Dạy "hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 3: Chương 3




Edit: Qiezi

Có thể nói, nếu Từ Tử Nham không coi trọng Từ Tử Dung thì dù cho Từ Kiêu lên tiếng, bọn họ cũng sẽ không để cho Từ Tử Dung vào gia phả Từ gia.

Mà đây cũng là số phận đời trước của Từ Tử Dung.

Trong đại sảnh, những người khác đều chú ý đến Từ Tử Nham, mà ánh mắt của Từ Tử Nham lại nhìn chòng chọc tiểu hài tử đang ngồi bên cạnh người trung niên đang ngồi chính giữa đại sảnh.

Tiểu hài tử kia chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, trắng trẻo xinh xắn, cực kỳ đáng yêu.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế tràn ngập khẩn trương, cặp mắt to trong veo như nước, ngoan ngoãn đáng yêu nhìn anh. Từ Tử Nham xin thề, anh chắc chắn đã nhìn thấy biểu tình quấn quýt trong mắt đứa nhỏ kia.

Một mũi tên trúng hồng tâm.

Từ Tử Nham nhìn tiểu hài tử là đệ đệ mình, trong nháy mắt tâm mềm nhũn.

A a a a a a a!!! Thật là đáng yêu!! Hài tử đáng yêu như vậy, sao lúc trước tên kia có thể nhẫn tâm ra tay kia chứ.

Nếu muốn hận thì cũng phải hận cha ngươi – Từ Kiêu cùng cái vị ‘chân ái’ kia, nhắm vào một đứa trẻ làm cái gì!

Từ Tử Nham rít gào trong lòng, trên mặt biểu lộ hơi dữ tợn.

Dường như bị ánh mắt của anh hù dọa, đứa nhỏ kia co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ gục xuống.

Từ Tử Nham trúng tên lần thứ hai. Đối với một người đệ khống mà nói, một đệ đệ đáng yêu hay xấu hổ như thế, quả thực là đâm đến tất cả điểm manh của anh!

Nếu không phải anh vẫn nhớ mình không thể tỏ thái độ kì quái, anh ước gì có thể lập tức xông đến, ôm lấy tiểu hài tử trắng trắng mềm mềm, hôn bẹp một cái!

“Phụ thân…” Từ Tử Nham mất rất lâu mới nói được tiếng phụ thân. Nếu không phải ở trên hậu sơn đã luyện tập nhiều lần, anh đúng là khó thốt từ này ra khỏi miệng.

Dù sao như anh thấy, về mặt tình cảm, Từ Kiêu chính là một tên cặn bã, hơn nữa ông ta cũng không xứng làm phụ thân!!!

“Ừ.” Từ Kiêu ngồi ngay ngắn trên ghế chính giữa đại sảnh, lúc nhìn thấy Từ Tử Nham thì lãnh đạm gật đầu.

Ban đầu ông ta và mẫu thân của Từ Tử Nham kết hợp hoàn toàn là vì lợi ích gia tộc, vì vậy đối với đứa con trai Từ Tử Nham này cũng không có nhiều tình cảm. Chẳng qua là vì thiên phú của Từ Tử Nham vô cùng tốt nên ông vẫn khá coi trọng.

Từ Tử Nham bĩu môi, âm thầm oán thán. So sánh với cha ta, Từ Kiêu quả thật thua xa!

Trước đây lúc anh đi học, mỗi ngày khi về nhà, lúc vừa vào cửa kiểu gì cũng được cha nghênh đón ôm một cái. Lúc ăn cơm, ông còn có thể cùng anh thảo luận một số chuyện ở trường, anh không trông cậy vào vị Từ Kiêu này nhiệt tình như cha anh, nhưng thái độ lãnh đạm này, nói như thế nào cũng không xứng làm một người cha…

Lần thứ hai ánh mắt chuyển hướng đến tiểu hài tử thoạt nhìn có chút e lệ, lần thứ hai tâm của Từ Tử Nham mềm nhũn: “Đây là đệ đệ của ta, Tử Dung sao?”

Hầu như mọi người bên trong đại sảnh đều bị lời nói của Từ Tử Nham làm hoảng sợ đến rớt cằm. Từ Tử Nham ngày xưa, bởi vì thiên phú rất tốt, không ai dám đắc tội với hắn, phụ thân của hắn không thể dạy dỗ hắn dẫn đến nuôi hắn thành người cực kỳ ương ngạnh.

Trước đó không lâu, mẫu thân của hắn vì chuyện con riêng mà tẩu hỏa nhập ma, lúc đó hắn nghiến răng nghiến lợi nói muốn dạy dỗ dã chủng này. Nhưng sao hôm nay gặp được người thì thái độ lại thay đổi?

