Đạo Chu

Chương 582: Chương 582: Đi độ kiếp




Ngón tay chỏ Vũ Vô Cực chỉ cười khổ gãi gãi sống mũi. Tiểu Y thì chắp hai tay lắc lư thân mình chờ mong nhìn về phía Vũ Vô Cực. Bản thân Vũ Vô Cực cũng muốn nhưng hắn sợ mình không kìm được tiến hành quan hệ tình dục đối với hai người vợ này. Mà hắn thì nguyện ý đem lần đầu giao cho Thiên Thủ Cương Thủ. Đối với nàng, Vũ Vô Cực nợ nàng quá nhiều.

Thật ra thì hai người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y hoàn toàn không cần tắm rửa. Hồn cốt làn da, lông và tóc đều giúp nàng giải quyết việc này. Dù không tắm rửa thì Diễm Linh Cơ và Tiểu Y lúc nào cũng sạch sẽ và thơm tho. Không những thế cơ thể các nàng còn luôn toả ra một hươngthơm nhẹ nhẹ. Ngay cả việc đi ngoài hay bài tiết cũng chẳng cần thiết vì có ngoại phụ hồn cốt xử lý.

Trời về buổi chiều, ba người Vũ Vô Cực cùng nhau lên phi hành đạo khí rời khỏi học viện Sử Lai Khắc. Họ tiến về phía Tinh Đấu đại sâm lâm. Ở nơi đón là nơi thích hợp nhất cho việc độ kiếp. Chỉ có nơi đó mới sẽ không có người làm phiền Vũ Vô Cực khi hắn độ kiếp mà thôi.

Đứng ở cửa sổ, Ninh Vinh Vinh nhìn về phía ra bên ngoài. Mặt trời chiếu vào trong phòng của nàng. Đôi mắt Ninh Vinh Vinh biến thành mê mang. Nàng nhớ đến cuộc thi ngày hôm nay, khi cơ thể nàng hoàn thành một cái lưu ly tháp bị Vũ Vô Cực nắm trong tay. Cảm giác đó rất kỳ quái giống như có sự liên kết giữa nàng cùng với Vũ Vô Cực vậy.

Khuôn mặt đẹp trai, tự tin cùng với đôi mắt màu đỏ, giọng nói khàn khàn ngạo nghễ ấy thực sâu ánh vào trong tâm trí Ninh Vinh Vinh. Đôi bàn tay quỷ thần trực tiếp che chắn bảo vệ nàng, thái độ tự tin khi đánh với một hồn thánh. Tất cả những thứ ấy hiện lên trong đầu Ninh Vinh Vinh, nàng không có cách nào xua tan đi hình ảnh ấy. Song khi nghĩ đến số lượng nữ nhân không là vợ chưa cưới của hắn, đầu Ninh Vinh Vinh liên tục lắc lắc, nàng tự giễu cười thảm một tiếng. Sau đó tất cả hoá thành một tiếng thở dài.

Một cô gái khác cũng mê mang giống như nàng. Đôi chân nàng vắt vẻo ở trên cây cao, đôi mắt nàng mê mang nhìn về phía ánh mặt trời đang lặn. Ngồi ở cánh cây đối diện là một người thanh niên cực kỳ tuấn tú. Hắn liên tục mở miệng cười đùa nói với nàng hy vọng nàng có thể để ý đến hắn. Tuy nhiên, khuôn mặt nàng vẫn mang theo mê mang nhìn về phía ánh mắt trời.

“Triều tà thật là đẹp!” Đái Mộc Bạch mỉm cưới ngước nhìn về phía ánh triều tà nói: “Em nói đúng không, Chúc Thanh!”

Dường như thiếu nữ không nghe thấy người thanh niên nói chuyện. Nàng chỉ nhớ đến ký ức trong tâm trí của mình. Vì vượt qua hắn cũng vì thoát khỏi số phận của mình, bản thân nàng đã một mình vào trong Tinh Đấu sâm lâm săn giết một con hồn thú hơn bảy trăm năm. Không nghĩ tới lúc đó nàng lại gặp phải hồn thú một nghìn năm.

