Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 43: Chương 43: Thân quỷ




Một luồng hơi thở âm lạnh có vài phần quen thuộc xé rách cơ thể Cố Kinh Hàn.

Âm khí biến thành dây thừng, khóa lại linh hồn vẫn chưa đủ linh hoạt sau khi rời khỏi cơ thể của cố kinh hàn, tiếp đó, kéo hắn còn vài hơi thở xuống sâu mấy trượng, chìm vào dòng sông chảy xiết.

Sắc nước nửa trong nửa đục, trộn lẫn thủy triều đen về đêm, nuốt trọn tầm mắt.

Cố Kinh Hàn chẳng kịp nói lời nào với Dung Phỉ thì đã bị kéo xuống, muốn giãy dụa thì càng bị siết chặt.

Suy cho cùng, hắn là người phàm, mất cơ thể, chỉ còn hồn phách, rất nhiều năng lực mất chỗ phát huy.

Tuy nói thế nhưng hồn phách của Cố Kinh Hàn khác với người bình thường, sau khi rơi vào nước thì càng giống như thực thể, có thể rẽ nước mà đi.

Hơn nữa, theo độ sâu của mực nước, hồn phách của hắn tựa như càng thêm ngưng tụ.

Cố Kinh Hàn quan sát xung quanh, tìm kiếm phương pháp thoát thân.

Xung quanh tối om, láng máng nhìn thấy cỏ nước chập chờn, như yêu ảnh quỷ mị.

Càng đến gần đáy sông thì càng đen kịt, bóng tối lắng đọng như trầm tích, đầy rẫy cả đáy sông. Mà chỗ tối đen nhất lại có vài điểm sáng vàng nhàn nhạt, rơi xuống đáy sông.

Lúc này, Cố Kinh Hàn đã cảm ứng được hơi thở quen thuộc kia, đó lại là trận pháp.

Trên đống bùn nhão đậm màu dưới đáy sông, ở từng vị trí tám phương ngũ hành có đặt một khối ngọc đen hình vuông. Khối ngọc đen phát ra ánh sáng vàng lúc sáng lúc tối, trên mặt có khắc phù văn kỳ dị phức tạp, đang kết nối chặt chẽ với nhau, khiến cho dòng nước xung quanh chậm lại.

Cố Kinh Hàn rơi vào trận, lúc này âm khí trói chặt hắn mới chịu thả hắn ra, di chuyển vào trong trận pháp.

Lấy lại tự do, Cố Kinh Hàn không lập tức hành động mà bức ra một tia âm khí từ trong hồn phách, sau đó cứ như ném cục đá, hắn ném nó vào khối ngọc phù đen cách hắn gần nhất.

Âm khí tiến vào ngọc phù đen, thân ngọc hơi chấn động, lại có một tia sét dài nhỏ như con rắn con chợt xuất hiện trong nước, đánh xuống thân bùa.

“Đùng!”

Một tiếng vang giòn rụm, phù văn vàng nhạt trên ngọc đen lại rõ thêm vài phần.

“Nơi dưỡng âm à, bạo tay nhỉ.”

Cố Kinh Hàn nhìn chằm chằm vào vệt bùa chú vàng đang quay vòng kia, tròng mắt lạnh lẽo, ý lạnh tức giận tuôn trào cuồn cuộn.

Chỗ trận pháp đang vây khốn hắn là một đại trận dưỡng âm.

Thông qua dòng sông này, trộm sức sống từ núi Trường Thanh, kế đó mượn ngọn núi chết Loan làm vật chứa, luyện hóa sức sống dưỡng âm, nhân tạo ra một nơi có thể dưỡng âm chuyển hóa sinh tử.

Bởi vì trận pháp này được bày ra chỉ nhằm vào núi Trường Thanh, thế nên khi Cố Kinh Hàn ngấm rất nhiều khí tức của núi Trường Thanh trên người đến quá gần, tự nhiên không thể may mắn thoát khỏi. Sau khi sử dụng đào mộc tâm ngàn năm, trong lúc suy yếu, hắn đã bị xem như là một phần sức sống của núi Trường Thanh rồi bị hút tới đây.

