Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 229: Chương 229: Thiên Sư tinh vực




Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Xích Linh lại không nghĩ như vậy, địa điểm dã ngoại thực tiễn của một trường học đã xác định sẽ không tùy ý thay đổi, trường học nhất định phải cân nhắc đến an toàn của học sinh, dùng hoang tinh để thực tiễn nhất định phải hiểu biết rất rõ, ước định giá trị nguy hiểm cũng phải trong phạm vi an toàn, sao có thể nói thay là thay. Chỉ là hiện tại, vẫn chưa có lão sư công bố địa điểm cụ thể của lần thực tiễn này ở nơi nào, vốn anh còn tưởng rằng sẽ công bố trên tinh hạm, nhưng chờ tới bây giờ cũng chưa có đáp án khẳng định, đây là chuyện vô cùng kì quái.

Trở về phòng, cũng không vội vã tiếp tục tăng cao sức chiến đấu, mà là nỗ lực truyền thông tin cho phụ thân, nhắc nhở ông, kế hoạch của Lai Sách đế quốc khả năng đã bắt đầu rồi, mà bắt đầu, thì lại là đám học sinh dã ngoại thực tiễn bọn họ. Chỉ là Xích Linh không thể nghĩ ra, muốn những học sinh này có ích lợi gì?

Đáng tiếc là, Tiên Anh Toàn Tí cách Đại Uyển Toàn Tí rất xa, hơn nữa còn là đang đi trên đường, tín hiệu càng không tốt, căn bản không liên lạc được.

Sa Nặc Nhân thấy sắc mặt Xích Linh không ổn, lo lắng nói: “Anh làm sao vậy?”

“Lần dã ngoại thực tiễn này chỉ sợ có âm mưu, thời điểm đó em nhất định phải cẩn thận, theo sát ta, không được hành động một mình.” Xích Linh nghiêm túc nói.

Sa Nặc Nhân gật đầu, cậu tuyệt đối tín nhiệm, cũng như tin tưởng thực lực của anh.

Tinh hạm đã đi bốn ngày, chuyện này với tốc độ của tinh hạm Lai Sách đế quốc mà nói, đã rời khỏi cảnh nội đế quốc. Mãi đến ba ngày sau, lão sư đi cùng mới công bố địa điểm dã ngoại thực tiễn lần này, ở Thiên Sư tinh vực.

Này làm cho tất cả mọi người ồ lên, Thiên Sư tinh vực tuy rằng ở trong Tiên Anh Toàn Tí, nhưng cũng không thuộc Lai Sách đế quốc, tất cả mọi người không hiểu trường học vì sao lại chọn địa điểm ở nơi đó, lúc này có học sinh đưa ra nghi vấn, lão sư đi cùng cũng có chút khó khăn, bởi vì bọn họ cũng không rõ, chỉ là tiếp nhận mệnh lệnh mà thôi.

Lĩnh đội dã ngoại thực tiễn lần này là Mặc Tư Mạn, hắn là nam nhân rất cứng rắn, hơn nữa thực lực còn rất mạnh, là một trong số Reese Nguyên Hoa cấp ít ỏi, trường học phái hắn lại đây lĩnh đội, phỏng chừng cũng là để hắn tọa chấn và giải quyết tình huống đột phát. Đã có học sinh đưa ra nghi vấn, hắn liền lên tiếng, tiếng như chuông lớn rất có lực chấn nhiếp.

“Các ngươi chỉ cần phục tùng mệnh lệnh, những thứ dư thừa đừng hỏi! Ngày mai sẽ biết mục đích đến đây, nhiệm vụ của các tiểu tổ sẽ phát cho Reese của từng tổ, các ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được!”

Học sinh cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa, lúc này cũng không dám tiếp tục hỏi, Mặc Tư Mạn đã lên tiếng, cũng không ai dám mở miệng.

Đêm đó, Xích Linh liền nhận được nhiệm vụ thuộc về nhóm mình, bọn họ cần tìm một thứ, chưa có thông tin cụ thể vật kia là gì, chỉ cho một tấm ảnh, ở trong thẻ ký ức, giao cho Xích Linh. Xích Linh cầm thẻ ký ức nghiên cứu rất lâu, cũng không nhìn ra manh mối.