Phanh! Hồn thú bị một người thiếu niên so với nàng không lớn tuổi bao nhiêu đập bay. Thân hình quỷ thần lơ lửng trong suốt sau lưng người thiếu niên. Hắn quay đầu nhìn về phía nàng và dùng giọng điệu châm chọc nàng: “Không sao chứ, mèo con!?”

Đó cũng là quen biết giữa hai người, lần đầu tiên mà nàng gặp được hắn. Ở ngày hôm đó, chính hắn cũng giúp nàng thành công săn giết một con hồn thú họ mèo hơn bảy trăm năm. Lúc đó nàng muốn hỏi tên hắn. Người thiếu niên quay người đi, bàn tay đưa lên, hai ngón tay kẹp lại: “Ta sao? Ta chính là Phong Lôi, một cơn gió nhẹ thổi qua, một tiếng sấm sét ngang giữa trời. Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, hành hiệp trượng nghĩa chính là đạo nghĩ của ta. Ta chính là Phong Lôi, đi thực dứt khoát, đi không lưu danh. Mọi nhà người người biết đến với cái tên Phong Lôi!” Hắn còn phổ thành một bài hát ngắn hát cho nàng nghe.

Đối với người thiếu niên đó, lúc đó ấn ký của hắn đã xuất hiện ở trong đầu nàng. Khi mà lần nữa gặp lại, ký ức lại gợn lên trong lòng thiếu nữ. Nàng từng nghĩ đến hắn đã quên đi nàng dù không quên nhưng cũng sẽ không nhận ra nàng. Nhưng khi nghe được hắn gọi tên mình với cái tên gọi mèo con, nàng biết hắn vẫn còn nhớ đến mình.

“Vinh Vinh...” Một giọng nói đánh đứt vẻ thất thần của Ninh Vinh Vinh: “Con làm sao thất thần nhìn mặt trời lặn thế này? Chẳng lẽ nhớ nhà rồi!”

Âm thanh quen thuộc dội vào tai Ninh Vinh Vinh làm cho người thiếu nữ quay ngoắt đầu lại. Thân hình lão già quen thuộc đập vào mắt nàng. Vẻ mặt Ninh Vinh Vinh theo đó vui mừng nói: “Ông Kiếm, sao ông lại ở đây? Làm sao ông biết con ở đây mà đến tìm con!”

“Đương nhiên ông biết con ở đây rồi!” Kiếm đấu la Trần Tâm nở nụ cười, hắn cười trêu chọc nói: “Chỉ cần hích hích cái mũi này một cái thôi là ông có thể biết con ở nơi nào rồi!”

“Ông Kiếm...” Ninh Vinh Vinh nhún nhảy thân mình nàng, vẻ mặt xấu hổ nói: “Ông lại trêu con rồi! Con trốn nhà đi, ông làm thế nào mà tìm được con? Còn nữa, ở nhà cha con cùng với ông Cốt như thế nào? Hai người có giận con hay không?”

“Con còn biết mình phạm lỗi sai hay sao?” Lão già thở ra một hơi dài. Hắn tiến về phía Ninh Vinh Vinh, vẻ mặt sủng nịnh đưa lên sờ đầu Ninh Vinh Vinh rồi nói: “Biết được con trốn đi khỏi nha, ta, cha con cùng với lão Cốt thật sự lo lắng. Cả tông môn cũng vì con mà loạn cả lên rồi!”

“Con...” Ninh Vinh Vinh nghe được vì mình mà tông môn náo loạn, thiếu nữ hổ thẹn cúi đầu. Hai má nàng cũng dần dần đỏ ửng như thoa phấn: “Con xin lỗi vì đã làm cha, ông Kiếm và ông Cốt lo lắng!”

“Hà... cũng may chúng ta tìm được con!” Lão già Kiếm đấu la cười gật đầu nói: “Không nghĩ tới con đến học viện Sử Lai Khắc này. Bất quá như vậy cũng tốt, sau này con cứ ở lại đây học tập. Ta cùng với lão Cốt có rảnh thì sẽ đến đây thăm con. Bản thân con cũng lớn rồi, cũng nên đi ra ngoài một chút. Ài... chúng ta cũng đã già rồi!”

“Không... không có, ông Kiếm đấu có già!” Ninh Vinh Vinh lập tức cười nhẹ nói: “Nếu đi cùng con, người ta nhất định sẽ nói ông là cha con mà không phải ông con.”

