Đào Yêu

Chương 6: Chương 6: Chương 2.2




Võ hiệp thần bí Thượng Quan Kỳ Hoa, tại đại hội trừ ma bắt đầu có thanh danh.

Từ đó, tên của hắn trở thành bốn chữ Ma giáo sợ nhất.

Chỉ là mọi người không biết, sau trừ ma hội, hắn bị “thị nữ” sỉ mắng một trận: “Hừ! Nhìn ngươi xem! Đại hiệp cái gì! Có loại đại hiệp nào vừa mới lên đài thì run như vậy không? Ngươi sợ cái gì chứ?!”

“A Chước”. Khi đó hắn chỉ nhìn nàng, không biết nên nói gì, “Ta rất cao hứng”. Hắn ôm lấy A Chước, tựa đầu bên gáy nàng, “A Chước, A Chước”. Cứ thế gọi liên tục.

A Chước thở dài một tiếng: “Ngươi hiện giờ chỉ giống con chó muốn được vuốt ve”. Nói rồi cũng ôm lấy hắn, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai.

Thượng Quan Kỳ Hoa vẫn còn nhớ, ngày đó, đôi tay mềm mại vỗ về làm cho hắn say mê.

Hôm nay, hai năm sau, hắn lại lần nữa đứng trước võ đài, không mang trong lòng thù hận, không bị mọi người chú ý mà run sợ, chỉ có ánh nắng cùng gió lạnh giữa đông quất vào mặt hắn.

“A Chước”. Hắn đứng giữa võ đài trống không thầm gọi tên nàng. Trong trí nhớ, sau khi hắn thành danh, A Chước cũng ít khi ở cạnh hắn. Hắn vội vàng báo thù, vội vàng tiễu trừ Ma giáo, mỗi khi quay đầu lại đều có bóng dáng hồng nhạt đứng ở phía sau, yên lặng mà nhìn hắn, cười tươi rạng rỡ.

Dần dần, hắn cho rằng nàng ở cạnh hắn là điều đương nhiên.

Cho dù thế nào, A Chước vẫn đứng đó.

Hiện giờ nhớ lại, Thượng Quan Kỳ Hoa mới giật mình, hắn đối với A Chước, thì ra vô tâm như vậy.

Tâm can hắn rối loạn, giống như một thứ cỏ dại mọc tràn lan, nhưng không thể quét sạch.

Hắn chưa từng tặng nàng cái gì, ngay cả trâm cài tóc cũng chưa từng, cũng chưa bao giờ lưu lại dấu ấn gì bên người nàng. Nếu là rời đi như vậy, có lẽ nàng rất nhanh sẽ quên hắn.

Thượng Quan Kỳ Hoa nắm chặt Lăng Tiêu kiếm, đôi mày nhíu chặt, một nửa là đau đớn, nửa khác là hối hận.

Hắn vốn ngốc nghếch, đơn giản lại chậm chạp, bị quên đi cũng đáng. A Chước thông minh như vậy, từ lâu đã vẽ xung quanh hắn một vòng tròn, đem sinh mệnh hắn giam cầm trong đó, khắp nơi lưu lại vết tích, từ nhỏ như thanh Lăng Tiêu kiếm, đến lớn như giúp hắn báo thù, thậm chí ngay cả suy nghĩ của hắn, tất cả đều là giọng nói của nàng.

Thấu cốt tương tư, tương tư thấu cốt. Hắn nghĩ, đau lòng như vậy, đều là đáng đời.

Năm Nguyên Vũ thứ 9. Nơi nơi đều là sum họp đón năm mới.

Thành Lạc Dương vừa trải qua một trận mưa tuyết, cả dãy phố dài phủ một màu trắng như lụa. Nam tử đội mũ mang một thanh kiếm bước ở đầu đường vắng vẻ. Trong một ngày đoàn viên vui vẻ thế này, một mình bước đi khiến người ta không khỏi tò mò về hắn.

“Nguy rồi nguy rồi!”. Một người áo xanh chạy tới, trong lúc rối loạn va phải Thượng Quan Kỳ Hoa, đồ vật ôm trong tay rơi cả xuống đất. “Ai ya, ai ya, làm thế nào đây! Làm thế nào đây!”. Người kia cuống quít cúi xuống nhặt nhạnh đồ đạc rơi vãi khắp nơi.

Hắn cũng khom người giúp đỡ, nếu hắn vừa rồi không thất thần, đương nhiên sẽ không bị xô đẩy dễ dàng như vậy. Vừa lúc cúi xuống, hắn đột nhiên sững người, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người nam tử đang nhặt nhạnh.

Hương hoa đào, vào thời điểm này ở Lạc Dương, làm sao có được hoa đào …

Người áo xanh vừa nhặt xong đồ đạc trong tay, cũng không để ý tới Thượng Quan ở bên cạnh, vội vàng chạy đi mất hút.

Hắn không để lỡ một giây, lập tức đuổi theo người nọ.

Người đó không biết mình đang bị theo dõi, chạy qua vài con hẻm nhỏ, đi vào một căn nhà nhỏ bình thường.

