Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 4: Chương 4: Nữ chính




Không thể không nói, Thảo Mãng Anh Hùng cũng coi như có trí tưởng tượng phong phú.

Thế giới giả tưởng được miêu tả trong nguyên tác, giờ đây đã biến thành cảnh tượng chân thật, từng cái từng cái một hiện ra trước mắt Tạ Tri Vi.

Mây khói dưới chân mênh mông cuồn cuộn, núi đồi xanh ngắt nối tiếp liên miên. Liếc mắt vừa nhìn, mơ hồ có thể thấy được năm tòa thành với phong cách kiến trúc khác nhau.

Ở giữa chính là Đăng Thiên thành, trang nghiêm to lớn, do chưởng môn tự mình tọa trấn.

Nếu như Tạ Tri Vi nhớ không lầm, lúc này toàn bộ mấy vạn người của Đạo Tông đều tập hợp ở một nơi phía trước tòa thành này gọi là Nhất Bộ Nhai.

Nhất Bộ Nhai không phải là vách núi bình thường, nó vốn là một ngọn núi. Truyền thuyết kể rằng mấy trăm năm trước nó bị tổ sư khai sơn của Đạo Tông một kiếm san bằng, đỉnh chóp trở thành bình đài rộng mấy dặm vuông, phía dưới lại là vực sâu vạn trượng.

Đăng Thiên thành lấy Nhất Bộ Nhai làm trung gian cách ngọn núi lân cận tới mấy chục trượng, ở giữa không hề có cầu nối với nhau.

Chính là nói, người không có tu vi mười năm trở lên, không thể đi lên Đăng Thiên thành.

Nam chính Mục Hạc có thiên tư cực tốt, tuy rằng chưa bắt đầu tu luyện, dựa vào ánh mắt siêu phàm cũng thấy được tình hình của Đăng Thiên thành. Hắn cố ý mở to đôi mắt sáng lấp lánh, ngạc nhiên nói: “Chân nhân, nơi đó quá cao rồi, chúng ta có thể đi lên được sao?”

Tạ Tri Vi trêu đùa hắn: “Ngươi đoán xem.”

Nói xong hắn ở trong lòng tự nhấn like cho mình, nhìn đi, cái gì gọi là kỹ thuật diễn! Diễn viên hạng ba hủy nhân vật, diễn viên hạng hai diễn sắc mặt bên ngoài nhân vật, diễn viên hạng nhất đắp nặn nhân vật! Tạ Tri Vi chẳng qua là một nhân vật trên trang giấy, ta cho hắn thêm chút đặc tính hài hước, lập thể sinh động biết bao nhiêu!

Mục Hạc không có quay đầu nhìn, trong lòng lại là một trận cảm khái.

Tạ ân nhân quả thật không hề kiêu ngạo, so với hạng cặn bã Bạch Kiến Trứ và Bạch Dự lại mạnh hơn gấp trăm lần! Nhưng, khó bảo đảm hắn không phải là giả vờ, hiện giờ ngoại trừ mình, ai cũng không đáng tin!

“Đối với chân nhân mà nói khẳng định không tính là gì, là ta ít thấy việc lạ mà thôi.”

Mục Hạc chợt ngưng cười nói, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Đăng Thiên thành đang càng lúc càng gần, ngón tay giấu trong ống tay áo âm thầm siết chặt. Ngay khi hắn tập trung tinh thần, chuẩn bị cùng kẻ thù giáp mặt, thanh kiếm dưới chân đột nhiên trầm xuống, vậy mà bắt đầu rơi xuống dưới.

Hắn nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Chân nhân, đây là……”

Tạ Tri Vi không đáp, chỉ cong cong khóe môi, bộ dáng cao thâm khó đoán.

Mục Hạc ra sức khẽ gật đầu: “Chân nhân nhất định tự có đạo lý.”

Tạ Tri Vi tiếp tục bảo trì bộ dáng thần bí, trong lòng thì ai thán, quả thực có đạo lý, lão tử say kiếm, muốn nôn có được không……

Hai người đáp xuống bờ sông dưới chân núi, Mục Hạc ngoan ngoãn đứng đợi dưới tàng cây, Tạ Tri Vi ném cho hắn một cái bóng lưng rồi đứng đưa mặt về phía dòng nước chảy, lộ ra dáng vẻ thâm trầm.

Kỳ thật hắn đang nhẫn nhịn xúc động muốn nôn ra ngoài. Thế nhưng, thân thể Tạ Tri Vi vốn đã tích cốc từ lâu, cho dù hắn muốn nôn cũng nôn không ra, chỉ có thể ọe ra toàn là nước chua.

Lúc này vừa đứng, chính là thời gian hai nén hương.

