Đạo

Chương 37: Chương 37: Mị hoặc!




&Phía trước hai bước, một bức họa được cuộn tròn chậm rãi rơi xuống. Bên trong bức họa một cây cầu đen nhánh làm bằng chất liệu không phải kim loại cũng không phải gỗ, dưới cầu nước chảy trong vắt, tựa hồ rung động, một thiếu niên thanh tú ước chừng mười bảy, mười tám tuổi hắm mắt đứng ở phía trước cầu, dưới chân là một khe rãnh cự đại không thể dò xét độ sâu, kiếm ý lợi hại nhè nhẹ từ trong đó chậm rãi phát ra.

Tiêu Thần ánh mắt lộ vẻ kỳ dị, đem bức họa cầm trong tay. Bức họa bỗng nhiên bộc phát một trận kỳ quang, sau đó chậm rãi tiêu tán, trong tay Tiêu Thần xuất hiện một quả Bạch Ngọc Thạch châu tản ra khí tức ấm áp.

Tại nơi hắc kiều lưu thủy biến mất, một Truyền Tống Trận cá nhân ảm đạm không ánh sáng, hạch tâm lộ ra một chỗ hơi lõm vào.

Tiêu Thần thoáng do dự, lập tức đi đến Truyền Tống Trận, mang Bạch Ngọc Thạch châu vừa lấy được đặt vào chỗ lõm, một cảm giác xé nứt nhỏ truyền đến, Tiêu Thần mở mắt, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

- Ha ha, tiểu tử kia, tỷ tỷ tại đây chờ ngươi đã lâu rồi.

- Hai vị đạo hữu, lần này chúng sợ rằng gặp được đại thủ bút rồi.

Trung niên nhân mập mạp trên mặt lộ vẻ rung động, nhìn hài cốt trên khắp mặt đất tại đại sảnh, đối diện ba cánh cửa tản ra khí tức quỷ dị chậm rãi nói.

Ba người liếc nhau, đều có thể thấy vẻ hưng phấn trong mắt đối phương, từ đủ loại dấu hiệu mà nói nơi này hẳn là động phủ của thượng cổ tu sĩ, hơn nữa theo cách bố trí mở cửa, tu vi thực lực vị chủ nhân này hơn xa với tưởng tượng của bọn hắn, tìm kiếm một phen không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng được.

Cổ bảo, đan dược, công pháp.

Cho dù là bà lão sắc mặt âm u, giờ phút này trong mắt đều không nhịn được hiện ra vài phần nóng bỏng.

Mắt Linh Thi Thượng Nhân chợt hiện lục mang, sắc mặt hơi đổi, ngưng thần nhìn về phía ba cánh cửa.

Tử! Đoạn! Tuyệt!

Tại lúc ánh mắt quét qua, ba phù văn thượng cổ bỗng nhiên tản mát một trận hồng mang, nhanh như tia chớp chui vào mắt Linh Thi Thượng Nhân.

Bỗng nhiên, khí tức trên thân Linh Thi Thượng Nhân trở nên hỗn loạn, uy áp từ Kim Đan linh lực điên cuồng phóng thích hết cỡ, một luồng sát khí nóng nảy, âm lãnh, tàn khốc điên cuồng phá thể mà ra.

- Linh Thi đạo hữu!

- Linh thi!

Vi bàn trung niên nhân cùng lão ẩu sắc mặt biến đổi, nhanh chóng tránh ra một khoảng, trên mặt lộ vẻ đề phòng.

- Rống!

Lục mang trong mắt Linh Thi Thượng Nhân bạo trướng, rồi lại thêm vài phần màu đỏ quỷ dị, khiến người khác nhìn vào đó nhịn không được sinh ra vài phần bạo ngược tâm tình.

- Kim Hoa đạo hữu cẩn thận, xem ra Linh Thi đạo hữu đã bị tà vật nào đó chiếm cứ thân hình.

Trung niên mập mạp sắc mặt trầm xuống, trong lòng cũng âm thầm kinh sợ, ba người bọn họ tuy đều là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nhưng Linh Thi Thượng Nhân bản thể là thi thể tu sĩ chôn sâu trong lòng đất, vừa vặn nằm phía trên âm mạch, trải qua cơ duyên được âm khí rèn luyện mà sinh ra linh trí, thần thông pháp lực nằm trong số cao hơn hẳn đồng giai tu sĩ, không ngờ lúc này liền gặp ám toán mà không hề báo trước được.

Lão bà chậm rãi gật đầu, trong mắt cũng có vài phần bất an.

Hai người chậm rãi lui về phía sau, tu vi Kim Đan kỳ không chút che dấu bộc phát ra, hướng Linh Thi Thượng Nhân áp chế.

Như cảm giác hai người lão bà khó đối phó, Linh Thi Thượng Nhân trong miệng phát ra vài tiếng rít gào vô thức, chậm rãi lui về sau hai bước, cả người thi khí quay cuồng, như chớp tiến vào con đường sau cánh cửa, biến mất trước mặt hai người.

Mắt thấy linh thi thượng nhân rời đi, hai người thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt như cũ cực kỳ khó coi.

- Lưu đạo hữu, ngươi xem chúng ta có nên tiếp tục đi xuống tìm kiếm không?

Lão ẩu sắc mặt âm trầm, ánh mắt hiện vẻ kiêng kị, tuy rằng Linh Thi Thượng Nhân đã rời đi, nhưng trong cơ thể bà linh lực chậm rãi vận chuyển, thần thức lại càng cảnh giác tới cực điểm.

