Đao Giả Bá Vương

Chương 8: Chương 8: Đệ tử kiếm thần




Sau hồi lâm trận cả hai đều mang trên mặt thỏa mãn say giấc nồng, đến tầm trưa Hoa Ngọc Khanh tỉnh đầu tiên, nàng cảm thấy trong người có một cỗ nội lực rất sung mãn chạy toàn kinh mạch, nàng có linh ứng rằng công lực bây giờ tăng lên rất nhiều, câu hỏi nàng đặt ra có phải là do vữa nãy làm “chuyện đó” với Dịch Phong không?

-Kỳ lạ, Tịch Liên Thần Công đã lên đến tầng 8, ta ngỡ rằng phải mất thêm 5 năm nữa chứ? Không nghĩ là làm chuyện ấy với tên kia là có thu hoạch bất ngờ.

Vừa đứng dậy bước đi, nàng bất giác cảm thấy hạ thể đau rát, cái tên khốn kia đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà. Hừ! Vừa nghĩ nàng vừa tức giận gầm gừ nhẹ. Nhưng có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không phát giác, vào giây phút này, trên mặt nàng tràn đầy yêu thương. Dịch Phong phát giác mỹ nhân trong tay đã tỉnh dậy, hắn khẽ cười nhìn ngọc thể đang lõa lồ trước mặt, ánh mắt như sói muốn vồ lấy mà chiến tiếp nhưng Hoa Ngọc Khanh không để hắn toại nguyện.

Dịch Phong tiếc rẻ nhưng nhân cơ hội giúp Hoa Ngọc Khanh mặc y phục không tránh được va chạm thân thể khiến hắn lửa dục bừng thịnh nhưng nghĩ đến nàng vừa phá thân nên đành ép xuống chờ dịp khác.

-Dịch lang.

-Sao vậy?

-Sự thanh bạch của ta đều trao cho chàng hết rồi, sau này chàng muốn đối đãi với ta như thế nào đây?

Tuy rằng Dịch Phong còn nhỏ hơn Hoa Ngọc Khanh 2 tuổi nhưng mấy chuyện về nữ nhân, hắn cũng gọi là có tý kiến thức, vấn đề Hoa Ngọc Khanh nói ra cũng là lẽ bình thường đối với một thiếu nữ trao thân cho kẻ mới gặp chưa đến một ngày.

Đương nhiên hắn cũng hiểu ngụ ý câu này, ý Hoa Ngọc Khanh muốn nói rõ ràng là “Cùng ngươi sống cùng nhau đến hết cuộc đời“.

Dịch Phong nắm lấy đôi tay ngọc trắng nõn mềm mại, khuôn mặt nghiêm túc tràn đầy khí vị một nam nhân chân chính trịnh trọng nói.

-Ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt chiếu cố nàng trọn cả kiếp này kiếp sau.

Hắn vui sướng và cao hứng dĩ nhiên không thể là giả được, nàng vừa là một giai nhân vừa là một người vợ trời ban, nguyện cùng ngươi cộng tử nhất sinh, thật sự khiến cho Dịch Phong cảm thấy đây là mình đang mơ chứ không phải sự thực.

Nhưng cũng phải nói nếu như Dịch Phong phủi bỏ trách nhiệm thì đừng mong rằng sẽ thoát khỏi tay nàng, dù cho ngươi có trốn tận chân trời vẫn sẽ tìm được, lúc đấy ngươi nên kiếm một cái dây thừng và một cái cây nào đó mà treo cổ, chết nhưng còn sướng hơn là bị nàng bắt được lúc đó muốn sống không được mà chết cũng chả xong.

-Hừ, ai thèm ngươi chiếu cố.

Vừa nói, nàng ngúng ngẩy bỏ đi trước bẽn lẽn tránh mặt Dịch Phong, không cho hắn thấy được nàng đang vui sướng thế nào, nàng hiển lộ một phong tư kiều mị một mỹ nhân thiên hạ.

Hai người sóng sánh nắm tay nhau đi chậm trên đường trước những ánh mắt đầy hâm mộ lẫn ghen tị.

Đến một tửu quán, Dịch Phong cùng Hoa Ngọc Khanh tìm được chỗ ngồi ở trong góc đại sảnh, gọi đồ ăn.

