Đạo Chu

Chương 494: Chương 494: Vào thành Thiên Đấu




Xuyên qua những đám mây, con chim lửa đem ngọn lửa thu liễm hoàn toàn. Vũ Vô Cực đã dạy cho nó làm thế nào để có thể thu liễm lại ngọn lửa của mình. Vì vậy bay trên bầu trời cao, nó chỉ như một điểm nho nhỏ. Đặc biệt mặt trời đã lặn, mọi người chỉ thấy một điểm nhỏ bay trên bầu trời. Họ không chú ý được thứ này là cái gì hẳn là một con chim nào đó. Ngày nào trên bầu trời đế quốc chẳng có chim bay qua lại, họ cũng chẳng lạ lùng gì cả.

Trên lưng con chim, Độc Cô Bác còn liên tục lầu bàu về cái gì những dược liệu quý giá của hắn. Vũ Vô Cực làm như không thấy nhắm mắt làm ngơ. Điều này khiến cho lão độc vật giận tím mắt lại. Song lão không có dám làm gì khác thường. Dù sao quen lâu như vậy, lão độc vật đã biết thủ đoạn Vũ Vô Cực vô cùng cao minh và quỷ dị. Trở mặt với Vũ Vô Cực không phải là một điều khôn ngoan.

Đoàn người dừng ở trên bầu trời cách đó một khoảng cách. Vũ Vô Cực trực tiếp lấy ra một cây thảo nhỏ đặt vào miệng con chim ưng đang vỗ cánh bay trên bầu trời. Nó nhìn về phía đám người đang lơ lửng trên bầu trời cùng với nó. Ánh mắt nó mang theo không muốn xa rời.

Đầu con chim ưng tựa vào cọ sát lên người Vũ Vô Cực. Song Vũ Vô Cực chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu của nó: “Rời đi đi, mày chưa thích hợp sống ở thế giới loài người. Trở về rừng rậm đi, nơi đó mới là nhà của mày!” Con chim ưng lập tức vỗ nhẹ cánh sau đó rời đi. Khi rời đi được một đoạn nó quay đầu nhìn về phía đám người sau đó mới lưu luyến vỗ cánh rời đi.

Độc Cô Bác cũng kinh ngạc nhìn về phía đám người này. Cả đám người không phải hồn thánh lại có thể lăng không phi hành. Đúng là một điều kỳ lạ. Vũ Vô Cực mỉm cười gật đầu nói: “Chúng ta xuống thôi!” Mọi người theo đó từ trên không trung từ từ rơi xuống mặt đất.

“Ông nội, ông nội...” Bàn tay bé gái bắt lấy áo quần của lão già liên tục kéo kéo: “Ông nội... cháu muốn nuôi con chim lửa, cháu muốn nuôi một con chim lửa...”

“Ài...” Lão già Độc Cô Bác thở ra một hơi dài. Sau đó lão nhìn về phía Vũ Vô Cực song Vũ Vô Cực lại chẳng thèm để ý đến lão chút nào. Hắn lúc này đang đem hai người Nguyệt Thần và Đông Quân ôm vào trong ngực. Hai người lúc này chân khí cạn kiệt nên việc phi hành có chút khó.

Hiểu Mộng nhìn cảnh này cảm giác được trái tim mình có chút không thoải mái. Đại Tư Mệnh thì hơi lung lay thân mình. Hạ thể mình vẫn truyền đến đau đớn làm cho Đại Tư Mệnh nhăn lại mặt mày. Đến cuối cùng thì đám người cũng an toàn đáp xuống một mảnh đất ít người ở ngoài thành Thiên Đấu. Tiếp theo họ bắt lấy một chiếc xe ngựa ngồi nó đi vào trong thành.

Xe ngựa ở nơi nào? Trên đường vẫn có khá nhiều xe ngựa đi lại và họ cũng phi thường hy vọng đồng ý nhượng cho một phong hào đấu la dùng xe ngựa tiến vào trong thành. Vũ Vô Cực thấy cảnh này nhiều nên cũng chẳng thèm để ý. Đám nữ nhân của hắn cũng vậy. Đặc biệt nhìn thấy đám người kia cung kính để cúi chào đối với Độc Cô Bác đủ biết địa vị Độc Cô Bác ở thành Thiên Đấu này.

