Dấu Cắn

Chương 60: Chương 60: Chương 50




Editor: Bèng.

Mọi người ngây người vài giây mới phản ứng lại được——trên ghế xe điều khiển trước mặt, một người đàn ông trẻ tuổi ghé vào tay lái, đeo cà vạt và cởi hai nút áo sơ mi, quần áo có chút rối loạn, rõ ràng là Tần Lâu, tổng giám đốc công ty bọn họ.

Không khí đông cứng vài giây, ở hàng sau mơ hồ có giọng nói nghị luận bị đè thấp của đồng nghiệp.

“Tổng giám đốc tự mình làm tài xế cho cô ta, còn chờ đến ba tiếng đồng hồ, cái này là cấp bậc đãi ngộ gì đây?”

“Cấp bậc? Tần tổng là chủ tịch, quản lý cấp cao cũng không nhận được cái cấp bậc đãi ngộ này đâu.”

“Chỉ cần có một khuôn mặt phù hợp, cái gì cũng có... Tiểu Vân lần này thảm rồi, chân trước vừa mới đắc tội Tần Tình, sau lưng Tần tổng đã ra đến. Đêm nay Tần Tình nằm bên gối thổi gió một tiếng, ngày mai chắc hẳn phải cuốn gói chạy lấy người chăng?”

“Một tháng này Tần Tình bị tổ trưởng Sở lăn lộn đến bận rộn không có thời gian rảnh rỗi, còn tưởng hứng thú của Tần tổng với cô ta đã phai nhạt, không nghĩ tới... may mắn vừa rồi chúng ta không lắm miệng.”

“...”

Những giọng nói đè thấp trò chuyện với nhau, có người đầu óc nhanh nhẹn phản ứng lại, vội vàng tiến đến gần xe mà cười nịnh hót: “Tần tổng, sao ngài lại tự mình đến đây mà không nói với chúng tôi một tiếng, bằng không làm sao chúng tôi dám để ngài chờ dưới lầu được?”

“...”

Tần Lâu không hứng thú nâng mắt liếc người nọ một cái, tầm mắt rơi trên người Tống Thư. Khóe miệng hắn cong lên.

“Tôi không có việc gì, cho nên lái xe tản bộ ra đây, thuận tiện đưa Tần Tình trở lại tập đoàn.”

Mọi người: “...”

Trước không nói vấn đề “thuận tiện” này là thật hay giả——sở thích của lão tổng là lái xe tản bộ?

Tần Lâu đã nói như vậy rồi, bọn họ đương nhiên không có khả năng phản bác hay vạch trần. Vài người mới vừa rồi còn đang cười nhạo hay lạnh nhạt, xen lẫn trong những khuôn mặt tươi cười thân thiện khác, làm cho Tống Thư đã không phân biệt ra.

“Tần Tình, Tần tổng đến đây đón cô, cô mau lên xe đi.”

“Có chuyện gì tôi sẽ nhắn cho cô.”

“Trên đường chú ý an toàn nha.”

“...”

Trong đó có đủ thanh âm thượng vàng hạ cám [1], Tống Thư lười đến ý cười đều có lệ. Cô ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

[1] có đủ các thứ, các loại, từ cái quý nhất cho đến cái tầm thường nhất

“...Trở về thôi.”

Tần Lâu phát hiện Tống Thư không vui vẻ lắm, không nói gì, sang số nhấn ga, xe hơi hơi lướt nhẹ theo khoang lộ cửa hiên ra ngoài.

Các tổ viên không được phản ứng lại đứng tại chỗ.

Không khí xấu hổ yên tĩnh giằng co vài giây, không biết là ai nhỏ giọng nói thầm một câu: “Mẹ, kiêu ngạo cái gì, chúng ta tạm biệt cô ta cũng không phản ứng. Chẳng lẽ thật sự cho rằng Tần tổng đến đón cô ta là nâng niu cô ta sao?”

