Đệ Đệ

Chương 6: Chương 6




Run Forest! Run!

—— Forest Gump[1]

Món đồ chơi đầu tiên trong đời Hứa Bình chính là một ống kính vạn hoa màu vàng nhạt.

Dùng mắt ghé sát vào chỗ ống nhìn, hướng thẳng đầu ống còn lại lên trời, chậm rãi xoay tròn, trăm nghìn đóa hoa rực rỡ sẽ theo đó không ngừng biến ảo hình dạng.

Nếu như bạn không thích tổ hợp này thậm chí là chán ghét nó, chỉ cần chậm rãi tìm kiếm, luôn luôn tìm được một bộ hoa văn hợp với tâm ý của bạn.

Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là hoa văn bạn thích nhất sẽ mãi không ở chỗ này chờ bạn, mỗi lần bạn buông ống kính xuống, vị trí của những đóa hoa sẽ nghịch ngợm trốn mất, vậy nên mỗi lần bạn đều có thể ôn lại loại lạc thú chậm rãi tìm kiếm bí ẩn này

Thế nhưng, một món đồ chơi thoạt nhìn phức tạp như vậy, khi mở ra bất quá chỉ là một cái vỏ nhựa, thấu kính và một tấm giấy hoa.

Lúc đó Hứa Bình còn nhỏ, cậu đã thất vọng cực độ, cậu vốn nghĩ rằng mình sẽ tìm được vô số giấy hoa ở bên trong, mà cậu cần tìm được giấy hoa mà cậu thích nhất, cất giữ cẩn thận, từ nay về sau sẽ không vì chuyện tìm kiếm mà phiền não nữa.

Thế nhưng kính vạn hoa trong lúc tháo ra đã bị không cẩn thận nứt vỡ, cho dù cố gắng ghép lại cũng không thể nhìn thấy những hoa văn xinh đẹp như trước kia.

Hứa Bình còn vì vậy thương tâm hồi lâu, thế nhưng sau đó lại chậm rãi đem việc này vứt ra sau đầu.

Tiếp theo lại xảy ra rất nhiều chuyện, em trai ra đời, mẹ mất, cậu bắt đầu vào tiểu học, em trai cũng vào tiểu học, em trai bị cho thôi học, cha vốn định cùng dì Lý tái hôn lại đột nhiên không thấy nhắc đến nữa…

Hứa Bình vốn cho là mình sẽ không bao giờ nhớ lại cái kính vạn hoa kia, thế nhưng khuya hôm đó, khi cậu sốt cao được chú Trương ôm vào bệnh viện, lúc thấy sàn nhà hoa xanh không ngừng xoay tròn dưới ánh đèn…

“Kính… kính vạn hoa…”

“Cái gì?!” Chú Trương gấp đến đầu đầy mồ hôi, “Hứa Bình, sắp tới rồi, cháu là nam tử hán, kiên trì một chút, rất nhanh sẽ có cô y tá giúp con xử lý vết thương, nhịn một chút, nhịn một chút là tốt rồi.”

Cậu ôm cổ của chú Trương, mê man nói: “Con muốn kính vạn hoa…”

“Được được được, đợi con khỏe rồi chú sẽ mua kính vạn hoa cho con!” Chú Trương ôm cậu hoảng loạn chạy vào phòng cấp cứu, “Hứa Bình, con là một đứa trẻ ngoan, con rất dũng cảm, chúng ta đến bệnh viện rồi, con kiên trì thêm chút nữa.”

Hứa Bình rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.

Đã rất lâu không có ai sẽ vô duyên vô cớ thỏa mãn tâm nguyện của cậu, đã rất lâu không có ai nói với cậu ‘Hứa Bình, con rất dũng cảm, con là con ngoan của cha.’

Cậu ôm chặt cổ người này, vừa dày vừa rộng lại ấm áp, cậu đột nhiên cảm thấy yên lòng, không cần lại sợ nữa, đã không còn ai có thể tổn thương cậu nữa.

Cậu nghiêng đầu gác lên vai đối phương.

Hoa văn trên sàn nhà không ngừng biến ảo hình dạng, giống như có vô số đóa hoa màu lam đang dần dần nở rộ.