Toà thành Thiên Đấu rộng hơn so với toà thành thị trước đây của đám người không biết bao nhiêu lần. Thực sự quá rộng so với những thành thị ở thế giới trước. Những người này có cách xây dựng các toà nhà phong cách gần giống như La Mã và người phương Tây cổ đại. Quần áo họ cũng ăn mặc theo một phong cách riêng biệt. Nó có vài phần giống như lai giữa phương Tây và phương Đông ở thế giới trước của đám người Vũ Vô Cực.

Nhìn đèn hai bên được thắp lên, đoàn người đi lại nhộn nhịp, Hồng Liên liên tục thò đầu ra ngoài ngắm nhìn khắp nơi. Mấy người như Tiểu Hồ Ly, Minh Châu ngay cả yên tĩnh như Nguyệt Thần cũng không khỏi mở ra rèm cửa nhìn về phía xung quanh. Họ đối với thế giới loài người ở nơi này thực sự tò mò.

Lập tức không ít thanh thiếu niên vì thế mà xôn xao. Khi mà những nữ nhân ngó mặt ra, các nàng người nào đều cũng là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành. Ở tại đại lục Đấu La này e rằng cũng xếp vào số một số hai. Tuyệt đối so với những nữ nhân xinh đẹp nhất của đại lục Đấu La này kém chút nào. Cho dù kém, Vũ Vô Cực cũng tin tưởng chỉ kém về khí chất.

Diễm Linh Cơ, Minh Châu và Tiểu Y, sắc đẹp của các nàng quả thực tuyệt vô cận hữu. Muốn tìm cả đại lục Đấu La này có người có thể cùng sắc đẹp sánh ngang với các nàng quả thực vô cùng khó khăn. E rằng mấy tỷ dân đại lục Đấu La mới ra một hai người có thể sánh được với các nàng.

Vài chiếc xe ngựa đều là mỹ nữ thi nhau đua sắc sao có thể không chọc cho người mơ ước. Vài người thanh thiếu niên tiến muốn đem xe chặn lại thì trực tiếp bị Vũ Vô cực không có nhiều lời trực tiếp giết. Giết đến mức chọc ra hồn sư và thành vệ quân. Độc Cô Bác không thể không ra mặt.

“Thằng nhóc này...” Độc Cô Bác cả tràn đầy mồ hôi, hắn nhìn về phía Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Ngươi vừa vào thành đã mang cho ta nhiều rắc rối như vậy? Ngươi...”

“Không phải ta...” Vũ Vô Cực vừa giất người xong lại to ra không có việc gì. Hai vai hắn nhún nhún cười nhẹ nói: “Nếu như đám người đó không tiến lên muốn cướp lấy nữ nhân của ta, ta sao có thể giết bọn họ.”

“Ngươi...” Độc Cô Bác bực bội phát ra một câu. Quả thực lỗi lầm do đám người đó tự làm tự chịu. Song còn không phải do những nữ nhân của Vũ Vô Cực quá xinh đẹp chọc đại hoạ sao. Vẻ mặt hắn không tốt mở miệng nói: “Ngươi có biết làm như vậy sẽ chọc phải rất nhiều phiền toái sao? Ở thành Thiên Đấu này, dù ta là phong hào đấu la cũng không phải muốn làm gì thì làm?”

“Hừ...” Vũ Vô Cực lạnh lẽo mở miệng nói: “Động vào nữ nhân của ta, chúng chán sống rồi! Kẻ nào động vào nữ nhân, cho dù hắn có là Thiên Đấu đại đế ta cũng giết. Lão độc vật, ngươi tin sao?”

“Ngươi...” Mặt Độc Cô Bác cứng lại, con mắt Độc Cô Bác mở ra lớn hết cỡ nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Ngươi có biết mình đang nói gì sao? Ta biết người rất mạnh nhưng ngươi có biết cả Thiên Đấu đế quốc nước sâu như thế nào không? Phong Hào Đấu La dựa vào Thiên Đấu có người mạnh hơn ta quá nhiều!”

