Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Chương 69: Chương 69




“Tiểu Trương này, nói như vậy thì trước khi nghỉ hè cháu đã quen với Tiểu Trừng nhà bác rồi à?” Mẹ Ninh ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

“… Dạ.”

Mẹ Ninh cũng là một cô gái, biết nữ sinh nhất định sẽ ôm một thứ tình cảm đặc biệt với người đã từng cứu mình. Tiểu Trương này có ngoại hình không tệ, đặt trong trường cũng là một đại soái ca, nói không chừng còn là hotboy trong trường nữa cơ.

Trước đây thân thể của Tiểu Trừng nhà bọn họ không tốt, nên ít khi lui tới với người khác. Mấy năm gần đây Ninh Trừng mới ra ngoài một mình, nên bà ấy sợ con bé không nhìn rõ tình cảm của mình. Bà ấy không phải lo lắng chuyện Trương Liêu là người thế nào, có đối xử tốt với Ninh Trừng không, bà ấy chỉ sợ Ninh Trừng làm bậy làm bạ mà thôi.

“Không bằng kể cho bọn cô nghe về quá trình quen biết của hai đứa đi?” Dì của Ninh Trừng nhận được ánh mắt cầu cứu của Ninh Trừng phía đối diện, liền giúp chuyển đề tài.

“Đúng vậy, để đứa nhỏ này nói nghe xem sao.” Chú cũng hát đệm bên cạnh.

Bọn họ không có con gái, nên chuyển hết tình yêu vào Ninh Trừng, không muốn thấy con bé phải buồn.

Trương Liêu thành thành thật thật kể ra, trong thời gian đó Ninh Trừng và dì cô ấy cũng nói thêm vào, nên bầu không khí cũng xem là tạm.

Khi Trương Liêu đào mọi chuyện gần đủ rồi, thì mẹ Ninh mới tính là yên tâm. Bọn họ cũng xem như môn đăng hộ đối, nên không cần lo lắng chuyện về sau không tìm được đề tài tán gẫu, ít nhất thì bây giờ cũng khá sôi nổi.

“Nếu đã quen rồi thì thôi, đừng có ba ngày đã cãi nhau hai ngày là được.” Bố Ninh nói trước khi đi, “Bác nghe nói cậu chủ nhà họ Thi cũng học ở trường các cháu, thằng bé đã đính hôn rồi.”

Trương Liêu và Ninh Trừng yên lặng liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

Tuy rằng bọn họ đến thành phố Hải, nhưng cũng không muốn quấy rầy đến việc học của Ninh Trừng, cho nên đã đặt phòng khách sạn cho cả nhà ở thành phố Hải. Đại gia đình tính ở thành phố Hải chơi mấy ngày rồi lại về thành phố A.

“Nhưng cũng thú vị thật, mấy nhà đều chạy đến đại học D luôn.” Lúc bố Ninh về khách sạn liền cảm thán với những người khác.

“Nghe nói hình như cậu chủ nhà họ Thi cũng chơi với Tiểu Trương à?” Mẹ Ninh nhớ lại. Trước đây bà ấy đã biết Trương Liêu là con của nhà họ Trương, nhưng không nghĩ nhiều. Trong vòng tròn, đôi khi có người nói về nhà họ Trương thì bà ấy sẽ nghe nhiều hơn một câu, dù sao cũng là người đã cứu con gái mình nên bà ấy vô thức nghe thêm. Nhưng bà ấy sẽ không tìm hiểu, vì hai nhà không quá thân quen nhau.

Bố Ninh gật đầu rồi nói: “Ừ, nếu Tiểu Trương có thể chơi với cậu chủ nhà họ Thi, thì thằng bé chắc hẳn cũng không tệ đâu.”

Gần mực thì đen, gần đen thì rạng, làm phụ huynh đều sẽ có cái suy nghĩ này. Thi Sơn Thanh đã vượt xa thế hệ thứ hai, nên những người liên quan đến cậu đều khiến người ta xem trọng mấy phần.

“Lần sau tìm thời gian cùng đi ăn với nhà họ Trương một bữa đi.” Mẹ Ninh đề nghị. Cái vòng tròn này của bọn họ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Bình thường không liên hệ thì sẽ không liên hệ, nhưng muốn liên hệ thì chỉ cần có người trung gian dẫn dắt là xong.