“Nếu không phải gương mặt kia lớn lên giống với mối tình đầu của Tần Lâu, thì nghĩ rằng Tần tổng sẽ liếc nhìn cô ta một cái sao?”

“Chờ sau này Tần tổng hết hứng thú với cô ta rồi, thì lúc đó cô ta chỉ biết khóc mà thôi.”

“Đúng vậy...”

Trên xe.

Tần Lâu hỏi: “Tối nay tại tiệc khánh công, em nhìn thấy Lữ Vân Khai?”

Tống Thư trầm mặc vài giây, chậm rãi gật đầu: “Ừ, gặp được.”

“Em có đáp án chưa?”

“Chắc... hiểu rồi.”

Tần Lâu nghe giọng nói khác thường của Tống Thư, nghiêng mắt liếc nhìn cô một cái: “Đáp án đó có giống với suy đoán ban đầu của em?”

“Thật ra ngay từ đầu không có đáp án.”

Tống Thư chậm rãi thở ra một hơi, cô quay đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, nhìn ngọn đèn ven đường như dòng sông chảy đầy sắc màu. Tống Thư nhẹ nhàng dựa đầu vào ghế ngồi, trong lòng mệt mỏi thở dài, nhưng khóe môi lại cong lên.

Thanh âm của cô nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Vio có hai vị phó tổng, Lữ Vân Khai em chưa gặp qua. Một vị khác em có chút ấn tượng. Em quên mất khi bà ấy đang thực hiện một dự án lớn, em đã đi theo bên người bà, và cùng bà nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đó... Khi đó tuổi em còn nhỏ, mẹ em còn nói em gọi người đó là anh.”

“...”

Suy nghĩ Tần Lâu nhanh chóng xoay chuyển, thời điểm Tống Thư mở miệng liền đoán được gì đó.

Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, cuối cùng cũng không mở miệng, chỉ là lơ mơ nghe thanh âm chậm rãi của Tống Thư trong xe.

“Em nhớ là sau đó mẹ em nhiều lần khen ngợi người đó, nói về sau người thanh niên này sẽ có nhiều năng lực, còn có ý tốt tính, sau này sẽ có thành tựu lớn. Nhưng nói đến, em chỉ nhìn thấy qua một lần người đó, em cho rằng em đã sớm quên mất khuôn mặt bộ dáng của người đó rồi.”

Giọng nói Tống Thư dừng lại có chút đột ngột.

Sau đó cô nhẹ nhàng cười lên.

“Nhưng mà thật ra là không có. Em không quên.”

Không quên.

Tối nay cô bưng champagne đứng trước bàn dài, câu nói của Lữ Vân Khai giống như mưa đá to tưới ướt đẫm cả người cô, trong nháy mắt kia gương mặt thanh niên vượt qua mười mấy năm sông dài, đột nhiên không có dấu hiệu mà hiện lên trước mắt cô——khi đó người thanh niên cười còn có chút ngây ngô, còn có ánh mắt ngưỡng mộ sùng kính của anh ta.

Đến làm cho sự lạnh lẽo thẩm thấu vào từng lỗ chân lông.

Lạnh đến Tống Thư muốn phát run, lạnh đến cô muốn cười thật lớn.

Cười cái con dao của Bạch Chúc kia——mặc kệ người cầm dao là ai——con dao thật lại là người bà muốn bảo vệ, dìu dắt đã từng là thân nhân và hậu bối!

Chính là người mà bà muốn dìu dắt bảo vệ, đem con dao hướng về phía bà khiến cho bà rơi vào hố vạn kiếp bất phục, hàm oan mà chết.

