Đế Quân

Chương 811: Chương 811: Chiến Từ Lăng lão quái. (1)




Mắt thấy thanh sắc quang mang liền muốn bắn trúng Vân Đông Lưu, thân ảnh của Từ Lăng lão quái kịp thời xuất hiện.

Mà nhìn thấy Từ Lăng lão quái, bên khóe miệng của Thần Dạ không khỏi hiện lên độ cong tàn nhẫn, Thiên đao trong tay của hắn lướt đi, tản ra lăng lệ nhàn nhạt...

Từ Lăng lão quái vừa mới xuất hiện, đạo thanh sắc quang mang kia lập tức bị giam cầm mà đứng yên, vô luận quang mang lóe lên như thế nào, trùng kích như thế nào, thủy chung là không cách nào đột phá ra.

Bất quá Từ Lăng lão quái tuy tu vi cao thâm, có thể dễ dàng trói buộc đạo thanh sắc quang mang này, nhưng nếu muốn đem quang mang này hủy diệt vẫn còn cần một chút thời gian.

Chút thời gian này tuy vô cùng ngắn, có lẽ là trong nháy mắt nhưng mà đã đầy đủ để Thần Dạ âm thầm tránh né, tiến ahnfh kế hoạch của hắn rồi.

Hai tay của Từ Lăng lão quái nắm chặt, bên ngoài thanh sắc quang mang đột nhiên kịch liệt nổ tung, mắt thấy thanh mang tất muốn tiêu tán.

- Ông!

Liền ở lúc này không gian đột nhiên khẽ run lên.

Nếu như thường ngày, rung động như vậy cho dù rất nhẹ cũng không thể giấu diếm được Từ Lăng lão quái, nhưng hiện tại ở phía trước hắn có nổ tung kịch liệt, hơn nữa Từ Lăng lão quái cho là người âm thầm đánh lén kia nhất định là ở phụ cận.

Nhưng vạn vạn không nghĩ đến, dĩ nhiên liền ở trên đỉnh đầu của Từ Lăng lão quái, quang mang khổng lồ mang theo khí tức phá diệt nồng đậm đã là nộ trảm mà xuống, ở thời điểm nó xuất hiện đã là không có chút biện pháp né tránh, đồng thời cũng không có khả năng ngăn cản.

- Tại sao hắn có thể xuất hiện ở chỗ này?

Lần đầu tiên ở lúc đối mặt với một hậu sinh tiểu tử có tu vi kém xa mình, hơn nữa lại trẻ tuổi như vậy, Từ Lăng lão quái sinh ra kiêng kỵ thật sâu cho tới vẻ sợ hãi.

Ở thời điểm hắc y nữ tử che mặt xuấ hiện, Từ Lăng lão quái cũng là không có phát hiện ra còn có một người khác, cho đến thời điểm đánh lén mới để cho lão cảm ứng được có một người khác cũng đang âm thầm ẩn giấu.

Nhưng sau khi đạo công kích đánh lén kia xuất ra, dù là lão đã đem linh hồn cảm giác lực huy động tới trình độ đỉnh phong cũng là không phát hiện được chỗ của người đánh lén.

Tu vi của tiểu tử đó bất quá là cảnh giới Lực Huyền lục trọng, hắn ao có thể giấu diếm được tất cr cảm giác của chính mình.

Trên đỉnh đầu, lăng lệ chi khí trong một đạo đao mang khổng lồ kia giờ phút này đã cơ hồ va chạm tới da đầu, mặc dù Từ Lăng lão quái phản ứng rất nahnh, huyền khí trong cơ thể đã ở trong nháy mắt tự động hộ chủ, nhưng một đao kia đến quá nhanh cũng quá quỷ dị...

Tâm thần của Từ Lăng lão quái vốn đã không yên, giờ khắc này liền là không cách nào giữ vững được trạng thái đỉnh phong, đến thời điểm huyền khí hóa thành bình chướng bảo vệ toàn thân lão, đã là có thêm một đạo đao khí thật sớm lướt vào.

- A!

Từ Lăng lão quái chỉ theo bản năng nghiêng nghiêng đầu, đao khí lăng lệ liền là theo sau gáy của hắn mạnh mẽ xâm nhập, một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết ở trong bóng đêm nơi này lộ ra vẻ đặc biệt bén nhọn.

Ở dưới năng lượng huyền khí bao phủ, cả người Từ Lăng lão quái như gặp phải một đòn nghiêm trọng mà bắn ngược ra, cuối cùng nặng nề ngỡ vào mặt đất thâm uyên.

- Đau a!

Huyền khí dũng động, không ngừng lao ra lại tràn vào, Từ Lăng lão quái ôm đầu, cả người ở trên mặt đất không ngừng lăn lộn, lăn qua lăn lại, hai tay của lão, đầu của lão cho tới y phục kia đều bị máu tươi nhuộm dần.