Cậu cái gì cũng không nghĩ ra, phảng phất lại biến thành một đứa trẻ thơ dại, cha ngồi trong phòng khách nghe radio, mẹ trong phòng bếp hấp bánh bao vừa mềm vừa thơm, cậu nằm dài trên chiếc ghế trước cửa sổ, hướng về phía mặt trời xoay xoay kính vạn hoa âu yếm của mình.

Hứa Bình nhắm mắt lại, giống như một con mèo nhỏ nhẹ nhàng gọi: “Cha…”

Đáp lại cậu là một cái vỗ nhẹ vào lưng.

Vết thương trên đầu Hứa Bình phải may bảy mũi, nửa bên tóc cũng bị cạo sạch, làm CT xong kết luận xương sọ không có việc gì, bất quá vì đề phòng vẫn phải chích một mũi uốn ván.

Lúc băng vết thương, Hứa Bình đã sớm nhịn không được ngủ mất.

Cậu mơ thấy rất nhiều cảnh kỳ quái, đều là từng đoạn ngắn vụn vặt, không đợi thức dậy đã quên mất chẳng còn một mảnh.

Lúc tỉnh lại liền thấy chú Trương ngồi ở ghế bên cạnh ngủ gật, đầu khẽ gục gặc, kính mắc cũng trượt xuống chóp mũi, áo sơ mi trắng nhăn nhúm chật vật.

Trời đã lừ mờ sáng, ngoài cửa sổ còn có chút ánh xanh sẫm vẫn chưa tản đi.

Hứa Bình mở to mắt nằm trên giường thật lâu.

Đầu của cậu vừa đau vừa choáng, giống như một cỗ máy thiếu linh kiện như thế nào cũng không chịu hoạt động.

Cậu chậm rãi rướn người, lay lay tay chú Trương.

“Con sao lại ở đây?”

Trương Cẩn Dân cũng thức dậy, xoa xoa cái cổ phát đau nói: “Con quên rồi à, hôm qua là chú mang con đến bệnh viện may vết thương.”

Lúc này Hứa Bình đã lần nữa mặc lên áo giáp, không còn là đứa trẻ ngây ngô đòi đồ chơi như đêm qua, cậu đặc biệt lễ phép nói: “Cảm ơn chú Trương.”

Trương Cẩn Dân sửng sốt một chút, sau đó xoa xoa phần tóc còn lại của Hứa Bình, nói: “Con nít đừng học người lớn mấy chuyện này!”

Hứa Bình phải mất năm giây mới hiểu được.

‘Con nít’ là đang chỉ cậu sao? Cậu nghĩ, mình đã sớm không còn là con nít nữa rồi.

Hứa Bình hỏi: “Em trai con đâu?”

Trương Cẩn Dân ngẩn ra, sau đó thành thật trả lời: “Chú không biết, bất quá lúc chú gần đi đã nhờ dì của con tìm, nó là một đứa trẻ hẳn không đi được bao xa, lúc này có lẽ đã sớm tìm được và về nhà chú ngủ rồi.”

Hứa Bình vẫn luôn rất tôn kính chú Trương, chú Trương là người tốt, nếu không cha cũng sẽ không giao phó cậu và em trai lại cho chú mỗi khi đi công tác xa. Về phương diện khác, chú là một người thành thật khó gặp, rất nhiều người tốt đồng thời cũng là cao thủ nói dối, thế nhưng chú Trương lại không, cho dù đối diện học sinh tiểu học như Hứa Bình, mỗi lời nói của chú đều rất chân thành, đem cậu xem như một người lớn trí năng kiện toàn mà đối thoại bình đẳng, chỉ bằng điểm này, Hứa Bình đã cảm kích đối phương rất nhiều.

Cậu chậm rãi yên tâm xuống.

Cậu rất hiểu Hứa Chính, thằng bé là một kẻ ngốc không thích chạy loạn, không có gì cần phải lo lắng.

Cậu vén chăn xuống giường.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Đầu của Hứa Bình quấn băng vải trắng toát, giống như một thương binh vừa rời khỏi chiến trường, lặng lẽ đi theo mông của chú Trương rời bệnh viện.

Nửa cái đầu trọc thoạt nhìn rất hài, vậy nên cậu liền trực tiếp ghé vào lề đường mua một cái nón đội lên che đậy.

Bài tập hôm qua giáo viên cho ngay cả một dấu chấm câu cũng chưa viết, cặp sách cũng không biết đã ném tới nơi nào rồi.

