Đệ Đệ

Chương 50: Chương 50




Khi tim người hoà hợp

Tình yêu rời tổ ấm

Kẻ yếu phải chịu riêng

Cả mọi điều mất mát

Tình yêu! Ngươi vẫn khóc

Về nỗi đời mong manh

Sao ngươi chọn đúng tên

Làm nơi ăn, ở, chết?

—— When the lamp is shattered (Percy Bysshe Shelley)

/“Nắm lấy phao, nắm chặt, đừng buôn tay!”

“Cha, con sợ.”

“Sợ cái gì, cha đang đứng ngay bên cạnh đây.”

“Nước ở đây rất sâu…”

“Chỉ cần con giữ chặt phao, thả lỏng thân thể là sẽ không chìm xuống, có chuyện gì cha sẽ đến cứu con ngay. Bây giờ nắm chặt phao, hai chân đạp nước.”

“Không được, cha!”

“Sẽ được, Hứa Bình, con là con trai phải dũng cảm một chút.”

“…Khụ, khụ… không được, cha, con không làm được!”

“Mới thử một lần đã nói không làm được?! Thử lại!”

“… Cha, con không muốn học.”

“Thử lại!”

“Con muốn lên bờ, con không muốn học bơi.”

“Em trai còn đang ở bên cạnh nhìn con kìa! Quay lại!”

“Con thực sự không muốn học!”

“Hứa Chính cũng biết bơi rồi, con làm anh sao có thể không học chứ!”

“Hứa Chính Hứa Chính, lúc nào cũng là Hứa Chính! Con xui xẻo tám kiếp mới phải làm anh của nó! “

“Chát —— “

“Anh hai.”/

Hứa Bình chậm rãi mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên ghế võng dưới hàng dừa, em trai mặc quần ngắn cả người ướt đẫm đứng trước mặt anh.

“Làm sao vậy, Tiểu Chính?”

“Anh hai đang ngủ.”

“Ừ.” Hứa Bình Ngồi dậy nhìn quanh một chút, nhặt quyển tuyển tập văn xuôi đã rơi xuống bãi cát lên, vỗ vỗ cho sạch rồi nói, “Có lẽ là dạo này mệt quá, vốn định đọc sách một chút không biết vì sao lại ngủ mất.”

“Vừa rồi anh hai nói mớ.”

“Vậy sao?” Hứa Bình mỉm cười, “Anh đã nói gì?”

Hứa Chính lắc đầu: “Nghe không rõ.”

Hứa Bình ngã người xuống ghế, chậm rãi nói: “Vừa rồi trong giấc mơ anh thấy lại tình cảnh lúc nhỏ khi cha dẫn chúng ta đi học bơi, anh làm sao cũng không học được, sợ đến khóc to.”

Hứa Chính ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, kéo khăn lau tóc: “Sau đó thì sao? “

Hứa Bình cười cười nhìn mặt biển rộng không tháy được tận cùng trước mắt, nói: “Sau đó Tiểu Chính liền xuất hiện kéo tay anh bơi lội, lúc đó anh đã nghĩ Tiểu Chính thực sự quá tốt rồi, mình phải làm anh hai của em ấy cả đời.”

Em trai có chút xấu hổ gục đầu xuống, qua hồi lâu mới lặng lẽ nói: “Còn gì nữa không?”

Hứa Bình cười rộ lên: “Không có, anh vừa mơ đến đó lại tỉnh rồi.”

Em trai ‘A’ một tiếng giống như vô cùng tiếc nuối.

Cậu lại kéo khăn lông vắt lại lên ghế, đứng dậy hoạt động cổ và chân tay.

“Anh hai, em dẫn anh đi bơi.”

Hứa Bình lắc đầu: “Em đi đi, anh muốn ngủ thêm một chút.”

“Anh hai cả ngày đều ngủ.”

Hứa Bình sửng sốt một chút, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ừ, có lẽ là do trời nóng quá nên lười biếng.”

Anh vỗ vỗ em trai: “Em đi đi, đừng bơi xa quá đó.” Lại nhìn đồng hồ một chút, “Mười phút nữa phải về rồi, hôm nay anh đã nói với thím Lâm không cần qua nấu cơm, chúng ta sẽ đi bộ qua nhà hàng bên kia đảo ăn.”

Em trai gật đầu, lần nữa đeo lên kính bơi, lại xoay người nhìn Hứa Bình nói: “Em đi đây anh hai.”

Hứa Bình mỉm cười gật đầu, nhìn em trai lao vào trong nước biển, từng đợt sóng đánh tới, cậu rướn người hít sâu một hơi lặn xuống sau đó lại trồi lên ở vài mét ngoài xa, tiếp tục không ngừng mạnh mẽ hoạt động cánh tay, bơi đi xa thêm nữa.