Những ngày sau đó, Trương Liêu vẫn luôn đi cùng đại gia đình của Ninh Trừng. Trước khi đi dì của Ninh Trừng đã nói muốn gửi cho bọn cậu ít đặc sản, Trương Liêu liền cười đồng ý.

“Dì ơi, dì gửi nhiều chút nhé, cháu muốn tặng cho bạn nữa ạ.” Ninh Trừng vừa nghe thế liền vội vàng ôm tay dì cô ấy để làm nũng.

“Được, được, mấy thứ đó mà đòi làm gì, dì con lại không cho nổi hả?” Dì của Ninh Trừng dí lên trán cô ấy, cười sẳng giọng.

“Biết là dì tốt nhất mà.” Ninh Trừng vui vẻ tiễn bọn họ lên máy bay.

Trên đường trở về Trương Liêu tỏ ra rất kinh ngạc: “Không ngờ bác gái lại là người Nội Mông, nhìn không ra luôn đó.”

Nhìn mẹ Ninh giống cô con gái rượu, khí chất trên người khá giống con gái miền nam, nhưng nhìn dì của Ninh Trừng thì vẫn có thể nhìn ra một chút.

“Mẹ em trời sinh đã có làn da trắng, bà ấy lại rất được gia đình cưng chiều nữa.” Ninh Trừng giải thích. Sau khi mẹ cô ấy đến nhà họ Ninh lại được cưng chiều nhiều hơn, nên nét dân tộc thiểu số cuối cùng đã biến mất trong mười mấy năm qua.

“Tiểu Trừng cũng không giống mà.” Trương Liêu nhếch miệng cười.

Ninh Trừng liếc mắt nhìn Trương Liêu cười nói: “Thật ra ngoại hình cũng có quan hệ với tính cách đấy. Chị họ em trước đây cũng sống ở nội thành, nhưng chị ấy thích ra ngoài chơi, thường xuyên phơi dưới mặt trời cho đen da rồi mới về. Dì em thường nói chị ấy là nông dân vẫn hoàn nông dân, da đen vẫn hoàn da đen.”

Trương Liêu do dự một chút mới hỏi: “Là… chị họ kia ấy hả?” Trước đó Ninh Trừng đã từng đề cập đến một lần trong ngày mừng tân gia.

“Ừm.” Ninh Trừng không có phản ứng gì lớn, tuy rằng đau lòng nhưng cũng không phải không thể đề cập đến.

“Chị ấy nhất định là một quân nhân đáng để mọi người kính trọng!” Trương Liêu nói chém đinh chặ sắt.

“Có lẽ vậy, nhà em cũng không rõ chị ấy thuộc binh chủng nào, dù sao cũng rất bí ẩn.” Ninh Trừng nhớ lại nói, “Lúc chị họ em tham gia quân ngũ là khi em còn rất nhỏ, sau đó số lần chị ấy về nhà càng ngày càng ít đi.”

Nghe Ninh Trừng nói vậy, Trương Liêu bỗng nói xen vào: “Long Ngọ cũng rất bí ẩn, nói không chừng hai bọn họ còn cùng một đơn vị đấy.”

Ninh Trừng lắc đầu: “Chắc không phải đâu, chị họ em nhập ngũ ở Nội Mông, chưa từng học đại học. Còn chị vào đại học mới nhập ngũ, hai cấp độ khác nhau mà.”

“Nói thì nói thế, nhưng Long Ngọ đâu có giống lính chiêu binh đại học bình thường.” Trương Liêu nói ra suy nghĩ của mình, “Anh cảm thấy Long Ngọ không đơn giản đâu.”

Trước kia cậu ta đã từng gặp một bộ đội đặc chủng xuất ngũ ở thành phố A, hơi thở trên người anh ta và Long Ngọ có điểm tương tự, nhưng không có khí thế hung tàn như Long Ngọ.

Ninh Trừng liếc mắt nhìn Trương Liêu, hừ một tiếng rồi nói: “Không đơn giản thì thế nào, chị của em chính là chị của em.”

“Ừ, ừ.” Trương Liêu biết nói thêm nữa sẽ đắc tội Ninh Trừng, chỉ có thể đầu hàng trước.

