Đế Quân

Chương 112: Chương 112: Thanh Phi nương nương. (2)




Về phần nhân hòa?

Nếu như Huyền Lăng thân là nam nhi thì cũng thôi đi, bằng không Hoàng Đế bệ hạ cũng sẽ không làm trái với lẽ thường, không muốn đi tài bồi Huyền Lăng công chúa.

Thế lực của Trường Tôn gia, bản thân Nhị hoàng tử, những thứ này đều là Hoàng đế cần phải suy nghĩ.

Những yếu tố này Thanh Phi nương nương đều thấy rõ, cho nên làm ra hành động để cho Huyền Lăng công chúa giả bộ ngây ngốc. Nàng cũng không phải là không có dã tâm, chỉ bất quá dã tâm của nàng tất cả đều đặt tới trên bình an của hai nhi tử chính mình.

Thân là người làm mẹ, Thanh Phi nương nương đã làm đủ tốt.

Thần Dạ cung kính với nàng liền là đến từ hết thảy mà Thanh Phi nương nương vì con cái mình mà làm.

- Dạ nhi, ngươi đã đến rồi!

Thanh Phi nương nương chậm rãi đứng dậy, đối với Thần Dạ nàng đã rất quen thuộc, lúc còn nhỏ, tình nghĩa của hắn cùng Huyền Lăng công chúa, nàng cũng là để vào trong mắt, nàng càng thêm hiểu được chỉ có Thần Dạ mới là thật tâm đối đãi với con gái nàng.

- Dạ nhi, trước tiên có thể đi theo ta một chút hay không?

Thần Dạ ngẩn người, Huyền Lăng công chúa trọng thương ở giường, Thanh Phi nương nương lại để cho mình trước đi theo nàng một chút?

Bất quá cũng không cự tuyệt, lấy thái độ làm người của Thanh Phi nương nương, hành động như vậy nhất định sẽ có dụng ý của nàng.

Hai người còn chưa đi bao xa, vẻn vện đã là đi ra đại điện, sau khi ra tới bên ngoài đại diện, giờ phút này cửa của đại điện đã đóng lại, nơi này vắng vẻ.

- Dạ nhi, có thể chân thật nói cho ta biết, Huyền Lăng ở trong lòng ngươi có một vị trí như thế nào hay không?

Thần Dạ lại sững sờ, tuy hắn suy đoán được là Thanh Phi nương nương có một chút lời không tầm thường muốn nói với hắn, nhưng mà không ngờ được sẽ hỏi một cái vấn đề như vậy.

Mà ý tứ sâu xa ở trong lời nói Thần Dạ cũng là hiểu rõ, tâm thần cũng nhất thời trầm trọng mấy phần.

- Nương nương, ta muốn biết tại sao ngài muốn hỏi như vậy?

Là một trưởng bối hỏi ngươi, con gái của nàng có địa vị như thế nào ở trong lòng của ngươi, ý tứ đã không cần nói cũng biết.

Nhưng Thanh Phi nương nương không phải là không biết rõ quan hệ hiện tại của hoàng thất cùng Thần gia.

Ở chỗ này nói ra, có một số việc không phải là giữa hai người muốn như thế nào cũng sẽ được như thế đó.

Thanh Phi nương nương nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

- Nếu như... Ta chỉ nói là nếu như, nếu ngươi đối với Huyền Lăng thật là tình ý vượt qua tình huynh muội, như vậy ta đồng ý đem Huyền Lăng gả cho ngươi.

- Sự đồng ý của ta cùng đồng ý của bệ hạ ngươi nên hiểu được, không phải là cùng một cái ý tứ, mà ngươi cũng biết, Huyền Lăng nàng là người bình thường.

Cái này Thần Dạ tự nhiên là biết rõ.

Trước tiên không nói hắn là đối với Huyền Lăng có tình ý giữa nam nữ hay không, mặc dù có, bọn họ muốn ở chung một chỗ thì có thể sao?

Cuối cùng có một ngày không phải là Thần Dạ hắn tiêu diệt hoàng thất, thì chính là đại quân hoàng thất đạp bằng Thần gia! Đến lúc đó hai người nên làm như thế nào?

- Nương nương, cái vấn đề này của ngài ta không có biện pháp trả lời.

Thần Dạ cười khổ một tiếng, cũng không có giấu diếm.

Tình thương của mẹ như núi, Thần Dạ cũng thường xuyên nghĩ tới mẫu thân của mình, ở trước mặt Thanh Phi nương nương vĩ đại như vậy hắn không muốn nói lời trái với lương tâm.

- Ta biết nỗi khổ tâm riêng của ngươi!