Bọn họ suy đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ đến phương diện khác, ví dụ như Từ Tử Nham được người nào đó chỉ điểm, cho nên biểu hiện thái độ đối xử tốt với đệ đệ. Nếu chuyện huynh đệ trong nhà cãi nhau bị truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Từ Tử Nham cũng không tốt lắm. Người của các mạch thứ, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng về thái độ của Từ Tử Nham lúc này như thế nào.

Từ Kiêu ngồi ở giữa phòng, nhìn đứa con lớn nhất, vẻ mặt khó hiểu.

Ông ta không phải là không biết Từ Tử Nham hết sức bất mãn đối với sự tồn tại của Từ Tử Dung, nhưng ông ta lại cố ý đưa Từ Tử Dung về nhà. Một mặt ông không muốn cho con cháu Từ gia lưu lạc bên ngoài, mặt khác lại là muốn tôi luyện thêm cho Từ Tử Nham.

Từ Kiêu không có tình cảm gì với Từ Tử Dung, tình cảm ban đầu đối với vị ‘chân ái’ qua nhiều năm đã phai mờ, biến mất từ lâu hầu như không còn.

Dù sao từ nhỏ Từ Tử Dung đã không lớn lên bên cạnh ông ta, ông ta và Từ Tử Nham chưa từng có tình cảm gì, làm sao có khả năng nảy sinh tình thương đối với Từ Tử Dung.

Trong mắt ông ta, sự tồn tại của Từ Tử Dung chính là đá mài dao cho Từ Tử Nham. Ông lợi dụng sự chán ghét của Từ Tử Nham đối với Từ Tử Dung để tôi luyện tính nhẫn nại cho Tử Nham.

Về phần sau này Từ Tử Dung sẽ như thế nào, ông ta cũng không lo lắng. Tiểu hài tử có thiên phú bình thường như vậy, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Hiện tại, Từ Kiêu thấy làm như vậy hiệu quả rất tốt, ít nhất nhìn từ bên ngoài, biểu hiện lần này của Từ Tử Nham làm ông rất thỏa mãn. Là một tu sĩ, nếu một chút khôn ngoan cũng không có thì tương lai định trước sẽ là đá kê chân cho người khác. Tính tình Từ Tử Nham khá ương ngạnh, nhưng từ thái độ đối xử của Tử Nham với Từ Tử Dung, anh đã biết che giấu tâm tình dưới vẻ bề ngoài.

Từ Kiêu tán thưởng nhìn Từ Tử Nham đang ôn hòa nhìn Từ Tử Dung, có thể dưới ánh mắt đen nhánh kia lập lòe thù hận (ông nhầm rồi!)

Không sai, Từ Tử Nham hiểu được phải giấu đi thù hận của bản thân mới là nhi tử tốt của Từ Kiêu này.

Từ Tử Nham nhìn đệ đệ xấu hổ (?), cố gắng kiềm chế dao động trong lòng.

A a a a a a! Thật là đáng yêu! Manh chết ta rồi!

Quả thật đáng yêu như Từ Tử Du năm đó! Không đúng! Đáng yêu hơn nhiều! Vừa nhìn đã biết là đứa bé đáng yêu, ngoan ngoãn, tuyệt đối không phải là gay bẩm sinh.

Vào thời khắc này, Từ Tử Nham đột nhiên hồi tưởng lại nội dung trong quyển tiểu thuyết, sắc mặt lập tức biến đổi.

Không ổn, đoạn kết trong sách có nói Từ Tử Dung trở thành BOSS phản diện, sau đó bắt Bạch Hoa, nhốt hắn tại Ma Cung rồi làm nhục một phen, mà cuối cùng trong sách nói rằng công 1, công 2 và anh là công 3 cùng nhau đột nhập Ma Cung, giết chết Từ Tử Dung, sau đó cứu Bạch Hoa, câu chuyện happy ending.

Tuy rằng trong sách chưa nói tới Từ Tử Dung bắt Bạch Hoa làm gì, nhưng Từ Tử Nham cho rằng ở chung với tên Bạch Hoa kia, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Nếu không phải là gay thì cũng bị lừa trở thành gay.

Nghĩ đến đây, Từ Tử Nham lập tức xoa tay, dự định bồi dưỡng Từ Tử Dung thật tốt.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, khi Từ Tử Dung về Từ gia không nhận được đãi ngộ tốt, trên cơ bản không ai để ý đến y, phụ thân của anh thì không cần bàn tới, đến đứa con trai trưởng như anh cũng không nhận được nhiều sự quan tâm, chớ nói chi đến Từ Tử Dung ngoại không đau cậu không thương.

Mặc kệ người khác, ta quản!

