Đệ Nhất Thi Thê

Chương 375: Chương 375: Hiện thực (15)




Mộ Nhất Phàm tin Chiến Bắc Thiên có năng lực thuyết phục Chiến Quốc Hùng đồng ý chuyện của họ, cũng không rầu não vì chuyện này nữa, Chiến Bắc Thiên ở lại viện quan sát đến ngày thứ ba, xác định cơ thể không có gì đáng ngại liền làm thủ tục xuất viện.

Trong khoảng thời gian đó, Phùng Dụ từng nhiều lần mang tài liệu tới bệnh viện thăm hỏi Chiến Bắc Thiên, mỗi lần đi tới phòng bệnh đều thấy Mộ Nhất Phàm ôm lấy Chiến Bắc Thiên hỏi nọ hỏi kia, thậm chí nhiều câu hỏi cậu không thể lý giải nổi, càng nghe càng thấy khó hiểu.

Giống như lúc này đây, Mộ Nhất Phàm vừa ra khỏi bệnh viện lên xe ngồi liền ôm lấy Chiến Bắc Thiên hỏi: “Bắc Thiên, ở bên kia anh sống tới bao nhiêu tuổi?”

Nghe câu hỏi này, khiến Phùng Dụ làm lái xe không nhịn được mà nhìn họ qua gương chiếu hậu.

Chiến Bắc Thiên vừa xem tài liệu vừa nói: “Gần trăm tuổi.”

Mộ Nhất Phàm trợn to mắt: “Gần trăm tuổi cơ á? Lúc anh tới tìm em, chẳng phải đã là một ông cụ rồi hay sao?”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn anh: “Em kì thị à?”

Lúc đó, mặc dù hắn gần trăm tuổi, nhưng bởi quanh năm suốt tháng uống nước suối không gian, còn thường xuyên vào không gian tu luyện, cho nên dung mạo không có gì thay đổi, vẫn duy trì hình dạng ba mươi, sở dĩ lúc ở trong tiểu thuyết qua đời, là bởi vì muốn đi tìm Mộ Nhất Phàm, nên mới giả vờ bị bệnh tật mà rời khỏi nhân thế.

“Không đâu.” Mộ Nhất Phàm hôn chụt lên mặt hắn: “Em sẽ chăm sóc cho anh, nếu anh đi không nổi, em sẽ làm gậy chống, em còn có thể bón cơm cho anh, giúp anh tắm rửa, trong mắt em, dù anh có già đi, thì vẫn đẹp trai như thường.”

Nghĩ tới việc Chiến Bắc Thiên vì tìm anh mà ở trong tiểu thuyết kiên trì chịu đựng ròng rã sáu mươi năm, anh vô cùng thương người đàn ông này, cũng khiến anh càng ngày càng yêu hắn hơn, mà đó mới chỉ là sáu mươi năm trong tiểu thuyết, còn chưa tính tới khoảng thời gian ở trong không gian tu luyện, cộng với số thời gian ở hiện thực nữa, sẽ là những tháng ngày dài đằng đẵng dày vò tới cỡ nào cơ chứ, cho nên anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại của mình để yêu Chiến Bắc Thiên, mỗi phút mỗi giây đều không bỏ qua.

Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên ý cười: “Không chê thật chứ?”

Mộ Nhất Phàm hỏi ngược lại hắn: “Anh sẽ ghét em khi em già sao?”

“Không đâu.”

“Vậy là được rồi.” Mộ Nhất Phàm càng nói càng kích động: “Hơn nữa, nếu như anh già rồi không thể cử động, không phải em càng có thể được hời hơn sao, sao chê sao ghét được kia chứ?”

Chiến Bắc Thiên: “………”

Hóa ra trọng điểm là ở đây.

Mộ Nhất Phàm kích động chán chê xong lại than thở: “Điều đáng tiếc duy nhất là, đến khi ấy thằng em nhà anh chẳng ngóc đầu được nữa.”

Ngẫm nghĩ một hồi, hai mắt anh sáng lên: “Cũng đồng nghĩa với việc em có thể phản công?”