Nhà hàng duy nhất trên đảo có bày trí rất giống mấy quán ven đường trong phim Hồng Kông, ghế nhựa đỏ và bàn gấp tròn rải rác khắp nơi, bên trên là một mái nhựa chống dã chiến chắn gió, mặt bàn có sẵn một ống đũa và hộp giấy ăn. Ven tường là một đám lồng nhốt gà vịt, phía đối diện là hàng loạt bể nước trữ hải sản sống, ông chủ đang ôm một bình gas đi đến đặt trước cửa phòng bếp, nơi này chỉ cần khách hàng gọi món lập tức giết gà mổ cá, lửa lớn chế biến.

Thực đơn vô cùng đơn giản, chỉ là một tờ giấy ép nhựa, trái phải lật qua liền đầy đủ.

Đây là một nhà hàng gia đình, phụ trách ghi món là con gái ông chủ, cô mặt chiếc váy hoa màu trắng cùng đôi giày đế xuồng khá cao.

Hứa Bình phải mất chút thời gian mới nhận rõ mớ chữ xiêu vẹo của ông chủ, gọi một con cá, một đĩa tôm, một phần rau xào và canh sò biển.

Con gái ông chủ nhận lại tờ thực đơn từ trong tay Hứa Bình xong cũng không vội rời đi, lại hỏi: “Hai anh có uống gì không?” Ánh mắt dán chặt vào người Hứa Chính.

Hứa Chính giống như hoàn toàn không hề nghe được, chỉ chăm chú nhìn vào ống đũa.

Hứa Bình âm thầm thở dài: “Có bia không?”

“Có, cần ướp lạnh sẵn không? “

“Lạnh đi, lấy một chai.”

Cô gái chưa từ bỏ ý định, trực tiếp hướng về phía Hứa Chính hỏi: “Vậy anh đây có muốn dùng bia không?”

Ánh mắt của những vị khách xung quanh lập tức tập trung về phía này.

Hứa Chính mắt điến tay ngơ.

Hứa Bình lên tiếng hòa giải: “Một chai là đủ rồi, hai chúng tôi chia nhau.”

Những khách hàng xung quanh hình như đều là cư dân trên đảo, rất quen thuộc với gia đình ông chủ, có vài người trẻ tuổi cười rộ lên, dùng tiếng địa phương nói gì đó với cô gái, mấy khách hàng ở những bàn bên cạnh cũng theo đó phá lên cười.

Cô gái tức đến run người, nước mắt cũng đảo quanh, Hứa Bình có chút không đành lòng vừa muốn giải thích mấy câu cô gái đã vứt thực đơn xuống đất, dậm mạnh chân một cái quay đầu vào nhà.

Hứa Bình trầm mặc thoáng chốc, chậm rãi ngồi trở lại.

Cô gái kia cả buổi tối cũng không thấy xuất hiện lần nữa.

Bia được bà chủ cho vào mâm thức ăn bưng lên, bà chủ khoảng chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng mập mạp cười tươi sang sảng.

Bà chủ đặt bia lên bàn, với tay vào túi tạp dề lấy đồ khui bật nắp ‘Xịt’ một tiếng.

Bọt trắng lập tức tràn ra.

“Em gái vừa nãy… không sao chứ?” Hứa Bình hạ giọng hỏi.

“Ồ, cậu hỏi con gái tôi sao?” Bà chủ cười rộ lên, “Không có việc gì, không có việc gì!”

Hứa Bình hơi ngại ngùng nói: “Em trai tôi không thích nói chuyện với người lạ, không phải cố ý làm khó em ấy.”

Bà chủ rót bia vào ly, nói: “Con gái mười mấy tuổi chính là phiền nhất, động một chút liền cáu kỉnh, qua chốc lát là tốt rồi.”

Bà chủ lại nhìn Hứa Chính: “Ồ? Em trai của cậu đúng là rất đẹp trai nha, thật giống mấy ngôi sao trên TV.”

Hứa Bình cười một cái.

“Hai người lên đảo du lịch sao?”

“Đúng vậy, đã đến được ba bốn ngày rồi, như vậy cũng nhìn ra được?”

“Nhà tôi trước giờ đều ở nơi này, đảo nhỏ có bao nhiêu cư dân đâu, ai là khách du lịch nhìn cái liền nhận ra.”

Hứa Bình cười: “Vậy thật tốt, xung quanh đều là người quen thân thích.”

