Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ?

Chương 7: Chương 7




Phòng thực nghiệm có là gì, trường học thì sao, ở nhà vẫn thoải mái nhất ha ha ha ha.

Đây là cảm nhận sâu sắc nhất đời tôi. Ai, một cậu trai vừa đẹp trai lại chân thật như tôi có thể tồn tại sao?

Có thể bởi vì đã quá lâu không về nhà, nên vừa bước chân vào nhà tôi đã có cảm giác được gió xuân ấm áp bao phủ, biểu hiện cụ thể ở chỗ tôi có thể tùy tiện thức đêm chơi game, ngủ đến lúc muốn tỉnh, cơm có ba mẹ làm, mỗi ngày đều tiếp xúc thân mật với cái giường tận 18 tiếng, quả là một ngày như này bằng sáu ngày thường cộng lại. Đối mặt với tình cảnh này, tôi chỉ muốn nói, tôi thật sự vẫn chỉ là bé cưng, nên mau dốc sức ra mà cưng chiều tôi đi.

... Nhưng mà em gái tôi thì có chút thảm, dù sao cũng là học sinh cấp 3, cho dù được nghỉ thì cũng phải ở trong nhà, cũng bởi quanh năm sống cùng bố mẹ mà đã thành cải thìa trong đất, trở thành người cõng nồi chuyên nghiệp rồi.

Ngày hôm trước, thừa dịp bố mẹ tôi đi làm, tôi lén lút kéo em gái vô phòng, nó biết tôi là gay, tôi liền thẳng thắn nói cho nó tôi đơn phương thầm mến thầy của tôi, hi vọng nó có thể chỉ điểm cho tôi vài kế sách, sau đó lập tức che tai lại. Quả nhiên, 10 giây sau truyền đến một trận rít gào kéo dài, công lực rất lớn. Chờ em gái tôi bình tĩnh lại, tôi show cho nó selfie của Hạ Thần, đồng thời giới thiệu một chút về việc học hành cùng thiên phú trong học tập của Hạ Thần, giúp em gái tôi có nhận thức rõ ràng về độ khó nhằn của đối tượng, sau đó con nhóc chết tiệt kia đưa ra đánh giá: “Anh ngốc à, em cảm thấy muốn uống thuốc.”

Loại em gái này quá nợ giáo dục, tôi liền đánh nói một trận, lệnh cho nó làm quân sư quạt mo của tôi.

Con nhóc chết tiệt kia mới trầm mặc mở ra một kho văn trong máy tính, nghiêm túc nghiên cứu một lúc, sau đó hỏi vấn đề thứ nhất: “Anh trên hay dưới?”

Còn phải nói sao, nhìn chiều cao của anh mày xem, cả đống cơ bụng này, gương mặt như đao khắc đầy góc cạnh này nữa, quá xứng làm tổng công rồi còn gì!(*)

Em gái tôi một mặt vui mừng, đưa cho tôi phương án thứ nhất: “Xét thấy thầy anh eo nhỏ mông mẩy, sức sinh tốt, anh cứ cưỡng chế yêu yêu người ta một lần, dầu muối thấm dần, đợi đến khi ký hiệu và kích thích tố kỳ mang thai của omega ảnh hưởng, hẳn sẽ không rời bỏ alpha được rồi!”(**)

Sau đó tôi nhìn cái folder kia kỹ một chút, thấy toàn ABO, màn hình đầy từ ngữ không đúng mực, tôi liền thuận tay xóa, đồng thời lườm con em mình.

Khả năng dạo gần đây nó bị bố mẹ áp bức quá, giờ cũng không thèm care tôi lườm nguýt, còn nghiêm túc phản bác lại: “Anh tự nhìn lại anh xem, không có tiền làm bá đạo công, không có tâm cơ diễn chó săn nhỏ, con đường thiếu nữ công khóc lóc thì khó nhìn, làm ôn nhu nhân thê công biết làm phật nhảy tường cũng là ngõ cụt, tuổi của anh thì không theo kịch bản lão lưu manh được, anh chỉ có thể thử làm kiểu công vừa ngốc vừa ngố thôi, anh à, có khi người ta lại thấy thương cảm đấy?” Cuối cùng còn nháy mắt với tôi.

Cái gì! Phải đến phật nhảy tường cơ à! Cà tím trứng tráng không thể cân nhắc sao! Thiệt cho tôi còn chăm chú học, muốn phun máu.

