Đế Quân

Chương 104: Chương 104: Chuyện xưa của Thường Vị Nhiên. (2)




Song hoa ở song thủ, trong mơ hồ lộ ra vẻ tịch mịch, lộ ra vẻ đau thương, cũng là một loại bi phẫn thật sâu.

Nhìn bọn nó, Thường Vị Nhiên nhẹ giọng cười một tiếng nói:

- Tình chỉ một chữ, đả thương người nhất. Đem các ngươi tách ra chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt,ít nhất các ngươi sau này sẽ là tồn tại càng thêm rực rỡ, bởi vì các ngươi khát vọng một lần nữa gặp nhau, trong lòng một khi có chấp nhất, thời gian cũng chẳng thể khiến cho người ta sợ hãi rồi.

- Thần Dạ, ta từ nhỏ sống ở trong một cái gia tộc giàu có, mặc dù phụ thân sớm qua đời nhưng mẫu thân cùng với gia gia, còn có những thúc bá khác đều vô cùng sủng ái đối với ta, để cho ta có cuộc sống không buồn không lo.

- Ta cho là cả đời này sẽ vui vẻ lớn lên, sau đó tìm một người mình thích, cùng nam tử mà mình yêu trở thành vợ chồng, sau đó tất cả sống một cuộc sống hạnh phúc.

- Nhưng ta không nghĩ tới...

Thường Vị Nhiên thê lương cười một tiếng:

- Cho đến một ngày ta mới biết được gia gia cùng các thúc bá yêu thương ta cũng không phải bởi vì phụ thân ta qua đời quá sớm mà sinh lòng thương tiếc, bọn họ sủng ái đối với ta hoàn toàn bởi vì ta là thân nữ nhi, hơn nữa có dung mạo tuyệt sắc để cho nam tử khắp thiên hạ đều động tâm không dứt.

- Bọn họ rất tốt với ta, cưng chiều ta, cho ta mọi thứ tốt nhất, để cho ta cầm kỳ thi họa không gì là không làm được, liền là hi vọng một ngày kia lấy dung mạo cùng tài năng của ta đi đả động một người có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho bọn hắn.

- Một ngày kia gia gia cùng các thúc bá thân thiết nhất của ta mang theo người kia đến trước mặt của ta, quả nhiên hắn đã bị ta hấp dẫn, từ đó hắn liền triển khai theo đuổi không bỏ.

- Nhưng mà ta thật sự không thích hắn, càng chán ghét hết thảy, đều là có mục đích trao đổi.

Ánh mắt của Thường Vị Nhiên đã là cực kỳ lạnh lẽo:

- Sau khi hắn biết được ta đối với hắn căn bản là sẽ không động tâm, hắn liền vận dụng quyền thế trong tay của hắn, mà đám gia gia cùng thúc bá đã ép ta, ép ta gả cho nam tử kia.

- Ta không đồng ý nhưng mà khi đó đã không có người để ý đến ý nghĩ của ta, trong nhà thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, hoa kiệu của hắn liền muốn tới cửa rồi...

- Mọi người trong nhà ở trong mắt ta đã trở thành người xa lạ, vô luận ta cầu khẩn như thế nào thủy chugn không có người nào thương tiếc ta nửa phần, ta đã tuyệt vọng... Ta không muốn gả cho một người mà mình không thiachs, càng không muốn trở thanfhmootj vật phẩm, thành công cụ để người khác lợi dụng.

- Ta ở dưới sự giúp đỡ của mẫu thân trốn ra khỏi gia môn, nhưng mà một cái nữ tử yếu đuối như ta có thể trốn đi nơi nào?

Thường Vị Nhiên tự giễu cười một tiếng, hờ hững nói:

- Đối mặt với vô số người đuổi theo, tâm của ta đã chết...

Thường Vị Nhiên chỉ vào trên đỉnh phiến sơn cốc kia thản nhiên nói:

- Ta liền từ phía trên nhảy xuống, ta rất muốn chết nhưng mà lại không chết, chỉ là hai chân tàn phế. Như vậy rất tố, ta đã tàn phế, người nọ liền mất đi hứng thú, kiệu hoa trở về, bố trí cũng biến mất, mà ta cố nhiên mất đi hai chân nhưng từ đó ta đạt được tự do.

Thần Dạ yên lặng, tự giác trở thành một thính giả, hắn biết chuyện như ở trên thế giới sẽ không chỉ có một, tình yêu nam nữ vốn nên lưỡng tình tương duyệt, song đa số thì là nhân vật chính sẽ bị trở thành một loại trao đổi nào đó mà mạnh mẽ tương liên ở một chỗ.