Hai người khởi hành vốn đã muộn, Mục Hạc ngẩng đầu lên trời nhìn thoáng qua, mặt trời to lớn, treo giữa trời cao, ánh nắng chói chang bắn ra bốn phía.

Nếu còn ở lại, chỉ sợ không chỉ là đến muộn.

Mục Hạc đứng không nổi nữa, nhịn không được nhẹ nhàng gọi: “Chân nhân.”

Tạ Tri Vi không quay đầu lại, giọng ấm áp hỏi: “Ừm?”

“…… Chúng ta còn đi đại hội không?”

Tạ Tri Vi sừng sững bất động: “Đương nhiên phải đi, có điều thời cơ chưa tới.” Mẹ nó! Vẫn còn buồn nôn muốn chết muốn chết đây này! Đến trễ thì đến trễ thôi, còn hơn nôn mửa một đống trước mặt mọi người.

Mục Hạc đáp một tiếng, tiếp tục ngoan ngoãn đợi chờ, có điều mi tâm của hắn đã lộ vẻ sốt ruột.

Nếu như không tới đại hội kịp lúc, hắn sẽ không vào Đạo Tông được. Chẳng lẽ, lại giống như kiếp trước, bị Tạ Tri Vi gửi gắm cho Bạch Kiến Trứ? Như vậy chẳng khác nào hắn lại thành “Đi cửa sau” tiến vào Đan Đỉnh thành, ngày sau sẽ bị đám lâu la kia nhìn không thuận mắt, tìm mọi cách để gây phiền toái.

Chẳng qua…… Xưa không bằng nay, đối phó với đám người kia chỉ là lãng phí một chút thời gian mà thôi, không có việc gì phải sợ bọn họ.

Mục Hạc nhìn Tạ Tri Vi đang đứng trước bờ sông, đối phương mặc một bộ đạo bào tầm thường màu xanh đen, đó là trang phục mà mỗi tên đệ tử bình thường trong Đạo Tông đều có. Chỉ cần là người hơi có chút địa vị, đều sẽ thay đổi màu sắc đạo bào hoặc là hình dạng và cấu tạo, lấy đó để chứng tỏ rằng mình không giống người bình thường.

Lấy tu vi và địa vị của Tạ Tri Vi, vậy mà tự nguyện cam lòng điệu thấp, quả thật không dễ dàng.

Hơn nữa, không hổ là cao nhân đắc đạo, cho dù mặc vào đạo bào mộc mạc, vẫn toát ra một thân tiên khí mịt mù.

Mục Hạc không xác định nghĩ, nhân vật như vậy, chắc là sẽ không giống như đồ cặn bã Bạch Kiến Trứ kia.

Thế nhưng vì sao hắn lại đột ngột dừng lại ở chỗ này?

Mục Hạc tiếp tục thử dò xét nói: “Chắc là có chuyện quan trọng hơn so với đại hội, cho nên chân nhân mới có an bài khác.”

Tạ Tri Vi đành phải tiếp tục một bộ cao thâm khó đoán mà gật đầu.

Đợi ta hết say kiếm một chút có được không!

Sắp xong rồi ngươi gấp cái gì! Coi như hiện tại đi gặp cha con họ Bạch ngươi cũng không thể báo thù nha thiếu niên, lão đại chưởng môn Nhan Tri Phi sẽ cho ngươi ăn hành! Ngươi trước tiên cần phải bất cẩn rồi bị Bạch Dự làm hại hôn mê bất tỉnh, sau đó được nữ chính cứu giúp, thế này mới phù hợp chiến lược phát triển của truyện ngựa giống có biết chưa!

Đợi đã, chính là nói nữ chính số một Đạm Đài Mộng ngay lập tức cũng sẽ bái nhập vào Đạo Tông.

Chỉ lo “Say kiếm”, sao lại quên mất tiêu chuyện này.

Nguyên tác viết Đạm Đài Mộng bởi vì lạc đường, khoan thai tới muộn, nhưng nhờ nàng có tư chất không tệ, được phá cách thu nhận. Lúc ấy Mục Hạc sau khi trọng sinh bị Tạ Tri Vi gửi gắm cho Bạch Kiến Trứ, bởi vì đi trễ, từng nhìn thoáng qua Đạm Đài Mộng một lần. Về sau bởi vì trúng độc được nàng cứu giúp, từ đây nhớ mãi không quên.

Thảo Mãng Anh Hùng mấy lần miêu tả Đạm Đài Mộng đều mười phần dụng tâm, đưa bản chất ngoài lạnh trong nóng của nàng tầng tầng bày ra, bắt được một đống lớn trái tim của đám độc giả là trạch nam.

Ngay cả Tạ Tri Vi đối với kết cuộc của nàng và Mục Hạc cũng tiếc nuối không thôi.