“Cho nên căn bản em không suy xét đáp án đó. Dư thúc nói năm đó âm thầm chuẩn bị tốt rất nhiều tư liệu chứng minh cho mẹ, muốn tới tòa án làm chứng tóm lấy một người trong hai vị phó tổng quản lý chính của Tần thị, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Ô ông ấy liền nói không có khả năng là Lâm Ô, nhất định là Lữ Vân Khai——Tính cách Lâm Ô cương trực như vậy, tất cả mọi người đều biết anh ta công bằng chính trực, đối xử với nhân viên công bằng công chính, cho nên ngay cả năm đó có quan hệ thân tín dính líu với mẹ em bị liên lụy duy nhất chỉ có mỗi anh ta là người không có lung lay——mà em vẫn luôn nghĩ như vậy, chưa từng suy xét qua, cũng có thể là em không cho phép mình nghĩ đến khả năng khác...”

Tống Thư cười nhẹ.

“Bằng không, nếu anh ta lấy oán trả ơn, anh ta là cái người đẩy người phụ nữ duy nhất sẵn sàng giúp đỡ anh ta đưa vào địa ngục vạn kiếp bất phục, chuyện này cũng thật——”

Giọng nói Tống Thư bỗng nhiên dừng lại.

Qua hai giây, cô lại lần nữa bật cười.

“Chuyện này cũng thật nực cười ghê, không phải sao?” Tống Thư quay đầu lại, nhìn Tần Lâu.

Trong tầm mắt mơ hồ, ánh đèn bên trong và bên ngoài xe bị khúc xạ, uốn lượn, xoắn thành những điểm sáng và sắc thái sặc sỡ, đồng thời cũng bao phủ cả thân hình.

Đến lúc này Tống Thư mới bỗng nhiên phát hiện——

Cô giơ tay sờ sờ gương mặt lạnh lẽo, đầu ngón tay và lòng bàn tay ướt một mảnh.

Cô cúi đầu, mờ mịt nhìn lòng bàn tay mơ hồ.

Trong lòng cô lúc này thật trống rỗng.

Giống như bệnh nhân mắc chứng mù tuyết đang đi một mình dưới trời tuyết dày đặc, đột nhiên không nhìn thấy lối thoát, và cũng không thấy bất kì hy vọng nào.

Tay lái đảo hướng bên phải.

Tần Lâu dừng xe bên đường. Hắn cởi bỏ dây an toàn, cau mày cúi người xuống, hắn ôm cô vào trong lòng ngực, cúi đầu lau nước mắt cho cô——

“Tại sao lại khóc?”

“Chỉ là... cảm thấy rất mệt.”

Nước mắt trên mặt Tống Thư nhạt nhòa như cảm xúc đang trầm thấp, lần đầu tiên cô mặc kệ tất cả hoàn toàn dựa vào trong ngực Tần Lâu, rũ mắt xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Cha của con gái mà bà muốn bảo vệ và cứu vớt đã đào bẫy cho bà, hậu bối mà bà muốn dìu dắt nâng đỡ lại đẩy bà xuống dưới, còn những người khác thì không mấy cảm kích, hờ hững đứng bên cạnh hố sâu đó, cúi đầu nhìn bà, không có người nào lên tiếng. Một người cũng không có, từ đầu tới cuối, một án kiện lớn như vậy, lại có thể nhanh chóng, có đầy đủ chứng cứ, mọi người đều ngầm đồng ý, không có tiếng nói nào cản lại...”

Tống Thư chậm rãi thở ra một hơi, hơi thở nghẹn lại ở ngực, tích tụ trong lòng, nghẹn đến nỗi mỗi lần hít thở đều đau đớn.

Trên mặt cô không có biểu tình, lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ có thể khẩn cấp dựa vào người Tần Lâu, ý đồ duy nhất là cảm thụ một chút ấm áp từ hắn.

“Đêm nay em vẫn luôn suy nghĩ, trước lúc bà chết bà không nhìn đến những người đó thì tốt rồi, không biết cái gì hết là tốt rồi. Bằng không chính mắt nhìn thấy sắc mặt của những người đó, thấy những gương mặt xấu xí đội lốt con thú sau khi bọn họ xé rách mặt nạ của mình, cả đời bà lương thiện như vậy, khi nhìn thấy những điều đó sẽ tuyệt vọng biết bao nhiêu...”