Đạo nhân mập mạp trên mặt một lần nữa lộ vài phần tiếu ý, thoáng trầm tư, cười nói:

- Nếu cứ như vậy rời đi, Kim Hoa đạo hữu không thấy tiếc sao?

Lão ẩu chậm rãi gật đầu:

- Một khi đã như vậy, hai người chúng ta liên thủ tiến vào bên trong tìm kiếm một phen. Nhưng trước tiên, hai chúng ta cần dùng tâm ma phát lời thề độc, trước khi rời khỏi nơi này tuyệt đối không được có hai lòng!

- Chính là phải thế!

Đạo nhân mập mạp gật đầu, đề phòng trong mắt giảm xuống.

Lập tức hai người lấy tâm ma phát hạ độc thệ, từng người phát ra vòng bảo hộ linh lực, vẻ mặt cẩn thận hướng sinh lộ duy nhất chưa ai đi qua bước vào.

Tiêu Thần trong lòng lần đầu tiên sinh ra cảm giác kinh diễm, cho dù người được xưng Lạc Vân cốc đệ nhất mỹ nữ Cơ Nguyệt Vũ chỉ sợ cũng kém rất xa nữ tử trước mặt hắn lúc này.

Làn da nõn nà, bờ vai như được gọt thành, vóc người thon dài, hình dáng xinh đẹp, trên mặt một nụ cười mỉm mị hoặc tự nhiên, ánh mắt thu thủy long lanh. Liếc mắt một cái nhìn lại, liền giống như làm cho người hoàn toàn trầm luân, mê say trong đó không muốn thanh tỉnh.

Kim ấn bên trong thần thức run nhè nhẹ, Tiêu Thần cảm giác có chút đau đớn, ánh mắt trong nháy mắt đã khôi phục thanh minh, đồng thời lộ vài phần đề phòng. Bỗng nhiên nơi đây xuất hiện một tuyệt thế mỹ nữ, không phải quá mức lạ thường?

- Đạo hữu có phải nhận lầm người rồi không, chúng ta trước đây chưa từng gặp mặt, sao lại nói là đã chờ?

Tiêu Thần không chút dấu vết lùi về sau mấy bước, ánh mắt cực độ cảnh giác. Vừa rồi hắn dùng thần thức đảo qua trên thân nữ tử, thế nhưng lại thấy một mảnh trống rỗng như không có gì tồn tại, điều này làm cho trong lòng hắn âm thầm hoảng sợ.

Nữ tử thấy Tiêu Thần nhanh như vậy đã khôi phục thanh minh, trong mắt không khỏi lộ vài phần ngạc nhiên, lập tức cười duyên mở miệng nói:

- Hay cho cái tên tiểu oan gia vô lương tâm, vừa rồi mới đánh chết một ma nô khó khăn lắm ta mới có được, bây giờ đã muốn chối rồi sao?

Khi nói chuyện mị nhãn long lanh như tầng hơi nước bao phủ, lộ một vẻ uy khuất đáng thương vô cùng.

Tiêu Thần nghe vậy sửng sốt, sắc mặt đại biến, trong mắt lại càng lộ vẻ hoảng sợ, thân thể nhanh chóng lùi ra phía sau, trở tay lấy từ trong túi trữ vật đại lượng phù lục, không chút do dự đưa vào linh lực ném tới.

Nữ tử tùy ý vung tay lên, hỏa cầu thủy đạn đầy trời nháy mắt thay đổi phương hướng, trực tiếp bạo liệt tại chốn hư vô.

Tiêu Thần ánh mắt ngưng tụ, tốc độ bỗng lần thứ hai bạo tăng.

- Hì hì, tốc độ phản ứng thật nhanh nha, bất quá ngươi nghĩ như vậy là có thể chạy thoát sao? Đánh chết ma nô của ta, vốn là ta muốn giết ngươi báo thù cho hắn, bất quá hiện tại tat hay đổi chủ ý. Nếu ngươi nguyện ý hiến thân làm ma nô của ta, ta liền không giết ngươi, thế nào?

Thần bí nữ tử dung mạo như vẽ, trên mặt ôn nhu mang theo ngữ khí thương nghị, ánh mắt đưa tình, tản mát như sóng nước long lanh, trời sinh mị hoặc khiến người khác bất giác lún vào trong đó khó có thể tự kiềm chế.

Nhìn thấy ánh mắt này, vẻ cảnh giác trên mặt Tiêu Thần nhanh chóng tan rã, thậm chí tốc độ lui về sau cũng hạ thấp xuống.

- Trở thành ma nô của nàng, cam tâm tình nguyện tan xương nát thịt, cho dù vĩnh viễn không bước vào luân hồi, cũng muốn bảo hộ nàng chu đáo.

Một ý niệm điên cuồng nảy sinh trong óc hắn, nhanh chóng lớn mạnh, mặc cho Tiêu Thần kiệt lực ngăn chặn, thần chí dần dần bị nó chi phối.

- Đến đây với tỷ tỷ nào, đi, đi theo ta, tỷ tỷ sẽ mang ngươi đến nơi rất cao rất xa.

Thần bí nữ tử cả người khí chất đại biến, vừa rồi là mị hoặc nữ vương giờ đột nhiên biến thành tỷ tỷ nhà bên tính tình ôn nhu đáng yêu, trên người mang khí tức thuần phác tự nhiên.

Trong mắt Tiêu Thần tràn ngập vẻ mờ mịt, lực phản kháng yếu dần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.