Lúc này, từ bên ngoài kéo vào bảy tám hán tử giang hồ mang theo binh khí, dẫn đầu là một thanh niên trong bộ dạng công tử phú gia, sắc mặt lợt lạt, nhãn thần tán loạn, mới nhìn qua đã biết là người tửu sắc quá độ. Đi bên cạnh hắn còn có một thanh niên vận bạch y, tuổi độ hai mươi, áo quần hoa mỹ, nghi biểu bất phàm, vai mang trường kiếm.

Người có bộ dạng phú gia công tử vừa tiến vào đã quát lớn

-Chủ quán, mau chuẩn bị cho bổn công tử một bàn thật đẹp và mang đồ ăn ngon nhất lên, ngoài ra lấy ra hai vò “Bách Tửu Cầm“.

Rồi quay sang thanh niên đứng cạnh bên nói

-Đại huynh, xin mời qua bên này.

Chưởng quầy nhận ra thiếu chủ của Huyền Ưng Kiếm - Vũ Phi, bèn nhanh chóng chạy ra với vẻ mặt cười khổ nói

-Vũ công tử đừng trách, xin chờ một chút, tạm thời không có chỗ nào trống.

Vũ Phi trợn mắt túm lấy cổ áo chủ quán xách lên gằn giọng đầy sát khí

-Ngươi nói ta phải đợi sao?

Chưởng quầy không thể nào chịu nổi, liền luôn mồm cầu cứu mọi người xung quanh nhưng mà ở đây phần lớn là người thường nên không dám phản ứng lại.

Vũ Phi hừ lạnh một tiếng, vung tay ném chưởng quầy xuống đất, rồi quay sang bạch y thanh niên

-Xin huynh chờ một chút, đệ tìm bàn

Thần thái của thanh niên vận bạch y rất cao ngạo, khẽ nhíu mày, rồi gật gật đầu, có vẻ như y làm động tác như vậy là để biểu thị sự nể mặt đối với Vũ Phi.

Vũ Phi đánh mắt nhìn các thực khách đang ồn ào, toàn bộ họ đều hoảng hốt cúi đầu, chuyên tâm ăn uống, ai cũng sợ bị hắn đ-ng đến. Xem ra cái danh thiếu chủ Huyền Ưng Kiếm đã sớm lan truyền xa.

Bất chợt Vũ Phi sững người, mặt nhìn về phía Hoa Ngọc Khanh, chăm chăm nhìn sắc đẹp lạnh lùng đầy kiêu ngạo. Vội phục hồi thần trí, chỉnh chu lại quần áo, hắn giả vờ như vô tình đến bàn Hoa Ngọc Khanh rồi chỉ vào Dịch Phong.

-Bàn này ta muốn ngồi, tên kia nhường chỗ của ngươi cho ta, tiền rượu, đồ ăn ta trả hết.

Dịch Phong thở dài, một thằng ngốc tự nhiên muốn chết sao, không biết người đang ngồi trước ngươi là ai à, là Băng Lãnh Ma Nữ đó cha nội, giết người không ghê tay. Ai ngờ Dịch Phong chỉ cười lắc đầu, hắn cũng chả muốn gây sự, nhẹ nhàng nói.

-Bàn này ta và nương tử ngồi rồi, phiền công tử kiếm chỗ khác.

Bị từ chối, đặc biệt là lúc này lại có mỹ nữ ở gần bên, khiến con tim chùng xuống của Vũ Phi lúc nãy đập nhanh, khuôn mặt đỏ dần.

“Xoẹt!”, một âm thanh cất lên, trường kiếm dài ba xích được rút ra. Hắn tức giận quát lớn

-Ta chính là Huyền Ưng Kiếm thiếu chủ Vũ Phi, mau đứng lên, nếu không thì đừng trách.

-Ai nha, con bà ngươi đó, đi nhanh mau, không thấy cái người kia đang nóng giận rồi sao.

Dịch Phong thầm kêu khổ, mắt nhìn sang Hoa Ngọc Khanh đang bắt đầu lưu chuyển nội công, hắn cảm nhận được hàn băng đang chuẩn bị đánh ra, chỉ cần Vũ Phi nói câu nữa là ĐÁNH.