Từ Tử Nham nhớ tới đệ đệ mình là Từ Tử Du, gương mặt nhất thời bi phẫn. Rõ ràng khi còn bé đáng yêu như vậy nhưng đến lúc trưởng thành lại vô cùng xấu tính, đến ca ca cũng lừa gạt, thật sự quá khốn nạn!

Nhìn hài tử đang trốn sau lưng Từ Kiêu, tâm lý mạnh mẽ của Từ Tử Nham bị kích thích.

Khó có được cơ hội nuôi đệ đệ thêm một lần nữa, lần này anh nhất định phải nuôi Từ Tử Dung thành người tam quan đoan chính! Ừ, còn phải thêm một điều, thẳng tắp!!!

Từ Tử Nham bị ý chí chiến đấu hừng hực thiêu đốt, bắt đầu tự tưởng tượng ra kế hoạch nuôi dưỡng đệ đệ, mà anh lại hoàn toàn không phát hiện, hài tử dường như ngượng ngùng trốn sau lưng Từ Kiêu, trong con ngươi đen nhánh lóe lên vẻ ngoan độc.

Mắt thấy Từ Tử Nham không biểu hiện ra vẻ chán ghét đối với Từ Tử Dung, trái lại cực kỳ hòa ái, mọi người đối với đề nghị của Từ Kiêu đưa Từ Tử Dung vào gia phả cũng không có bất cứ dị nghị nào.

Bởi vì Từ Kiêu đã sớm nói Từ Tử Nham không kế thừa gia tộc, đối với con riêng, những người này càng không chú ý.

Một đứa trẻ mà thôi, có thể lãng phí bao nhiêu lương thực chứ, Từ gia nhà lớn nghiệp lớn, chẳng lẽ không nuôi nổi một hài tử.

Đợi cho việc nhập gia phả được định ra, những người của mạch thứ gia tộc vội rời đi.

Từ Kiêu vẫy tay gọi Từ Tử Nham đến bên cạnh, gật đầu hài lòng: “Tử Nham, ngày hôm nay con biểu hiện rất tốt.”

“Đa tạ phụ thân khích lệ.” Từ Tử Nham bình tĩnh đáp. Không phải vì anh lễ phép, mà trong trí nhớ, nguyên chủ cùng phụ thân đối xử với nhau như thế.

“Ừ, đây là đệ đệ của con – Từ Tử Dung, sau này nó sẽ theo con.” Từ Kiêu kéo tay Từ Tử Dung trốn ở phía sau ra, hoàn toàn là một dạng mệnh lệnh.

Từ Tử Nham ôn hòa nhìn Từ Tử Dung, dịu dàng sờ đầu đứa nhỏ: “Tử Dung, xin chào, ta là Từ Tử Nham. Từ hôm nay trở đi, ta chính là ca ca của đệ.”

Từ Tử Dung rũ mi, che đi sự nghi hoặc trong mắt. Khi y ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy sự quấn quýt, y nhỏ giọng thăm dò: “Ca ca.”

“Ngoan.” Trái tim nhỏ của Từ Tử Nham run lên một cái, anh thân thiết vỗ vai Từ Tử Dung, nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với Từ Kiêu: “Phụ thân, Tử Dung có chỗ ngủ chưa?”

Từ Kiêu hơi kinh ngạc, ông ta vẫn cho rằng con trai mình là người thẳng tính, không ngờ diễn kịch không tệ tí nào, ngay cả ông cũng nhìn không ra.

Ông hơi trầm ngâm: “Phòng của Tử Dung vốn được ta an bài ở Trúc Hinh Viện.”

“Phụ thân.” Từ Tử Nham cắt lời: “Trúc Hinh Viện quá vắng vẻ, để Tử Dung theo con đến ở Lưu Thương Viện đi.”

Từ Kiêu gật đầu: “Cũng tốt.”

Từ Tử Nham quay lại, mỉm cười với Từ Tử Dung: “Tử Dung, sau này đệ và ca ca ở cùng nhau được chứ?”

Tuy trong lòng Từ Tử Dung nghi ngờ nhưng nét mặt vẫn rất hồn nhiên: “Vâng.”

“Ngoan.” Từ Tử Nham mừng rỡ, không nhịn được hôn lên trán y, kéo tay y rời đi.

Từ Tử Dung dại ra, cho dù y tỉnh táo đi chăng nữa cũng không thể che giấu khiếp sợ trong lòng. Y giơ tay lên sờ trán, lại nhìn bóng dáng hiện hữu phía trước cũng không cao lớn lắm, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không thể hiểu nổi.

Rõ ràng đời trước, y bị tiện nhân Bạch Hoa cùng ba gian phu của hắn giết chết, hồn phi phách tán. Nhưng vừa mở mắt, y lại thấy phụ thân bị y giết chết đang đứng trước mặt, vẻ mặt lãnh đạm nói với y thu thập hành lý theo ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.