Gương mặt lạnh lùng của Cố Kinh Hàn hơi rủ xuống.

Nhớ lại sự bất thường ở Trường Thanh quán, còn có Bạch Phồn, Cố Kinh Hàn lờ mờ đoán được vài thứ.

Nhưng việc quan trọng trước mắt là phải nhanh chóng thoát khỏi trận pháp này, quay về cơ thể. Nếu không cho dù Cố Kinh Hàn có muôn vàn bản lĩnh, hắn cũng chẳng làm được gì chỉ bằng một hồn phách hư vô này.

Hơn nữa, Dung thiếu gia mà phát hiện hắn tắt thở, không biết phải khóc đến thế nào đây.

Ổn định lại tâm thần, Cố Kinh Hàn đi vào trận pháp để quan sát.

Hồn phách không thể phá trận, chỉ có thể nghĩ cách tạm thời rời khỏi. Có lẽ… mượn âm khí hành hạ hắn ngày đêm, thử nghiệm cưỡng ép đột phá vào giờ Tý.

Sau khi suy tính nơi yếu kém để thoát khỏi trận pháp, cố kinh hàn khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều động âm khí bên trong hồn phách như ngày thường ngồi thiền. Nhưng lần này có sự khác biệt, sau khi hắn điều động âm khí, hắn vẫn không bức nó ra dần dần mà ngưng tụ lại bên trong cơ thể, chuẩn bị khi thời cơ đến sẽ nổ tung trận pháp.

Cùng lúc đó, ở trên mặt sông, bắt đầu sấm vang chớp giật, mây đen bao phủ dày đặc, một cơn mưa như trút nước sắp ập tới.

Dung Phỉ như bị động tĩnh này làm cho tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Mới rồi vẫn còn ánh nắng rực rỡ, chớp mắt dông tố đã kéo tới.

Nhìn quanh một vòng, Dung Phỉ cõng Cố Kinh Hàn lên. Dưới chân trơn trợt, cậu nửa dựa vào vách đá, bước đi trên bờ đá nhỏ hẹp đầy rong rêu xanh mướt.

Ở phía trước cách đó không xa có một tảng đá nhô ra, vừa khéo có thể cản bớt mưa gió.

“Ầm ầm ầm ___!”

Một tiếng sét rọi sáng bầu trời.

Tiếng ầm ầm ù cả tai, hạt mưa dày đặc bổ xuống.

Dung Phỉ may mắn tiến vào không gian được vách đá che chắn trước một giây cơn mưa kéo tới.

Mặt sông vang lên ầm ĩ như dây pháo.

Dung Phỉ chìa tay hứng chút nước mưa rửa mặt, quay đầu nhìn cơ thể vô lực dựa vào vách đá của Cố Kinh Hàn, ánh chớp lóe lên rọi sáng đôi mắt đỏ bừng, đầy tơ máu của cậu.

Dung Phỉ chợt mỉm cười: “Má… sao em cứ cảm thấy anh đang nhìn em vậy…”

Dung Phỉ ngồi vào bên cạnh Cố Kinh Hàn, nửa ôm nửa dựa vào hắn, hai người kề sát vào nhau, cả hai vừa lạnh ngắt vừa ướt nhẹp, y hệt con con cún nhếch nhác rơi xuống nước.

Trán kề trán, mũi kề mũi.

Dung Phỉ càng ôm càng chặt, như thể muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cơ thể cố kinh hàn.

Tiếng gió rít gào, nước mưa đập vào mỏm núi đá.

Dung Phỉ che chắn cho Cố Kinh Hàn, đưa người ra phía sau lưng mình, còn cậu lại ướt nhẹp lần nữa.

Giống như sợ hơi lạnh trên người mình truyền qua cho Cố Kinh Hàn, Dung Phỉ làm ra một hành động điên rồ, cậu, xoay lưng chặn lại đầu gió.

Hạt mưa kèm gió sắc như dao, cắt lưng cậu đau nhói.