Việc này không thể chậm trễ! Hắn nhất định phải để em gái Đạm Đài và Mục Hạc đi tới kết cuộc HE!

Bỗng nhiên, Mục Hạc chỉ vào bờ bên kia nói: “Chân nhân người xem, ở đó có người, hình như…… Là một cô nương.”

Tạ Tri Vi cũng thấy, hơn nữa cảm thấy có chút quen thuộc.

“Một thân áo trắng dù lây dính bùn, dáng người vẫn như cũ thướt tha, bước chân vững vàng mà kiên định. Đôi mắt không ngó nghiêng, thần thái tự nhiên mê người, quanh thân nàng tản ra khí tức thanh lãnh thoát tục. Đầu tóc nàng không bị bất luận cái gì trói buộc, tựa như mây trôi xõa tung trên bờ vai, mà gương mặt kia lại càng đẹp đến không giống người phàm.”

Phía trên là nguyên câu văn, miêu tả khi Đạm Đài Mộng bái nhập vào Đạo Tông.

Hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài của nữ tử phía đối diện.

Tạ Tri Vi ở trong lòng “Trời cái mà đất ơi”.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, không hổ là nam chính, dắt hắn đi theo, lão tử tùy tiện tìm một chỗ ngồi nôn ọe nước chua, cũng có thể ngẫu nhiên gặp được nữ chính?!

Tạ Tri Vi tức khắc cảm thấy hiện tại mình đang gánh vác sứ mệnh trọng đại, nếu như tất cả mọi thứ viết trong truyện đều được hắn thực hiện, không biết có bao nhiêu trạch nam vui mừng đây!

“Chính là nàng.”

Mục Hạc sửng sốt: “Chẳng lẽ, chân nhân đợi chính là cô nương này?”

Tạ Tri Vi gật đầu.

Thiếu niên ngươi tìm cho ta cái cớ này thật quá hợp lý rồi, không sử dụng ta thật có lỗi với ngươi!

Mục Hạc trước khi trọng sinh không có tham gia đại hội Đăng Thiên thành, bởi vậy không có ấn tượng gì đối với Đạm Đài Mộng, lúc này hắn lại nhìn, nữ tử xinh đẹp kia đã bước chân lên cầu, đang đi về phía bên này.

Hắn đang định hỏi lại, phát hiện Tạ Tri Vi cũng đang nhìn chằm chằm Đạm Đài Mộng, thần sắc kia vui mừng mà từ ái, khiến trong lòng hắn có chút quái quái.

—— đối với mình, Tạ chân nhân đều ôn hòa mà xa cách, đối với nữ tử này lại…… Đạo Tông nữ tu xinh đẹp không ít, Tạ chân nhân thanh tâm quả dục, vậy mà lại đi nhìn chằm chằm loại tư sắc này sao?

Tạ Tri Vi nói: “Tiểu hữu, ngươi thấy vị cô nương này thế nào?”

Hắn ngụ ý là: Thiếu niên, nếu như ngươi thích, bần đạo giúp ngươi tác hợp tác hợp.

Nhưng Mục Hạc lập tức cảnh giác lên: “Chân nhân nói đùa, ta tới Đạo Tông để tu hành, tất cả nhan sắc trên thế gian đều là hư ảo, cho nên không nhìn nữ tử.”

Tạ Tri Vi: “……”

Vì sao lại có bộ dáng cao tăng đắc đạo như vậy? Thiếu niên ngươi cầm sai kịch bản rồi nha! Đây là lời kịch ngươi nên nói sao! Chẳng lẽ ngươi không nên khí phách nói “Xinh đẹp, về sau chính là người của ta” sao???

Còn nữa, ngươi nghiêm túc nhìn ta như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta đối với nữ nhân của ngươi động tâm tư sao?

Không! Khả! Năng!

Truyện dài ngàn vạn chữ, ngoại trừ một phần năm cưa gái, hai phần năm thăng cấp đánh quái, còn lại tất cả đều là báo thù rửa hận a a a, ngươi có một trăm loại phương pháp khiến ta sống không bằng chết, ta làm sao dám đi chọc ngươi! Giúp ngươi còn không hết!

Tạ Tri Vi mười phần thản nhiên: “Ta muốn nói…… tư chất vị cô nương này rất cao.”

Thật sự rất cao luôn đó, sau này lúc song tu, tu vi của ngươi như bị tiêm máu gà tiến bộ vượt bậc có biết không!

Nhưng Mục Hạc hoàn toàn lý giải theo hướng khác. Hắn cố ý biểu hiện cực kỳ mất mát: “Thì ra là như vậy…… Loại phế vật như ta, so ra khẳng định kém nàng.”