Bởi vì phải hoàn thành toàn bộ học phần sớm, nên dù Long Ngọ và Thi Sơn Thanh đều ở trong trường nhưng lại rất bận rộn. Vì Long Ngọ học hai ngành, nên thời gian cô phải đến trường sẽ dài hơn Thi Sơn Thanh. Do đó thỉnh thoảng Thi Sơn Thanh sẽ về trước vào buổi trưa để nấu ăn, sau đó mang đến trường cùng ăn với Long Ngọ.

Ký túc xá của trường thì chỉ cần nộp tiền là có thể vào ở. Thi Sơn Thanh cho rằng mình có thể nấu ngon hơn căn tin, nên không muốn để Long Ngọ ăn đồ dở nữa.

“Ừm, cậu tới nhanh đi, canh sắp nguội rồi này.” Thấy Long Ngọ chậm chạp chưa đến, Thi Sơn Thanh đành gọi điện thoại cho cô.

Long Ngọ còn đang ở chỗ giáo viên trinh sát hình sự, giáo viên cũng biết vài chuyện về Long Ngọ. Tuy không nhiều nhưng cũng đáng để ông ấy tập trung vào cô, nên Long Ngọ tạm thời đang bị ép cho trầy trật.

Hiện tại đã sắp sang thu, thành phố Hải gần biển, đôi khi có cơn gió thổi qua rất khoan khoái, mang theo cả vị mặn. Thật ra thì đại học D cách biển khá xa, nhưng không thể ngăn nổi cái mũi nhạy bén của Long Ngọ.

Ra khỏi văn phòng giáo viên, Long Ngọ nhắm mắt lại, khẽ thở hắt ra. Dùng não với cường độ lớn nên cô khó có thể chịu nổi.

Bước nhanh đến ký túc xá của Thi Sơn Thanh, cửa không khóa trong nên Long Ngọ trực tiếp đẩy ra.

Thi Sơn Thanh đang ngồi trên sô pha, vừa nghe tiếng cửa mở đã lập tức đứng lên.

“A Ngọ, cậu về rồi à.” Thi Sơn Thanh đi qua đỡ lấy ba lô của Long Ngọ.

“Ăn ở căn tin cũng được mà, đừng về nhà nấu rồi mang đến nữa, không phải chiều nay còn có lớp à?” Long Ngọ nhìn thức ăn trên bàn thì thương Thi Sơn Thanh cứ phải chạy qua chạy lại, rõ ràng trước đây cậu không phải là người như thế.

Thi Sơn Thanh chỉ cười nhẹ: “Muốn nấu cho A Ngọ mà.”

“Ừ.” Long Ngọ không từ chối nữa, hơi ngửa đầu hôn lên môi dưới của Thi Sơn Thanh.

Thi Sơn Thanh luôn thích dùng cách này để thể hiện tình cảm của mình, dẫn đến Long Ngọ cũng học theo.

“Nào, đồ ăn sắp nguội rồi.” Thi Sơn Thanh cong môi, ôm lấy Long Ngọ hôn sâu rồi nói.

Hai người thường không thích nói chuyện trên bàn cơm, nhưng gần đây ít có thời gian rảnh, nên Thi Sơn Thanh muốn nói nhiều hơn vài câu với Long Ngọ. Do đó, mặc dù cậu đang ăn cơm, cũng muốn nói về chuyện hôm nay hoặc dự định ngày mai với cô.

Long Ngọ vừa nghiêm túc ăn đồ ăn cậu làm, vừa chăm chú nghe Thi Sơn Thanh nói chuyện.

Long Ngọ chờ câu tiếp theo của Thi Sơn Thanh cả nửa ngày, không hề nghe thấy cậu nói gì nữa, thì không khỏi ngẩng đầu nhìn Thi Sơn Thanh.

“Sao thế?” Chỉ thấy Thi Sơn Thanh nắm đôi đũa, nhìn mình không dời mắt.

Thi Sơn Thanh cụp mắt bất đắc dĩ nói: “A Ngọ này, sau khi bọn mình kết hôn, quan hệ sẽ thân thiết hơn, mà cậu vẫn muốn khách khí như vậy à?” Thái độ và cách cư xử của cô với cậu không khác gì nhiều so với những người khác, nhiều nhất cũng chỉ thân mật hơn một chút mà thôi.