“Đám ông bà già bọn tôi đều cảm thấy trên đảo tốt, đồ ăn ngon không khí cũng tốt, thế nhưng người thanh niên lại thích ra ngoài trải nghiệm. Giống như con gái tôi, nó luôn nói muốn đi tham gia mấy chương trình tuyển chọn ngôi sao gì đó trên TV, là cái loại mặc đồ hở hang rồi nhảy xồng xộc trên sân khấu ấy, nói là muốn làm ngôi sao kiếm thật nhiều tiền. Ây da, cho dù bảo nó giúp đỡ công việc nhà nó cũng không chịu, cả ngày chỉ biết trang điểm…”

Lời còn chưa nói dứt đã nghe trong phòng vang lên một tiếng đập đồ.

Bà chủ mỉm cười thấp giọng: “Không nói nữa, con gái tôi tức giận, hai anh cứ ngồi chơi một chút, đồ ăn sẽ lên ngay thôi.”

Hương vị thức ăn cũng bình thường thế nhưng nguyên liệu vốn đã tươi ngon, cá tôm và sò đều là còn sống, ông chủ dẫn Hứa Bình đến tận hồ, chọn vừa ý mới đem đi giết.

Cơm ăn được phân nửa những khách hàng khác cũng lục tục rời đi, chỉ còn lại một bàn của Hứa Bình và Hứa Chính. Bà chủ hiếu khách lại đi ra vài lần thêm trà nước, hỏi thức ăn như thế nào, ông chủ thì kiệm lời hơn nhiều, chỉ lẳng lặng dọn dẹp quán hàng, lại ngồi xuống một cái ghế đằng xa hút thuốc.

Thiêu thân và côn trùng bay vo ve bên cạnh bóng đèn, thỉnh thoảng đụng vào nghe ‘Cộp’ một tiếng, trước khi bị sức nóng đốt cháy lại liều mạng vỗ cánh bay đi.

Tầng hai phía trên là chỗ ở của ông bà chủ, ánh đèn sáng rực, còn mơ hồ truyền ra thanh âm cuộc thi “Super girl”.

Gió biển mát rượi thổi vào, không khí ở nơi này không giống phương bắc, rất ẩm lại mang theo một chút mặn mòi, cho dù gió thổi thẳng vào mặt cũng không có vẻ quá khô ráo.

Hứa Bình uống cạn hớp bia cuối cùng, đứng dậy trả tiền.

Bà chủ cười híp mắt đưa tiễn: “Lần sau lại đến nhé.”

Hứa Bình có chút hơi say gật đầu.

Em trai tiến lên đỡ lấy anh, sợ anh đi không vững, Hứa Bình quay đầu cười cười với cậu.

Bà chủ ở phía sau bắt đầu dọn bàn ghế, ngày làm ăn đến dây là kết thúc.

Mấy cửa hàng trên con đường buôn bán duy nhất của hòn đảo đa số đều đã đóng cửa, chỉ còn mấy tiệm tạp hóa nhỏ là còn sáng đèn, ông chủ ngồi sau quầy ngửa đầu xem TV được đặt rất cao trên kệ.

Là phim ‘Thiên long bát bộ’ phiên bản TVB, cũng không biết đã được phát đi phát lại bao nhiêu lần.

“Bệ hạ, Tiêu Phong là người Khiết Đan hôm nay lại uy hiếp người, trở thành tội đồ của Khiết Đan, từ nay về sau lại không còn mặt mũi đứng trong thiên địa.” Nói xong, một mũi tên xuyên ngực mà qua.

Ông chủ thổn thức không thôi.

Hứa Bình kéo em trai: “Có muốn ăn kem không?”

Hứa Chính suy nghĩ một chút, gật đầu.

Hứa Bình nhìn vào tủ đông một hồi, nói: “Ông chủ, lấy hai cây kem.”

Ông chủ mở tủ đông mắt lại không rời TV.

“Tám đồng.”

Hứa Bình trả tiền, ông chủ lại đưa cho anh một tép pháo hoa “Quà tặng.”

Hứa Bình nhận lấy.

Trên quầy có bao thuốc lá đã hút gần hết và một hộp diêm, Hứa Bình cầm lấy hộp diêm lắc lắc rồi nhìn ông chủ.

Ông chủ hơi liếc nhìn anh, lại không kiên nhẫn khẽ phất tay.

Hai anh em xé giấy gói kem, chậm rãi đi ra cửa tiệm.

Trong TV sau lưng, quần hùng vây lấy Tiêu Phong khóc rống, diễn viên đóng Đoàn Dự và Hư Trúc càng là không ngừng gọi “Đại ca” “Đại ca” kêu to, ngay cả mắt của ông chủ cũng là rơm rớm nước.

Hứa Bình cắn que kem, cúi đầu chậm rãi đi đường.

“Ăn ngon không?” Anh hỏi em trai.

Hứa Chính gật đầu.

Hứa Bình cười cười.

Mặt trăng đêm nay đặc biệt tròn, bọn họ đi dọc theo bãi biển hướng về phía biệt thự, ánh trăng chiếu lên lớp cát phảng phất có ánh xạ một màng sương lấp lánh.

