Đế Chế Đại Việt

Chương 12: Chương 12: Hậu chiến




“Đinh, bước trên con đường của đế vương không ai là hai tay sạch máu. Ký chủ đã bước đầu đi trên con đường của một bậc quân chủ, lòng dạ không thể mềm yếu, giọt máu ngày hôm nay đánh dấu sự thay đổi của ký chủ phù hợp với hệ thống. Ban thưởng cư dân (10), ruộng tốt (10), chuồng ngựa (1), kỹ thuật xây thành cổ đại.”

“Đinh, ký chủ vừa hoàn thành cuộc xâm lược của Hắc Mộc thành, toàn diệt đối phương, hệ thống đánh giá hoàn mỹ, ban thưởng chiến công.”

Liên tiếp là những thông báo của hệ thống, nhưng Lý Anh Tú cũng không để ý, hắn hiện tại rất mệt mỏi về tinh thần và thể xác, một người hiện đại sống trong xã hội hòa bình, pháp chế như hắn lần đầu tiên giết một người vẫn còn chưa thích nghi được. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cảm giác lưỡi kiếm tiếp xúc vào da thịt thật không dễ dàng để trải nghiệm.

Sáng hôm sau Lý Anh Tú tỉnh dậy liền có cảm giác đói, dù sao hai ngày qua bọn hắn liền chạy liên tục, nghỉ trên đường cũng chỉ ăn uống qua loa, ngày hôm qua vừa về đến liền gia nhập chiến đấu. Lý Anh Tú vừa phân phó một phụ nữ đi làm thức ăn thì Cao Lỗ và Lê Chân cùng một lúc đi vào.

- Bái kiến Việt vương.

Hai người khom người cúi chào, Lý Anh Tú giờ mới cẩn thận nhìn kỷ vị nữ tướng lừng danh của Hai bà Trưng này. Lê Chân thân cao gần mét bảy đã tính là rất cao so với chiều cao trung bình của người Việt cổ, dáng người lồi lõm rõ ràng, đặc biệt là nơi đồi núi kia, một trạch nam như Lý Anh Tú lại không dám nhìn quá lâu. Gương mặt Lê Chân mang đậm nét đẹp dịu dàng của người con gái Việt, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt lấp lánh luôn toát ra thần thái kiên nghị, da trắng như bạch ngọc, mái tóc dài được xõa đến ngang lưng như một dòng suối của núi rừng. Không hổ danh tiếng người con gái đẹp nhất xứ Kinh Môn.

- Hai vị tướng quân không cần đa lễ.

Lý Anh Tú mỉm cười đáp lễ. Lê Chân vẻ mặt hơi lo lắng nói.

- Việt vương, ngày hôm qua…

Không để Lê Chân hết lời Lý Anh Tú phất tay nói.

- Không sao, chỉ là hôm qua quá mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi sớm.

Lý Anh Tú đổi chủ đề nói.

- Lỗ tướng quân, ngày hôm qua chiến trường đã thống kê qua chưa?

- Bẩm Việt vương, kết thúc trận chúng ta giết địch hơn một trăm người, tù binh năm mươi hai người. Thu được bốn mươi tư đầu thiết thương, hai mươi thanh trường kiếm, ba mươi sáu thanh đoản kiếm, năm mươi bộ giáp da, ba mươi hai mũ giáp, năm mươi đôi giày da. Ngoài ra còn một bộ thiết giáp nhưng bị hư hại. Ngoài ra còn một số đầu thương, trường kiếm bị hư hỏng đã được đưa vào lò rèn để nấu chảy.

Ngày hôm qua Lý Anh Tú giao lại việc dọn dẹp chiến trường cho hai người liền ngủ một mạch đến giờ. Dọn dẹp chiến trường cũng chỉ là bù đao kẻ địch, thu lấy vũ khí, khôi giáp của đối phương. Thời xưa giáp trụ của hai bên nước láng giềng thường khá giống nhau ngoại trừ lý do có nền văn hóa gần gũi thì còn do tịch thu lấy chiến giáp của kẻ địch. Thời cổ đại vật chất thiếu thốn, các loại kim loại, da, sừng đều là những tài nguyên mang tính chiến lược, giá cả đắt đỏ, mà trong chiến tranh vũ khí, khôi giáp đều bị hư hại, vì vậy binh lính thời xưa thường thu được liền sử dụng luôn vũ khí của kẻ địch, hoặc ít ra là đem nấu chảy để đúc mới vũ khí cho mình.

Quân đội đi ra từ hệ thống cũng như vậy, trang bị của binh sĩ cũng không phải như trong game dùng được vĩnh viễn, cũng sẽ hư hao cần được tái trang bị. Vì thế Lý Anh Tú cũng học theo người xưa lấy tiết kiệm làm quốc sách.

Lý Anh Tú lại hỏi.

- Chúng ta thiệt hại bao nhiêu người?

Nự cười trên gương mặt Cao Lỗ dừng lại chậm nói.

- Ngày hôm qua chúng ta mất mười hai binh sĩ, trong đó bốn binh sĩ trọng thương không thể cứu chữa. Bảy binh sĩ không còn khả năng chiến đấu, ngoài ra còn có năm bình dân cũng bị giết hại.

Toàn diệt hai trăm người chỉ mất tầm hai mươi người là một cái giá quá rẻ, nhưng với Cổ Loa bây giờ thì lại khác, toàn dân Đại Việt được bao nhiêu người? Cả dân cả quân cũng chỉ hơn trăm người, trong phút chốc mất gần một phần mười dân số lại làm Lý Anh Tú đau xót vô cùng. Hắn trầm giọng nói.