Chiến Bắc Thiên: “……….”

Hắn quyết định không để ý tới cậu ngốc này nữa, tiếp tục đọc tài liệu của mình.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên không đếm xỉa gì tới mình, vội chuyển đề tài: “Thôi thôi, không nói cái này nữa, nói về con trai chúng ta đi, không phải anh nói chúng ta còn một đứa con trai tên Lưu Nhất sao? Nó là đứa bé thế nào?”

Chiến Bắc Thiên nghĩ tới Lưu Nhất, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Nó giống hệt em lúc nhỏ, rất nghịch ngợm.”

Sở dĩ lúc đó hắn đặt là Lưu Nhất, là vì hắn muốn giữ Mộ Nhất Phàm ở lại, cũng sẽ nghĩ cách theo đuổi anh, thế nhưng, hắn không có cách nào để đối mặt với đứa trẻ này, bởi vì Chiến Lưu Nhất giống như phiên bản thu nhỏ của Mộ Nhất Phàm, hắn không nỡ mắng dù chỉ là nửa câu, những khi thằng bé gây chuyện hắn đều một mắt nhắm một mắt mở, hơn nữa, mỗi lần thấy Chiến Lưu Nhất, lại khiến hắn không khỏi nghĩ tới Mộ Nhất Phàm, trong lòng sẽ rất đau, cho nên mỗi lần đối mặt với đứa bé này, hắn chỉ có thể làm mặt lạnh.

Cũng may mà có đứa bé này bầu bạn, nên mới không cảm thấy sáu mươi năm ấy một ngày dài đằng đẵng như một năm.

Mộ Nhất Phàm cười đầy đắc ý: “Đó là tinh của em mà, đương nhiên là phải giống em rồi.”

Ngay lâp tức, anh thu nụ cười lại, rầu rĩ hỏi: “Vậy Tử Duyệt thì sao, cậu ấy còn hận em không?”

Chiến Bắc Thiên xoa đầu anh: “Cậu ta vốn không hận em, đã tha thứ cho em từ lâu rồi, chỉ là không kịp nói, cũng vì chuyện này mà cậu ta hối hận cả đời, lúc em không ở đó, anh cũng rất ít khi gặp mặt Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt, có lẽ là họ cũng ý thức được anh không thích gặp họ, cho nên rất hiếm khi xuất hiện trước mặt anh.”

“Vậy lang băm thì sao? Chú ấy ổn chứ?”

“Anh cho chú ấy quản lý một bệnh viện, sau khi Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt kết hôn, chú ấy mua hai căn nhà cạnh nhau, một nhà cho Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt ở, còn chú ấy thì ở nhà đối diện, bởi vì không muốn làm phiền hai đứa trẻ ân ái bên nhau.”

Mộ Nhất Phàm cảm thán: “Không ngờ cuối cùng Trịnh Gia Minh và Trang Tử Duyệt lại đến với nhau, Thiên Nam thì cưới Dung Nhan, vậy cũng coi như viên mãn rồi, phải rồi, giờ anh khôi phục ký ức rồi, có thấy ghét Trang Tử Duyệt ở đây không?

“Đó là ân oán kiếp trước, không liên quan gì tới người khác, Tử Duyệt bây giờ không có quan hệ gì với Tử Duyệt trong tiểu thuyết, sao có thể ghét cậu ấy được.”

Phùng Dụ ngồi phía trước nghe mà ù ù cạc cạc, cái gì mà kiếp trước, cái gì mà trong tiểu thuyết, càng nghe càng chóng mặt, cuối cùng cậu quyết định tập trung lái xe.

Đúng lúc này, điện thoại của Mộ Nhất Phàm đổ chuông.

Anh thấy là Triệu Vân Huyên gọi tới, lập tức bắt máy: “Mẹ ạ.”