Đầu, từ trước đến giờ đều là vị trí yếu ớt nhất cũng là trí mạng nhất trên thân người.

Nếu không phải tu vi của Từ Lăng lão quái không tệ, chênh lệch giữa Thần Dạ cũng rất lớn, riêng là đạo đao khí kia cũng đủ để giết lão, mặc dù là như vậy, Từ Lăng lão quái hiện tại cũng đã bị thương nặng.

Giữa không trung, đại chiến của Vân Đông Lưu cùng Niệm Thần cũng là bởi vì trận thanh âm kêu thảm thiết kia mà dừng lại, nhìn Từ Lăng lão quái ở trên mặt đất thống khổ không chịu nổi, thần sắc của Vân Đông Lưu giống như nhìn thấy quỷ.

Hắn vạn vạn không có nghĩ qua lấy tu vi của Từ Lăng lão quái như thế nào bị thanh bào thanh niên thương tổn đến mức này, đây tuyệt đối là không thể nào.

Từ Lăng lão quái hiện tại, đầu của lão chỉnh tề có một đạo lỗ hổng xúc mục kinh tâm, mặc dù dưới tu vi cùng đan dược của lão trị liệu, vẫn như cũ là có huyết tương thẩm thấu ra ngoài.

- Tiểu vương bát đản, ngươi đáng chết, đáng chết!

Ở bên trong thanh âm kêu đau, thân thể của Từ Lăng lão quái cư nhiên giống như cương thi đứng lên thẳng tắp, một khuôn mặt dữ tợn làm cho người ta không chút nghi ngờ nào nếu như Thần Dạ hiện đang ở trên tay của lão, lão sẽ giống như dã thú đem Thần Dạ từng miếng từng miếng ăn hết.

- Không hổ là cao thủ Địa Huyền đỉnh phong, một kích như vậy chẳng những không chết, lại còn có thể rất nhanh khôi phục như vậy, bội phục!

Giữa không trung, Thần Dạ tay cầm Thiên Đao, nhàn nhạt cười nói.

Cao thủ Địa Huyền đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa liền bước vào cảnh giới Hoàng Huyền, tuy không cách nào tùy tâm sở dục mà sử dụng lực lượng không gian, chung quy cũng là có thể tiếp xúc đến.

Đao khí xâm nhập vào thân thể của lão tuy hết sức mau lẹ, chung quy cũng so ra kém năng lượng dũng động ở bên trong thân thể của lão, không gian chi lực, vô kiên bất rồi, trừ phi một đao kia là bổ về phía đầu của Từ Lăng lão quái, thương thế của lão sẽ không nghiêm trong như thế.

- Tiểu vương bát đản, nếu lão phu không giết ngươi, thề không làm người!

Từ Lăng lão quái hét lên, bởi vì đau đớn từ trong đầu không ngừng truyền đến, cỗ hung lệ này càng thêm đáng sợ.

Thần Dạ lắc đầu nói:

- Ngươi bây giờ sợ rằng đã mất đi tư cách giết ta rồi!

- Kiệt kiệt!

Từ Lăng lão quái cười như ma núi:

- Cái này ngươi yên tâm, thời điểm lão phu chết cũng sẽ kéo ngươi chết cùng.

- Rất tốt!

Thần Dạ quay đầu đi, nhìn Niệm Thần nói:

- Vân Đông Lưu gia hỏa này ngươi có thể ngăn được hắn không?

Niệm Thần vuốt vuốt kiếm trong tay, cười nói:

- Đừng nói là ngăn hay không ngăn được, giết hắn cũng là có thể.

- Thế thì không cần, giữ hắn lại, ta còn chỗ cần dùng, ngàn vạn lần đừng để cho hắn trốn thoát.

Một lời cuối cùng vừa dứt, thân ảnh của Thần Dạ đã giống như quỷ mị xuất hiện ở phía trước Từ Lăng lão quái, Thiên Đao huy vũ, lần này là trực tiếp bổ xuống.

Từ Lăng lão quái nhanh như tia chớp lùi về phía sau, bích lục quang mang đồng thời dữ dội tuôn ra, đem toàn thân cao thấp của hắn đều bao phủ vào.

- Hóa Yêu!

- Tê!

Một đạo thanh âm cực kỳ chói tai đột nhiên vang dội, chợt ở trong bích lục quang mang này cự mãng đầu tiên đi ra, ngay sau đó bích lục quang mang phô thiên cái địa trong một thoáng ngưng tụ lại một đầu cự mãng có thân thể thật dài, thân ảnh của Từ Lăng lão quái lại là hư không tiêu thất.

Bích lục cự mãng đung đưa liền là có lực lượng kinh thiên, đuôi mãng quét qua, cây cối ở chung quanh tất cả đều bị nhổ tận gốc, cả đại địa liền có một đạo khe hở rộng vài thước nhanh chóng hiện hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.