- Tổ chức an táng cho binh sĩ và bình dân hi sinh. Những binh sĩ không còn khả năng lao động sẽ được thủ phủ cấp dưỡng. Từ nay về sau sẽ như vậy.

Thực ra hiện tại Cổ Loa có thể nói vẫn còn nằm trong tình trạng là một công xã nông thôn, hay có thể hiểu là “bao cấp”. Mọi của cải làm ra đều được chuyển về nhà kho, sau đó mới cấp phát cho dân chúng. Với dân số hiện tại việc này xem như ổn định, nhưng về sau tất nhiên hắn phải thành lập một cơ chế xã hội mới, phù hợp với phong kiến.

- Bẩm Việt vương, bữa ăn đã chuẩn bị hoàn tất.

Người phụ nữ bước vào nói. Lý Anh Tú cũng không quy định chế độ nô tì trong thủ phủ, chỉ có một người nấu ăn và dọn dẹp trong thủ phủ, thời gian còn lại họ vẫn lao động trong làng. Lý Anh Tú nói.

- Đi, ăn xong chúng ta sẽ gặp đám tù binh đó, chúng ta cần hiểu thêm về thế giới này.

Phía Tây làng Cổ Loa xây lên một khu vực tạm thời làm nơi giam giữ tù binh Hắc Mộc thành. Nói là trại giam nhưng thực ra cũng chỉ là đơn sơ rào gỗ, hơn năm mươi tù binh bị cột lại với nhau để lộ thiên, xung quanh có một đội binh sĩ Đại Việt canh chừng, buổi tối cũng chỉ phát cho một bữa cháo loãng. Năm mươi hai người này là những người còn có thể lao động được, hay nói cách khác là còn có giá trị, người thương tật nặng một chút liền bị binh sĩ dọn dẹp chiến trường bù đao, dù sao hiện tại Cổ Loa y dược rất thiếu thốn, đến thầy thuốc còn không có, những binh sĩ bị thương cũng chỉ được người dân chữa trị qua kinh nghiệm dân gian.

Lý Tú Anh xuống trại giam xem qua một lượt đối với sắp xếp của Cao Lỗ cũng gật đầu. Hiện tại Cổ Loa cũng không qua dư tài nguyên để nuôi dưỡng nhiều tù binh, cái gì hiệp ước tù binh chiến tranh hắn liền vứt sau đầu, một ngày có một bữa cháo ăn đã là may mắn. Lý Anh Tú định hỏi tù binh một chút về thế giới này thế nhưng bi kịch hắn nhận ra là hai bên bất đồng ngôn ngữ, không thể tra khảo được gì. Chán nản Lý Anh Tú gọi Thạch Tiến mang hai người thiếu niên lanh lợi đi học hỏi ngôn ngữ của bọn hắn. Lý Anh Tú gọi Cao Lỗ và Lên Chân vào thủ phủ. Hiện tại ba người là người lãnh đạo tối cao của cả Đại Việt. Lý Anh Tú ngồi trên ghế chính điện, Cao Lỗ và Lê Chân chia hai bên tả hữu. Lý Anh Tú nói.

- Ta đi do thám địa hình phát hiện ra một sơn cốc ở phía Đông. Nơi đó đất đai bằng phẳng, màu mỡ, có nguồn nước, có mỏ sắt. Ta quyết định ngay ngày mai chúng ta sẽ tập trung phát triển nơi đó thành hậu cứ bí mật, còn Cổ Loa sẽ là tiền đồn của chúng ta với thế giới này.

Ngừng một chút Lý Anh Tú quay sang Lê Chân nói.

- Chân tướng quân, ngày mai ngươi dẫn theo ba mươi bình dân và hai mươi binh sĩ đến nơi đó thành lập cơ sở tạm thời. Ta yêu cầu trong vòng ba ngày nơi đó phải trở thành một nông trang, có thủ phủ, có nhà kho, có nhà xay bột, có lò rèn,… mọi vật chất cần thiết trực tiếp đi trong kho lấy, tướng quân có thể hoàn thành không?

Lên Chân lập tức đứng dậy nói.

- Chân tuân lệnh, trong vòng ba ngày sẽ hoàn tất.

- Tốt!

Lý Anh Tú hài lòng quay sang Cao Lỗ nói.

- Lỗ tướng quân, ta muốn phát triển quân đội lên thành bốn mươi người có thể không?

Cao Lỗ ngẫm nghĩ một chút nói.

- Bẩm Việt vương hiện tại trang bị chúng ta có đầy đủ, nhưng nếu muốn phát triển lên bốn mươi người hẳn là cần hai ngày. Chúng ta không có quá nhiều người.

Bốn mươi người, không nhiều nhưng với Cổ Loa cũng là một gánh nặng. Dân số Cổ Loa chỉ hơn một trăm, nuôi bốn mươi binh sĩ tỉ lệ gần ba so một là một vấn đề lớn. Chốt lại cũng bởi vì Cổ Loa gia tăng dân số chậm chạp.

Lý Anh Tú đương nhiên hiểu vấn đề, nhưng hiện tại hắn đang rất cần gia tăng thực lực của bản thân. Tuy nói trận này toàn diệt quân địch nhưng hắn chắc chắn về sau sẽ lại có nhiều người tìm tới, hắn cần phải nhanh chóng phát triển quân đội của mình. Lý Anh Tú nói.

- Sắp tới triệu hoán ra bình dân, nam tử toàn bộ huấn luyện thành binh, nữ nhân và trẻ em phân chia lao động. Nhanh chóng chuyển mọi lực lượng sản xuất về Giác Long cốc, nơi đó mới là căn cơ của chúng ta, nhớ kỹ, không được để ai phát hiện, có người ngoài xâm nhập giết không cần báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.