Đáng ghét hơn chính là, chỉ cần đến trường sẽ gặp mặt Lô Gia…

Đủ loại sầu muộn cùng oán hân tràn lên trong đầu Hứa Bình, khiến cái ót giật giật đau đến.

Thế nhưng những phiền não này dù sao cũng còn quá xa xôi, vấn đề trước mắt cần giải quyết gấp chính là, Hứa Chính.

Cả đêm không thấy mặt, trước đó cậu còn vừa đánh vừa lớn tiếng gào thét bảo thằng bé đi chết, đầu óc vừa thanh tỉnh lại Hứa Bình lập tức bởi vì cái miệng không nên thân của mình cảm thấy hối hận thật sâu.

Thế nhưng giữa hối hận còn xen lẫn một tia may mắn, thằng ngốc Hứa Chính kia nói không chừng ngay cả đi tìm chết có ý gì cũng không biết đâu.

Vừa nghĩ như vậy vừa kiên trì đi vào nhà của chú Trương.

Giữa phòng khách có bày một cái bàn tròn, vợ của chú Trương, dì Hà đang sắp xếp điểm tâm cho đứa con gái mới học lớp một của bọn họ, Trương Tiểu Quyên.

Trương Cẩn Dân nhìn quanh một vòng, hỏi cô vợ Hà Mai của mình: “Này em, Hứa Chính đâu?”

Hà Mai dằn nhẹ chén cháo xuống bàn, không nói chuyện.

Trương Cẩn Dân lại hỏi một lần Hà Mai quăng mạnh đôi đũa xuống bàn: “Không thấy!”

Trương Cẩn Dân sửng sốt hỏi: “Một đứa nhỏ lớn như vậy không biết đi đâu mà em chỉ nói không thấy?”

“Anh hỏi tôi? Vậy cả buổi tối hôm qua anh đã đi đâu?!”

“Lúc anh đi có nói với em mà, Hứa Bình bị ngã vỡ đầu, anh đưa nó đi cấp cứu…”

“Cấp cứu cả đêm cũng không trở về?!”

Trương Cẩn Dân cũng nổi giận: “Nó chỉ là con nít, vừa phải may vừa phải chụp CT, Lão Hứa phó thác nó cho anh, chẳng lẽ anh có thể bỏ nó đi về?!”

Hà Mai há mồm thét chói tai: “Anh cũng biết nó là con của Lão Hứa?! Như vậy con gái anh vì sao anh không lo?! Quyên Quyên bị tiêu chảy cả đêm hôm qua, không ngừng gọi cha, tôi ngay cả người giúp đỡ đưa con đi bệnh viện cũng không có, khi đó anh đang ở đâu?!”

Trương Cẩn Dân nhìn thoáng qua con gái đang sợ hãi ngồi ăn cháo trên bàn, nói với vợ: “Đừng la hét trước mặt con nít, em theo anh vào phòng rồi nói!”

Hai người đóng cửa phòng ngủ lại.

Thanh âm của người đàn ông nghe không rõ lắm, giọng của phụ nữ lại vừa nhọn vừa cao, thẳng tắp xuyên qua ván cửa truyền tới.

“Còn khỏe?! Anh nhìn thấy con bé khỏe chỗ nào?! Nó tiêu chảy cả đêm, mặt cũng xanh xao rồi!”

“Lão Hứa! Lão Hứa! Anh đời trước là mắc nợ nhà họ Hứa nên hiện tại phải giúp Hứa Xuyên nuôi con sao!”

“Đúng! Chỉ có anh là người tốt! Em là kẻ xấu xa nhất thiên hạ! Anh làm người tốt làm đến ngay cả nhà của mình cũng không cần chỉ biết chăm sóc con của người khác! Anh có nghĩ cho Quyên Quyên không?! Có nghĩ cho em không?! Có nghĩ cho cái nhà này không?!”

“Lão Hứa không dễ dàng?! Đúng?! Như vậy người khác đều dễ dàng sao?! Em có thể giúp hai đứa nhỏ nấu một bữa cơm nhưng em có thể mỗi ngày đều nấu cho bọn nó sao? Em có thể thay Hứa Xuyên làm cha mẹ của bọn nó sao?!”

“Hứa Chính đi mất rồi.”