Thượng Quan do dự một chút, cuối cùng lẳng lặng lẻn vào nhà, chọc một lỗ nhỏ trên cửa sổ, hắn nhìn vào bên trong, nhưng không thấy ai. Hắn trong lòng kinh ngạc, chần chừ vài giây rồi đẩy cửa đi vào.

Căn phòng trống rỗng, không có người ở, hắn đi vào phòng trong, phút chốc ngẩn người, trên mặt giường một tấm ván gỗ rất lớn đã bị mở, bên trong là cầu thang sâu hun hút, không biết thông tới đâu.

Hắn bỗng dưng cảm thấy hi vọng, tự giác cẩn trọng, từng bước một, theo cầu thang đi xuống phía dưới.

Lối đi bên dưới rất dài, lại rất giống địa cung Trần quốc. Hắn mỗi bước đi về phía trước, nỗi mong chờ lại càng lúc càng mạnh, đi tới tận cùng lối đi, cảnh tượng trống trải trước mắt khiến tim hắn phút chốc đập loạn, chiếc giường hàn ngọc lúc trước hiện giờ phủ một lớp đất mỏng, một cành hoa đào mảnh khảnh, yếu ớt cắm ở trong đất.

“A … A Chước”. Mặc dù cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng hắn không kìm được mà gọi tên nàng.

“Ai nha”. Nam tử vừa nãy bận rộn bên giường hàn ngọc giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Thượng Quan Kỳ Hoa, hắn tựa hồ kinh hãi, “Ngươi cũng vào được?”

Thượng Quan đưa mắt nhìn quanh mật thất, không có người hắn muốn tìm, lúc này mới nhìn đến người nọ. Hắn cười cười với Thượng Quan, “Hạnh ngộ a hạnh ngộ, A Chước cũng có kể về ta với ngươi, ta là thái tử Trần quốc”.

Thượng Quan Kỳ Hoa hỏi lại. “Người con nói lắp của thổ hào kia?”

Điệu cười trên mặt thái tử Trần quốc phút chốc cứng đờ, hắn cúi đầu chửi rủa một hai câu, đến lúc ngẩng lên vẫn tươi cười như cũ. “Sau khi làm xác sống ta không còn nói lắp nữa. Nhưng chẳng qua chỉ là nói một từ hai lần mà thôi”.

“A Chước đâu?”. Thượng Quan không thèm để ý đến hắn.

Thái tử buông tay nói: “Vừa mới đánh ta một trận, sau nói muốn đi tìm ngươi, giờ chạy mất rồi”.

Thượng Quan giật mình, không hiểu rõ lời hắn nói.

Thái tử gãi đầu, “Dù sao cũng là ta sai lầm, hồi đó nghe nói giáo chủ Ma giáo bị chém, ta liền tò mò chạy đến xem sao, đến nơi vừa lúc thấy yêu thụ hoa đào nghìn năm trước, ta thấy nàng không có nội đan, lại có vẻ sắp chết đến nơi, liền hảo tâm đem nàng trở về trồng ở trong nhà. Thật là khổ cực, vì nàng, ta còn tự mình đi lấy chân thân của nàng, lại còn đem cả giường hàn ngọc đi nữa. Mất bao nhiêu công mới hồi phục được cho nàng, vậy mà lại bị mắng một trận, nhờ thế ta mới biết chuyện của hai người. Nhưng mấy ngày nay nàng vừa rời được khỏi giường, liền làm loạn lên muốn đi tìm ngươi, ta không cho phép … nàng liền đánh ta một trận rồi bỏ chạy”.

Thượng Quan đã hiểu một ít, nhưng càng hoang mang hơn, “Nội đan là gì? Mà sao lại sắp chết?”

“Ngươi còn không biết sao?”. Thái tử nhướn mi, “Theo lý thuyết ngươi đã phải chết một lần rồi”. Hắn chỉ chỉ vào ngực Thượng Quan, “Tim của ngươi bị Ô Nha yêu đâm thủng một lỗ, là A Chước dùng nội đan tu luyện ngàn năm của nàng giúp ngươi hồi sinh, nhờ thế cứu được ngươi một lần”.

Thượng Quan chỉ nghe bên tai “choang” một tiếng, trong chốc lát ngây người.

“Thế nhưng yêu quái không có nội đan tự nhiên không sống được bao lâu, nàng có thể cùng ngươi xuôi ngược hai năm quả thật bản lĩnh rất lớn. Nếu không gặp được ta …”. Thái tử bắt đầu khoe khoang trở lại.

Thế nhưng lời hắn nói không vào nổi tai Thượng Quan Kỳ Hoa.

Nội đan … thì ra vì vậy mà hắn có thể mạnh lên như vậy chỉ sau một đêm, cũng vì vậy mà A Chước đột nhiên muốn giúp hắn đi báo thù, bởi vì biết bản thân chẳng sống được bao lâu, cho nên, muốn khi còn sống nhìn thấy hắn hoàn thành tâm nguyện sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.