Vật kia có hình cầu, bất quá chỉ có một nửa, đen thùi lùi, không biết là cái gì. Xích Linh cơ hồ dám khẳng định, đây là ý tứ của Lai Sách đế quốc, mà không đơn giản chỉ là hoạt động dã ngoại thực tiễn của trường học, nhưng đến cùng tại sao phải là những học sinh như bọn họ tới tìm kiếm đâu?

Vấn đề này, mãi đến khi tinh hạm hạ xuống mặt đất, Xích Linh cũng chưa hiểu được.

Đích tới đã đến, tất cả mọi người theo vị trí đi xuống.

Đôi mắt Sa Nặc Nhân từ lúc đi trên thang đu đã không ngừng liếc, tinh cầu này bị Karni nói trúng rồi, là hoang tinh danh xứng với thực. Mặt đất loang loang lổ lổ, đều là bùn đất màu đen cùng đá lớn, bầu trời mờ mịt, không có ánh mặt trời, tầm nhìn cũng không quá tốt. Phía xa là một quần thể kiến trúc cũ nát, giống như đã từng bị thương nặng, bị che giấu trong không gian tối tăm.

Từ thang đu đi xuống mặt đất, Sa Nặc Nhân đã bắt đầu có chút thở hổn hển, lộ trình không dài, cậu lại cảm thấy mệt mỏi.

Xích Linh nói: “Cố gắng ít cử động, nơi này không khí loãng, trọng lực lớn, rất dễ tiêu hao thể lực.”

Sa Nặc Nhân kinh ngạc, hoàn cảnh ác liệt như vậy, căn bản không giống địa điểm thực tiễn mà một trường học sẽ chọn, bất quá, ngược lại nói, có thể là trường học cố ý lựa chọn hoàn cảnh ác liệt như vậy, nói không chừng là để tôi luyện ý chí kiên cường của học sinh đâu?

Người có ý nghĩ như vậy không phải số ít, ý chí chiến đấu của không ít người đã nổi lên, chuẩn bị làm một vố lớn, đặc biệt là một gia hỏa đầu con nhím, mắt nhìn chằm chằm Xích Linh, hiển nhiên đang gây hấn, bất quá Xích Linh căn bản không nhìn hắn, mang theo tổ viên của mình đi sang bên cạnh.

Xích Linh đem thẻ ký ức cho tổ viên xem, “Đây là nhiệm vụ của chúng ta.”

Ba người khác sau khi xem xong chuyển đến tay Sa Nặc Nhân, cậu kỳ thực đã nhìn rồi, đối với nội dung thực tiễn này cảm thấy rất quái dị.

“Xích Linh, có muốn so đấu hay không? Lần này ta nhất định sẽ thắng ngươi!” Đầu con nhím dẫn theo tổ viên của hắn qua đây.

Sa Nặc Nhân dùng ánh mắt dò hỏi Xích Linh, người kia là ai?

Xích Linh chỉ nói: “Hắn là Reese xếp thứ hai.”

Sa Nặc Nhân nháy mắt đã hiểu, cậu biết Reese xếp thứ hai kia là thiên tài nổi danh của Lai Sách đế quốc, còn chưa tới 30 tuổi, sức chiến đấu đã đạt đến đỉnh cấp 9, đây là tư chất rất đáng sợ, bất quá so với Xích Linh, liền không đáng nhắc tới. Hắn không phục Xích Linh chiếm vị trí đầu tiên, nghĩ trăm phương ngàn kế khiêu khích, muốn đoạt được vị trí số một, nhưng đáng tiếc, Xích Linh căn bản sẽ không để ý đến hắn, anh tự có cân nhắc, sao có thể tranh cường hiếu thắng cùng hắn.

Đầu con nhím thấy Xích Linh căn bản không để ý tới hắn, tính khí ngay lập tức hiện ra, lúc này lại có lệnh tập hợp, mọi người lấy tiểu tổ làm đơn vị, nghe xong bài diễn thuyết khích lệ từ lão sư, cũng thông báo, gặp phải nguy hiểm không giải quyết được, muốn từ bỏ nhiệm vụ, liền phát ra tín hiệu cầu viện, lão sư sẽ tới đón nhóm đó trở về, bất quá nhóm này sẽ không nhận được điểm thực tiễn, mọi người gật đầu biểu thị đã hiểu, một đám hầm hè xoa tay, chuẩn bị thi thố tài năng.