“Em làm sao biết thằng mát dây đó chạy đi đâu? Quyên Quyên tiêu chảy, em còn có thể mặc kệ con gái mình đi tìm con nhà người khác?! Em đi một vòng tìm nó đã là đủ nghĩa khí rồi!”

“Em cần phải ăn nói gì với Hứa Xuyên chứ?! Con của anh ta anh ta không trông giữ, mỗi ngày đều chạy ra ngoài lêu lỏng, em còn sợ anh ta chạy mất vứt hai đứa nhỏ lại cho em đâu!”

“Trương Cẩn Dân! Anh nói cái gì?! Anh lặp lại lần nữa đi! Anh đừng tưởng em không biết cái tâm tư ghê tởm kia của anh!! Anh len lén kẹp cái gì trong tủ sách hả?! Anh có dám lấy ra cho em xem không! Anh ghê tởm! Anh ——”

Giọng của người phụ nữ bị một thanh âm chát chúa cắt đứt.

Sau một hồi yên lặng, trong phòng giống như có một giọt nước vừa bắn vào chảo dầu, thanh âm chửi rủa bắn ra liên tục.

“Anh có bản lĩnh đi tìm công đoàn nói muốn ly hôn với tôi! Anh đi đi! Đi đi!”

Hứa Bình chậm rãi đứng dậy, bước chân không ổn định.

Hứa Bình nói với Trương Tiểu Quyên đang sợ đến hô hấp cũng thả nhẹ: “Nói với cha em một tiếng, anh phải đi tìm em trai anh.”

Cô bé mở to mắt, sợ sệt gật gật đầu.

——————

1/ Forrest Gump: Bộ phim Forrest Gump được chuyển thể từ một tác phẩm văn học cùng tên của Winston Groom, đã đạt 6 giải Oscar và 3 giải Quả cầu vàng. Qua diễn xuất tài tình của nam diễn viên Hollywood kỳ cựu, Tom Hanks, hình ảnh chàng ngốc tuyệt vời được khắc họa thành công và trở thành một trong những ví dụ điển hình về một trái tim đầy nhân ái và chung thủy trong tình yêu. Bộ phim là câu chuyện về cuộc đời ly kì của một anh chàng ngốc và có vấn đề về xương sống nên buộc phải đeo khung kim loại để có thể bước đi một cách bình thường như mọi người. Tuy thiếu sót bẩm sinh là thế nhưng cuộc đời anh trải qua một chuỗi dài những sự kiện và những khoảnh khắc đặc biệt mà hiếm ai có được.

Về đoạn trích được dẫn ra: Trong một lần bị đám trẻ gần nhà ăn hiếp, Jenny – cô bạn gái thiên thần từ nhỏ đã ở bên và giúp đỡ cậu bé Forrest giục cậu hãy chạy đi, và rồi phép màu xảy ra, khao khát của Forrest đã khiến bộ khung nẹp đôi chân bé nhỏ bị vỡ vụn, giống như xiềng xích bị phá tan sau bao nhiêu năm tháng gông cùm, Forrest vùng chạy với một chút sự hoảng sợ bên cạnh tất cả niềm hăng say và phấn khích. Giờ đây, anh có thể “lướt cùng những cơn gió” và đi đến bất cứ đâu với khát khao của mình. Hình ảnh ẩn dụ và thậm xưng này chính là sự hé mở cho người xem thấy được cuộc đời rong ruổi vô định nhưng đầy khát khao của cậu bé Forrest Gump sau này.

Và trong chương này, chúng ta thấy được quá khứ của Hứa Bình sự khao khát của cậu và rồi sau đó vỡ mộng khi hiểu rằng, mình đã chẳng còn ai có thể trông cậy. Cậu lao ra khỏi nhà chú Trương đi tìm em mình, khác với Forrest, cậu không thể vứt đi khung nẹp mà càng siết nó chặt hơn vào cơ thể. Hứa Bình là một đứa trẻ bất hạnh, tuổi thơ của cậu không có bao nhiêu sự yêu thương, từ sớm đã phải nhận trách nhiệm của một người lớn trong khi thật ra cậu chỉ là trẻ con, lần đầu tiên cậu phản kháng bằng cách bỏ trắng giấy thi chỉ nhận về một câu ‘Con đã trưởng thành’, lần thứ hai cậu chịu uất nghẹn, phải phản kháng trong vô thức lại gặp được một hậu quả nặng nề như vậy…. thật nặng nề, thật đau đớn làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.