Thấy Dịch Phong không nói gì, Vũ Phi không kìm được, gầm lên một tiếng, trường kiếm chém tới. Kiếm pháp của hắn có vài phần khí thế, dưới sự thịnh nộ, một chiêu đã vận đủ mười thành công lực, kiếm quang chụp lấy Dịch Phong, chỉ cách cổ họng có gang tay mà thôi.

Vũ Phi đắc ý mỉm cười, nhất định là ngươi tiêu rồi. Nhưng chỉ có điều trường kiếm đó vô pháp tiến lên thêm nữa, Hoa Ngọc Khanh đã giương hai ngón tay ra, không biết đã kẹp chặt thân kiếm từ lúc nào.

Hàn băng từ ngọc thủ chậm rãi bao lấy trường kiếm rồi “Tách” khiến trường kiếm bị nát thành tám mảnh, toàn bộ lực phản chấn của quyền đầu nhập vào thể nội của Vũ Phi, lập tức khiến hắn phun ra một ngụm huyết nhục, vội thối lui ra sau.

Một chiêu đó của Hoa Ngọc Khanh chỉ là tùy tiện ra đòn, hiển nhiên không phải là toàn lực.

Biểu huynh Vũ Phi đứng gần cửa quán thấy biểu đệ mình bị nạn bèn nhanh chóng phóng đến đỡ lấy hắn, thủ pháp đánh vào huyệt đạo để cầm máu.

Bạch y thiếu niên thấy Vũ Phi không bị nguy hiểm lắm bèn đưa sang thủ hạ rồi hướng về Hoa Ngọc Khanh, hắn cũng chấn động trước vẻ đẹp của nàng và hắn cũng nhận ra nàng là ai.

-Biểu đệ ta có lỗ mãng nhưng hà tất gì Hoa cô nương lại mạnh tay như vậy.

Hoa Ngọc Khanh nhíu mày đáp lại.

-Đông Kinh công tử, biểu đệ của ngươi xuất kiếm là muốn giết phu quân ta, ngươi thử nghĩ xem ta có nên giết hắn không?

-Phu quân?

Đông Kinh ngạc nhiên nhìn Dịch Phong, thầm nghĩ cái tên này làm cách nào mà khiến Hoa Ngọc Khanh chấp nhận làm phu thê, phải biết những đệ tử từ Bắc Thần Cung rất rất là khó gần chứ đừng nói là đến nói chuyện nhưng dẹp cái chuyện này sang một bên.

Đông Kinh bất ngờ tuốt kiếm chĩa thẳng vào Dịch Phong nói.

-Hoa cô nương đã đánh trọng thương biểu đệ ta, thật mất mặt nếu bỏ qua. Bây giờ ta sẽ trả lại nhưng gì Hoa cô nương vừa làm.

-Ngươi đừng có ỷ là đồ đệ Kiếm Thần mà muốn nói gì thì nói. Ta không ngờ sư phụ ngươi lại thu một tên đồ đệ không biết phải trái.

-Đừng có mà đánh giá sư phụ ta.

Đông Kinh quát lớn thôi động chân khí trong người, sát khí như ánh mặt trời xuyên mặt băng, từng luồng từng luồng khí công cuồn cuộn tỏa ra chém tới.

Hoa Ngọc Khanh phát động hộ thể chân khí, hai cỗ chân khí cùng chạm tại một chỗ, chén bát dưới hai người vỡ thành nhiều mảnh văng đi khắp nơi.

Dịch Phong điên đầu cái đéo gì từ sáng tới giờ đây là lần thứ hai có người muốn đánh hắn, một tay liền túm cánh tay Hoa Ngọc Khanh kéo nàng ra sau, tay còn lại hóa chưởng kình áp bức Đông Kinh phải thối lui ra sau.

-Nàng đừng dùng quá nhiều nội công, nội thương còn chưa khỏi đâu.

Dịch Phong nhẹ nhành vuốt mái tóc nàng ân cần nói rồi quay sang Đông Kinh.

-Ngươi muốn đánh ta. Được thôi, vậy hãy cho ta xem đệ tử Kiếm Thần như thế nào. Ra ngoài cho tiện chứ.