Cậu từng tưởng tượng Cố Kinh Hàn sẽ trông như thế nào khi khuất phục thuận theo cậu, nhưng cho dù tưởng tượng gì đi chăng nữa thì cũng không phải vô hồn như vậy.

Từ lúc quen biết cho đến nay, đây là lần đầu tiên người này cần cậu bảo vệ, nhưng đã không còn là người nữa.

“Mới có một đêm ngắn ngủi mà các ngươi đã thê thảm tới vậy rồi hả?”

Chất giọng khiến người phát lạnh của chữ Giả chợt xuất hiện, pha thêm một chút mông lung mập mờ, như thể là nói mơ trong lúc nửa mê nửa tỉnh.

Dung Phỉ giật mình, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng lên tiếng, giọng nói khản đặc: “Ôn tiên sinh, anh có thể xem Cố Kinh Hàn thế nào rồi không? Anh ấy không còn thở nữa, chúng tôi rơi từ vách đá xuống nước…”

Tự thuật rõ ràng và nhanh chóng.

Chữ Giả nghe xong, trầm mặc một lát rồi mới nói: “Đừng gọi ta là Ôn tiên sinh. Gọi ta chữ Giả là được. Còn nữa, hiện tại ta bị nửa phong ấn, không thể ra ngoài, không thể giúp ngươi, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, Cố Kinh Hàn đã chết. Hồn phách của hắn biến mất rồi.”

Dung Phỉ bắt được câu nói sau cùng: “Hồn phách biến mất?”

“Đúng vậy.” Chữ Giả nói.

Dung Phỉ chuyển mắt: “Hồn phách biến mất, không nhất định có nghĩa đã chết.”

“Nhưng không nhất định có nghĩa còn sống.”

Chữ Giả vô tình xé nát ảo tưởng của Dung Phỉ, “Nếu ta đoán không sai, hồn phách của hắn đã rời khỏi cơ thể vài canh giờ nhưng vẫn không có dấu hiệu quay về, trước mắt lại không có người có tu vi cao thâm thử hoán hồn, do đó hắn chết rồi. Dù cho hồn phách vẫn còn nhưng cơ thể của hắn đã chết… Ta biết ngươi tạm thời không chấp nhận được, dù sao lúc trước ta cũng như thế này…”

Chữ Giả dừng lại, thở dài một tiếng: “Xem ra ta đã chọn sai người. Mạng của hắn không phải do ta lấy, mà thiên ý và tuổi thọ đã như vậy.”

“Thôi, chẳng qua… đợi thêm một đời…”

Tiếng thở dài nhỏ dần, cho đến khi biến mất vào hư không.

Dung Phỉ vẫn còn ở tại chỗ, dường như hoàn toàn không nghe thấy những lời sau cùng của chữ Giả.

Qua hồi lâu, mưa tạnh, mặt nước dâng lên chỗ Dung Phỉ đang đứng, suýt nữa tràn lên cả bờ đá.

Sau cơn mưa, ánh nắng chiều như lửa, thiêu đốt mây trôi.

Qua từng cơn từng cơn, những đám mây lửa khổng lồ dần dần bị bóng đêm nuốt trọn, bóng tối vô biên ập tới. Bầu trời đêm chợt điểm thêm vài chấm nhỏ đan xen.

Đôi bờ sông, không khí âm u lạnh lẽo càng lúc càng nặng.

Dung Phỉ bị gió thổi một hơi, không khỏi run cầm cập.

Ánh mắt rối bời đẩy ra chút trong veo, cậu co người dưới mỏm đá, nắm tay Cố Kinh Hàn, ánh mắt thăm thẳm nặng trĩu, ấy mà càng thêm kỳ lạ quỷ bí.

“Âm tào địa phủ, rốt cuộc trông ra sao đây…”

Dung Phỉ khẽ nói, “Cho dù biến thành quỷ, anh cũng phải tới tìm em chứ…”

“Được.”

Một bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo đột nhiên kề bên tai cậu, kèm theo đó là một giọng điệu khinh u quỷ dị, “Anh thành quỷ cũng không buông tha em…”

Cơ thể ướt lạnh áp sát.