Chờ đã, đây là cái quỷ gì, tôi không tin cái loại tà ma này. Tối hôm đó, lúc ăn cơm, tôi liền làm như vô ý mà nói con nhỏ chết tiệt kia cả trưa nay không làm bài tập, chỉ cắm đầu vào máy tính, thành công khiến nó bị phê bình, bị trừ tiền tiêu vặt, không mua được cái bộ truyện ABO kia, hợp tác chính thức thất bại.

Hôm qua là giao thừa, bởi vì ông bà hai bên nội ngoại đều tạ thế sớm, vì lẽ đó, giao thừa hàng năm chỉ có bốn người nhà chúng tôi cùng ăn, sau đó mùng một đến thăm hỏi thân thích. Cũng bởi vì ít người, ngoại trừ chất lượng có hơn nhưng cùng bữa ăn bình thường cũng không khác mấy, ăn cơm xong ba mẹ tôi đi xem tiết mục cuối năm, em gái tôi thì muốn hóng hớt ca hội gì đó của CV nó thích, đi một mạch vào trong phòng không nói năng gì. Tôi không có hứng thú với chương trình cuối năm, lại nghĩ muốn tìm Hạ Thần quấy rối, vừa hay, thầy Hạ cũng rảnh rỗi, vì vậy tôi liền gọi video.

Tôi vốn muốn bày ra tư thế cool ngầu cho ảnh shock chơi, kết quả, điện thoại vừa thông, trên màn hình đã hiện ra một đống đầu củ cải, chen nhau lúc nha lúc nhúc, tò mò nhìn tôi, nói nhao nhao ồn ào dọa tôi một hồi, tôi theo bản năng mà cúp máy. Không lâu sau, Hạ Thần gọi lại, lúc này mới đúng là chính chủ, hình như anh ấy đang ở quảng trường, đâu đâu cũng thấy đèn đường, vẫn mang cái khăn xám kia, mặc áo nhung đen dài đến cẳng chân, còn đội mũ dệt kim, trông cứ như gấu mẹ ấy, dễ thương chết người.

Tôi hỏi ảnh đám nhóc kia là ai, anh ấy nói là con họ hàng, thân thích nhà anh ấy đều là người bản địa, vậy nên lúc nào ăn Tết cũng là một đại gia đình, rất nhiều trẻ con. Trong màn hình, sau lưng Hạ Thần thỉnh thoảng lại có mấy đứa nhóc lạch bạch chạy tới, tôi có hơi nghi ngờ, bọn nhỏ mặc nhiều lớp đồ như vậy sao chạy vẫn nhanh thế, Hạ Thần nhìn ra thắc mắc, đắc ý xoay màn hình khoe giày trượt, bởi vì là màu đen, lại còn tối nên tôi thực không chú ý tới. Hạ Thần nói bọn nhỏ học trượt patin cùng nhau một năm rồi, anh thấy chơi cũng vui nên cũng mua một đôi, thuận tiện chăm sóc lũ tiểu quỷ này.

Vừa nói ảnh cũng vừa bắt đầu trượt, nhìn thì là người mới học, chỉ trượt theo đường thẳng, tóc mái Hạ Thần đều bị gió thổi hất lên trên, mũi đo đỏ, thỉnh thoảng còn hít hít nước mũi, giống như đang lạnh không chịu được, nhưng lại cực kỳ hưởng thụ, cực kỳ ung dung. Hai chúng tôi không nói chuyện, kỳ thực lúc chuyển động, màn hình cũng không được rõ ràng, nhìn cái gì cũng khó, nhưng tôi lại vẫn thấy rất đẹp, có phải mắt mù rồi không mới thấy như vậy thật đẹp.

Lúc này Hạ Thần đột nhiên quay đầu về màn hình hô một tiếng “Năm mới vui vẻ!”, sau đó nhỏ giọng lầm bầm suýt nữa thì quên. Tôi ở bên này mừng không chịu được, cũng rống lên một câu năm mới vui vẻ với ảnh, mẹ tôi ở trong phòng nghe được, có lẽ tưởng tôi nói với bà, cực kỳ hài lòng mà cho tôi một bao lì xì. Tôi đột nhiên cảm thấy an tâm và vui vẻ, con nhỏ kia nói có lẽ đúng, cùng người trưởng thành chơi trò sắp đặt kiểu gì, con đường ngu ngốc mới thích hợp nhất, có khi không làm gì cũng có được thắng lợi ấy.