Thanh Phi nương nương cười nhẹ một tiếng nói:

- Chính là bởi vì ta biết cho nên ta mới sẽ không cho phép con gái ta chịu khổ!

- Hoàng thất cùng Thần gia đã là thủy hỏa bất dung, thân phận của mỗi người các ngươi đều chú định rồi, không cách nào không đếm xỉa đến được, yêu cầu ngươi hứa hẹn với Huyền Lăng không nghi ngờ gì là đang ép ngươi bất hiếu, điểm này ta làm không được.

- Nhưng mà Dạ nhi, có một chuyện có lẽ ngươi không biết.

- Cái gì?

Thần Dạ cau mày.

Thần sắc của Thanh Phi nương nương lạnh lẽo, hờ hững nói:

- Hoàng cung này làm cho người ta cao cao tại thượng, ở trong lòng bổn cung có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nói càng minh bạch hơn một chút là hoàng thất có tồn tại hay không, bổn cung căn bản là không quan tâm, hoàng thất nếu không tồn tại, bổn cung càng cao hứng hơn.

Con ngươi của Thần Dạ hơi căng thẳng, lấy gặp gỡ trong cung của Thanh Phi nương nương, làm cho nàng đối với hoàng cung này sinh ra căm hận nào đó, đương nhiên Thần Dạ lại không nghĩ tới phần căm hận này lại làm cho nàng đối với hoàng thất hận đến tình trạng như vậy.

- Đây là chuyện xưa của ta, cũng không cần nói quá nhiều cho ngươi nghe, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ở giữa Hoàng thất cùng Thần gia, ta sẽ có lựa chọn rất rõ ràng...

Thần Dạ trầm giọng nói:

- Lựa chọn của ngươi cũng không nhất định đại biểu cho lựa chọn của Huyền Lăng công chúa!

Nghe vậy Thanh Phi nương nương lại cười, còn là cười thật vui vẻ:

- Dạ nhi, ngươi có thể nói như vậy đã làm cho ta hiểu được một chút ý nghĩ của ngươi, ta rất vui vẻ, liền không cần hỏi nhiều. Nếu nói là lựa chọn của Huyền Lăng, ha hả, ngươi lại lại rồi tự mình đi hỏi nàng đi!

Trên giường, Huyền Lăng công chúa lẳng lặng nằm, nhìn từ phái xa là nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt của nàng, cùng với thương thế quá nặng mà dẫn đến suy yêu.

- Thần Dạ, ngươi đã đến rồi a!

Tiếng bước chân rất nhỏ cũng không giấu diếm được Huyền Lăng công chúa, sau khi mở mắt ra liền vùng vẫy muốn ngồi dậy.

- Đừng động, ngươi nằm xuống đi!

Thần Dạ bước nhanh vài bước đỡ lấy Huyền Lăng công chúa, để cho nàng dần dần nằm uống, liền ở lúc đôi tay đỡ lấy bả vai nàng có chút lạnh như băng, tâm thần của Thần Dạ lập tức ngưng trọng.

Thương thế của Huyền Lăng công chúa rất nặng!

Thương tổn đến tất cả đều là nơi yếu ahij, chính là ở lúc này trong cơ thể của Huyền Lăng công chúa còn lưu lại một cỗ năng lượng huyền khí cường đại đến từ địch nhân đang không ngừng trùng kích vào những nưi vô cùng yếu ớt trước đó của thân thể cùng kinh mạch.

Nếu không phải là tu vi của bản thân Huyền Lăng công chúa, nếu không phải là linh dược đan dược của hoàng thất, giờ khắc này Huyền Lăng công chúa căn bản không còn thở được nữa rồi.

- Rốt cuộc là người nào làm?

Trên lông mi của Thần Dạ không nhịn được mà lệ khí tuôn ra dữ dội.

Đối với Huyền Lăng công chúa tuy là nhiều năm không thấy, tuy là thân phận của song phương đối lập, gặp nhau có chút lúng túng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình nghĩa nhiều năm của hai người.

Thần Dạ không muốn người trong hoàng thất cường đại lên, nhưng mà cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy có người thương tổn Huyền Lăng công chúa.

- Thần Dạ!

Huyền Lăng công chúa đem lòng bàn tay của mình nhét vào trong tay của Thần Dạ, để cho hắn nắm thật chặt chính mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nhất thời có nụ cười thỏa mãn.

- Thần Dạ, liền ở lúc nghe ta bị tập kích, ngươi có phải là đã hoài nghi là ta cố ý như vậy hay không, mà để cho phụ hoàng có một cái cớ để đối phó với Thần gia các ngươi?

Thần Dạ lắc đầu, hắn có thể thề với trời, cho tới lúc này hắn còn chưa có nghĩ qua cái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.