Cửa sổ hạ xuống một khe hở rộng bằng ngón tay, cơn gió đầu thư thổi qua trên mặt sông mang đến sự lạnh lẽo.

Tống Thư hơi rụt bả vai.

Cô cúi đầu, đáy mắt không có cảm xúc, không chút tiếng động cười lên.

“Thế giới này thật lạnh lẽo, Tần Lâu.”

“Ừ.” Tần Lâu đáp lời: “Bây giờ em mới biết sao.”

“Trước kia cũng biết, chỉ là không biết sẽ lạnh như vậy.”

Tần Lâu nhẹ nheo mắt lại, giây lát sau hắn nghiêng đầu, sau đó thấp hèn nhẹ hôn lên trán cô gái.

“Anh đây biết sớm hơn một chút, năm ấy 7 tuổi đã biết... Những người trên thế giới này thật lạnh lùng và tẻ nhạt. Nhưng rồi, chỉ có búp bê Tây Dương chạy vào.”

Tống Thư hơi giật mình.

Tần Lâu lại cười: “Trong cái ôm của búp bê Tây Dương ấm áp hơn bất cứ chỗ nào, đặc biệt là vào ban đêm lúc sét đánh, em ôm anh và nói “em ở đây“.”

Tần Lâu từ từ siết chặt vòng tay, hoàn toàn ôm chặt Tống Thư vào trong ngực.

Hắn dán lên tai cô, là giọng cười ôn nhu mà kẻ điên chưa bao giờ có.

“Mặc kệ thế giới này lạnh lẽo bao nhiêu, búp bê Tây Dương——anh sẽ luôn ở đây.”

*

Vào giữa tháng mười, ba báo cáo hàng quý của tập đoàn sôi nổi ra lò, việc đánh giá hiệu quả khảo hạch hoạt động của Vio trong 3 quý đã kết thúc, kết quả được công bố trên bảng thông báo điện tử của tập đoàn.

Lẽ ra đây là thời điểm để các bộ phận khác nhau và các ý kiến cá nhân đánh giá lẫn nhau, nhưng sự chú ý của mọi người đều đã bị thu hút bởi một bản báo cáo công khai được phân bởi phòng trợ lý bí thư tầng 22.

Báo cáo công khai dựa theo rất nhiều những lời khách sáo, mấu chốt của thông tin chỉ có Tần Tình bộ tuân thủ pháp lý bởi vì biểu hiện ưu tú, thành tích xuất sắc, sẽ được chuyển đến tổ trợ lý bí thư tầng 22, để lấp đầy chỗ trống cố vấn pháp và là nhóm trợ lý.

Ngay khi tin tức được truyền ra, khiến cho các bộ phận sóng to gió lớn.

Mặc dù chức trợ lý tổng giám đốc thấp hơn nửa cấp với phó tổng, nhưng vị trí trợ lý tổng giám đốc thường được coi cao hơn một chút so với quyền lực thực tế của phó tổng bởi vì nó có ảnh hưởng trực tiếp và liên quan đến những người ra quyết định cốt lõi nhất của tập đoàn.

Nhưng khác với những kết cấu chức vụ khác trong tập đoàn có thể được bổ nhiệm thêm hay bị miễn nhiệm, thì chức vụ trợ lý tổng giám đốc này có một phong cách riêng, thường được điều động trực tiếp từ các bộ phận riêng lẻ hoặc có phỏng vấn hàng không——nên thường có sai lệch về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm. Mà chức vụ này một khi sai lầm rồi, đối với tập đoàn sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Để tránh xảy ra những tai họa này ở Vio, tổ trợ lý sẽ thực hiện cơ chế phân quyền hợp tác trong tập đoàn, tuy rằng có một người tổng phụ trách An Hành Vân, nhưng những người còn lại vẫn có quyền báo cáo trực tiếp với tổng giám đốc.