Triệu Vân Huyên vừa tức giận vừa nôn nóng nói: “Mộc Mộc, mẹ vừa nghe anh con nói chuyện của con với Bắc Thiên, hai đứa đang qua lại à? Không phải con thích con gái sao? Sao lại ở bên một người đàn ông chứ? Lại tìm được một người đàn ông tốt như vậy, xuất sắc như vậy, người như Bắc Thiên con phải giữ cho chặt..”

Mộ Nhất Phàm dở khóc dở cười, cũng không biết mẹ đang tức giận, hay là đang khen anh đã tìm được một người đàn ông tốt.

Mộ Duyệt Thành đứng bên cạnh Triệu Vân Huyên đỡ trán, dường như cũng chẳng biết nói gì với Triệu Vân Huyên: “Mẹ nó à, rốt cuộc bà đang phản đối hay tán thành vậy? Đưa điện thoại cho tôi, để tôi nói cho.”

“Ông muốn nói gì? Sắp lên máy bay tới nơi rồi, để nói sau đi.” Triệu Vân Huyên chẳng cho Mộ Nhất Phàm có cơ hội nói chuyện: “Con trai, anh con đặt vé máy bay đi Ý cho bố mẹ, một tháng sau mới về, tới lúc đó xử con sau.”

Mộ Nhất Phàm còn chưa kịp nói gì, bà đã cúp máy.”

“……….” Anh im lặng nhìn di động, đồng thời rất bội phục hiệu suất làm việc của Mộ Nhất Hàng, hôm nay mới là ngày thứ ba kể từ khi anh come out, thế mà đã kể chuyện này cho bố mẹ, còn thông minh nhân lúc bố mẹ chưa thể chấp nhận chuyện của anh và Bắc Thiên, sắp xếp cho họ ra nước ngoài giải sầu, đợi đến khi họ trở lại, đã nguôi giận phần nào rồi, cũng đã nghĩ thông chuyện này, huống hồ từ trước tới giờ hai người họ đều có tư tưởng cởi mở, du lịch ở nước ngoài nhiều, kiến thức rộng rãi, chứ không giống như những cặp cha mẹ bởi vì con mình thích đàn ông, mà khóc lóc ầm ĩ đòi anh chia tay Chiến Bắc Thiên mới thôi.

Chiến Bắc Thiên thấy anh bất động nhìn điện thoại, tò mò hỏi: “Cô nói gì vậy?”

“Hình như bố mẹ em không mấy đồng ý chuyện của chúng ta.”

Chiến Bắc Thiên nắm lấy tay Mộ Nhất Phàm, không nói gì, trong lòng đã có dự tính.

Những ngày sau đó, Chiến Bắc Thiên trở nên hết sức bận rộn, thường xuyên mang tài liệu về nhà đến nửa đêm mới tắm rửa nghỉ ngơi, ngoại trừ phải giải quyết công việc mấy ngày chưa xử lý ra, dường như còn muốn hoàn thành lượng công việc trong vòng một tháng tới, sau đó đến cuối tháng, đột nhiên nói phải đi công tác gần một tuần.

Vốn là Mộ Nhất Phàm cũng muốn xin nghỉ đi cùng, nhưng giờ anh đang vào Mộ thị làm việc, nhất định phải chịu trách nhiệm với công việc của mình, không thể ba ngày hai ngày nghỉ, nếu không rất khó gây dựng uy tín ở Mộ thị.

Thế nhưng không có Chiến Bắc Thiên bên cạnh, buổi tối rất cô đơn trống trải, mà căn nhà của Chiến Bắc Thiên rất rộng, ở một mình có vẻ quạnh quẽ, khiến anh không quen, mỗi tối chỉ có thể ôm gối Chiến Bắc Thiên mà vào giấc ngủ.

Vất vả chịu đựng một tuần, cuối cùng cũng chờ được ngày Chiến Bắc Thiên quay về, anh vội vàng hoàn thành nốt công việc trong ngày, xin nghỉ buổi chiều để ra sân bay đón, nhưng anh vừa lái xe ra khỏi công ty, Chiến Bắc Thiên đã gọi điện tới, nói hắn đã về Chiến gia, bảo anh tới Chiến gia ăn.

Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là lái xe về phía biệt thự nhà họ Chiến.