Hứa Bình đưa que kem trong tay cho em trai: “Em ăn này.”

“Vậy anh hai thì sao?”

“Anh hai không thích ăn kem.”

Hứa Chính nhận lấy, tay cầm que kem mà gương mặt có chút mờ mịt.

Hứa Bình cúi đầu dùng nước biển rửa lớp kem nhỏ lên tay, đứng thẳng người nói: “Ngồi đây ăn thôi, chúng ta cũng là thong thả, ở đây ăn xong lát nữa còn có thể đốt pháo hoa.”

Anh kéo vai em trai bảo cậu ngồi xuống, mình thì chỉnh sửa quần áo đôi chút rồi cũng ngồi ngay bên cạnh.

Anh nhìn trời sao lấp lánh trên đầu, môi trường trên đảo trong lành, không có ô nhiễm cũng không có vầng sáng quá mức, ánh sao giữa đêm hè vừa sáng ngời lại rực rỡ, có thể thấy được rất nhiều ngôi sao cường độ yếu, chúng nó đính trên nền trời xanh sẫm giống như những hạt bụi nhỏ phát quang.

Em trai chậm rãi ăn từng ngụm kem.

“Tiểu Chính.”

“Dạ?”

“…Em còn nhớ cha chứ?”

“Em nhớ.”

Hứa Bình chậm rãi quay đầu: “Em biết cha… cha đã đi đâu sao?”

“Cha đi du lịch rồi, giống như em và anh hai lúc này vậy.”

Hứa Bình nhìn sao trời rạng rỡ, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Kỳ thực cũng không quá giống, cha đã…” Những lời kế tiếp nghẹn trong cổ họng anh.

Anh lấy hết dũng khí thử một lần: “Cha đã…”

“Cha đi du lịch ở một nơi rất xa, sẽ thật lâu không thể liên lạc với chúng ta. Em còn nhớ mà, là anh hai nói.” Hứa Chính liếm que kem.

Hứa Bình trầm mặc một hồi: “Ừ, là anh nói.”

“Em có nhớ cha không?” Hứa Bình nhẹ nhàng hỏi.

Em trai dừng động tác lại, quay đầu nhìn Hứa Bình.

Qua nửa ngày cậu mới trả lời: “Em có anh hai là đủ rồi. “

Hứa Bình rất lâu cũng không nói được gì, anh mở to mắt nhìn bầu trời đêm, lồng ngực bởi vì hít thở mà phập phồng theo quy luật.

Anh ngồi bật dậy từ bờ cát: “Chúng ta đốt pháo hoa thôi.”

Hứa Chính chợt sửng sốt.

Hứa Bình mở gói giấy, bên trong chỉ có hai que pháo hoa to bằng ngón cái, anh cắm bọn chúng song song xuống bờ cát, cách nhau khoảng 1m.

Anh phất tay với em trai: “Trốn xa một chút.”

Hứa Chính đứng lên bỏ đi vài bước.

Hứa Bình quẹt diêm, châm ngòi hai que pháo hoa.

Anh chạy đến bên cạnh em trai, che lỗ tay cho cậu: “Lát nữa sẽ nổ lớn lắm đấy.”

Hứa Chính cười cười nhìn anh.

Bọn họ nhìn thấy ngòi dẫn đã đốt đến cuối, thế nhưng chờ thật lâu pháo cũng không nổ.

Hứa Bình chậm rãi thả tay xuống, có chút thất vọng nói: “Có lẽ thuốc pháo để quá lâu nên bị ẩm rồi.” Lại vỗ vai em trai, “Anh đi xem.”

Hứa Bình vừa bước lên vài bước, cả hai que pháo hoa đã cùng lúc nổ vang.

“Đùng” một tiếng thật lớn.

Hứa Bình chỉ cảm thấy trời đất trước mặt kịch liệt xoay chuyển, bên tai là tiếng nổ vang, đợi khi mở mắt ra nhìn em trai đang ôm mình ngã nhào dưới đất.

“Anh hai.” Em trai nâng mặt anh dậy.

“Anh hai!” Hứa Chính sợ đến gọi to.

“Anh không sao.” Hứa Bình cười nhẹ, “Anh không sao, Tiểu Chính vậy mà còn sợ hơn anh.”

Em trai siết chặt lấy Hứa Bình.

Hai que pháo hoa phun phụt phụt ra ngọn lửa tím nhạt và xanh dương, pháo hoa bay rất cao, xẹt ra một đường parabol thật dài rồi biến mất trên mặt biển đêm.

Hai anh em đều không nhìn.

Hứa Bình nằm trên bờ cát ôm cổ em trai.

Bọn họ đang lẳng lặng lại mãnh liệt hôn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.