Trong cả tổ có thể cho nhau chế ước, còn có thể phân bổ và cân bằng áp lực công việc, cho đến nay tổ trợ lý bí thư, ngoại trừ vị phó tổng phụ trách An Hành Vân, thì bốn người khác đều có công việc riêng.

Nhưng dù vậy, bất kì vị trí nào trong tổ trợ lý bí thư vẫn không phải là nhân viên bình thường nào có thể tiến vào.

Mà nay, Tần Tình bất quá chỉ vào làm ở tập đoàn hơn một tháng, liền có đãi ngộ có thể nhảy trực tiếp lên tầng 22, chuyện này đương nhiên được thảo luận rộng rãi trong tập đoàn.

Giữa trưa trong nhà ăn nhân viên, nơi nơi tề tụ một bàn có thể nghe thấy đàm luận về chuyện này.

“Chỉ vì một gương mặt giống nhau, mà tổng giám đốc cứ như vậy đem tiểu tình nhân của mình đặt tới tổ trợ lý cách vách mình? Tin tức này không phải giả chứ?”

“Đương nhiên là không, trong mục báo cáo không thấy sao? Ở nơi chúng ta không biết đã làm bao nhiêu thủ tục, chẳng hạn như khảo hạch, báo cáo văn bản về phương án đề xuất bổ nhiệm miễn nhiệm, còn có hội nghị nghị nghiên cứu thảo thuận về nội dung ý kiến cuộc họp, tất cả các tài liệu đều có trong bảng thông báo điện tử, tất cả mọi người——tôi phải nói, cái này ít nhất chắc chuẩn bị mất nửa tháng.”

“Nửa tháng? Tôi thấy không phải.”

“Nhìn cái gương mặt này, cha mẹ sinh thật tốt? Vào tập đoàn nửa tháng, đã được thăng thẳng lên tầng 22, ngồi hỏa tiễn cũng không được tốc độ này nữa!”

“Tôi thấy tổng giám đốc chắc là điên rồi, anh ta không sợ hội đồng quản trị cấp cao buộc tội sao?”

“Ai dám? Tần gia chính là cổ đông chi phối tuyệt đối của Vio, hơn nữa sau khi Tần lão tiên sinh rời khỏi, toàn bộ cổ phần, sản nghiệp ngay cả một giọt nước cũng không thừa thẳng đến danh nghĩa cháu trai Tần Lâu—— Tần Lâu ở hội đồng quản trị nói một là một hai là hai, ai dám làm trái lời anh ta, không sợ bị đá ra sao?”

“Anh nói có khoa trương quá không, làm như vậy cũng không ổn mấy. Lỡ như liên lụy bất kỳ lợi ích cơ bản nào hay thậm chí liên quan đến vấn đề sinh tử, các cổ đông khác sẽ hợp tác, bày ra thái độ đập nồi dìm thuyền [2], như vậy vẫn sẽ tạo thành mối uy hiếp lớn với Tần Lâu.”

Nhưng loại việc nhỏ trợ lý này, khẳng định sẽ không có người dị nghị, chúng ta cứ chờ bộ nhân sự phê duyệt đi, sau đó tổng giám đốc sẽ tiến hành xem xét nói chuyện——lúc đó người ta thật sự bay cao lên ngọn cành rồi.”

“Nói đến bộ nhân sự phê duyệt——không qua sự kiểm soát của Loan Xảo Khuynh, Tần Tình không thể bay lên được, bộ trưởng Loan thật sự có thể cho nó lên không?”

“Vậy thì khó nói.”

“Ai quen biết người của bộ phận nhân sự, mau đi tìm hiểu đi...”

Cùng lúc đó.

**

[2] 破釜沉舟 <Hạng Vũ đánh nhau với Tần Băng, sau khi qua sông, ông làm vỡ vạc và thuyền bị chìm, cho thấy rằng ông sẽ không bao giờ trở lại (xem “Sử ký Hạng Vũ”). Một sự tương tự của việc bạn quyết tâm và làm mọi thứ đến cùng. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.