Trước đây anh thường xuyên tới đây ăn cơm, Chiến gia như ngôi nhà thứ hai của anh, rất quen thuộc với nơi này, lúc lái xe vào khu biệt thự, anh chợt căng thẳng, bởi vì đây là lần đâu tiên sau khi anh hẹn hò với Chiến Bắc Thiên mà tới Chiến gia, nhất thời có cảm giác con dâu tới gặp bố mẹ chồng.

Anh đi tới cổng biệt thự nhà họ Chiến, vừa hay Chiến Bắc Thiên tính đúng thời gian mà ra ngoài, giúp anh mở cửa cho xe vào.

Đã vài ngày rồi Mộ Nhất Phàm không được gặp Chiến Bắc Thiên, anh kích động ôm lấy người đàn ông này, bởi đây là cổng nhà họ Chiến, cho nên phải cố kiềm chế không hôn lên.

Anh thắc mắc hỏi: “Không phải anh nói ba giờ chiều mới quay về thành T sao? Sao đột nhiên lại về trước? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Với cả, sao lại quay về Chiến gia?”

Chiến Bắc Thiên giúp Mộ Nhất Phàm vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, đoạn giải thích: “Xong việc liền đổi giờ bay về luôn, lúc ấy anh bận quá, không kịp thông báo cho em, sau khi xuống máy bay, ông lại gọi điện cho anh, nói là đã lâu rồi anh chưa về nhà, sau đó liền quay về.”

Hắn nắm lấy tay Mộ Nhất Phàm, đi vào trong biệt thự.

Mộ Nhất Phàm nhìn mười ngón tay đan chặt vào nhau, khóe môi cong lên, cũng không ngần ngại gì, mà ngược lại còn nắm chặt lại tay Chiến Bắc Thiên.

Hai người đi vào phòng khách, trông thấy mấy cô giúp việc đang bàn với Dương Phượng Tình tối nay ăn gì.

Mộ Nhất Phàm liền nở nụ cười chào: “Cô Dương, cháu tới rồi ạ.”

Dương Phượng Tình vừa thấy Mộ Nhất Phàm, càng cười tươi hơn: “Mộc Mộc, tới rồi đó hả, hôm nay làm việc có mệt không? Có muốn tới phòng Bắc Thiên nghỉ ngơi một chút không?”

“Không mệt đâu ạ.”

Chiến Bắc Thiên nói: “Mẹ, chúng ta ra sân sau tìm ông đi.”

“Ừ, đi thôi.”

Chiến Bắc Thiên nắm tay Mộ Nhất Phàm đi ra sân sau.

Mộ Nhất Phàm phát hiện ra dường như Chiến Bắc Thiên muốn nói chuyện của họ cho Chiến Quốc Hùng, trong lòng lại một lần nữa căng thẳng, không khỏi nắm chặt tay Chiến Bắc Thiên hơn.

Chiến Bắc Thiên trấn an anh: “Đừng lo, tất cả đều có anh rồi.”

Giọng của hắn dường như có tác dụng vỗ về, tâm lý Mộ Nhất Phàm thả lỏng hơn nhiều, anh nắm chặt tay Chiến Bắc Thiên mỉm cười.

Ở sân sau, Chiến Quốc Hùng và Chiến Lôi Cương đang chơi cờ bên hồ bơi, bởi chơi rất tập trung, nên không chú ý Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm tới, mãi đến khi Chiến Bắc Thiên cất tiếng gọi mới ngẩng đầu.

Chiến Quốc Hùng nhìn Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm nắm chặt tay nhau, chân mày chau lại, thấp giọng nói: “Hai đứa lớn đùng cả rồi mà còn nắm tay, không sợ người khác cười chê à.”

Chiến Lôi Cương nhìn sang, không nói gì, nhưng gương mặt nghiêm túc tỏ vẻ không vui.

Chiến Quốc Hùng lại nói: “Sao hai đứa còn không buông ra? Lát nữa có khách tới ăn, nhìn hai đứa như vậy thì còn ra thể thống gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.