“Phì...” Lão già nghe được Ninh Vinh Vinh khen ngợi thì vui vẻ như nở hoa. Mặt mày hơn hở, lão mở miệng nói: “Bảo bối của ông, con thật biết làm ông vui. Đúng rồi, cha con có thứ này để ta đưa cho con. Đồng thời dặn dò con đem nó uống vào.”

“Thứ gì vậy!?” Ninh Vinh Vinh tò mò lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ ông Kiếm có thứ gì tốt cho con hay sao?”

“Một bảo vật vô cùng đáng giá. Nhiều năm trước, ẩn tật ta trị hết cũng nhờ vào thứ này!” Từ không gian trữ vật hắn lấy ra một chiếc bình nho nhỏ. Ngay lập tức bỉnh nhỏ phát ra quang mang lấp lánh. Nó khiến cho cả căn phòng tối tắm lập tức sáng lên như ban ngày. Đôi mắt Ninh Vinh Vinh cũng mở to nhìn về phía thứ này. lão già Kiếm đấu la cầm trong tay thứ này, nâng niu nó như bảo vật nói: “Thứ này e rằng tìm khắp đại lục cũng khó kiếm được cái thứ hai. Nó là Tam Quang Thần Thuỷ, chính nó đã giúp ông trị hết ẩn tật động thời còn khiến cha con đem thất bảo lưu ly tháp biến thành cửu bảo lưu ly tháp.”

“Ông Kiếm... ông nói...” Vẻ mặt Ninh Vinh Vinh biến thành kinh ngạc hỏi lại: “Thứ gọi Tam Quang Thần Thuỷ này có thể giúp thất bảo lưu ly tháp của con tiến hoá thành cửu bảo lưu ly tháp?”

“Ân...” Kiếm đấu la nhẹ nhàng gật đầu coi như xác nhận: “Cha con hiện giờ đã là cửu bảo lưu ly tháp. Võ hồn đã tiến hoá đồng thời cấp cũng đạt đến 80 cấp. Chỉ đợi con hấp thu Tam Quang Thần Thuỷ xong, ta sẽ trở về tông môn. Đến lúc đó cha con cùng lão Cốt sẽ ra ngoài tìm hồn hoàn thứ tám cho cha con.”

“Ông Kiêm...” Đột nhiên Ninh Vinh Vinh trực tiếp ôm trầm lấy lão già cười nói: “Ông thật tốt với con. Ông là người tốt với con nhất trên đời này!”

“Đương nhiên!” Lão già nhẹ nhàng vuốt râu khoái chỉ. Nhìn về phía Ninh Vinh Vinh cầm trong tay chiếc lọ vui vẻ như thế, lão già cũng cảm giác vui lòng. Song lão cũng không quên nhắc nhỏ, ngón tay chỉ thẳng về phía chiếc lọ nói: “Sử dụng Tam Quang Thần Thuỷ không những thúc đẩy võ hồn tiến hoá mà còn có thể thay đổi thể chất đem dơ bẩn trong cơ thể đẩy ra ngoài. Vì vậy trước khi sử dụng, con nên để một thùng nước tắm ở nơi này. Ta sẽ canh giữ ở bên con lúc con luyện hoá thứ này.”

“Cảm ơn ông, ông Kiếm!” Ninh Vinh Vinh nhún nhảy như một con sóc con: “Con đi mang nước lại đây ngay!” Lão già nhìn cảnh này chỉ vui vẻ vuốt râu khẽ cười.

Ở Tinh Đấu sâm lâm ở một nơi khác, trên bầu trời che kịt mây đen. Thiên uy phủ xuống khiến cho hồn thú tứ tán khắp nơi. Không ai dám xúc phạm thiên uy, bản năng báo cho chúng biết chúng cần phải tránh xa nơi này. Tại một mảnh đất trống, một người thiếu niên đẫm huyến đang giáo chiến với một đám thiếu niên khác. Điều quỷ dị là tất cả thiếu niên này có cùng một khuôn mặt giống nhau.

Bành! Một đám thiếu niên mặt vô biểu tình vây công một thiếu niên, trong đó một người bị đập tan. Thân thể hắn hoá thành từng đoạn chớp trắng bị người thiếu niên kia hấp thu vào trong cơ thể mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.