Dung Phỉ bị áp đảo trên người Cố Kinh Hàn, cổ tay bị một luồng khí âm lạnh giữ lại, bàn tay kia chìa tới, vịn lên mặt cậu, xoa khóe mắt cậu.

“Sợ quá khóc hả?”

Cố Kinh Hàn nhìn Dung Phỉ nhào vào cơ thể của mình, cảm giác hung bạo bùng nổ trong hồn phách cuối cùng cũng được đè nén. Hắn dùng đôi môi ướt lạnh hôn lên khóe mắt Dung Phỉ.

Sắc đỏ ửng như đòn roi quất vào xương thịt của hắn.

“Ừ, sợ quá khóc đó. Hôn em đi.”

Cơ thể Dung Phỉ chầm chậm run rẩy, cậu mở mắt nhìn Cố Kinh Hàn.

Lúc tự cắt hồn phách khỏi đại trận, Cố Kinh Hàn cũng không thấy đau đớn không chịu nổi như khi nhìn thấy Dung Phỉ như vậy.

Hắn sượt qua bờ môi khẽ run của Dung Phỉ.

Dung Phỉ cắn ngược lại hắn một cái, cả người dần dần bình tĩnh lại.

“Anh về rồi à. Em đói rồi.”

“Xuống núi phải xếp hàng mua bánh gạo hấp, gà nướng lu… còn có quán ăn nào đó mới khai trương ngày hôm qua, còn chưa kịp ăn…”

Dung Phỉ khàn giọng nói, đôi mắt hỗn loạn nhìn Cố Kinh Hàn chằm chằm.

Cố Kinh Hàn trước mắt đúng là quỷ.

Nửa trong suốt, hơi lạnh âm u quấn quanh người, khí đen vờn quanh thân, mang theo hơi ẩm dày đặc, không khác gì với quỷ nước mới bò lên bờ.

Nhưng Dung Phỉ giống như không có cảm giác gì cả, tựa như Cố Kinh Hàn chỉ như ngày thường ra ngoài một chuyến, chứ không phải hồn phách rời thân, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

“Ừ, anh sẽ nhớ kỹ.” Cố Kinh Hàn trả lời.

Hắn chờ Dung Phỉ bình tĩnh lại, sau đó chầm chậm buông cơ thể Dung Phỉ ra, nhưng lại bị Dung Phỉ ôm ngược trở lại.

Tay Dung Phỉ còn đang run.

Vừa nãy Cố Kinh Hàn lên bờ, nhìn thấy đôi mắt Dung Phỉ, hắn đã biết vì sao công đức kim thân của Dung Phỉ lại bị ảm đạm. Đó là một đôi mắt ma ý đè nén điên cuồng. Hắn không hề nghi ngờ dù chỉ một chút, rằng nếu có thể có cách khởi tử hoàn sinh, thì dù cho tan xương nát mình tách khỏi thế đạo, Dung Phỉ cũng sẽ sử dụng một cách không kiêng dè.

Người như vậy không phải là người đại công đức.

“… Lúc anh phá trận chịu phải âm khí phản phệ nên tạm thời biến thành quỷ, không thể trở về cơ thể.” Cố Kinh Hàn liên tục vuốt ve bàn tay run rẩy của Dung Phỉ, thấp giọng nói lại những gì mình gặp phải.

Dung Phỉ dường như đã ổn định lại, rủ mắt nói: “Vậy sau này anh còn có thể sống lại hay không?”

Cố Kinh Hàn nói: “Anh không chết, hiển nhiên là có thể sống.”

Cơ thể căng thẳng của Dung Phỉ hơi thả lỏng.

“Đợi khi mang cơ thể anh về Trường Thanh quán, bày trận thi phép là được, không phải chuyện lớn lao gì.” Cố Kinh Hàn nói.

Tuy miệng nói dễ như ăn cháo, như đinh đóng cột; nhưng trong lòng Cố Kinh Hàn biết sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng hiện tại, hắn không muốn khiến Dung Phỉ lo lắng.

