn mình vuông góc 90 độ với bề ngang chân miệng váy vừa vặn đối mặt với Trương Dương.

Theo góc Trương Dương nhìn lại, phong cảnh cực đẹp bên trong váy nàng lộ ra không sót một mảnh, chân dài đẹp tới tận cùng, có thể thấy rõ ràng cái đường viền màu lam phối hợp vừa vặn với áo lót cùng màu nàng mặc, khu vực thần bí vô cùng mê người kia cứ như vậy không hề phòng bị thân mật với ánh mắt hắn.

Vì thế, thật tự nhiên máu mũi Trương Dương lại không dự đoán trước được trào ra, mà lúc này cũng thực sự bốc hỏa rồi. . .

- Ối, mắt anh nhìn đi đâu hả?

Dương Phi lại thét chói tai, theo bản năng nhanh chóng khép chân lại, ôm váy thở phì phì đứng lên, vừa rồi sinh ra chút ấn tượng với Trương Dương nháy mắt không còn sót lại chút gì.

- Khụ. . . Khụ. . . Giáo sư, tôi đi xem có ai bị thương không?

Trương Dương còn có thể giải thích cái gì đây, ai bảo cô ở trước mắt tôi, ai bảo cô ngồi xuống, ai bảo cô mở rộng hai chân, ai bảo cô mặc váy ngắn.

- Thuận tiện tìm giày giúp tôi!

Dương Phi thở phì phì nói.

May mà, uy lực vụ nổ tuy lớn, nhưng buổi chiều trời nóng hầm hập, trừ cửa kính tiệm cà phê Kỳ Đóa bị vỡ nát, một người phục vụ bên trong bị chút vết thương ngoài da, cũng không có tổn thất gì nhiều khác.

Lúc sau cảnh sát tới, xem xét hiện trường, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đơn giản lấy khẩu cung của Trương Dương và Dương Phi xong rồi mới cho cái kết luận sơ bộ.

- Căn cứ theo lời anh chị nói, đây là thiên thạch, nhưng mà sự thực còn phải sau khi chúng tôi xem băng theo dõi mới có thể cho ra kết luận cuối cùng.

Một gã cảnh sát trẻ tuổi nhìn dáng người cao gầy, xinh đẹp khiến người ta say mê của Dương Phi vài lần, tặng thêm câu an ủi:

- Dương tiểu thư, cô cũng thật may mắn, thành phố Mai Ninh chúng ta cho tới giờ chưa từng có kỷ lục bị thiên thạch nện xuống, BMW của cô lại sáng tạo ra kỷ lục đầu tiên đó nha.

Hắn nhìn chiếc Z4 đã thành sắt vụn, có thể là ý thức được lời mình tuyệt không có buồn cười, vội vàng sửa lại rồi bổ sung thêm:

- Cô yên tâm đi, tình huống này của cô, công ty bảo hiểm nhất định đền bù vừa ý cô, tôi. . . Chúng tôi có thể làm chứng cho cô.

Dương Phi vẫy vẫy tay, xem ra là lười truy cứu anh chàng cảnh sát "hài hước" này, hỏi ngược lại:

- Chúng tôi đi được chưa?

- À, là như vậy, cô là đương sự, tốt nhất vẫn nên tới cục miêu tả quá trình lại, như vậy bồi thường sau này với cô cũng có trợ giúp rất lớn, về phần chàng trai này. . .

Cảnh sát nhìn Trương Dương, vừa định mở miệng.

Dương Phi vẫy tay ngắt lời hắn, nói:

- Anh ta là học trò của tôi, buổi chiều anh ta còn có lớp, các anh để anh ta đi trước đi.

- Không thành vấn đề!

Đại mỹ nữ mở miệng, cảnh sát kia cũng không có ý muốn giữ Trương Dương lại.

Trương Dương cũng cảm thấy bản thân cần phải đi, nhìn Dương Phi, hỏi:

- Giáo sư, cô không có việc gì vậy tôi đi trước nhé?

- Hừ!

Dương Phi thoạt nhìn tức giận chưa tiêu, nhìn Trương Dương, theo bản năng che váy.

- Còn đứng đây làm gì, muốn bị đúp sao?

Nghe vậy, Trương Dương như lấy được đại xá, vừa muốn cất bước, Dương Phi lại đi lên.

- Vừa rồi đã nói với anh, chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ ai khác, có biết không?

- Biết rồi.

Trương Dương đương nhiên biết, nếu chuyện Dương Phi với sinh viên của mình đi gặp mặt truyền ra, đây không phải sẽ làm cho giảng viên và sinh viên Mai Đại cười rớt hàm hay sao, về sau nàng làm sao tiếp tục ở Mai Đại được nữa, đương nhiên, bản thân cũng càng không ở được.

Dương Phi lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại hỏi:

- Chị tôi thì anh chuẩn bị nói thế nào?

- E hèm . . . Ở đây xảy ra vụ nổ, chị Dương Tĩnh muốn không biết cũng khó à?

Dương Phi nhíu nhíu đầu mày, nghĩ nửa ngày, giọng điệu dịu đi một chút nói:

- Chị tôi tôi tự nhiên sẽ ứng phó, anh không cần phải nhúng tay vào. . . Tôi mặc kệ anh quen biết thế nào với chị tôi, cũng mặc kệ vì sao chị ấy để tôi đi gặp mặt anh, anh hẳn là biết, học trò mà không chịu chăm chỉ lên lớp, lại đến đây loạn bát nháo gì đó, tôi không thể tha thứ, hi vọng hôm nay tôi nói anh nhớ kỹ. . . Mặt khác, từ nay về sau tôi là tôi, anh là anh, coi ta như chúng ta chưa từng đã gặp mặt, anh thành tích không tốt, tôi cũng không có khả năng chùn tay với anh.

Nói xong, không thèm nhìn Trương Dương thêm chút nào, quay đầu liền đi.

Trương Dương nhún vai, nhìn chằm chằm bóng lưng thướt tha của nàng, không nói gì lắc lắc đầu:

- Tôi cũng không cầu cô chùn tay, cô không hạ độc thủ với tôi, tôi đã cám ơn trời đất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.