Một tiếng “bắt đầu” của lão sư, tất cả mọi người bắt đầu chạy về phía quần thể kiến trúc, tổ chạy nhanh nhất lại chính là đầu con nhím, hắn tuyên bố lần này nhất định phải vượt qua Xích Linh, đương nhiên phải đem hết toàn lực đi hoàn thành nhiệm vụ của tổ mình, chỉ là, còn chưa chạy được mấy trăm mét, thì có hai tổ viên chạy hết nổi, chống đầu gối không ngừng thở dốc. Đầu con nhím liền quay lại, lớn tiếng cổ vũ tổ viên, nhất định phải kiên trì, phải nỗ lực, thắng lợi đang vẫy tay ở phía trước!

Sa Nặc Nhân nhìn bọn họ, cảm thấy đầu con nhím còn rất khả ái, ít nhất tư duy rất đơn giản, không nghĩ chuyện dư thừa, một lòng chỉ muốn vượt qua Xích Linh.

Người còn ở lại chỗ cũ càng ngày càng ít, trong đó có tổ của Xích Linh, anh cũng không vội vã, mà là đứng tại chỗ nhìn mỗi tiểu tổ đi về hướng nào. Bởi vì tổ viên đều là Arthur, bọn họ không thể sử dụng cơ giáp, chỉ có thể đi bộ, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy rất hao tổn thể lực. Dã ngoại thực tiễn là biện pháp rèn luyện tốt nhất, cũng là hoạt động bọn học sinh yêu thích nhất, cho nên mỗi người bọn họ đều rất hưng phấn, nào còn suy nghĩ được gì.

Các tổ rời đi không sai biệt lắm, Xích Linh mới mang theo tiểu tổ của mình hướng về một phương đi tới, tốc độ không nhanh, vừa đi vừa nhìn xung quanh.

“Có ai biết đây là tinh cầu gì không?” Xích Linh hỏi một câu.

Hai người khác lắc đầu, Kim Tư Đặc lại lên tiếng, “Thiên Sư tinh vực thường xuất hiện hoang tinh không biết tên, bất quá thời gian tồn tại không dài, không bao lâu nữa, nó sẽ biến mất hoặc giải thể, nguyên nhân không rõ, nói chung cái tinh vực này không có loài người cư trú.”

Xích Linh nói: “Có người chứng kiến sao? Là biến mất hay giải thể?”

Kim Tư Đặc nói: “Không ai biết, từng có tàu buôn đi qua nơi này, vốn phía trước một đường thoáng đãng, trong chớp mắt, một tinh thể cực lớn liền xuất hiện trước mắt, lúc tất cả mọi người đang luống cuống chuẩn bị né tránh, tinh thể lại biến mất, không ít quốc gia Tiên Anh Toàn Tí đều biết vùng tinh vực này, rất quỷ dị.”

Xích Linh gật đầu, không có hỏi lại.

Sa Nặc Nhân lại nghĩ tới một khả năng, tinh thể rất có thể không phải biến mất cũng không phải giải thể, mà là tiến vào một không gian khác, khi va chạm giữa các xuất hiện, tinh thể sẽ bị ép ra, thời điểm cổng không gian mở rộng, tinh thể liền sẽ bị thu vào, cho nên mới xuất hiện loại hiện tượng kia.

Sa Nặc Nhân nhìn về phía Xích Linh, hai người trao đổi một ánh mắt, ngầm hiểu ý, đã biết là chuyện gì xảy ra.

Không nghi ngờ chút nào, trạng thái của tinh thể này, khẳng định cũng nằm giữa lực hút của cổng không gian nối liền với một không gian khác, thời điểm lão sư khích lệ học sinh nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, lại không giới thiệu bất kỳ thứ gì về tinh cầu, đến tên cũng không có, chỉ biết vị trí hiện tại thuộc Thiên Sư tinh vực, phỏng chừng những lão sư kia cũng không biết tinh cầu này tên gì.

Lai Sách đế quốc muốn cái gì ở nơi này đây?

Bọn họ đi gần bốn tiếng đồng hồ, mới tới khu kiến trúc hoang phế kia, xung quanh còn có các tiểu tổ khác đang nghỉ ngơi, Xích Linh cũng cho tiểu tổ dừng lại nghỉ ngơi, ăn uống chút gì đó trước, rồi mới tiếp tục tiến lên.