“Tớ…” Long Ngọ dừng đũa, “Rất tẻ nhạt.” Không phải câu hỏi mà là câu trần thuật.

Long Ngọ vẫn luôn biết mình có vấn đề, sẽ không mang lại cảm xúc tương tự cho đối phương. Chưa hẳn vì không có tình cảm, chẳng qua cô không biết thể hiện ra mà thôi, vẫn luôn như thế. Cho nên cô đã quen yên lặng mà quan sát mỗi một động tác của người bên cạnh, sau đó căn cứ vào tình hình mà cố gắng thay đổi.

Nhưng nhiều năm trôi qua, cho dù là bố mẹ cô cũng khó mà nhận ra sự thay đổi đó, vẫn cho rằng Long Ngọ quá im lặng và hướng nội. Do đó họ mới muốn để Long Ngọ vào quân đội, không chừng có thể cởi mở hơn.

Thi Sơn Thanh kinh ngạc giương mắt nhìn qua, thả đôi đũa xuống rồi đưa tay ôm lấy Long Ngọ, dịu giọng nói: “Không tẻ nhạt đâu, A Ngọ chẳng tẻ nhạt chút nào.”

Biết Long Ngọ hiểu sai ý của mình, Thi Sơn Thanh vội vàng giải thích: “Tớ chỉ muốn A Ngọ hiểu rằng tất cả những chuyện mà tớ làm cho cậu đều là chuyện mà tớ phải làm. Bọn mình đã đính hôn, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, giữa vợ chồng làm thêm nhiều chuyện cũng chẳng có gì lạ, A Ngọ đừng thấy tớ phiền phức nhé.”

Long Ngọ có chướng ngại trong tình cảm, lúc Thi Sơn Thanh đến gần cô đã cảm nhận được rất rõ. Nhưng dù như thế, thì trong hai người không ngờ người tỏ tình trước lại là cô. Trước đây Thi Sơn Thanh không phải không vui, biết người mình thích cũng thích mình, thì chuyện hạnh phúc nhất trên thế gian này cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng cậu vẫn thấy áy náy, nếu ban đầu là mình bước ra trước thì tốt biết bao. Cậu không biết lúc ấy Long Ngọ đã hạ nhiều quyết tâm đến thế nào, cậu chỉ cần nghĩ sâu hơn liền cảm thấy vô cùng đau lòng.

“… Ừ.” Long Ngọ bất giác véo véo bạn tay dưới bàn. Cô hơi căng thẳng, sợ mình nói sai gì đó.

Thi Sơn Thanh nhìn ra vẻ mất tự nhiên của cô, liền ép mình không được nhíu mày lại, cười nhẹ nói: “Không nói chuyện không vui nữa, A Ngọ nhanh ăn đi, nghỉ trưa xong bọn mình cùng đến lớp.”

Hai người đã có thói quen ngủ trên một chiếc giường, tư thế ngủ của Long Ngọ thẳng tăm tắp, nằm trên đó không hề nhúc nhích, cho dù là chớp mắt buổi trưa cũng đều như thế.

Thi Sơn Thanh lại luôn nằm nghiêng, nhìn khuôn mặt của Long Ngọ rồi đi vào giấc ngủ, có đôi khi còn khoát một bàn tay lên vai Long Ngọ nữa.

Hôm nay Thi Sơn Thanh muốn gần Long Ngọ hơn, nên lúc ngủ trưa liền dứt khoát kéo Long Ngọ vào lòng mình, hai người dán sát vào nhau.

Long Ngọ vô thức thả lỏng cơ thể, nghiêng người để chui vào lòng cậu.

Ban đầu Thi Sơn Thanh không hề có ý nghĩ dư thừa, nhưng Long Ngọ ngoan ngoãn nằm trong ngực cậu như vậy, trên người còn tỏa ra mùi sữa tắm nhạt, khiến tâm tư của cậu bất giác sai lệch.

Cậu không phải thánh, người mình yêu nằm trong ngực mình như vậy, thì nhất thời nổi lên phản ứng. Cố tình hai người còn dán cùng một chỗ, có chút động tĩnh là lập tức bị đối phương phát hiện ra ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.