Tạ Tri Vi nói: “Không, tư chất của ngươi so với nàng cao hơn nhiều, đợi một thời gian nữa, nhất định có thể độc bộ thiên hạ.”

Ánh mắt Mục Hạc sáng lên: “Là thật sao!”

Tạ Tri Vi cười nói: “Không lừa ngươi.” Thiếu niên ngươi là nam chính nha, vòng sáng trên đầu, bàn tay vàng trên tay, vô số em gái dưới háng, ngươi tự ti là không có đạo lý có biết không!

Mục Hạc lại một lần nữa bị chấn động. Trước khi trọng sinh, hắn vẫn luôn bị mọi người dẫm đạp dưới lòng bàn chân, Bạch Kiến Trứ nói hắn không phải kỳ tài tu luyện, tất cả mọi người âm thầm mắng hắn “Phế vật biết ăn mà không biết làm”.

Nhưng hôm nay, vị cao nhân tiên phong đạo cốt trước mắt này lại kết luận hắn có thể độc bộ thiên hạ.

Quan tâm mà ấm áp thế này, khiến hắn không thể không nhớ tới……mẹ hắn.

Tạ Tri Vi thấy Mục Hạc rất cảm động, vì thế rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục mỉm cười: “Ta chưa từng thu đồ đệ, nhưng ta sẽ thu nhận ngươi làm quan môn đệ tử, không biết ý của tiểu hữu như thế nào?”

“Thật sao!” Mục Hạc mở to hai mắt, nước mắt bắt đầu đảo quanh.

“Không hề lừa ngươi.” Tạ Tri Vi chỉ chỉ trên cầu, “Thu cả cô nương này nữa.”

Mục Hạc không chút che dấu mà lau lau nước mắt, đối với Đạm Đài Mộng ở trên cầu lộ ra nụ cười thân thiện thuần khiết, “Như vậy, ta sẽ đi dẫn nàng tới đây.”

Tạ Tri Vi vui mừng nói: “Đi thôi.”

Mắt nhìn Mục Hạc một đường chạy chậm lên cầu, hắn càng thêm vui mừng.

Nói thật, vi sư giúp ngươi đến tận đây, về sau ở chung như thế nào, phải trông cậy vào thằng nhóc nhà ngươi rồi.

Về sau đôi trẻ này sẽ ở dưới mí mắt của mình lén lút như vậy như vậy, “Sư huynh sư muội” gọi tới kêu đi, cái gì mắt đi mày lại kiếm, tình ý triền miên đao, toàn bộ đều không phải là mộng. Loại băng sơn mỹ nhân như Đạm Đài Mộng rất nhanh sẽ tỏa nhiệt, nói không chừng còn có thể……

Phát sóng trực tiếp tại hiện trường ha ha ha ha!

Từ từ.

Nghĩ có chút xa, nếu chiếu theo tính tình của Đạm Đài Mộng, người ta trước tiên cần phải nguyện ý bái mình làm sư tôn mới được.

Không sao, có nam chính ở đây, hoàn toàn không phải là vấn đề lớn.

“Tùm!” “Tùm!”

Âm thanh gì vậy?

Tạ Tri Vi ngước mắt vừa nhìn, lập tức lông tóc đều muốn nổ tung.

Ta xxx ngươi Mục Hạc! Kêu ngươi đi thông đồng với em gái, tại sao cả hai đều rớt xuống sông?

…… Tốc độ chìm không cần nhanh như vậy chứ, làm sao bây giờ làm sao bây giờ ta cũng không biết bơi.

Mắt thấy nam chính nữ chính ở trong sông sắp còn có đỉnh đầu, quyển sách này sắp phải chết non ở mở đầu.

Tạ Tri Vi cái khó ló cái khôn, click mở hệ thống: “Ngự kiếm, phi hành tầng trời thấp.”

Một giây sau, Tạ Tri Vi vèo một cái bị kiếm đưa tới mặt sông, cùng vươn hai cánh tay về phía hai người đang giãy giụa bì bõm trong nước: “Mau bắt lấy tay ta.”

Lại một giây sau, hai cánh tay hắn đồng thời bị người túm lấy.

Sau đó, Mục Hạc giống như bạch tuộc treo ở trên người hắn, mang theo ủy khuất giọng nghẹn ngào: “Chân nhân, ta thiếu chút nữa chết rồi.”

Còn có một người vẫn chưa cứu lên, hai tay Tạ Tri Vi đã bị Mục Hạc bắt chéo ra sau lưng tựa như tư thế bị giam cầm, nhất thời không thể động đậy. Tạ Tri Vi muốn ném, lại không dám ném, đành trơ mắt nhìn một lọn tóc dần dần trôi xa.

Khóc không ra nước mắt.

WTF??? Nữ chính……

…… Cứ như vậy bị nước cuốn trôi đi rồi???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.