“Hừ...” Vũ Vô Cực nhếch miệng cười gằn nói: “Độc Cô Bác, ông tin hay không? Nếu như ta chế tạo ra được thứ có thể đến thế giới này? Ông cho rằng ta không chế tạo được thứ nào tốt hơn. Ví dụ một thứ có thể nổ tung cả thành Thiên Đấu không phải nổ tung vài toà thành như thế này. Nó còn có thể nổ chết cả Phong Hào Đấu La, ta nói có thể chế tạo thứ như thế, ông tin sao?”

“Này...” Độc Cô Bác lại một lần nữa trợn tròn mắt. Đến cuối cùng lão già chỉ có thể thở ra một hơi dài. Bàn tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Độc Cô Nhạn: “Lần này không biết lão phu đem ngươi tiến vào thành Thiên Đấu là đúng hay sai nữa? Hà...” Trong lòng lão ngẫm nghĩ: “Vẫn là báo cho hoàng thất một tiếng tránh cho chọc phải tên sát tinh này!”

Nghĩ đến Vũ Vô Cực đứng ở trên núi cao, một tiếng nổ oanh phát ra. Một cái mây nấm khổng lồ xuất hiện đem cả thành Thiên Đấu lan vào. Người chết vô số, không ai còn sống ở đó. Bất kể là đại đế vẫn là phong hào đấu la đều trôn vùi ở nơi đó. Người thanh niên đứng ở trên ngọn núi đang cười lớn một cách điên cuồng và khoái trá, lão già nghĩ đến đây thì cả người run lên.

Đoàn xe dừng lại trước một toà biệt thự rộng lớn theo phong cách phương tây. Chúng được tạo nên bởi những viên đá lớn xây dựng. Nơi này còn có cả bồn hoa và hồ nước. Thảm cỏ và cả con đường đá. Thực sự là một toà biệt thự to lớn sang trọng.

“Chúng ta vào đi thôi!” Lão già thở dài phất tay một cái đồng thời kéo tay của Độc Cô Nhạn vào bên trong. Không hiểu thế nào từ lúc vào xe lẫn lúc xuống xe, lão già như già thêm mấy tuổi. Đám nữ nhân cảm thấy đến là kỳ lạ.

Toà biệt thự to lớn này chính là hoàng thất Thiên Đấu ban tặng cho Độc Cô Bác. Bản thân Độc Cô Bác vốn là cung phụng của hoàng thất. Ở thế giới này, mỗi cấp bậc cang cao thì lực lượng của hồn sư càng mạnh. Đến cấp phong hào đấu la không phải dựa vào nhân số là có thể đánh chết. Chỉ có thể dựa vào phong hào đấu la đánh với phong hào đấu la.

Phong hào đấu la ở thế giới này chính là sức mạnh đỉnh. Thần không ra, phong hào đấu la là vô địch. Họ như vũ khí mạnh nhất mà đế quốc có thể sử dụng để uy hiếp các quốc gia khác. Gần như số lượng phong hào đấu la chính là quyết định cho thực lực một đế quốc.

Mấy người hầu gái đều ngạc nhiên khi Độc Cô Bác mang theo người trở lại. Tuy nhiên đám người đó không có hỏi nhiều chỉ cúi đầu nghe theo phân phó của Độc Cô Bác rời đi. Hồng Liên lớn tiếng nói: “Oa... ta phải đi tắm một cái mới được. Mấy ngày trong cái sơn cốc đó nghẹn chết ta rồi!”

Ở trong thâm sơn cùng cốc, dù có tắm nước nóng đi nữa nàng cũng không có thoải mái. Vì ở nơi đó chẳng tiện nghi chút nào. Nàng đã quen sống với những thiết bị tiên tiến nhất. Nhàm chán nàng có thể vào mạng xem phim, nhắn tin cho nhau, chơi trò chơi, đọc tiểu thuyết tình yêu... Mấy ngày nay nàng sắp nghẹn đến chết mất rồi.

Nhìn biểu hiện ngây thơ Hồng Liên, Vũ Vô Cực lắc lắc đầu. Phải biết được Hồng Liên cũng đâu còn nhỏ nữa. Ánh mắt hắn nhìn về phía mấy nữ nhân thấy đôi mắt mấy nàng cũng sáng lên khi nghe đến việc đi tắm. Xem ra trong mấy ngày nay theo Vũ Vô Cực cũng làm khổ các nàng. Sâu trong tâm Vũ Vô Cực mang theo chút áy náy với những nư nhân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.