Đông Kinh lại kinh ngạc, hắn ngỡ rằng Dịch Phong chỉ là một tên tiểu tử vô danh vì Hoa Ngọc Khanh toàn đứng mặt ra, ài dè là một kẻ có võ công nhưng Đông Kinh có thể nhận định rằng Dịch Phong là cao thủ, cái chương kình vừa rồi là một minh chứng.

Bên ngoài tửu quán.

Trường kiếm trong tay nắm tay bao phủ một lớp nội kình lam sặc sỡ, Đông Kinh chuyển động phi người phía trước, hắn muốn tấn công đầu tiên để thăm dò.

Đông Kinh khẽ điểm ngón chân, thân thể hơi nghiêng, tay phải vỗ xuống mặt đất cả người đã xuất hiện sau lưng Dịch Phong. Kiếm quang đáng ra chín lưỡi kiếm chia ra tấn công chín chỗ yếu hại sau lưng.

Dịch Phong cười nhạt, thân thủ phát kình khí chói tai như tiếng biển gầm đầy phẫn nộ, song thủ như bóng quang uốn lượn liên tiếp chớp động nhanh chóng đỡ lấy kiếm khí mà Đông Kinh phát ra.

Cùng lúc đó thân thể Dịch Phong vọt tới trước vài thước, vung tay đánh ra một đao thần diệu tuyệt luân. Chỉ thấy một đạo quang mang đỏ rực thoáng hiện đón nhận kiếm chiêu sắc bén của Đông Kinh.

Một tiếng động lớn vang lên, bóng người vừa hợp lại rồi phân ra, thoắt ẩn thoắt hiện, một đao từ trên chém xuống tốc độ cực nhanh, một lần đỡ là một lần tay hắn phải tê dại đi, lực đạo Dịch Phong đánh quá mạnh tưởng như tay Đông Kinh đã rời khỏi thân thể rồi.

Đông Kinh kinh hãi nhưng thân là đệ tử Kiếm Thần há có thế sợ hãi, hắn hét lên một tiếng, một đạo thanh quang bắn ra, một cỗ khí lưu cường đại trong nháy mắt lan ra bốn phía. Mọi người đang vây xem đều bị chấn động ngã xuống mặt đất, đều kêu lên đau đớn.

Nhãn thần Đông Kinh đầy ngoan cường, công lực toàn thân trong nháy mắt tăng lên gấp ba lần. Rất nhanh song phương hai bên giao thủ không dưới trăm chiêu, kiếm quang đao khí lần lượt được tung ra tạo một vòng tròn kình khí lớn.

Dịch Phong thầm khen ngợi Đông Kinh

-Công lực thật thâm hậu.

Dứt lời, Dịch Phong biến thành nhiều nhân ảnh xuất hiện xung quanh. Chỉ thấy chín đạo quang mang rực đỏ rồi bay thẳng lên phía trên đầu Đông Kinh, rồi hội tụ thành một quang trụ đỏ rực và bắn thẳng vào đầu Đông Kinh.

Kiếm quang của Đông Kinh như lớp quang tinh huy động kiếm pháp “Đông Thủy Quyết” thật nhanh. Một tầng chân khí màu lam hình thành vô số khí thuẫn ở trên đỉnh đầu. Đến cuối cùng, hai mắt hắn lóe thần quang, hai tay cầm kiếm đánh ra một chiêu kiếm Phá thiên. Một đạo quang trụ cực kỳ mạnh mẽ từ trên thân quái kiếm bắn thẳng về phía chân trời, đón nhận đạo quang trụ công kích của Dịch Phong.

Tiếng nổ kinh thiên đinh tai nhức óc vang lên khiến tất cả mọi người đinh tai nhức óc. Chân khí cực mạnh hoàn toàn không bị khống chế hình thành một cơn gió lốc thổi bay mọi thứ xung quanh.

Mù mịt qua đi, chỉ còn lại hai thân ảnh, Dịch Phong vẫn đứng vừng ngạo nghễ, còn Đông Kinh càng không ngừng run rẩy, thân thể bỗng nhiên bị đánh xuống một hố to dưới mặt đất. Đệ tử Kiếm Thần......Bại trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.