Tôi quyết định đánh một đường bóng thẳng.

Thầy Hạ Thần mệt mỏi mà chậm rãi dừng lại, chờ anh ấy thở xong, tôi nói: “Thầy Hạ, năm nhất đại học, em có học được một khái niệm kinh tế học quan trọng, tăng doanh thu biên. Trong kinh tế học, tăng doanh thu biên nghĩa là bổ sung hàng hóa đầu vào, như vậy đầu ra cũng sẽ tăng, nghĩa là khoản thu nhập cũng sẽ tăng.(***) Anh Thần, em cảm thấy càng dành thời gian và tinh thần cho anh, sức hấp dẫn của anh đối với em càng tăng, em lại càng yêu thích anh hơn. Sức người có hạn nhưng thời gian thì còn dài, em rất yêu mến anh, em còn muốn bản thân có thể càng yêu anh thêm nữa, anh có đồng ý cùng em tăng cường yếu tố đầu vào không?”

Hạ Thần vẫn không lên tiếng, tôi sốt ruột nhìn anh, cảm thấy anh ấy phải có chút yêu thích tôi chứ, ít ra thì cũng không ghét, có điều có lẽ là một mình tôi tưởng bở thì sao, a a a, rốt cuộc là anh thấy thế nào, anh đừng tưởng anh cười một cái là em tha cho anh, anh trả lời đàng hoàng cho em nghe!

Sau đó tôi thấy Hạ Thần mở miệng: “Cậu học kinh tế kiểu gì vậy, doanh thu biên tăng lên thì đến đỉnh điểm cũng sẽ giảm dần, nói không chừng, đến lúc anh già rồi, cậu sẽ chán ghét anh”, tôi vội vàng muốn mở miệng phản bác, anh ấy lại nói tiếp: “Nhưng mà, chúng ta có thể cùng nhau cố gắng rời điểm kia về sau, tầm 100 năm là ổn rồi, em thấy thế nào?”

A a a a a a!!! Em thấy cực kỳ ok!! Đây coi như là đáp ứng rồi nhỉ!! Tuyệt không sai được!! Em không muốn anh hiểu sai cái gì đâu đấy!!!

Một câu tôi cũng không nói ra, chỉ khúc khích cười, đột nhiên nhớ lại ngày đó anh ấy bắn cho tôi một trái tim, tôi cũng vội vàng làm tim lại, nhưng mà không quen tay, thành thử ra tay run run, trông chẳng ra sao. Hạ Thần cũng không ghét bỏ, cười cười rồi nói một câu “Nhận được rồi, anh sẽ giữ cẩn thận, cúp máy đã, gặp em sau.”

Sau đó cúp máy cái rụp rất dứt khoát, hoàn toàn không có tình tiết được miêu tả trong truyện lãng mạn “Anh cúp trước” “Không em cúp trước” “Vậy chúng ta đếm 123 rồi cùng cúp“.

Tâm tình thiếu nam của tôi nhận 10 ngàn damage.

Tức rồi nhá, cái đồ móng heo này!!!! Anh đối xử như vậy với bạn trai đấy à!!! Em muốn cắn người!!!

- --

Hal: (*) Ồ, anh giai, tổng công cơ đấy. Em gái mà thích tráng thụ thì anh xác định nhé haha-

(**) Hai anh em nhà này đều điên như nhau...

(***) Tôi cũng không biết edit thế có đúng không nữa... Nguyên văn cái khái niệm là “doanh thu biên là doanh thu có thêm được nhờ sản xuất và bán ra thêm được một đơn vị hàng hóa“. Ví dụ như khi bán 10 cái xe, mỗi cái 20 triệu, tổng doanh thu là 200 triệu, nhưng khi bán 11 cái xe, phải hạ giá xuống 19,5 triệu, doanh thu lúc này tăng đến 214,5 triệu, doanh thu biên của chiếc xe thứ 11 là 14,5 triệu. Khi doanh nghiệp buộc phải hạ giá trong trường hợp muốn tăng sản lượng bán ra, quá một ngưỡng sản lượng nhất định, doanh thu biên có xu hướng giảm dần theo đà tăng của sản lượng (cre: PGS.TS Phó Mạnh Hồng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.