Thường Vị Nhiên rất kiên cường, có can đảm lấy hành động của mình đi đổi lấy cuộc sống mình muốn, nữ tử như vậy không thể nghi ngờ là làm người ta kính nể.

Tựa như nghe được thương tiếc cùng cảm thán trong lòng Thần Dạ, Thường Vị Nhiên lắc đầu nói:

- Ta đã tự do, ta cũng không vì vậy mà hối hận về hành động của mình, nhưng hận ở trong lòng ta làm sao có thể hóa giải được?

- Nếu không phải bọn họ ép ta, ta vì sao lại có biến hóa như thế, ta hận... Nhưng mà dù ta có hận đi nữa thì lại như thế nào? Bọn họ là thân nhân của ta, là người thân nhấ của ta, bọn họ thật xin lỗi ta, chẳng lẽ ta cũng có thể dùng thủ đoạn cực đoan đi trả thụ bọn họ sao?

Tâm thần Thần Dạ chấn động, lời này chính hắn cũng đã từng nói!

- Thần Dạ, cái nhà này ta không sống nổi nữa rồi.

Thường Vị Nhiên quay đầu lại nhìn Thần Dạ sâu kín nói:

- Ta muốn rời đi, nhưng mà gia tộc hiện tại lại gặp khốn cảnh thật lớn, bọn họ đau khổ cầu khẩn... Thần Dạ, nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?

- Nếu là ta, gia tộc cũng là không cách nào dứt bỏ được.

Trong lòng Thần Dạ thở dài nặng nề, hắn so sánh với Thường Vị Nhiên thì phải may mắn hơn nhiều, ở trong nhà chỉ có một Thần Nguyên đang ép hắn, nhưng chỉ có một người, cũng có lúc khiến cho Thần Dạ khó có thể thừa nhận.

Bất kể có thừa nhận hay không, có lúc chỉ có thể thừa nhận.

Tế ngộ của Thường Vị Nhiên có thể gọi là đau đớn, nhưng mà Thần Dạ cũng không thể để nàng buông tha cho gia tộc của mình, hắn chỉ là ngoại nhân không thể quản đến chuyện của nhà nàng.

- Không cách nào dứt bỏ!

Thường Vị Nhiên tự giễu mà cười một tiếng nói:

- Nếu có thể dứt bỏ là tốt, nói như vậy ta sớm rời đi rồi, cần gì còn muốn lưu lại nơi làm cho người ta không thể căm hận bằng này.

- Thần Dạ, hoa khai tịnh đế, nếu bị chúng ta chiếm được, như vậy liền mỗi người một đóa đi!

Vừa nói, Thường Vị Nhiên đem đóa kỳ hoa thoạt nhìn lớn hơn kia đưa cho Thần Dạ.

- Hoa song sinh, mà nay chúng ta một người một đóa, hi vọng mượn nó có thể duy trì quan hệ của chúng ta trong đó.

Thần Dạ không có nhận lấy, hắn nói:

- Hoa đã tách ra, cũng đừng làm cho chúng nó tách ra quá xa.

- Thì ra là ở trong lòng người vẫn là không đem ta trở thành bằng hữu.

Đôi mắt của Thường Vị Nhiên buồn bã, thấp giọng nói.

Nghe vậy Thần Dạ trầm tư nói:

- Còn là câu nói kia, bằng hữu hai chữ quá mức trân quý, một khi trở thành bằng hữu liền phải cho đối phương một chút hứa hẹn, mà hiện tại ta còn không thể cho người khác quá nhiều hứa hẹn.

- Ngươi làm sao biết không phải là ta cho người hứa hẹn?

Ánh mắt của Thường Vị Nhiên có chút trống rỗng:

- Từ nhỏ đến lớn ta đều không có bằng hữu, từ nay về sau ta cũng không thể có được những bằng hữu khác, chẳng lẽ ngươi liền keo kiệt tâm của mình như thế?

Thần Dạ lắc đầu, quả thật tế ngộ của Thường Vị Nhiên làm cho người ta thương tiếc, nhưng thương tiếc này không thể trở thành cái cớ cùng lý do để cho người ta mù quáng, Thần gia hiện tại đang bị nhìn chằm chằm vào, hơn nữa Thần Dạ hắn càng bị vây nơi đầu sóng ngọn gió, bất kỳ vô ý nào đều có thể vạn kiếp bất phục!

Thần Dạ phải cẩn thận một chút, Thường Vị Nhiên nàng... Nói cho cùng ở trong lòng Thần Dạ vẫn còn có một phần đề phòng.

Đây cũng không phải là Thần Dạ không chịu tương giao, mà là sự thật chính là như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.