“Tiên sư nó, tìm quả cầu vỡ cái gì chứ? Tối thiểu cũng phải đưa bản đồ, vị trí gì gì đó cho chúng ta chứ?”

Xích Linh nhìn sang, một tiểu tổ cách đó không xa đang nghiên cứu thẻ ký ức của mình, thẻ ký ức của mỗi tiểu tổ đều có văn bản quy định, không thể xem của nhau.

Xích Linh nhìn về phía Sa Nặc Nhân, Sa Nặc Nhân hiểu ý, nhắm mắt lại phóng thích ý thức lực, tất cả mọi chuyện trong phạm vi trăm mét đều hiện ra rõ ràng trong đầu cậu, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng căn nguyên ý thức lực bao trùm tất cả mọi vật, tỷ như có cái gì, có bao nhiêu người, tâm tình của bọn họ ra sao, bọn họ đang nói cái gì vân vân. Sa Nặc Nhân quét một vòng, có ba tiểu tổ đang nghiên cứu thẻ ký ức, nội dung bên trong cậu đương nhiên cũng nhìn thấy.

Sa Nặc Nhân mở mắt ra nhìn về phía Xích Linh, tạo một bình phong tinh thần lực, nói: “Chung quanh đây có ba tiểu tổ đang nghiên cứu thẻ ký ức, trong đó có hai tổ cũng có nhiệm vụ tìm bán cầu giống tổ chúng ta, có một tổ lại tìm một cánh cửa, trên cửa có điêu khắc hoa văn tạo hình rất lạ.”

Xích Linh trầm tư, chẳng lẽ Lai Sách đế quốc cũng nhận được bản đồ tinh vực gì đó di tích cổ, tới nơi này tìm kiếm bảo vật?

Sa Nặc Nhân nhìn chung quanh, nói: “Em cảm thấy hoa văn kia rất giống với cái chúng ta từng gặp qua bên trong di tích cổ tại Tây Vực, anh nói có thể hay không...”

Sa Nặc Nhân đột nhiên nghĩ đến cái gì, sốt sắng nói: “Xích Linh, lần trước Karni tìm em uống rượu, nói với em mảnh vỡ bản đồ tinh vực hắn mang về từ di tích cổ mất rồi, anh nói có quan hệ với nơi này hay không?”

Được Sa Nặc Nhân nhắc nhở, Xích Linh lập tức thông suốt, đứng lên nói: “Trước đi tìm Vân Uyển, trên người hắn cũng có một mảnh.”

Nếu như mảnh kia của hắn vẫn còn, không phải đã rõ, nếu như mảnh của hắn biến mất, như vậy nơi này vô cùng có khả năng chính là vị trí sau khi ghép lại mảnh vỡ bản đồ tinh vực trong di tích cổ.

Chuyện tìm người Sa Nặc Nhân giỏi nhất, phóng thích căn nguyên ý thức lực một cái, lập tức đã xác định được vị trí của Vân Uyển, mấy người liền hướng về cái bên kia đi qua, đi hai tiếng đồng hồ, tổ Vân Uyển đang nghỉ ngơi, nhóm của Xích Linh còn đang đi, đã sắp đuổi kịp bọn họ.

Từ xa nhìn thấy tổ bọn họ ngồi dưới đất nghỉ ngơi, quần thể kiến trúc chỗ này không có bị tổn hại, nơi nơi đều là núi nhỏ bị cháy đen, còn có một mảnh vỡ không biết tên. Tinh cầu này không thấy một chút xanh lục, không có một điểm sinh cơ, phảng phất giống như thế giới sau khi bị hủy diệt.

Vân Uyển cùng Ngân quả thực ở cùng một tổ, nhìn thấy bọn Xích Linh chạy tới, nói với tổ trưởng một tiếng, liền đi về phía bọn họ.

Nhìn bọn họ một đường hướng tới đây, chẳng lẽ là đang tìm bọn hắn?

“Làm sao vậy?” Ngân hỏi.

“Chúng ta tìm Vân Uyển.” Sa Nặc Nhân nói: “Mảnh bản đồ tinh vực ngươi mang từ di tích cổ ra vẫn còn chứ?”

“Còn.” Vân Uyển nói.

Lẽ nào đã đoán sai? Sa Nặc Nhân cũng có chút mờ mịt, nhìn về phía Xích Linh, chờ anh quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.