“Anh sẽ dạy em vẽ một lá bùa, dán lên cơ thể anh là có thể thu nhỏ anh lại, đặt ở trong người, không gây chú ý cho người khác.” Cố Kinh Hàn phá trận, ấy mà học được mấy phần mười cách vẽ bùa chú thu nhỏ Dung Phỉ trước đó, qua chỉnh sửa, tuy không thể thay đổi sinh mệnh nhưng lại có thể thu nhỏ thi thể.

Dung Phỉ ngớ ra, “Em không biết vẽ…”

Cố Kinh Hàn hôn lên môi cậu, “Biết viết là sẽ vẽ được, anh dạy em.”

Nói xong, Cố Kinh Hàn lấy ra đậu chu sa và lá bùa.

Lá bùa ướt nhẹp, sau khi bị Cố Kinh Hàn thổi một hơi âm lãnh đến cực điểm thì lá bùa lập tức khô ráo.

“Nhìn anh.”

Cố Kinh Hàn bóp nát đậu chu sa, ngón trỏ làm bút, vạch lên lá bùa. Vì để Dung Phỉ thấy rõ, hắn cố tình vẽ cực kỳ chậm. Phù văn không phức tạp lắm, đường nét đơn giản, một lần là xong.

Chỉ là sau khi vẽ xong, bùa vàng không hề phát ra ánh sáng vàng như lúc trước, mà chỉ là một lá bùa bình thường, không có gì thay đổi.

“Đây là…” Dung Phỉ nhíu mày.

Cố Kinh Hàn như có dự liệu từ trước: “Anh là quỷ, không vẽ được bùa, thế nên phải cần đến em.”

Dung Phỉ nhìn Cố Kinh Hàn một chút, bắt chước hắn bóp nát đậu chu sa, vừa vẽ vừa nói: “Thuở nhỏ em có thể văn võ song toàn, cầm kỳ thư họa, chỉ là vẽ không được đẹp, nếu anh dám cười nhạo em… em sẽ nhéo chiêm chiếp của anh mỗi ngày luôn.”

Quăng lời hung ác xong, Dung Phỉ run run vẽ bùa, Cố Kinh Hàn vừa nhìn, khóe miệng kéo thành nụ cười.

Vẽ thế này… quả thật ngay cả cha đẻ của bùa chú là Cố Kinh Hàn đây cũng không nhận ra…

“Má…”

Dung Phỉ tung một chiêu hổ đen móc tim, đánh úp về phía Cố Kinh Hàn, Cố Kinh Hàn giơ tay bắt được cổ tay cậu, ấn cậu tới trước người, bàn tay ướt lạnh trượt tới, phủ lên mu bàn tay của Dung Phỉ.

“Vẽ nào.”

Hơi dùng lực, đậu chu sa nát bươm.

Cố Kinh Hàn nửa ôm Dung Phỉ, dẫn dắt ngón tay cậu, chậm rãi vẽ xong một lá bùa chú. Khi nét cuối cùng vừa dứt, ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất, bùa chú đã hoàn tất.

“Anh biết cách này từ sớm mà còn để em tự vẽ nữa, định bắt nạt em sao?” Dung Phỉ cắn Cố Kinh Hàn một cái, dán bùa lên cơ thể của hắn.

Cơ thể này đột nhiên thu nhỏ, chỉ to cỡ lòng bàn tay.

Dung Phỉ nâng Cố Kinh Hàn nhỏ xíu lên, đưa tới trước mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt này, sau đó hôn nhẹ một cái, yêu thích không rời tay.

Vì thế, cậu không nhìn thấy một chút ngạc nhiên kỳ lạ sượt qua gương mặt của Cố Kinh Hàn ở phía sau.

Dung Phỉ không hề tự tay vẽ bùa, lại còn dính quỷ khí, nhưng vì sao có thể vẽ xong bùa? Từ khi nào vẽ bùa đã trở nên đơn giản như vậy?

Hàng lông mày hơi nhíu lại, Cố Kinh Hàn đợi Dung Phỉ chiếm sạch tiện nghi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của Cố Kinh Hàn be bé, hắn mới lên tiếng: “Hừng đông xuống núi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.